Gideon dậy khoảng mười một giờ, khi tôi đã làm việc được một lúc khác lâu trong văn phòng anh, xấp giấy chi chít ghi chú và hình vẽ để đầy trên bàn.
“Chào buổi sáng.” Tôi nói sau nụ hôn dài. Anh vẫn vô cùng nóng bỏng trong bộ dạng bù xù ngái ngủ.
Anh nhìn lên bàn làm việc. “Em đang làm gì vậy”
Tôi phấn khởi xoa hai tay vào nhau. “em muốn anh uống cà phê trước khi nghe em giải thích. Hay anh đi tắm đi, em sẽ pha cà phê cho, eofi mình nói chuyện”
Anh nhìn tôi, nở nụ cười dễ chết người. “Cũng được. Nhưng hay là em tắm chung với anh đi, rồi mình uống cà phê và nói chuyện”
“Anh nên để dành sức cho tối nay thì hơn”
“Sao vậy”
“Tối nay em đi chơi, nhớ không? Mà uống rượu xong là em sẽ đòi hỏi lắm đó, nên anh nhớ uống vitamin đầy đủ nha”
Anh bĩu môi. “Vậy thì thôi”
“Ừ, nếu may mắn lắm thì sáng mai anh mới bò ra khỏi giường nổi đó”
“Vậy anh sẽ ráng uống thật nhiều nước”
“Ý hay đó” Tôi cúi xuống máy tinh, nhưng vẫn phải liếc nhìn khi anh quay cái mông tuyệt mỹ bước ra khỏi phòng.
Lúc quay lại, tóc anh vẫn còn ướt, trên người khoác chiếc áo thun đen dài che quá hông. Tôi biết dưới lớp áo đó là cái thân thể tuyệt vời, nhưng ráng ép mình bỏ qua suy nghĩ đó để tập trung vào bảng kế hoạch trước mặt. Tôi để anh ngồi xuống ghế rồi đứng bên cạnh.
Tôi bắt đầu. “Theo tinh thần chuẩn bị chu đáo trước khi có lợi thế, em đã nghiên cứu kỹ hình ảnh của anh trong con mắt truyền thông và công chúng”
Gideon nhấp một ngụm cà phê.
“Khoan nhìn em như vậy đã” Tôi trách móc. “Em không có bới móc đời tư đâu. Em là đời tư của anh rồi”
“Ngoan” Anh đưa tay vỗ nhẹ tôi.
Tôi thè lưỡi, chọc quê. “Em đang nghĩ tới cách chống lại một chiến dịch bêu xấu nhầm vào tính cách cá nhân anh”
“Cũng may là trước đây anh chưa từng bị chú ý về đời tư”. Gideon cộc lốc
Cho tới khi anh gặp em…. “Vì em mà anh bị ảnh hưởng”
“Em là điều tốt đẹp nhất xảy ra trong đời anh”
Nhờ câu đó mà anh được hôn một cái thật kêu lên trán. “Một điều vô lý là em phải mất một thời gian rất lâu mới tìm được thông tin về quỷ từ thiện Crossroads đó.”
“Tại em tìm không đúng chỗ”
“Cái chức năng cho phép tìm kiếm của anh dở tệ” Tôi cãi, mở trang wed lên chỉ cho anh. “Và chỉ có mỗi cái trang này thôi, hình ảnh thì đẹp đó nhưng thông tin bị thiếu trầm trọng. Sao không có đường liên kết tới những tổ chức đã được tài trợ, hay thậm chí cả mục giới thiệu về lịch sử thành lập quỹ và mục tiêu hướng tới?”
“Mỗi năm hai lần bọn anh cho gửi một bộ những thông tin chi tiết đó tới các tổ chức, bệnh viên, và trường đại học”
“Hay quá. Vậy bây giờ để em nói anh nghe là có một thứ gọi là Internet nhé. Còn nữa, tại sao không thấy nhắc gì tới anh vậy”
“Crossroads không liên quan tới cá nhân anh.”
