Người phương tây không thích số , không thích ngày thứ Sáu, họ cho rằng đây là hai con số đen đủi.
Ngày tháng này trùng hợp cũng rơi vào thứ sáu.
Chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một ngày trong tháng, không hề khác so với bất cứ ngày nào khác trong năm hay hàng ngàn, hàng vạn, hàng triệu ngày khác, mặt trời mọc rồi mặt trời lặn.
Hôm nay là ngày cuối cùng Diệp Thiếu Ninh xuất hiện ở Thái Hoa, anh bảo cô tối nay có liên hoan các đồng nghiệp tổ chức để chia tay anh.
Đồng Duyệt đã không còn khái niệm ngày nghỉ, cô chỉ được nghỉ ngơi vài tiếng vào chiều chủ nhật mà thôi, còn lại Trịnh Trị yêu cầu tất cả giáo viên dạy lớp đều phải túc trực ở trường.
Một vài giáo viên chủ nhiệm đã chuyển vào ký túc xá mới xây, họ ở trường hàng đêm như các học sinh, nhưng với Đồng Duyệt, nhà cô vừa gần trường, bản thân lại có xe riêng nên Trịnh Trị không yêu cầu quá nhiều.
Trận mưa mùa xuân làm thời tiết ấm thêm vài độ, nhiệt kế hôm nay chỉ nhiệt độ là oC.
Gió thổi từ ban công mang vào hương hoa ấm áp, cây cối dưới sân trường đều đang đâm chồi nảy lộc.
Mạnh Ngu bị cảm, vừa chấm bài vừa ho khù khụ, Kiều Khả Hân xoa cổ họng rồi than phiền chỉ nghe tiếng ho thôi cũng đủ thấy ngứa cổ, liền bưng ngay cốc trà hoa hồng trốn sang phòng đàn.
Đồng Duyệt rót cho Mạnh Ngu tách trà, còn xuống phòng y tế lấy cho anh hai viên thuốc.
Mạnh Ngu ho dữ dội làm mặt mũi đỏ bừng, xua tay không uống.
Dương Dương từ ngoài đi vào, đây là lần đầu cô dạy lớp nên lo lắng là điều không tránh khỏi, thường xuyên tìm tới Mạnh Ngu tâm sự cho vơi bớt áp lực.
"Anh ăn miếng lê cho dịu cổ họng." Cô nàng lấy từ sau lưng ra hai trái lê hầm như làm trò ảo thuật rồi đặt chúng lên mặt bàn của Mạnh Ngu.
"Tôi không ăn đồ ngọt." Mạnh Ngu không buồn ngước lên.
"Anh coi như đang uống thuốc, cố ăn đi.
Đúng thật là… Chẳng khác gì đứa trẻ." Dương Dương bĩu môi, cố tình ra hiệu cho Đồng Duyệt.
Đồng Duyệt vội dọn dẹp mặt bàn, "Tôi lên lớp đây."
Trên đường đi cô gặp Triệu Thanh và Tạ Ngữ.
Chẳng biết Triệu Thanh nói gì làm Tạ Ngữ xấu hổ cúi mặt xuống, đôi mắt sóng sánh ánh nước.
Hình như chỉ cần Triệu Thanh đưa một miếng táo hay một vài tờ giấy đều có thể khiến Tạ Ngữ xấu hổ thẹn thùng.
Thấy Đồng Duyệt, Tạ Ngữ đỏ mặt lẩn nhanh đi mất.
"Thầy Triệu, đừng có thấy người ta đẹp mà thiên vị nhé!" Đồng Duyệt bông đùa.
Triệu Thanh cười xòa, "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, huống hồ tôi chỉ là tiểu nhân.
Tiếc là…"
"Tiếc gì?"
"Phải đợi chờ quá lâu, chỉ sợ nhanh già thôi." Triệu Thanh nói ra một câu đầy văn vẻ nhưng lại không đầu không cuối.
