Cứ Để Tình Yêu Rơi Tự Do

chương 99: 99: quay quanh và tự quay 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đúng là có người vui cũng có người buồn.

Lý Tưởng chọn đại học Đồng Tế thật, lớp trưởng thì đăng ký đại học Chiết Giang, một vài người khác tới đại học Hạ Môn, đại học Nam Kinh.

Cuối cùng số học sinh lựa chọn Thanh Hoa, Bắc Đại chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Trịnh Trị khóc không ra nước mắt.

Lý Tưởng chẳng buồn giải thích, không ai lay động nổi cậu chàng.

Lớp trưởng thì nói đùa: "Mỹ nữ Hàng Châu là tuyệt nhất, bây giờ không đi còn đợi khi nào?"

Vài người khác chỉ nhún vai, "Miền Bắc bão cát ghê gớm lắm.

Hơn nữa ở đó không có núi đẹp, không có biển rộng, không có sông dài.

Mấy năm gần đây hai trường đại học danh tiếng đó cũng gặp fault nhiều, không thiếu scandal, toàn mùi tiền bạc, tụi em chẳng muốn đi."

Đáng thương nhất phải kể đến mẹ của Tạ Ngữ, chị ta khóc sưng cả mắt.

Điểm số Tạ Ngữ đạt được theo đúng khả năng của cô bé, không đủ đỗ trường top đầu thì cũng có thể đăng ký một trường danh tiếng tuy hơi xa một chút nhưng Tạ Ngữ nhất mực chọn đại học Thanh Đài.

Cô bé giải thích đại học Thanh Đài có cảnh đẹp nhưng nếu xét về danh tiếng thì cùng lắm chỉ được xem là trường top hai.

Mẹ Tạ Ngữ tìm đến Đồng Duyệt xin cô giúp đỡ.

Đồng Duyệt bất đắc dĩ, đành đến gặp Tạ Ngữ.

Tạ Ngữ thật thà nói với cô, "Cô giáo Đồng, em là con gái nên chẳng có chí hướng gì nhiều, học có nhiều đến đâu sau này cũng phải lấy chồng sinh con, vẫn phải đặt gia đình lên hàng đầu.

Em không muốn ở quá xa thầy Triệu, khoảng cách càng xa xôi tình yêu càng dễ thay đổi.

Em không muốn để anh ấy phải lo lắng em bị lạc lối những đứa con trai khác, cũng không muốn anh ấy lại gặp được cô bé học sinh nào như em.

Em chỉ muốn bảo vệ tình cảm của tụi em thôi."

Đồng Duyệt không khỏi ngạc nhiên.

Ngữ khí Tạ Ngữ cất lên không phải là thứ cảm xúc và tình yêu nhất thời, con bé đang nhìn rất xa, trông rất rộng, ai nói trong tình cảm đầu đời, con người không biết thế nào là yêu?

Tình yêu không non nớt vì tuổi trẻ, cũng không nồng nàn vì tuổi già.

Tự nhiên Đồng Duyệt lại cảm động, "Cô thấy Triệu Thanh đúng là người may mắn." Triệu Thanh, gã đàn ông bề ngoài như gấu lớn, nói chuyện đáng bị khinh bỉ đó.

Tạ Ngữ mỉm cười, "Em cũng rất may mắn khi gặp được thầy Triệu.

Sau này em có thể đường đường chính chính xin tiền tiêu vặt của anh ấy rồi, vì đó là bạn trai em."

"Ừ, cô nghĩ anh ta sẽ nộp hết tiền lương cho em thôi."

"Không cần đến mức đó, tụi em có kế hoạch tiết kiệm để mua nhà."

Cô lại giật mình lần nữa, vội quay lại nhìn Triệu Thanh, anh ta đang cười méo cả miệng.

Trong văn phòng giờ đây chỉ có một mình Kiều Khả Hân, các lớp đều đang chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, chương trình môn Âm nhạc đã kết thúc trước đó.

Kiều Khả Hân đang hút thuốc, điếu thuốc hiệu Mol nhỏ nhắn.

Người đẹp hút thuốc mang vẻ quyến rũ rất tự nhiên, tiếc là không có ai thưởng thức.

Đồng Duyệt chau mày, bèn đi mở cửa sổ.

Kiều Khả Hân biết điều dụi điếu thuốc đi, "Năm học tới cậu sẽ dạy khối mấy?"

"Chuyện này tôi không quyết định được." Đồng Duyệt bình thản liếc nhìn cô ta.

"Bây giờ cậu là bảo bối của hiệu trưởng Trịnh, mặc dù chỗ dựa là cục trưởng Tô đã không còn… Sorry.

