Gideon đứng như trời trồng ngay trước cửa tòa nhà, nhìn tôi chằm chằm. Ánh mắt anh khiến tôi run sợ.
Em xin lỗi. Tôi mấp máy môi, cảm giác cực kỳ tệ hại, vì biết rõ mình sẽ cảm thấy thế nào nếu hôm trước ở trong sảnh Corinne chạm được vào môi anh.
“Chào em.” Brett lên tiếng. Anh mải lo nhìn tôi mà không để ý tới bóng người trong bộ đồ đen đang đứng nghiến răng, tay nắm thành hai quả đấm cách đó chỉ vài mét.
“Chào anh.” Tôi cảm giác được ánh mắt của Gideon, khổ sở khi không thể đến bên anh.
“Anh sẵn sàng chưa?”
Không thèm chờ hai chàng trai, tôi tự mở cửa rồi leo ngay lên xe, vừa ngồi xuống đã lấy điện thoại ra nhắn cho Gideon. Em yêu anh.
Brett ngồi vào cạnh tôi, rồi tới phiên Cary lên xe.
“Dạo này tôi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của anh ở khắp nơi!” Brett nói với Cary.
“À.” Cary nhìn tôi cười tinh quái. Anh rất bảnh bao trong bộ trang phục thoải mái, quần jean, áo thun, tay đeo vòng bằng da đồng bộ với đôi bốt.
“Ban nhạc có bay sang cùng với anh không?” Tôi hỏi.
“Có, họ đang ở đây.” Brett lại phô cái lúm đồng tiền. “Vừa về tới khách sạn Darrin đã lăn ra ngủ.”
“Em không tưởng tượng được sao anh ấy có thể đánh trống hàng giờ liền được. Chỉ coi thôi em cũng thấy mệt.”
“Khi đứng trên sân khấu, trước cơn phấn khích của đám đông, thì năng lượng chỉ là chuyện nhỏ.”
“Erik sao rồi?” Cary hỏi, tỏ ra quan tâm, khiến tôi lại thắc mắc lần nữa không biết anh và tay chơi bass có từng cặp kè với nhau hay không.
Theo tôi biết thì Erik không phải đồng tính, nhưng có những dấu hiệu cho thấy có thể anh chàng đã từng có vài “thử nghiệm” với bạn thân của tôi.
“Erik đang phải giải quyết một vài vấn đề phát sinh trong chuyến đi.” Brett trả lời. “Còn Lance thì đang cặp kè với một cô nàng vừa quen trong chuyến lưu diễn lần trước ở New York. Lát nữa mọi người sẽ gặp nhau ngay thôi.”
“Cuộc sống của ngôi sao nhạc rock là vậy mà.” Tôi đùa.
Brett nhún vai, mỉm cười.
Tôi quay mặt đi, hối hận vì đã rủ Cary theo. Có anh ở đây, tôi không thể nói với Brett điều tôi cần nói, là tôi đã yêu người khác, và tôi với anh sẽ không có hy vọng gì.
Quen với Brett sẽ hoàn toàn khác quen với Gideon.Tôi sẽ có rất nhiều thời gian trong khi anh đi diễn. Tôi sẽ có thể làm tất cả những gì mình muốn, được sống tự lập, giao thiệp với bạn bè và dành nhiều thời gian cho bản thân mình. Giống được hết cả hai vậy: vừa có bạn trai, vừa có thời gian riêng.
Và mặc dù đang rất sợ bị ép phải cam kết quá sớm, tôi cũng hiểu rõ Gideon là người tôi muốn có. Chúng tôi chỉ hơi không ăn khớp nhau về quan điểm thôi: tôi thì nghĩ không có lý do gì phải vội, trong khi anh lại cho là không có lý do gì mà phải chờ.
“Đến nơi rồi.” Brett nhìn ra đám đông bên ngoài cửa sổ.
Mặc cho thời tiết oi bức, quảng trường Thời Đại vẫn đông đúc như mọi ngày. Mấy bậc thang bằng kính màu đỏ chỗ tượng đài Duffy đông cứng người đứng chụp ảnh, trong khi khách qua đường chen chúc trên lối đi nhỏ. Ở góc nào cũng có cảnh sát đứng gác, chăm chú quan sát đám đông. Mấy nhóm nghệ sĩ đường phố cố át tiếng nhau, và mùi thức ăn bốc lên từ những chiếc xe đẩy xen lẫn với mùi đường phố không mấy thơm tho.