“còn khuya mới không liên quan”. Tôi cũng nhướn mày đạp lại cái nhìn của anh, rồi lôi tờ danh sách những việc cần làm ra trước mặt. “Mình đang tìm cách tháo ngòi cái trái bom mang tên Deanna. Tới thứ hai tuần sau trang wed này phải được đại tu, thêm vào những thông tin và liên kết mà em liệt kê ra ở đây”
Gideon nhìn lướt qua tờ giấy rồi ngồi tựa ra ghế, nhấp tiếp một ngụm cà phê nữa. Tôi cố gắng tập trung nhìn cái ly trên tay anh để không bị cơ thể anh làm phân tâm.
“Trên trang wed của Cross Industries, phần tiểu sự của anh phải có một đường liên kết qua Crossroads.” Tôi nói tiếp, chìa thêm một tờ giấy nữa ra.
Anh cầm lên đọc cái tiểu sử tôi vừa viết lại. “Đọc là thấy ngay người viết đang yêu anh rồi”
“Anh không được khiêm tốn, Gideon à. Nhiều khi phải hơi trơ trẽn một chút và tự khen mình. Anh có nhiều giá trị khác ngoài gương mặt điển trai và cơ thể gợi cảm, cường tráng này. Nhưng mình cứ tập trung vô mấy thứ mà em không ngại phải chia sẻ với thiên hạ đi”
Gideon toét miệng cười: “Sáng nay em uống hết bao nhiêu cà phê vậy?”
“Đủ nhiều để đánh đòn anh, coi chừng đó” Tôi huých anh một cái. “Còn nữa, em nghĩ là anh nên tổ chức một cuộc họp báo để công bố thương vụ La Rose Noir, cho cả thể giới biết là anh đang hợp tác với Giroux. Làm vậy để nhắc mọi người nhớ là Corinne, người mà thời gian gần đây hay xuất hiện bên cạnh anh, đã có chồng. Như vậy Deanna không thể bêu xấu là anh bỏ rơi Corinne được, giả sử cô ta có ý định đó.”
Anh bất ngờ ôm lấy tôi kéo vào lòng. “Cưng à, em tuyệt vời lắm. Anh sẽ làm theo tất cả những gì em nói, nhưng anh muốn biết là Deanna không có trong tay cái gì hết. Ian Hager sẽ không ngu gì mà tiết lộ thông tin đâu. Hắn sẽ ký giấy, cầm tiền rồi biến mất”
“Nhưng còn…”
“Ban Six-Ninths cũng không muốn đả động tới chuyện cô gái Golden của họ là bạn gái của ai đâu, làm vậy thì bài hát mất hay rồi còn gì. Anh sẽ nói chuyện với Kline để đảm bảo mọi người hiểu ý nhau”
“Anh nói chuyện với Brett hả?”
“Thì bọn anh hợp tác kinh doanh mà” Gideon mỉm cười. “Còn chuyện của Cary thì Deanna chỉ hù dọa em thôi, chứ mình đều biết là không có thông tin nào tiết lộ cả”
Tôi suy nghĩ thật kỹ. “Anh nghĩ cô ta giở trò với em hả? Để làm gì?”
“Tại vì em là người anh yêu. Nếu cô ả có mặt ở các sự kiện mà mình tham gia là sẽ biết ngay thôi mà” anh áp trán lên trán tôi. “Anh đâu có giấu được cảm xúc khi bên cạnh em. Chính vì vậy nên em biến thành mục tiêu của cô ả”
“Anh giấu được em mà.”
“Tại em lo lắng quá nên không nhìn ra thôi”
Tôi hết đường cãi lại anh. “Vậy nghĩa là cố ấy nói vậy chỉ để hù em thôi hả? Làm vậy thì được cái gì?”
Anh ngả người ra thành ghế. “Em nghĩ thử coi mục đích là để tạo một màn kịch tai tiếng giữa em với anh. Vậy cách nhanh nhất mà anh sẽ làm để dập tắt nó là gì?”
“Anh sẽ tránh xa em ra. Chắc chắn là anh sẽ được tư vấn như vậy, tránh xa nguyên nhân rắc rối là bước cơ bản nhất trong quá trình quản lý khủng hoảng.”
“Hoặc làm điều ngược lại là cưới em làm vợ” Anh nói nhỏ.
Tôi sững người. “Anh đang….” Tôi nuốt nước bọt rồi nói tiếp tục. “Không phải lúc này, không phải bằng cách đó chứ”
“Không, không phải bằng cách này.” Gideon tán thành, hôn phớt lên môi tôi. “Tin anh đi cưng, anh mà cầu hôn thì em sẽ biết ngay”
Tôi nghẹn họng, chỉ có thể gật đầu.