Nhưng lời nói của cậu vẫn có trọng lượng với hiệu trưởng Trịnh."

"Cậu cần tôi giúp đỡ gì à?"

Hàng mi dài của Kiều KhảHân thoáng run run, "Phải, tôi có việc nhỏ này cần cậu giúp."

Đồng Duyệt ngước lên.

Kiều Khả Hân tỏ ra khá gượng gạo, "Dù sao chúng ta cũng là bạn học, tôi còn suýt trở thành chị dâu cậu nên tôi sẽ nói thẳng."

Cô nên cảm thấy vinh hạnh sao?

"Tôi… vợ của bạn tôi là người có máu mặt, chị ta gây áp lực cho hiệu trưởng Trịnh, muốn ông ta đuổi tôi khỏi trường.

Bà ta cũng đánh tiếng với hiệu trưởng của những trường khác, khiến họ không thể nhận tôi.

Tóm lại tôi không thể tiếp tục làm giáo viên dạy nhạc ở Thanh Đài nữa.

Dù sao tôi cũng không có nhiều tham vọng trong sự nghiệp, cậu… hay là cậu nói riêng với hiệu trưởng Trịnh xin ông ấy cho tôi một cơ hội, tôi… sau này tôi sẽ không gặp lại người bạn kia nữa."

À, hóa ra hổ mẹ đã ra tay.

"Cậu có thể xin vào dàn nhạc."

Kiều Khả Hân hừ một tiếng, "Cậu nghĩ tôi mới mười bảy, mười tám hả, tôi ngần này tuổi sao còn xin được vào dàn nhạc nữa."

Dù có đẹp đến đâu cũng không thể giữ mãi được tuổi trẻ, núi cao còn có núi cao hơn, cô ta cũng biết mình biết ta.

"Mặc dù rất muốn giúp cậu nhưng tôi không đủ khả năng." Cô cũng biết mình biết ta.

Kiều Khả Hân thở gấp, "Sao cậu không thử một lần?"

"Cậu cũng thử một lần, có ai rời xa ai mà không sống được đâu."

Kiều Khả Hân tự coi mình là gái lầu xanh, thiếu đàn ông thì không thể đua nở, vậy chi bằng cứ làm một ngọn cỏ, ở đâu cũng có thể sinh sôi.

Cô không nhìn cô nàng Kiều Khả Hân đang há hốc kia nữa, nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi về.

Nhân viên công ty bảo hiểm lại gọi điện nhắc cô về cuộc hẹn buổi chiều.

Cô về phòng ký túc lấy ví tiền, tình cờ lại trông thấy phong thư trên mặt bàn, cô đã quên bỏ đi.

Mở bức thư ra với tâm trạng thấp thỏm, lướt qua phần mở đầu, cô mới bình tâm lại và ngồi xuống.

"Tiểu Duyệt, đã khá lâu mẹ không cầm bút nên nhiều chữ quên mất cách viết thế nào rồi, con đừng chê nhé, mẹ biết trong thư có lỗi chính tả, con hiểu đại ý là được…

Bỗng nhiên một buổi tối ông ta ghé tới, mẹ đang nấu mì, nghe thấy tiếng gõ cửa, mẹ quay ra rồi đứng hình luôn.

Trước đây toàn là ông ấy nấu mì còn mẹ ngược xuôi ngoài quán.

Thật không ngờ một người nghiên cứu kỹ về xe ô tô như thế lại biết nấu mỳ rất ngon.

Dù là một bát hay mười bát, mì của ông ấy không bao giờ bị cứng hay nhũn, nước lèo thanh thanh, thịt bò trải bên trên được thái bản to nhưng rất mỏng, trông hấp dẫn vô cùng.

Tiền mẹ và ông ấy kiếm được chỉ đủ sống nhưng sau một ngày tất bật, khi cùng nằm trên giường vẫn thấy rất vui…

Đó có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời mẹ.

Trước và sau khoảng thời gian đó, mẹ đều sống qua ngày bằng nỗi nhớ.

Thật ra khi đó ông ấy đã không còn yêu mẹ nữa rồi, mẹ biết điều này.

Ông ấy chỉ yêu mẹ từ lúc mẹ hai mươi mốt đến ba mươi bảy tuổi thôi, tình yêu không có được mãi là tốt nhất.

Khi được ở bên nhau rồi, hai người lại phải đối mặt với vô vàn khó khăn, con gái ông ấy còn nhỏ quá, ông ấy có nhiều thứ không nỡ buông bỏ.

Phải gánh chịu áp lực lớn như thế thì còn yêu đương gì?

Ông ấy mua bảo hiểm cho mẹ vào ngày này hai năm trước với số tiền rất lớn.

