Nói chung là chương này kể cho anh chị cô dì chú bác mấy ba mấy má mấy ông nội bà cố nội nghe về ngày / của trường em. Vâng, là một ngày cực kì ý nghĩa đối với thầy cô, đó là ngày dành cho cha mẹ thứ hai của chúng ta. Em rất vui vì hôm nay là /, và em vô cùng cảm động...Ơ địt mẹ, sai chủ đề nói rồi.
Nói chung là tao sẽ kể chi tiết, bữa đó lớp tao hùng tiền lại mua quà tặng thầy. Nhất chí vô cùng, nào là thu mỗi đứa k, tổng số đứa. Gom lại cũng cỡ được triệu, mua áo sơ mi với cà vạt tốn hết mẹ k, vì là hàng xịn mong thầy mới sẽ vui lòng bỏ qua những lỗi lầm mà nhẫn nhịn một chút, vui lòng không gây khó dễ với lớp tao nữa. Số tiền còn lại mua bánh kem với nước ngọt, còn đặt thêm dàn loa để quẫy cho vui lớp vui trường, còn có mua keo tuyết, bong bóng, ối balala... và nhiều thứ khác nữa...;), chung hết thảy là rất hoành tráng nhất khối .
Cứ tưởng được một buổi sinh hoạt / vui vẻ, ai ngờ đâu...
Chiều ngày hôm đó, đã mua bánh kem, nước ngọt, bánh trái xong rồi vẫn không thấy thầy ta đến. Gọi điện thì bảo là h sẽ tới, vãi thật chứ. h làm lễ cmn rồi thì lên lớp làm quái gì?. Sao không đến sớm gần h cũng được, lên lớp rồi ăn bánh kem, còn để bọn tao tặng quà nữa chứ, vậy mà vẫn không thèm đối hoài gì tới, thầy ta cứ bảo là h tới là h tới!.
Nhớ chiều hôm đó là h bọn tao phân vân không biết nên làm gì, bàn tán với nhau bảo rằng.
- Sao mấy thầy cô lớp khác người ta lên sinh hoạt hết rồi, còn thầy mình chưa lên?
- Thầy bảo là h thầy mới đến...!_Một nữ sinh A nói.
- What the fuck?. h, h lúc đó lớp người ta tàn tiệc mẹ rồi, h chơi trò chơi xong rồi dự lễ ở sân! Sao thầy mình không lên nhỉ?
- Thật là ngộ nghĩnh mọi người ạ!_Tao lắc đầu ngao ngán.
Và thế là, đã quá h chưa thấy mặt thầy trong ngôi trường này, lớp kế bên thì thầy cô đã vào đông đủ. Riêng một mình lớp tao thầy vẫn chưa lại, cũng không gọi báo cho lớp biết một tiếng gì cả. Tao còn tưởng lớp này không có chủ nhiệm nữa ấy! Trong cứ như là cái lớp bị ghẻ lạnh nhất trường, chẳng ai chịu chơi mà cũng chẳng thèm chơi với lớp nào.
Khi cả lớp yên tĩnh, một đứa đứng dậy bước lên bàn. Tâm trạng hào hùng phấn khởi.
- Không có thầy thì đã sao? Lớp mình vẫn vui như trải hội cũng được mà! Vui lên mọi người!
Cả lớp ồ ạt náo nhiệt lên, một đứa khởi động phong trào mở dàn loa lên, bật nhạc sung để quẫy. Một đứa, hai đứa rồi kéo thêm cả hội trong lớp nhảy để quên đi chuyện lúc nãy. Tao cầm cái micro hô to, lúc đó tao thấy mình tràn trề năng lượng nhất.
- Anh em eiii, tuy là mình không có chủ nhiệm nhưng không sao, tụi mình vẫn là lớp hùng mạnh nhất. Vẫn là lớp nhiệt huyết nhất phải không??
Tiếng tao vang rộng ra xa, cả lớp reo hò cổ vũ nồng nhiệt, không khí của lớp chưa bao giờ nóng như bây giờ, tiếng hú hét vui tươi trong lớp tràn ngập qua lớp kế bên. Tuy là không có thầy nhưng vẫn phải nổi bật nhất trong khối chứ!. Thế là, lớp tao quẫy từ h rưỡi cho tới gần đến buổi dự lễ trước sân trường luôn. Ta nói vui bao nhiêu cũng không hết, bật nhạc combo EDM quẫy lên bờ xuống ruộng, đứa thì leo lên trên bàn nhún nhảy, đứa thì lắc lư trên ghế, nói hông phải khen chứ lớp tao đứa nào nhảy tao cũng con mấy con lăng quăng không ấy, nhìn rất buồn cười.
- Anh em mình là cái gì nào??
- Anh em mình là củ su hào!
- Anh em mình là cái gì đây??
- Anh em mình là củ khoai tây!_Cả lớp đồng thanh.
...Tầm mấy phút sau, lớp kế bên chạy qua. Lúc đó, đang phiêu tự nhiên mất nhạc cũng thấy khá tức. Tưởng kéo qua chửi sao lớp ồn ào quá nhưng không, lớp trưởng của a nói.
- Mọi người ơi, cho lớp tui gia nhập được không? Hồi nãy quẫy quá chừng cái cô chủ nhiệm lớp tui chốn mất tiêu ời!
Con lớp trưởng a tên là Linh Vy, nó là con đầu đàn của giới baylak a, tuy là học giỏi nhưng lại rất thích lắc lư từ nhỏ, mơ ước trong tương lai là mở một quán bar baylak từ h sáng cho tới h đêm phê cùng nhạc:))). Nghe có chút cảm động trong lòng:v.