“Hít sâu đi nào, thêm lần nữa” anh ra lệnh. “Giờ thì nsi anh nghe là không phải em phát hoảng chứ”
“Không hẳn…. không phải”
“Nói anh nghe đi, Eva”
“Chỉ là…” Tôi nói thật nhanh. “Em muốn anh hỏi vào lúc mà em có thể gật đầu được”
Anh tỏ ra căng thẳng, lại ngả người ra sau, mày nhíu lại, ánh mắt có chút tổn thương. “Bây giờ thì em không thể gật đầu được hả?”
Tôi lắc đầu.
Anh mím môi cươi quyết. “Nói anh nghe em cần những gì để có thể đồng ý đi”
Tôi choàng tay qua vai anh để không có cảm giác xa cách. Có quá nhiều chuyện em không biết. Không phải là em cần biết thâm mới quyết định được, vì có như thế nào thì em cũng yêu anh, đó là điều chắc chắn. Chỉ có điều anh không chia sẻ hết với em khiến em thấy giống như là anh chưa sẵn sàng”
“anh nghĩ anh hiểu rồi” Gideon lẩm bẩm.
“Em không dám chấp nhận cái rủi ro một ngày nào đó anh sẽ không yêu em nữa, Gideon à. Nếu vậy chắc em sẽ không sống nổi”
“Vậy em muốn biết cái gì?”
“Tất cả mọi thứ”
Anh hơi cáu. “Cụ thể chút đi, đầu tiên là chuyện gì trước”
Không cần nghĩ ngợi nhiều, tôi nói luôn, vì cả buổi sáng tôi đã nghiên cứu kỹ giấy tờ kinh doanh của anh. “Vidal Record thì sao? Sao anh lại nắm đa số cổ phần trong công ty bố dượng anh?”
“Tại vì lúc đó công ty đang thua lỗ. Mẹ anh đã từng phải trải qua khủng hoảng tài chính một lần rồi, anh không muốn để cho bà phải chịu cảnh đó lần nữa”
“Vậy chứ anh làm sao?”
“Anh nhờ mẹ thuyết phục Chirs với Chirstopher cổ phần hóa công ty, rồi mẹ bán phần của Ireland cho anh. Công với phần anh tự mua nữa thì thành ra anh nắm đa số.”
“Úi chà”. Tôi siết tay anh. Tôi đã gặp cả Chirstopher Vidal Cha hay còn gọi là Chirs, lần Chirstopher Vidal con. Dù hai cha con rất giống nhau, từ mái tóc nâu gợn sóng cho tới mắt xanh hơi ngả xám, nhưng tôi hơi ngờ ngợ rằng tính cách hai người khác xa nhau. Chirstopher thì hẳn là một tên khốn rồi, nhưng tôi nghĩ Chirs là người tốt. Hay ít nhất tôi cũng hy vọng vậy. “Rồi sau đó mọi chuyện như thế nào?”
Cái nhướn mày của anh đã là một phần câu trả lời. “Chirs thì lúc nào cũng hỏi ý anh, như Chirstopher thì luôn muốn chối bỏ chuyện đó. Bố dượng anh không lựa chọn được”
“Tóm lại là anh làm những gì cần làm phải không?” Tôi hôn lên má anh. “Cảm ơn anh đã kể với em”
“Chỉ vậy thôi hả?”
Tôi mỉm cười “Không hề”
Tôi vừa định hỏi thêm thì điện thoại di động reo, là tiếng chuông của mẹ. Hơi bất ngờ là bây giờ mẹ mới gọi, dù tôi đã mở chuông trở lại từ hồi mười giờ. Tôi than thở. “Em phải nghe máy.”
Anh để tôi đứng dậy, đưa tay vuốt lưng trước khi tôi bước đi. Ra tới cửa, tôi quay lại nhìn, mỉm cười khi thấy anh bắt đầu đọc xấp giấy trên bàn.
Lúc tôi ra tới chỗ điện thoại thì chuông đã ngưng đổ, nhưng mấy giây sau lại bắt đầu trở lại. “Mẹ.” Tôi vội nói trước khi bà kịp xổ ra. “Hôm nay con sẽ về nhà, rồi mình nói chuyện, được chứ?”