Ông ấy mong mẹ sau này không phải làm vất vả nữa, có thể rảnh rang hưởng phúc.

Ông ấy nói không dám đến gặp mẹ.

Mẹ hỏi tại sao ông không dám tới, ông đã làm gì có lỗi với tôi à? Ông ấy chỉ im lặng.

Thực ra khi nhìn thấy hợp đồng bảo hiểm đó, trái tim mẹ tan nát con à.

Trái tim đã tan vỡ khi ông ấy ra đi, đến giờ thì nát thành bụi phấn luôn.

Đây không phải chút tình cảm cuối cùng, mà ông ta dùng tiền để mong được giải thoát.

Trong lòng ông ấy chỉ có vợ và con gái, còn mẹ chỉ là người phụ nữ không biết thức thời phải dùng tiền để xua đi.

Mấy năm nay mẹ bám trụ lại quán mỳ nhỏ này, mẹ muốn ông ấy không thể an tâm.

Tại sao trước đây đã nói sẽ cùng nhau đi tiếp, giờ lại không giữ lời!

Mẹ hận ông ấy, hận vô cùng!

Tình yêu chỉ có ba kết cục: kết hôn, chia tay hoặc quyết sống chết.

Vì tình yêu này, mẹ đã đánh đổi cả cuộc đời, vì vậy, mẹ cũng muốn ông ta không thể yên lòng.

Mẹ không từ chối hợp đồng bảo hiểm đó, đây là thứ ông ấy nợ mẹ, nếu như có thể quy về tiền bạc.

Tiểu Duyệt, nếu một ngày hợp đồng bảo hiểm này đến tay con, xin con đừng từ chối, đó cũng là những gì mẹ nợ con.

Con đừng oán hận đồng tiền, không cần biết nó tới từ đâu, miễn là chính đáng.

Mẹ biết rất rõ phụ nữ khi không có tiền sẽ đánh mất cả tôn nghiêm, cũng chẳng có được tình yêu.

Tiền không thể khiến con vui vẻ, nhưng trong lúc con cô đơn bơ vơ nhất, nó có thể mua được sự ấm áp, mua được cảm giác an toàn…"

Nước mắt làm mờ tầm nhìn, cô không thể đọc tiếp.

Bà vẫn là một người ích kỷ chỉ biết nghĩ cho mình.

Khi cô mười hai tuổi, Giang Băng Khiết bỏ rơi cô vì tình yêu, bây giờ, để trở thành người mãi mãi sống trong tim người đàn ông đó, bà lại một lần nữa bỏ rơi cô.

Vì không thể yêu cô, Ngạn Kiệt mua nhà, để lại tiền, sắp xếp cho cô mọi thứ đâu ra đó.

Số tiền bảo hiểm của Giang Băng Khiết đủ cho cô sống trong nhung lụa, ngay cả Diệp Thiếu Ninh cũng hào phóng để lại cho cô nhà, xe và tất cả số tiền gửi ngân hàng.

Tại sao họ lại tốt với cô như vậy? Vì họ không thể giành cho cô tình yêu mà cô mong muốn nên mới bù đắp bằng tiền bạc.

Thế rồi cô sẽ sống hạnh phúc ư?

Mặc dù có tiền, cô vẫn phải khóc; khi rét lạnh chỉ có thể tự ôm lấy mình sưởi ấm; khi bất lực vẫn chỉ có thể cắn răng chịu đựng; nửa đêm tỉnh dậy cũng chỉ có một mình bơ vơ.

Từ công ty bảo hiểm đi ra, chân như có mắt tự động chạy ra bãi biển.

Người trên bờ cát khá đông đúc, người lớn trẻ con rạng rỡ vui đùa với nước biển, xa xa còn có người đang lướt sóng dưới mặt trời.

Cô chưa bao giờ điên cuồng như vậy, hình như cô chưa bao giờ có dịp đi dạo trên bờ biển với Diệp Thiếu Ninh, và sau này cũng không có.

Trên đường tới bờ biển có đi ngang qua Thư Hương Hoa Viên, cô đã liếc mắt nhìn vào trong như một phản xạ tự nhiên, sau đó lại vội vàng quay đi.

Không được nhìn nhiều, nhìn càng nhiều lại càng lưu luyến, lưu luyến sẽ khiến bản thân đau lòng.

Nhưng không thể phủ nhận lưu luyến vẫn còn, Ánh trăng Hồ Sen còn khiến cô lưu luyến nhiều hơn.

Khi còn sống ở đó, hai người như một đôi yêu nhau, nhưng khi dọn về Thư Hương Hoa Viên thì thời gian xa nhau còn nhiều hơn bên nhau.