Đồng Duyệt khó hiểu trợn tròn mắt.
Triệu Thanh xua tay, rồi cũng bỏ đi mất.
Chiều hôm đó cô nhận được một cuộc gọi từ số lạ, là nhà hàng xóm ở khu chung cưÁnh trăng hồ sen.
Người đó nói rằng thấy trời có nắng bèn mang ga giường ra phơi, lúc kéo vào bất cẩn làm rơi xuống sân thượng nhà Diệp Thiếu Ninh, người ta không gọi được cho Diệp Thiếu Ninh nên mới gọi cho cô.
Đồng Duyệt đã ở Ánh trăng hồ sen vài ngày nên có để lại số điện thoại ở phòng bảo vệ.
"Vâng, nhưng giờ tôi không rảnh, tối tôi về đó được không?"
"Được ạ."
Phải đến khi bầu trời đen kịt Đồng Duyệt mới lái xe về tới Ánh trăng hồ sen.
Đêm nay thành phố trong trẻo lạ thường, nhưng lại bị bao phủ bởi một tấm lụa đen thui.
Đỗ xe xong xuôi, cô ngước lên nhìn từng ô cửa sổ sáng đèn, đã lâu không về đây, cảm giác đôi phần lạ lẫm là điều khó tránh khỏi.
Cửa thang máy hé mở, xuất hiện ngay trong mắt cô là một chậu lan quân tử xanh biếc, để bên ngoài cửa.
Cô ngồi xuống xem thì thấy một tờ giấy đặt dưới đáy chậu cây, nét bút hơi nghiêng, nhác có phần giống kiểu chữ in hoa, có vẻ hơi thiếu tự nhiên như người không thường xuyên viết.
"Anh Diệp, nhà anh đơn điệu quá, em mua chậu hoa lan trang trí thêm đây.
P/S: Tối qua em vui lắm, còn anh thấy sao? Hoan Hoan."
Ngày tháng trên tờ giấy đã là hơn một tháng trước, dạo đó có mấy tối Diệp Thiếu Ninh không về nhà, họ đang trong giai đoạn chiến tranh lạnh.
Đồng Duyệt ôm chậu lan quân tử trên tay, đúng là loài hoa đắt tiền, hơn một tháng không được tưới nước mà vẫn khỏe mạnh, khả năng sinh tồn cao thật.
P/S là phần bổ sung của bức thư, đề cập đến việc nào đó quên không nhắc đến trong thư nên mới viết sau hai chữ P/S ở cuối cùng… rồi dừng bút.
Sự việc được nhắc tới ở P/S có thể là không quan trọng nhưng thật ra có lúc đây mới là điểm quan trọng nhất của bức thư, là nơi tinh hoa được cô đọng lại.
Tối hôm đó họ trải qua thế nào, cô không phải Sherlock Holmes nên chẳng muốn suy đoán, cô chỉ quan tâm hiện tại.
Cô đặt chậu hoa ngay ngắn rồi mở cửa nhà.
Căn nhà vốn được cô dọn dẹp sạch sẽ giờ bừa bộn như bãi rác, quần áo vứt ở khắp nơi, trên bàn ăn còn mấy bát nước mì dầu mỡ lênh láng, một thứ mùi lạ lùng bốc lên trong nhà.
Cô không dừng chân, chạy luôn ra ban công vơ lấy chiếc ga trải giường, phủi sạch bụi bặm rồi tắt đèn, khóa cửa, lên tầng trên gõ cửa nhà hàng xóm trả đồ.
Về trường, cô nhắn tin cho Diệp Thiếu Ninh: "Ông xã có uống rượu không?"
Trình độ nhắn tin của Diệp Thiếu Ninh khá hơn rất nhiều, anh trả lời cực nhanh: "Anh có uống rượu, hết giờ tự học tối chưa?"