“Eva, con không biết là mẹ lo cho con đến mức nào đâu. Con không được làm vậy với mẹ.”
“Một tiếng nữa con sẽ về tới.” Tôi ngắt lời. “Con chỉ cần đi thay đồ nữa thôi.”
“Tối qua mẹ buồn đến mức không ngủ được.”
“Con cũng không ngủ được.” Tôi vặn lại. “Đâu phải lúc nào mẹ cũng là trung tâm vũ trụ đâu. Con mới là người bị xâm phạm sự riêng tư mà, còn mẹ chỉ là thủ phạm bị bắt gặp thôi.”
Im lặng.
Tôi rất hiếm khi mạnh miệng như vậy với mẹ, vì bà vốn dễ bị xúc động. Nhưng cũng đã đến lúc phải làm rõ một số thứ, nếu không muốn tình cảm mẹ con bị sứt mẻ nghiêm trọng. Tôi liếc xuống cổ tay định coi giờ, rồi mới sực nhớ là mình không còn đeo đồng hồ nữa, nên đành nhìn qua cái đồng hồ trên nóc tivi.
“Khoảng một giờ con qua.”
“Để mẹ cho xe qua đón.”
“Cảm ơn mẹ, lát nữa gặp.” Xong tôi cúp máy.
Vừa định cất điện thoại vô túi xách lại thì có tin nhắn của Shawna. Tối nay bồ định mặc gì vậy?
Trong đầu tôi hiện ra một loạt lựa chọn, từ đơn giản cho tới cầu kỳ lộng lẫy. Nhưng chợt nhớ tới Deanna, dù đang muốn diện cái gì nổi loạn một chút, tôi đành đổi ý vì còn phải cân nhắc tới khả năng mình sẽ xuất hiện trên mấy tờ báo lá cải. Tôi trả lời. “Đầm màu đen, giày cao gót và thật nhiều nữ trang.”
“Rồi, bảy giờ gặp nhé.” Shawna trả lời.
Trên đường vô phòng tắm, tôi ghé qua phòng làm việc, đứng ngoài cửa nhìn Gideon. Thú thật là tôi có thể nhìn anh hàng giờ như vậy cũng không chán, nhất là khi tập trung làm việc, anh vô cùng hấp dẫn.
Anh ngước nhìn tôi, hơi mỉm cười, chắc nãy giờ cũng cảm giác được là đang bị ngắm nghía. “Em làm hay lắm.” Anh khen, chỉ vô xấp giấy trên bàn. “Nhất là chỉ trong vòng có mấy tiếng đồng hồ.”
Tôi hơi nở mũi, tự hào khi được lời khen của một trong những người đàn ông giỏi giang và thành đạt nhất thế giới.
“Anh muốn em về Cross Industries làm.”
Giọng nói cương quyết đó làm tôi nhớ lại lúc anh nói câu ‘Tôi muốn làm tình với cô’ khi tán tỉnh tôi lần đầu tiên.
“Em cũng muốn anh ngồi trên bàn làm việc.”
“Em về rồi mình sẽ ăn mừng theo cách đó luôn.” Mắt anh lóe sáng.
“Em thích công việc em đang làm, cả đồng nghiệp nữa. Em muốn tự mình đạt được mọi thứ, từng bước một.”
“Anh sẽ cho em những thứ đó, và còn nhiều hơn nữa.” Gideon gõ gõ ngón tay lên ly cà phê. “Anh đoán em theo ngành quảng cáo là vì em thích công việc năng động phải không. Vậy sao không làm Quan hệ công chúng?”
“Việc đó có tính tuyên truyền nhiều quá. Làm quảng cáo thì ít ra xác định là mình sẽ thiên vị ngay từ đầu.”
“Hồi sáng em có đề cập tới chuyện quản lý khủng hoảng.” Anh chỉ lên bàn. “Mà rõ ràng là em có năng khiếu trong lĩnh vực đó, hay để anh khai thác tài năng của em đi.”
Tôi khoanh tay. “Anh biết quản lý rủi ro thì cũng thuộc về quan hệ công chúng mà.”
“Em rất giỏi giải quyết vấn đề, anh sẽ cho em làm việc đó, và cho em những thử thách lớn hơn, ví dụ như áp lực về thời gian chẳng hạn, để em được thử sức và trổ tài.”