Lớp tao đồng ý ngay, vì càng nhiều đứa càng tốt. Chơi một mình sợ bị nói là ích kỷ nữa. Huyhuy. Rồi thế là cả hội của lớp tao với hàng xóm kế bên bay qua nhảy như đúng rồi, tiếng nhạc inh ỏi vang qua tai từng đứa. Trong đầu lóe lên niềm đam mê nhảy nhót, bao nhiêu bản tính lạnh lùng, trầm tính bị đánh rơi thay vào đó là một con người với niềm ước mor múa quạt:vvv. Lúc đó, lớp tao với a coi như là một, lớp đó chơi rất được nên không ngại gì hết. Còn mấy lớp còn lại thì khỏi nói, toàn là những kẻ khinh thường người ta. Cho nên, a là lớp tao ân ý nhất. Lớp trưởng bên nó khá sung, lớp trưởng bên tao cũng không kém. Thế Mỹ nó còn vắt tà áo dài lên quẩy. Đình An thì khỏi nói, nó chạy lanh quanh như con dở hơi ấy. Còn tiểu mỹ thụ lòng tao thì ngồi ở chỗ đó, mặt như kiểu "Tôi là ai và đây là đâu?. Cho tôi về với mẹ, tôi nhớ ba mẹ rồi!". Còn Trân Châu thì mất tiêu, không thấy. Hình như là cô ta có vào lớp nhưng biến mất một cách lạ thường...
..........................................
Nói chung, dự lễ cũng không có gì mới mẻ, ngồi ngoài nắng muốn lòi cái lồn. Nghe mấy thầy cô lên phát biểu về ý nghĩa cái rồi ển đích về lớp. / như làm cho có lệ chứ không hào hứng chút nào hết. Cũng không thèm tổ chức chơi trò chơi gì hết, ta nói cấp chán muốn nín ỉa luôn á. Lớp tao chỉ mong chờ hết nhanh nhanh để lên baylak lần nữa. À, thầy tao thì khỏi nói. Hôm nay đẹp trai sương sương nha, áo sơ mi trắng kèm cà vạt đen, mặc quần tây đen với đôi giày da . Nhìn ổng như học sinh chứ méo phải giáo viên, mặt ổng trẻ đúng trẻ ấy. Cứ tưởng xong lễ rủ thầy lên lớp ăn bánh kem, ai ngờ lại bị ổng từ chối khéo.
- Nay thầy có công việc, không lên lớp được. Mấy em ở trên lớp ăn bánh kem đi nhé, đừng chờ thầy...
- Thầy ơi, cho em hỏi cái này!_Một nam sinh A nói với chất giọng lãnh đạm.
- Em cứ hỏi!
- Thầy có phải chủ nhiệm lớp em không vậy?
Thầy ta khó hiểu, ánh mắt có chút hoang mang trong đó. Lúc đó tao bực cho lớp nên nói thêm.
- Lớp người ta thì thầy cô hô hào chụp ảnh cùng nhau, tổ chức lễ cho thầy cô...lớp mình cũng giống như người ta, cũng có bánh kem cũng có loa nhạc...Nhưng xin lỗi, lớp em lại không có chủ nhiệm!
Thầy ta thở dài nói.
- Xin lỗi, thầy có lý do riêng mà..._Thầy ta nói với giọng điệu có chút buồn buồn.
- Thôi được rồi, đừng làm khó dễ thầy nữa. Lớp mình đi lên thôi, tự ăn bánh, tự vui cùng nhau thế là đủ rồi!_Thế Mỹ kéo vai tao rồi bỏ đi.
Cả lớp cũng kéo về lớp trong tâm trạng nao nức buồn. Rõ là cũng như lớp người ta nhưng lại không vui được trọn vẹn, xem như thầy ta không có còn chủ nhiệm vậy!. Với lại, lớp tao tức dữ lắm. Mua áo cho thầy ta, cất công bao nhiêu chỉ vì một câu nói bận bịu mà đổ sông đổ biển hết. Coi như từ nay, thầy ta chửi, lớp tao cứ nghe nhưng không còn quan trọng nữa. Xem như không có sự hiện diện của thầy ta...
Đình An bực tức đập bàn nói lớn.
- Nếu như lớp ta không có chủ nhiệm, vậy thì cứ quậy đi. Có bao nhiêu cứ chơi bấy nhiêu, chơi hết mình không còn đường về có được không?
- ĐƯỢC!!!!
Cả lớp tán thành ý kiến, đang định quẫy tiếp thì thầy hiệu phó vào quát một hơi rồi đuổi ra khỏi lớp. Kéo theo dàn loa, bánh kem rồi trái cây, nước ngọt mà cuốn gói đi. Tao bây giờ mới nói với đồng bọn.
- Không cho mình quẫy trong lớp thì ra giữa sân quẫy!
- Chơi luôn!
- Lớp không có chủ nhiệm thì cần lồn gì mà care!_Thế Mỹ hét lớn.
- ĐÚNG!!
Giữa sân trường với biết bao nhiêu ánh mắt nhìn, buồn cười có, hoang mang lẫn thái độ đều có. Lớp tao đứng đó nhảy, cũng không vừa nên mới kéo theo toàn khối quẫy nồng nhiệt luôn, không cho chơi ở lớp thì ra sân chơi, ai cấm?. Sân trường hôm đó, từ chụp ảnh kỉ niệm trở nên náo loạn với một dàn baylak khối . Mấy anh chị cũng nhiệt tình không kém, mấy ổng ba bay lên thùng loa quẫy cực sung. Bất chấp thầy cô mà hô.
- Khối thể hiện cho bọn nhỏ khối phát huy theo nào. Hey hey hey!!
- Hãy tích cực baylak để trở thành DJ của thế giới!!!
...Chỉ có anh chị nhìn nhau nói.
- Sao tự nhiên tao muốn ra trường sớm!