"Vậy Tiểu Diệp nhà ta lại phải lang thang thêm một thời gian nữa rồi, haiz." Tiểu Diệp là cái tên họ dành cho đứa con chưa xuất hiện.
Diệp Thiếu Ninh từng nói anh sẽ không hút thuốc, không uống rượu, phải năng tập thể hình, còn cô phải mập lên một chút rồi cả hai cùng cố gắng có con.
"Đàn ông chí ở khắp muôn nơi, cứ để nó rèn luyện thêm sau này mới có thể bảo vệ mẹ giúp bố."
Cô bật cười, anh nói như chắc chắn Tiểu Diệp là con trai vậy.
Diệp Thiếu Ninh đứng trên thành bể bơi, anh cất điện thoại với nụ cười trên môi.
"Anh Diệp sao vẫn chưa thay đồ bơi?" Xa Hoan Hoan lúc này không khác nào một cô người mẫu mặc bikini, bước tới phía anh với dáng vẻ thướt tha duyên dáng, vóc dáng hoàn hảo, ba vòng đâu ra đấy, làn da trắng muốt.
Cô chính xác là một bông hoa tuyệt đẹp trong bể bơi lúc này, có những người đàn ông còn huýt sáo muốn thu hút sự chú ý.
"À, anh không mang đồ bơi nên chỉ ngồi một lát thôi rồi về."
Tối nay là bữa liên hoan nho nhỏ, chỉ có trợ lý La, thư ký Lưu và mấy đồng nghiệp ngày trước ở phòng thiết kế.
Ai ngờ vào tới phòng ăn mới biết Xa Hoan Hoan cũng ở đó.
Chia tay luôn mang tới cho con người cảm giác buồn bã, đàn ông không biết ăn nói, chỉ biết liều mạng chuốc rượu.
Nhưng nửa già những ly rượu của anh đều bị Xa Hoan Hoan giành uống, không sao có thể ngăn cản cô.
Thời gian này công việc bàn giao rất thuận lợi.
Cô dường như bất ngờ trưởng thành, không còn khóc lóc hay làm mình làm mẩy mà ngồi im nói chuyện, tư duy rõ ràng đâu ra đó.
Ăn uống xong rời khỏi nhà hàng một cách bình thường.
Xa Hoan Hoan kéo anh lại, nhìn anh với vẻ tội nghiệp: "Anh Diệp đi bơi với em."
Anh tính từ chối.
"Đây là đề nghị cuối cùng của em với anh, vậy mà anh không nỡ đồng ý à?" Cô cúi gằm mặt.
Anh mềm lòng, bèn gọi cả trợ lý La đi cùng.
Ba người tới khách sạn Hilton, trợ lý La vào phòng thay đồ rồi nằm lên ghế ngủ chết mê chết mệt.
Anh tới đưa khăn mặt cho trợ lý La thì đúng lúc nhận được tin nhắn của Đồng Duyệt.
"Hay anh sợ em nhìn thấy bụng bia của anh?" Xa Hoan Hoan giơ tay lùa mái tóc dài vào trong mũ bơi, gương mặt xinh xắn đáng yêu ngước lên cao.
Tầm mắt anh dừng lại trên làn nước dưới hồ bơi sóng sánh, khẽ mỉm cười: "Cơ bản là vì anh bơi kém lắm."
"Thật không?" Xa Hoan Hoan trợn mắt rồi lùi lại đứng sau anh, khẽ đẩy một cái khiến anh ngã luôn xuống hồ, nước bắn lên tứ tung.
Anh trồi lên khỏi mặt nước, xoa nước trên mặt, còn chưa kịp mở mắt đã cảm giác được Xa Hoan Hoan bơi về phía mình nhanh như một chú cá, tới gần sát vị trí của anh: "Anh Diệp, anh trong những bộ quần áo khiến em thấy lạ lẫm vô cùng, chỉ khi trút hết những thứ vướng víu kia, khoảng cách giữa chúng ta mới ngắn lại.".