“Thật hả?” Tôi nhịp chân. “Anh gặp phải bao nhiêu tình huống hủng hoảng trong một tuần?”
“Nhiều vô số.” Anh hồ hởi. “Thấy chưa, em bắt đầu tò mò ra mặt rồi.”
Tôi thẳng người dậy. “Anh có đủ nhân viên để làm chuyện đó rồi còn gì.”
Gideon dựa ra ghế, mỉm cười. “Anh luôn muốn nhiều hơn, em cũng vậy mà. Mình làm chung đi.”
“Anh có biết là anh vừa ghê gớm mà lại vừa rất cứng đầu không. Em nói cho anh biết, hai đứa mình làm chung một chỗ không phải là ý hay đâu đó.”
“Thì bây giờ mình đâu có vấn đề gì đâu.”
Tôi lắc đầu. “Thì tại bây giờ anh tán thành với đề xuất của em, lại thêm cái cảm giác em đang ngồi trong lòng anh nữa. Tới khi mình bất đồng ý kiến và tranh luận trước mặt mọi người thì chuyện sẽ khác. Rồi mình sẽ mang cái sự khó chịu đó về nhà luôn.”
“Mình có thể thỏa thuận sẽ bỏ lại chuyện công việc ngoài cửa mà.” Anh nhìn khắp người tôi, nhất là đôi chân lộ ra dưới cái áo choàng. “Anh không nghĩ lúc ở nhà mình sẽ muốn làm chuyện gì khác đâu.”
Tôi trợn mắt, lùi ra khỏi phòng. “Đồ nghiện ngập.”
“Anh thích làm tình với em mà.”
“Không công bằng chút nào.” Tôi buông đại một câu, vì không nghĩ ra cái lý nào để cãi lại anh cả.
Gideon cười toe toét. “Anh đâu có nói là sẽ công bằng đâu.”
Tôi có cảm giác rất kỳ cục khi bước vô căn hộ của mình mười lăm phút sau đó. Thiết kế nội thất bên này rất giống căn của Gideon bên kia, nhưng... hơi ngược. Sự kết hợp nội thất của cả hai đứa bên nhà Gideon làm tôi có cảm giác thân thuộc, nhưng lại làm căn nhà của tôi giờ bỗng nhiên trở thành hơi... xa lạ.
“Chào Eva.”
Tôi quay lại thấy Trey đứng trong bếp, đang rót hai ly sữa. “Chào Trey. Bồ khỏe không?”
“Mình đỡ hơn rồi.”
Đúng là có vẻ như vậy. Mái tóc vàng thường ngày vốn bù xù hôm nay đã chải chuốt kỹ càng, hẳn nhiên là tác phẩm của Cary. Đôi mắt nâu sáng bừng, nụ cười tươi quyến rũ dưới cái sống mũi gãy.
“Mình rất vui khi thấy bồ sang đây thường xuyên hơn.” Tôi nói.
“Mình sắp xếp lại thời gian rồi.” Tôi lắc đầu từ chối khi Trey giơ một ly sữa ra mời. “Còn cậu thế nào?”
“Để coi nào, chạy trốn đám phóng viên, hy vọng sếp mình sẽ đính hôn, đang tìm cách nói chuyện phải quấy với một trong hai vị phụ huynh, ráng sắp xếp thời gian để gọi điện cho vị phụ huynh còn lại, và đang mong được đi chơi với hội bạn gái tối nay.”
“Tuyệt quá.”
“Biết nói sao được.” Tôi cười. “Công việc và học hành sao rồi?”
Trey đang học ngành thú y và đi làm thêm vài nơi để trang trải chi phí. Một trong những việc anh làm là trợ lý cho một nhiếp ảnh gia, đó cũng chính là lý do anh chàng gặp Cary.
Trey nhăn nhó. “Mệt mỏi lắm. Nhưng rồi sẽ tới ngày gặt hái kết quả.”
“Khi nào cậu rảnh mình phải tổ chức ăn pizza coi phim lần nữa mới được.” Tôi phải thừa nhận là mình muốn Trey chiến thắng trong cuộc đua với Tatiana. Có thể tôi không khách quan, nhưng cô nàng đó lúc nào cũng có vẻ không ưa tôi. Mà tôi cũng không ưa cái cách cô ta tự giới thiệu với Gideon khi mới gặp anh lần đầu.