Bảng điện quảng cáo khổng lồ chiếm hết mấy mặt của những tòa nhà cao tầng quanh đó, thi nhau lôi kéo mọi ánh mắt. Trong đó có một tấm bảng hình Cary chụp chung với cô nàng người mẫu đang ôm lấy anh từ phía sau. Nhân viên quay phim và cầm micro đi vòng quanh một cái màn hình di động có bệ đỡ, đặt trước dãy ghế ngồi như ở sân vận động.
Brett bước xuống xe trước, lập tức bị vây bởi tiếng la hét phấn khích của đám đông người hâm mộ cuồng nhiệt, mà chủ yếu là phụ nữ. Anh nở nụ cười sát thủ, vẫy chào rồi đưa tay đỡ tôi ra. Đám đông không có vẻ gì hào hứng với tôi, nhất là khi thấy Brett đặt tay lên eo tôi. Tuy nhiên, khi Cary bước ra, tiếng xì xầm rộ lên. Lúc anh đeo cặp kiếng đen sành điệu vào, đám đông lại la hét phấn khích, giọng con gái rú lên từng hồi.
Tôi bị choáng ngợp, nhưng cũng kịp nhìn thấy Christopher Vidal Con đang đứng nói chuyện với người chủ trì một chương trình giải trí trên tivi. Cậu em trai của Gideon mặc áo sơ mi, quần tây xanh đậm, thắt cà vạt. Ngay cả trong bóng râm từ mấy tòa nhà xung quanh, mái tóc nâu vàng đậm của anh ta cũng rất nổi bật. Nhìn thấy tôi, anh chàng vẫy tay chào, làm người kia cũng nhìn theo. Tôi vẫy chào lại.
Cả băng Six-Ninths đang đứng trước dãy ghế ngồi để ký tặng người hâm mộ, và rõ ràng đang tận hưởng sự nổi tiếng. Tôi nhìn Brett. “Anh đi làm chuyện của anh đi.”
“Được không?” Anh nhìn tôi, thăm dò xem tôi có khó chịu nếu anh bỏ đi không.
“Được mà.” Tôi phẩy tay. “Anh là nhân vật chính mà, tận hưởng đi chứ. Em sẽ chờ ở đây.”
“Được thôi.” Anh cười. “Đừng có đi đâu nhé.”
Brett đi mất. Tôi và Cary bước tới căn lều bạt có logo của Vidal Records. Giữa sự điên cuồng của quảng trường Thời Đại, căn lều giống như một ốc đảo được tách biệt khỏi đám đông bởi dàn bảo vệ riêng.
“Coi bộ anh chàng nằm gọn trong tay em rồi đó cưng. Mà anh quên mất hồi xưa hai đứa ra sao rồi.”
“Vấn đề là hồi xưa thôi.” Tôi chỉ ra.
“Anh ta khác xưa đó.” Cary tiếp tục. “Có vẻ… ổn định hơn.”
“Vậy thì tốt cho anh ấy thôi, nhất là với những thứ đang xảy ra hiện giờ nè.”
Cary thăm dò. “Bộ em không có chút xíu nào tò mò muốn biết anh ta có còn làm tình một cách điên loạn như hồi xưa nữa không hả?”
Tôi quắc mắt nhìn anh. “Cảm giác đâu có thể nào ép được. Mà em cũng chắc là anh ấy có nhiều cơ hội để trau dồi tài năng vốn đã điêu luyện của mình.”
“Trau dồi! Ha ha, nghe vui đó.” Rồi anh nhướn mày. “Em có vẻ kiên định hả?”
“À, nói vậy thì cũng có phần hơi hoang tưởng.”
“A, coi ai đang tới kìa.” Anh lẩm bẩm, và tôi để ý thấy Gideon đang bước tới, với Ireland bên cạnh. “Còn đang đi thẳng qua đây nữa chứ. Nếu có màn gì hay ho thì anh sẽ ngồi làm khán giả nha.”
Tôi đẩy anh một cái. “Cảm ơn nhiều.”
