Mấy tuần sau đó, lớp chúng tao từ một lớp siêu quậy với những trò nghịch bựa bá đạo trở thành lớp có những con người đang cố gắng ngoan ngoãn. Nói nào ngay, tụi nó cũng bất lực với ông thầy chủ nhiệm mới lắm. Đẹp trai thì có đẹp trai đấy nhưng ông thầy ổng căng với gắt nên đứa nào cũng sợ. Riêng chỉ có con lớp trưởng Thế Mỹ ấm ức hổm rài vì chưa được cãi lý, nó phải ăn tờ kiểm điểm. Có đứa lớp trưởng nào như nó không, nhục đéo tả nỗi.
Vẫn như mọi khi, ' lớp như một cái chợ thì bùm một cái, ánh sáng le lói bước vào. Thầy giáo thân yêu lớp em sinh hoạt đầu giờ, tướng đi chất chơi như người dơi tiến đến phòng em. Từ một buổi hội chợ bỗng nhiên trở nên im ắng lạ thường, đâu lại vào đấy. Không đứa nào dám nói một tiếng, ngồi im lặng xuống bàn rồi xem bài giở. Nhìn vậy thôi, chứ lớp tao đang diễn hề cho ổng coi đó. Học cái lồn gì tầm này?.
Cả lớp đứng lên chào, thầy mỉm cười hài lòng với lớp hôm nay rất ngoan ngoãn, không la ó um sùm.
- Các em ngồi đi!
........................
Thầy giáo đẹp trai lớp chúng tao đã trong thời kì tuổi, cái tuổi thanh xuân sắp tắt nhưng vẫn chưa có người yêu. Thấy thế, tao mới chòm đít đứng lên ngây người hỏi.
- Thầy ơi, thầy có người yêu chưa?
Cả lớp ồ lên một tiếng, bao nhiêu ánh mắt soi mói được tia đến tao. Chỉ nói một câu hỏi có người yêu chưa mà như nó muốn giết chết tao ấy, sợ tuột mood.
Thầy chỉ cau mày nhăn nhó, gắt lại một câu.
- Em lo học đi, hỏi ba cái thứ đó với tôi làm gì?
Cả lớp cũng hùa theo, mục đích cũng muốn biết rằng có người yêu hay chưa. Sau đó mới còn tính là thả thính thầy nữa hay không.
- Đúng rồi đó thầy, thầy có người yêu chưa vậy thầy?
- Các em muốn biết lắm sao?
Cả top nữ của lớp đồng thanh reo hò gật đầu nhanh nhẹn. Thầy nhếch đôi môi lên cười, nới lỏng cà vạt bảo nhỏ, ánh mắt câu dẫn dành cho những con nghiện mê trai. Giọng nói ngọt ngào tan chảy bao nhiêu trái tim kia.
- Cũng thật là ngại, bao nhiêu năm nay tôi chưa có mối tình nào vắt vai!
- Áaaaaaaa!!!
Một nữ sinh B nói to trước lớp.
- Sao thầy không tìm đi ạ?. Cỡ tuổi thầy nên tìm kiếm một cô nàng mỗi ngày có thể lo cho thầy bữa ăn sáng với đầy đủ chất dinh dưỡng...
- Ồ, tôi cũng nghĩ là vậy...Nhưng tìm đâu ra bây giờ?
- Em nè thầy ơi, em nè....
Những câu nói mất hết liêm sĩ của bọn nữ lớp tao. Nghe mà chỉ muốn lấy cái quần trùm lên đầu rồi học bài á. Mê gì mà lộ liễu, mà mù quáng tới vậy. Cho dù mê cũng vừa vừa thôi, mấy con đĩ nứng lồn. Ông thầy cũng chỉ biết cười gượng, nói mẹ là muốn làm màu. Muốn thu hút nhiều fan nữ sinh trường này ấy mà...
- Với tôi thì tuổi tác không thành vấn đề nhưng trước hết mấy em phải học thật chăm chỉ đã!
- Vângggggg...!!_Top nữ reo hò đồng thanh thiếu điều muốn sụp mẹ cái trường.
Riêng chỉ có top con trai ngồi đó trong bực dọc, đứa thì học bài không thèm quan tâm thế sự. Đứa thì trù ẻo ông thầy sáng mai có cơn gió lạnh độc địa thổi qua cho mấy cục mụn bé tí xinh xẻo nổi khắp người ổng đến mông luôn. Đứa thì hoang mang hỏi mấy thằng xung quanh rằng.
