Hạ Sáng Dương đứng trước giáo đường, hôm nay anh mặc một bộ vest trắng, vừa lịch lãm vừa nhã nhặn.
Anh đưa tay chỉnh lại cà vạt trên cổ, hồi hộp chờ đợi cô dâu tiến vào lễ đường.
Tiếng đàn piano vang lên, từ phía cửa lễ đường, An Sơ Hạ khoác tay ba mình, bắt đầu tiến vào lễ đường.
Bên tai truyền đến nhiều lời chúc phúc kèm tiếng vỗ tay, đáy lòng An Sơ Hạ không ngừng cảm động.
Cuối cùng thì sau mười năm đơn phương thì cô cũng đã đường đường chính chính trở thành vợ của anh.
“Hạ Sáng Dương, con có đồng ý lấy An Sơ Hạ làm vợ không? Con có nguyện ý cùng người con gái đi đến chặng đường cuối cùng của sự sống, dù cho ốm đau hay bệnh tật, dù nghèo khổ hay giàu sang, con có nguyện ý không?”
Hạ Sáng Dương lời nói dõng dạc: “Con nguyện ý!”
“An Sơ Hạ, còn con thì sao? Con có đồng ý lấy Hạ Sáng Dương làm chồng không? Con có nguyện ý cùng người con trai đi đến chặng đường cuối cùng của sự sống, dù cho ốm đau hay bệnh tật, dù nghèo khổ hay giàu sang, con có nguyện ý không?”
An Sơ Hạ hướng mắt nhìn anh, khuôn miệng mỉm cười: “Con đồng ý!”
Sau khi trao nhẫn cưới, mọi người có mặt trong lễ đường đều hết lòng vỗ tay.
Hạ Bối đứng nhìn ở phía dưới, đôi mắt cô rưng rưng, bọn họ thật sự rất đẹp đôi!
Mộ Triết nhìn cô, khuôn miệng khẽ cười: “Sao Hạ Bối dạo này mau nước mắt quá vậy? Mới chỉ đám cưới anh trai thôi mà em đã cảm động đến mức độ này rồi sao? Lỡ đâu mai này tụi mình đám cưới, không lẽ em định tiếp đón khách khứa bằng khuôn mặt mèo hả?”
Hạ Bối đánh nhẹ lên tay anh: “Cái người kỳ cục này, anh có tin em không thèm gả cho anh nữa không?”
“Anh tin chứ! Cho anh ngàn tỷ cũng không dám nói không tin.” Anh cười cười: “Hạ Bối mà không gả cho anh thì anh biết tìm đâu ra một Hạ Bối thứ để cưới đây…”
Hạ Bối hừ một cái, cô không thèm đôi co với anh.
Lời nói của anh tựa hồ như mật ngọt không ngừng rót vào tai cô, ngọt ngào như vậy cô sao dám giận được!
Đến lúc cô dâu tung hoa, mọi người hào hứng đứng chờ ở phía dưới, ai nấy đều rất muốn nhận lấy hoa của cô dâu.
An Sơ Hạ nhìn Mộ Triết, khuôn miệng mỉm cười, cô quay người lại, mạnh mẽ tung hoa.
Mộ Triết với tay bắt lấy đóa hoa, khóe miệng cong lên, đưa hoa cho Hạ Bối: “Tặng em!”
“…” Hạ Bối chìa tay ra nhận lấy đóa hoa, cô nhìn anh: “Anh cho em làm gì?”
Anh cười cười: “Để em tập làm quen với hoa cầm tay cô dâu.”
Mọi người xung quanh ồ lên một tiếng, Hạ Bối vì vậy mà mặt mày ngày một đỏ lên.
Ngại chết đi được!
Mộ Triết nhìn cô chỉ biết cười cho qua chuyện, anh định hôn cô ở trước mặt mọi người nhưng nghĩ lại đây là lễ cưới của người ta, anh không thể chiếm sóng quá nhiều được.
Lễ cưới kết thúc, Hạ Sáng Dương lái xe hoa chở An Sơ Hạ đến khách sạn đón đêm tân hôn.
Mộ Triết lái xe đưa ba mẹ vợ cùng Hạ Bối về nhà.
Anh ngồi tiếp chuyện với ba Hạ hồi lâu cũng xin phép ra về.
Anh còn có chuyện quan trọng cần làm.
Ba Hạ thấy anh gấp gáp, cũng không giấu nổi sự tò mò: “Cậu vội vội vàng vàng như vậy để làm gì? Bận chuyện công ty à?”
“Dạ không ạ! Con có hẹn với bạn nên xin phép đi trước! Tối nay con xin phép đến đón Hạ Bối đi chơi ạ!”
“Ừm, cậu dẫn con gái tôi đi nhớ để con bé lành lặn trở về.” Ông ngừng lại, nhấp ngụm trà nóng: “Đừng có cắn mút con gái tôi nữa.
Mấy cái dấu bầm đó trông thật tởm!”
“…” Khuôn miệng anh cứng đờ, ông đang đá xéo anh chuyện đêm giao thừa lần trước sao?
Hạ Bối xuống nhà, nhìn thấy anh gượng gạo cười liền chất vấn ba mình: “Ba lại làm khó dễ anh ấy nữa à?”
Ba Hạ nhíu mày, con gái còn chưa kịp gả mà đã muốn tạo phản với ba mình rồi à?
“Con trông ba giống người bắt nạt cậu ta lắm à?”
Hạ Bối gật đầu: “Chẳng phải ba lúc nào cũng có định kiến với Mộ Triết sao?”
“Ba chỉ là đang nhắc khéo cậu ta tối nay dẫn con đi chơi không được giả là kiến ba khoang cắn bậy cắn bạ thôi.”
“…” Hạ Bối giật mình, ba cô biết chuyện này rồi sao?
Ba Hạ mặt mày đen kịt, nói trúng tim đen nên mới chịu im lặng chứ gì?
“Hai đứa sau này nhớ cẩn thận một chút.
Mấy cái dấu hôn đó người lớn nhìn vào ngứa mắt lắm!”