Thật ngạc nhiên khi thấy Gideon vẫn tỉnh bơ trong bộ vét dù trời đang rất nóng. Còn Ireland thì tuyệt vời với chiếc váy xòe lưng thấp và áo thun ngắn hở bụng bó sát người.
“Eva!” Cô bé reo lên, bỏ anh trai lại chạy ào tới tôi. Ireland ôm chầm lấy tôi, xong lùi ra nhìn rồi nói. “Chị đẹp quá! Anh ấy chắc đang hối hận lắm đây.”
Tôi đưa mắt nhìn Gideon, cố tìm xem có dấu hiệu nào chứng tỏ anh tức giận vì chuyện của Brett hồi nãy không. Ireland quay qua ôm cả Cary, làm anh ngạc nhiên vô cùng. Trong khi đó, Gideon đi thẳng tới trước mặt tôi, khẽ nắm lấy cánh tay rồi hôn lên cả hai bên má tôi. Đúng kiểu Pháp.
“Xin chào, Eva.” Giọng anh hơi trầm làm tay chân tôi lại đông cứng. “Thật vui khi được gặp em.”
Tôi chớp mắt, không cần đóng kịch vẫn cực kỳ kinh ngạc. “À, chào, Gideon.”
“Chị ấy nhìn ngon lành quá hả?” Ireland nói, chẳng thèm tỏ ra tế nhị gì.
Gideon không rời mắt khỏi tôi. “Lúc nào mà chẳng vậy. Anh cần gặp riêng em một phút, Eva à.”
“Được thôi.” Tôi trao cho Cary cái nhìn khó hiểu, rồi theo Gideon bước ra một góc. Đi được vài bước tôi đã nói. “Anh có giận không? Đừng giận mà!”
“Đương nhiên là anh giận rồi.” Anh trả lời bình thản. “Nhưng anh không giận em hay Brett.”
“Ừ.” Dù tôi không hiểu câu đó nghĩa là gì.
Anh đứng lại, quay qua nhìn tôi, đưa một tay lên vuốt mái tóc đẹp tuyệt vời.
“Hoàn cảnh này thật quá sức chịu đựng. Anh có thể ráng chấp nhận khi không còn lựa chọn nào khác. Nhưng còn bây giờ…” Ánh mắt anh nhìn tôi mãnh liệt. “Em là của anh. Anh muốn cả thế giới biết điều đó.”
“Em đã nói với Brett là em yêu anh, cả Cary, bố em và Megumi nữa. Em chưa bao giờ nói dối về tình cảm của em dành cho anh.”
“Eva!” Đúng lúc đó Christopher bước tới, kéo tôi vào người rồi hôn lên má. “Tôi rất vui vì Brett mời cô đến đây. Tôi không hề biết hai người từng là một cặp.”
Tôi cố mỉm cười, biết rất rõ Gideon đang nhìn mình. “Chuyện đó lâu lắm rồi.”
“Cũng đâu có lâu lắm.” Anh chàng cười toe toét. “Bằng chứng là cô đang ở đây đó thôi.”
“Christopher.” Gideon nói thay lời chào. Gideon.” Nụ cười của Christopher cho thấy anh ta vẫn không hề nao núng, nhưng rõ ràng là có hơi chững lại. “Anh không cần phải đến đây. Tôi lo được.”
Dù là anh em cùng mẹ nhưng hai người không có nét nào giống nhau cả. Gideon cao lớn hơn, tối tăm hơn, cả về ngoại hình lẫn tính cách. Christopher tuy rất đẹp trai với nụ cười gợi cảm, nhưng không có sự cuốn hút mãnh liệt như người anh trai.
“Tôi tới đây là để gặp Eva, chứ không phải vì buổi lễ.” Gideon trả lời rành rọt.
“Vậy sao?” Christopher quay nhìn tôi. “Tôi tưởng cô với Brett đang nối lại tình xưa chứ?”
“Tôi với Brett chỉ là bạn thôi.”
“Chuyện tình cảm của Eva không liên quan tới cậu.” Gideon lên tiếng.
“Cũng đâu có liên quan tới anh.” Christopher nhìn anh bằng cặp mắt hung hãn, đến độ tôi bắt đầu lo ngại. “Golden kể về một câu chuyện có thật, và Brett với Eva đang ở đây cùng nhau, đó là một công cụ tiếp thị tuyệt vời cho Vidal và ban nhạc.”