Cô ngồi xuống khẽ giũ nhẹ mái tóc.

Đồng Duyệt ngắm nhìn khách du lịch, ngắm mặt trời lặn trên biển, ngắm hoàng hôn giăng kín bốn bề, mãi đến khi có tiếng chuông điện thoại cô mới giật mình.

Tô Mạch hỏi: "Sao em không có ở trường?"

"Tôi đang đi dạo ngoài đường.

Chúc mừng anh, cục trưởng Tô, thành tích thi đại học năm nay của Thanh Đài rất tốt."

"Mặc dù là điểm sáng cuối cùng nhưng vẫn sáng lắm.

Em đang ở đâu vậy? Ở trong văn phòng bí bách cả ngày trời, tôi cũng muốn đi hóng gió chút."

Lời nói đã đến bên miệng không hiểu sao lại thay đổi: "À, tôi đang đi cùng Tang Bối."

Anh thoáng trầm tư rồi mỉm cười, "Vậy em sớm về trường đi nhé.

Em tính bao giờ quay về Thượng Hải?"

Không phải đi Thượng Hải mà lại là quay về Thượng Hải.

Cô nghe câu này mà lòng lẫn lộn bao cảm xúc.

Thanh Đài đã không còn chỗ cho cô nương thân rồi sao?

"Tôi cần sao chép một vài tài liệu rồi chỉnh sửa nữa.

Chắc ở lại khoảng một tuần."

"Em đã nói với bố mẹ chưa?"

"Nói hay không có gì khác?" Có lẽ Đồng Đại Binh sợ cô trách vì đã không đến tiễn đưa Giang Băng Khiết nên lâu rồi không gọi điện cho cô.

"Vẫn nên nói một câu, đây là chuyện lớn mà.

Còn những chuyện khác thì sao, xử lý xong hết chưa?"

Cô biết anh đang hỏi chuyện ly hôn của mình và Diệp Thiếu Ninh, "Tang Bối đang giục, tôi cúp máy trước." Cô không muốn nói chuyện này với người khác, đặc biệt là Tô Mạch, chẳng hiểu vì sao như vậy nữa.

Cô oán giận, hận thù, sự bất lực, nỗi chua chát, cô chỉ muốn một mình gặm nhấm mà thôi.

Đến khi trời tối hẳn Đồng Duyệt mới về Thực Trung, tài xế chu đáo chạy xe đến tận cổng trường.

Cô mở cửa bước xuống liền thấy ngay chiếc Mercedes đen đang đỗ dưới gốc cây.

Cô không trốn tránh, sau này muốn gặp nhau cũng khó.

Vừa đứng lại Diệp Thiếu Ninh đã chạy tới trước mặt cô.

Cô ngửi thấy mùi rượu phảng phất nên thoáng chau mày, nhìn vào trong xe, "Trợ lý Phó đâu?"

"Anh không vô dụng như thế, chút rượu này có hề hấn gì?" Câu nói bình thản không nghe ra tâm trạng.

"Anh tìm tôi có việc à?" Cô giận bản thân đã nhiều lời.

"Phải có việc mới được gặp em à?"

Cô mím môi.

"Nếu phải có một lý do, ừ thì, học sinh của vợ anh thi rất tốt, anh nên mang sâm panh đến chúc mừng cô ấy.

Em biết không, chúng ta đã chiến tranh lạnh rất lâu rồi, đây là cơ hội tốt để làm hòa.

Em đừng làm mặt lạnh, nếu lý do đó không được thì lấy cái khác, anh là người mặt dày, không bao giờ giữ lời, tuy đã nói đồng ý ly hôn nhưng vẫn tới níu kéo em.

Đã hơn mười ngày không liên lạc, anh giận cô ấy nhưng lại nhớ cô ấy rất nhiều.

Trông thì có vẻ thông minh nhưng lại tin người ngoài chứ không tin chồng mình.

Những gì anh làm cho cô ấy không đủ nhiều hay không đủ tốt?"

"Diệp Thiếu Ninh, tôi không phải mình đồng da sắt, tôi mệt lắm rồi, những gì cần nói chúng ta đã nói rõ rồi, tôi không phải người rộng lượng, cũng không hiền hòa…" Cô bất lực nói, tại sao việc này cứ lặp đi lặp lại?

"Mệt thì dựa vào đây, vai anh chưa đủ rộng sao?" Anh vỗ bả vai mình.

"Anh say rồi, về nghỉ đi." Cô quay người toan bỏ đi.

Làn gió đưa tới tiếng thở dài của anh: "Tối nay anh đi nhậu với Hoa Diệp, tại sao em không nói cho anh biết chuyện của Ngạn Kiệt?".

Truyện Chữ Hay