- Ủa, tao đi học hay tao vô nhằm cái động mấy con đĩ mê trai?. Mê gì mà ta nói mất mẹ cái cục liêm sĩ luôn vậy đó, mê mà thiếu điều muốn nhai muốn nuốt mẹ ông thầy ở trên bảng luôn vậy đó!
Mấy đứa con gái chỉ có tao với Thế Mỹ và Đình An là ngồi đó nhìn nhau đéo biết nói gì luôn. Mau mau hết ' để không gặp mặt ông nội này nữa.
....................................................
Sau ngày hôm đó, ông thầy được thành lập hẳn fan club luôn. Nói chung, tụi nó mù quáng lắm rồi. Mà thôi kệ đi, nó muốn sao thì tùy. Cuộc sống của nó muôn màu muôn vẻ thì làm sao trách nó được?. Hôm đó, tao nằm trong lớp kêu than với hắn.
- Chế ơi, em đói...
- Sao cô không kêu tôi là anh đi, sao cứ kêu là chế hoài vậy?. Nghe mà muốn lên máu não rồi đây này...
- Em đói bụng, mua gì cho em ăn đi!
Hắn kiểm tra túi quần bên này sang bên kia, mò cặp trong vô vọng. Khuôn mặt phúc hậu ngày nào trở nên u tối.
- Tôi để quên tiền ở nhà rồi! Sao cô không kêu Đình An hay Thế Mỹ mua gì cho ăn đi?
Tao ngóc đầu dậy, tròn mắt nói.
- Bộ chế chưa biết mấy con đó nó không bao giờ, dù là em có đói chết nó cũng không bao giờ mua cho em một bịch bánh nào cả...Chế thấy mà tức á chế.
Thế là câu nói lọt vào tai của những đứa không nên nghe. Tụi nó ôm một tá đồ ăn vặt trên tay vào lớp. Nói với giọng phẫn nộ khi bị nói xấu.
- Ê, tao không cho mày ăn hồi nào?_Đình An cau mày.
- Thì...thì trước giờ có miếng bánh chưa ăn nữa tụi bây cũng dành giật, cho nên...
- Hừ, sáng giờ thấy mày ôm bụng than đói nên cất công mua đồ ăn cho mày rồi xách cái háng leo lên tầng lầu giờ mày lại nói xấu tụi tao? Mày chơi vậy mà được hả? Mày chơi dị rồi ai dám chơi lại mày?_Thế Mỹ chống nạnh chửi.
- Hì, cho tao xin lỗi đi. Tao sai rồi, tao không nói vậy nữa...Làm ơn, chia cho tao ít bịch bánh đi mà._Tao mặt dày năn nỉ xin ăn.
Tụi nó xé bịch bánh ra ăn trước mặt tao, một miếng cũng không cho. Ánh mắt có chút hờn dỗi nhưng cũng vô cùng kiêu căng.
- Ê, sao bảo mua cho tao mà không cho tao đụng vô?
- Hừ, mày nói xấu tụi tao nên đừng có mơ...
- Cho ăn miếng coi!
- Không, trừ khi mày phải chép bài phạt cho tụi tao??
Bài phạt của tụi nó là từ vựng tiếng anh. Đm, ăn học cho cố vô, học sinh giỏi Tiếng anh đó mà không biết câu What's your name là gì?. Gặp tao là tao về mẹ cho đỡ nhục còn hơn, Thế Mỹ tuy là lớp trưởng học giỏi Văn bao năm nay nhưng lên làm bài phân tích lại quay xuống kêu tụi tao chỉ, kết quả là hai con mụ bị ăn mỗi con đ. Thấy mà tao nhục giùm á. Giờ lại muốn kêu tao chép phạt giùm, ở đâu ra?. Thà đói chứ không bị mấy đũy ngựa này dụ dỗ...
- Có muốn không, hôm nay đồ ăn vặt hơi bị ngon á!
- Đúng rồi, tao biết mày quá à. Sao?. Muốn không??
- ...Tao...tao...tao..._Tao chằn chừ không biết nói sao.
Một lúc lâu, bao tử tao kêu lên vì đói. Quá đói bụng nên tao mới nói trong vô thức. Lời nói kiên quyết.
- Xin lỗi, ăn học cho cố vô rồi ăn con , rồi kêu tao chép bài ở đâu ra? Đúng là nhỏ cà chớn lớn cà khịa mà!