“Câu chuyện có thật đó đã kết thúc khi bài hát ra đời rồi.”
Christopher bỗng nhíu mày, thò tay vô túi lấy cái điện thoại ra, nhìn qua màn hình rồi cau có. “Anh làm ơn gọi cho Corinne đi. Cô ta bấn loạn lên tìm anh khắp nơi kìa.”
“Tôi vừa nói chuyện với cô ấy cách đây một tiếng.” Gideon trả lời.
“Đừng có lúc này lúc kia nữa.” Christopher lên giọng. “Nếu anh không muốn gặp cô ấy thì sao tối qua lại mò qua nhà người ta làm gì.”
Mặt tôi nóng lên, tim đập loạn nhịp. Quay nhìn Gideon, lúc này đang nghiến răng, tôi nhớ lại hôm qua mình đã mòn mỏi chờ anh trả lời tin nhắn cả buổi tối. Anh đã chờ sẵn khi tôi về đến nhà, nhưng cũng không giải thích lý do tại sao không trả lời tin nhắn cho tôi. Và anh cũng không đả động gì tới chuyện qua nhà Corinne hết.
Mà chẳng phải chính anh đã nói là không nghe điện thoại của cô ta sao?
Tôi bước lui ra, bao tử quặn lên. Cả ngày nay tôi luôn có cảm giác bất an này, và bây giờ phải chứng kiến mâu thuẫn giữa hai anh em họ chỉ càng làm tôi thêm khó chịu. “Tôi xin phép.”
“Eva!” Giọng Gideon dứt khoát.
“Rất vui được gặp cả hai người.” Tôi nói cho đủ phải phép rồi tiến về phía Cary.
Gideon lập tức đi theo, nắm tay tôi kéo lại, thì thầm sát lỗ tai. “Cô ấy cứ gọi điện cho anh cả ngày, nên anh phải nói chuyện với cô ấy.”
“Anh nên nói em biết.”
“Mình có nhiều chuyện khác quan trọng hơn để nói mà.”
Brett quay lại nhìn. Ở khoảng cách này tôi không thấy được nét mặt anh, nhưng nhìn là biết anh hơi căng thẳng. Xung quanh là bao nhiêu người đang chen lấn xô đẩy để được tới gần anh, vậy mà anh chỉ chú ý tới tôi.
Khỉ thật. Nhìn thấy tôi và Gideon ở cạnh nhau hẳn sẽ làm hỏng cả buổi tối của Brett. Đúng như tôi lo sợ, toàn bộ chuyện này bắt đầu rối tung lên.
“Gideon.” Christopher rít lên sau lưng. “Tôi chưa nói chuyện xong với anh.”
Gideon ngoái lại. “Lát nữa tôi sẽ nói chuyện với cậu.”
“Phải ngay bây giờ mới được.”
“Đi chỗ khác đi, Christopher.” Gideon lạnh lùng nhìn cậu em trai, làm tôi cũng rùng mình dù người đang nóng bừng bừng. “Nếu không sẽ có một sự vụ làm mọi người chú ý hơn cả Six-Ninths nữa đó.”
Christopher nhặng xị thêm một lúc, rồi hình như cũng nhận ra là ông anh trai không nói đùa. Anh chàng lầm bầm chửi rủa rồi quay đi, vừa đúng lúc gặp phải Ireland.
“Để cho họ yên đi.” Cô bé chống hai tay trên hông. “Em muốn họ quay lại với nhau.” “Em đừng có xía vô chuyện này.”
“Sao cũng được.” Ireland nhăn mũi. “Đưa em đi tham quan đi.”
Christopher đứng lại, nheo nheo mắt nhìn Ireland, rồi thở dài, nắm tay cô bé dắt đi. Hai anh em có vẻ rất thân. Nhìn cảnh đó tôi bỗng thấy buồn vì Gideon không có được tình cảm anh em như vậy.
Gideon lấy lại sự chú ý của tôi bằng mấy ngón tay trên má, một cử chỉ đầy tình yêu thương lẫn thông điệp sở hữu mà bất cứ ai nhìn vào cũng hiểu ngay. “Nói anh nghe là em biết giữa anh và Corinne không có chuyện gì hết đi.”
Tôi thở dài. “Em biết giữa anh và Corinne không có chuyện gì hết.”
“Tốt. Cô ấy không còn là mình nữa. Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy… khỉ thật, anh không biết dùng từ gì nữa, cô ấy đòi hỏi và rất vô lý.”
“Tàn tạ?”
“Ừ, có lẽ vậy.” Mặt anh giãn ra. “Hồi xưa lúc bỏ đi cô ấy đâu có như vậy.”
Tôi thấy ái ngại cho cả hai người. Chia tay kiểu như vậy lúc nào cũng khổ sở.
“Thì tại hồi đó là do cô ta tự bỏ đi. Còn bây giờ người đó là anh. Người bị bỏ rơi lúc nào cũng thấy khó chấp nhận hơn hết.”
“Anh đang cố gắng giúp cô ấy bình tĩnh lại. Nhưng anh cần em hứa là sẽ không để chuyện này xen vào giữa hai đứa mình.”
“Em sẽ không để cô ta làm được điều đó đâu. Mà anh cũng không được lo lắng về Brett nữa.”
Phải mất vài giây, rồi cuối cùng anh cũng nói. “Anh vẫn sẽ lo, nhưng anh có cách giải quyết.”
Có thể thấy chuyện nhượng bộ này đối với anh không phải dễ dàng.
Gideon mím môi. “Anh phải đi giải quyết Christopher đây. Mình ổn rồi phải không?”
Tôi gật đầu. “Em ổn. Còn anh?”
“Miễn là tên Kline không hôn em nữa.” Một lời cảnh cáo rất rõ ràng.
“Đối với anh cũng vậy.”
“Hắn mà hôn anh là hắn tới số rồi.”
Tôi bật cười. “Anh biết em nói gì mà!”
Anh nắm lấy tay tôi, xoa xoa lên chiếc nhẫn. “Crossfire.”
Tim tôi nhói lên vì hạnh phúc. “Em cũng yêu anh, cưng ơi.”
Brett thoát ra khỏi đám đông người hâm mộ, quay trở vô lều, mặt đằng đằng sát khí.
“Vui không anh?” Tôi hỏi, hy vọng làm anh tươi tỉnh trở lại.
“Hắn muốn quay lại với em.” Brett huỵch toẹt.
Tôi cũng không nao núng. “Đúng vậy.”
“Nếu em cho hắn một cơ hội nữa, thì anh cũng phải có thêm cơ hội.”
“Brett…”
“Anh biết chuyện anh đi lưu diễn thường xuyên là một khó khăn.”
“Và cả chuyện anh ở San Diego nữa.”
“… Nhưng anh có thể thường xuyên qua đây, và lúc nào em cũng có thể đi cùng với anh tới những chỗ mới lạ mà. Vả lại tháng Mười một là chuyến lưu diễn kết thúc rồi. Anh có thể sang đây ở suốt kỳ nghỉ lễ luôn.” Anh nhìn tôi bằng đôi mắt xanh, một sức hút ngấm ngầm lớn dần giữa hai đứa. “Vả lại bố em vẫn còn ở nam California mà, giờ thì em có thêm một lý do nữa để thường xuyên sang đó.”
“Chỉ anh thôi cũng đủ trở thành lý do rồi. Nhưng mà, Brett nè… Em không biết phải nói sao. Em yêu anh ấy.”
Anh khoanh tay trước ngực, hiện nguyên hình là chàng trai gợi tình, hư hỏng, xấu xa ngày xưa. “Anh không quan tâm. Em và hắn sẽ không có kết quả đâu. Còn anh thì vẫn chờ thôi.”
Tôi trố mắt nhìn Brett, hiểu rằng bây giờ chỉ có thời gian mới thuyết phục được anh.
Brett bước tới gần, vuốt ve cánh tay tôi. Thân hình cao lớn của anh đổ bóng xuống người tôi. Tôi vẫn còn nhớ ngày xưa, hai đứa cũng hay đứng như thế này, ngay trước khi anh ép tôi vô tường và chiếm đoạt tôi một cách dữ dội.
“Chỉ cần một lần thôi.” Anh thì thầm vào tai tôi, giọng nói quen thuộc đầy tội lỗi. “Chỉ cần một lần nữa thôi, là em sẽ nhớ lại cảm giác của hai đứa mình.”
Tôi nuốt nước bọt nặng nhọc. “Sẽ không có chuyện đó đâu, Brett.”
Anh chậm rãi nở nụ cười, cái lúm đồng tiền quỷ quái đó lại hiện ra.
“Để coi sao đã.”
“Thật không ngờ ở ngoài họ còn hấp dẫn hơn trên tivi nhiều nữa.” Ireland nhìn qua chỗ ban nhạc đang trả lời phỏng vấn với người dẫn chương trình. “Anh cũng vậy đó Cary.”
Anh cười nhe hàm răng trắng lóa. “Cảm ơn, cục cưng!” Rồi cô bé quay nhìn tôi bằng cặp mắt xanh thẳm của Gideon. “Vậy là… chị từng quen với Brett Kline hả?”
“Cũng không hẳn. Thật ra bọn chị chỉ cặp kè một thời gian thôi.”
“Lúc đó chị có yêu anh ấy không?”
Tôi suy nghĩ một lúc trước khi trả lời. “Chị nghĩ khi xưa cũng hơi gần gần như vậy. Nếu trong hoàn cảnh khác có thể chị đã yêu anh ấy. Anh ấy là một người tốt.”
Ireland mím môi.
“Còn em thì sao? Em có đang hẹn hò với ai không?”
“Có.” Cô bé trả lời buồn bã. “Em rất thích anh ấy, nhưng… kỳ lắm, vì anh ấy không dám cho gia đình biết là đang quen em.”
“Tại sao vậy?”
“Vì ông bà anh ấy mất gần hết tài sản vào vụ lừa đảo của bố Gideon.”
Tôi liếc nhìn Cary đang nhướn mày hết cỡ.
“Đó đâu phải lỗi của em.” Tôi thấy phẫn nộ thay cho cô bé.
“Rick nói là bố mẹ anh ấy bảo đâu phải ngẫu nhiên mà bây giờ Gideon giàu có dữ vậy.” Ireland lẩm bẩm.
“Không phải ngẫu nhiên hả? Họ nói vậy đó hả?”
“Cưng à.”
Tôi quay lại khi nghe tiếng gọi, nãy giờ không để ý Gideon đã đứng sau lưng.
“Cái gì?”
Anh nhìn tôi chằm chằm. Tôi quá bực tức nên phải mất cả phút sau mới để ý thấy anh đang mỉm cười.
“Đừng.” Tôi nheo mắt cảnh cáo, rồi quay lại Ireland. “Em nói Rick kêu bố mẹ cậu ấy lên mạng tìm thông tin về Crossroads Foundation thử xem nhé.”
“Nếu em đã hết phẫn nộ giùm anh rồi.” Anh đứng lại gần đến nỗi chạm sát vào người tôi. “Thì anh muốn báo là năm phút nữa sẽ bắt đầu buổi chiếu ra mắt đó.”
Tôi đưa mắt tìm Brett, thấy anh đang vẫy vẫy.
Rồi tôi nhìn Cary.
“Em đi đi.” Cary hất cằm. “Anh đứng đây với Ireland và Cross.”
Tôi tiến về phía ban nhạc, tươi cười khi thấy ai cũng rất phấn khởi và hồi hộp. “Thời khắc quan trọng đây, các chàng trai.” Tôi nói.
“À.” Darrin cười toe toét. “Sự kiện này tổ chức chỉ để cho bọn này được xuất hiện trên tivi và internet thôi. Đó là cách duy nhất Vidal có thể làm. Hy vọng là thành công, trời ạ, vì ở đây nóng như quỷ.”
Người dẫn chương trình công bố mở màn sự kiện xong là màn hình chuyển sang đoạn phim ca nhạc. Khúc dạo đầu vang lên.
Màn hình sáng lên, chiếu cảnh Brett ngồi trên cái ghế cao trước micro, dưới ánh đèn y như hôm diễn trên sân khấu. Anh cất giọng hát, trầm, khàn và cực kỳ gợi cảm. Giọng hát đó lập tức có tác động mạnh mẽ lên tôi, như mọi khi.
Máy quay lùi dần ra xa, chiếu phần sân khấu trước mặt Brett. Có một nhóm múa minh họa quay hình trắng đen, trong khi mỗi một cô gái tóc vàng là có hình màu rực rỡ.
Tôi chết điếng người. Máy quay chỉ quay từ phía sau và một bên mặt, nhưng rõ ràng nhân vật đó là tôi. Cô nàng diễn viên có vóc dáng và kiểu tóc giống y hệt tôi, ý là trước khi tôi cắt tóc gần đây. Cả những đường cong trên người, và nét mặt nhìn nghiêng cũng khiến mọi người nhận ra ngay là đang đóng vai tôi.
Ba phút sau đó trôi qua trong bàng hoàng kinh khủng. Golden là một bài hát đầy nhục dục, và cô nàng diễn viên diễn đúng những gì Brett hát: quỳ gối trước anh chàng đóng vai Brett, âu yếm nhau trong nhà vệ sinh ở quán rượu, ngồi trên đùi anh trên băng sau chiếc Mustang quen thuộc của Brett.
Tất cả những hình ảnh ký ức đó xuất hiện xen lẫn với cảnh Brett và ban nhạc trình diễn trên sân khấu. Tất cả chỉ là diễn xuất, nên tôi cũng thấy đỡ hơn phần nào, nhưng khi nhìn qua gương mặt lạnh như tiền của Gideon, tôi biết anh không nghĩ vậy. Cái anh đang thấy trước mắt là những giây phút hoang đàng nhất trong cuộc đời tôi, được làm sống lại rất thật trên sân khấu.
Đoạn phim kết thúc với cảnh Brett trầm ngâm đau khổ, một giọt nước mắt lăn dài trên má.
Tôi quay qua nhìn anh.
Nụ cười của Brett dần dần tắt ngấm khi anh nhận ra thái độ của tôi.
“Ôi chao, Brett à!” Người MC đứng lẫn vào ban nhạc. “Anh đúng là moi hết ruột gan ra cho bài hát này rồi. Liệu nó có đưa anh và Eva quay lại với nhau không?”
“Tôi đang đi đường vòng đó mà.”
“Mà Eva này, có phải cô đóng vai chính mình trong đoạn phim không nhỉ?”
Tôi chớp mắt, hiểu ra anh ta muốn nói gì. “Không, đó không phải là tôi.”
“Cô thấy bài Golden thế nào?”
Tôi liếm môi. “Đó là một bài hát hay, của một ban nhạc tài năng.”
“Kể về một chuyện tình đẹp nữa.” Rồi anh ta quay qua máy quay nói tiếp một tràng gì đó. Tôi không thèm nghe nữa, lo đảo mắt tìm Gideon. Không thấy anh đâu hết.
Lúc MC tiếp tục trò chuyện với ban nhạc, tôi bỏ đi tìm anh. Cary bước tới, theo sau là Ireland.
Tôi nhìn Cary đau khổ, rồi hỏi Ireland. “Em biết anh trai em đâu rồi không?”
“Christopher đang tán gẫu, còn Gideon bỏ về rồi.” Cô bé nhăn mặt ái ngại. “Anh ấy nhờ Christopher đưa em về sau.”
“Khỉ thật!” Tôi lục túi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn. Em yêu anh. Tối nay gặp em nhé.
Chờ mấy phút sau không thấy trả lời, tôi cứ khư khư cầm điện thoại trong tay, hy vọng nó sẽ rung.
Brett nhẹ nhàng tới cạnh tôi. “Mình xong rồi, em muốn đi chưa?”
“Được thôi.” Tôi quay qua Ireland. “Trong nửa tháng tới, cuối tuần chị phải đi xa. Mình sắp xếp gặp nhau sau đó nhé.”
“Ừ, em sẽ chờ chị.” Cô bé ôm tôi thật chặt.
Tôi nắm tay Cary, siết mạnh. “Cảm ơn anh đã tới đây tối nay.”
“Em đùa hả, lâu rồi anh chưa được vui như vầy đó.”
Rồi anh và Brett bắt tay kiểu gì đó rất phức tạp. “Giỏi lắm, anh bạn. Tôi rất vui cho cậu.”
“Cảm ơn anh đã tới nhé. Bọn này gặp lại anh sau.”
Brett đặt tay lên eo tôi rồi chúng tôi cùng đi.