“Chắc chắn rồi. Để mình hỏi Cary xem sao nhé.”
Tôi lập tức hối hận vì đề cập chuyện đó với Trey thay vì hỏi Cary trước, vì Trey có vẻ buồn hẳn đi. Anh chàng tội nghiệp chắc đang nghĩ tới chuyện Cary sẽ “xếp lịch” giữa mình và Tatiana như thế nào.
“Mà nếu Cary không rảnh thì hai đứa mình vẫn có thể tổ chức thiếu anh ấy mà.”
Trey nhếch nụ cười nhẹ. “Nghe cũng hay đó.”
Lúc một giờ kém mười, tôi bước ra khỏi tòa nhà, thấy Clancy đã chờ sẵn. Anh vẫy chào người gác cửa rồi mở cửa xe cho tôi, nhưng nhìn anh chắc chắn ai cũng biết anh không chỉ là tài xế. Cũng như khẩu súng lạnh lẽo đeo bên mình, trong bao nhiêu năm qua anh luôn luôn như vậy, chưa hề mỉm cười một lần nào.
Khi đã ngồi yên vị sau tay lái, Clancy tắt đài phát thanh của sở cảnh sát đi, rồi hạ cặp kính râm trên mặt xuống để nhìn tôi qua tấm gương chiếu hậu. “Cô có khỏe không?”
“Chắc là khỏe hơn mẹ tôi.”
Clancy rất chuyên nghiệp và không bao giờ biểu lộ bất cứ cảm xúc gì. Anh ta chỉ lặng lẽ kéo kính lên lại rồi kết nối hệ thống trên xe với điện thoại của tôi để mở nhạc. Xong anh cho xe lăn bánh.
Thấy anh chu đáo như vậy, tôi sực nhớ điều mình cần nói. “Clancy nè, tôi xin lỗi vì đã nói nặng anh nhé. Anh chỉ làm công việc của mình thôi, không đáng bị trút giận lên như vậy.”
“Cô không đơn giản chỉ là một công việc thôi, thưa cô Tramell.”
Tôi im lặng một chút, suy nghĩ về câu nói đó. Tôi và Clancy lúc nào cũng lịch sự và giữ khoảng cách nhất định, chỉ gặp nhau nhiều nhất là mỗi lần anh đưa đón tôi đi tập Krav Maga thôi. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ là anh thật sự quan tâm tới sự an toàn của tôi, dù bây giờ nghe có vẻ có lý. Bởi anh là dạng người đam mê và tự hào về công việc của mình.
“Thật ra tôi nóng giận như vậy không phải chỉ vì riêng một chuyện đó, mà đã xảy ra nhiều chuyện khác cả trước khi tôi biết anh và dượng Stanton nữa.”
“Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô.”
Câu trả lời cộc lốc giống y như tính cách của anh làm tôi mỉm cười.
Tôi ngồi hẳn ra ghế, quay mặt ra cửa sổ ngắm cái thành phố mà tôi đã dần quen và thậm chí còn yêu say đắm. Ngay trên lề đường tôi đang đi qua, một hàng người đứng sát vai nhau trước cái ki-ốt, mỗi người một miếng pizza trên tay. Dù đứng ngay cạnh nhau, nhưng họ hoàn toàn xa cách, bởi mỗi người đều như một hòn đảo nhỏ giữa cơn sóng của đám đông cuồn cuộn xung quanh. Người đi bộ hối hả qua lại, rẽ tránh một anh chàng đang đứng phát tờ rơi có chú chó nhỏ xíu dưới chân.
Cái thành phố đầy sức sống với nhịp đập điên loạn này khiến cho thời gian ở đây có vẻ như trôi đi nhanh hơn bất kỳ nơi nào khác. Hoàn toàn trái ngược với nhịp sống chậm rãi ở miền Nam California, nơi tôi đi học, và cũng là nơi bố đang ở.
Điện thoại rung lên trong túi xách, màn hình ra hiện số của bố. Thứ Bảy nào hai bố con cũng nói chuyện với nhau, và tôi luôn mong chờ cuộc gọi đó. Còn hôm nay tôi định không nhấc máy để chờ tới lúc mình vui vẻ hơn rồi mới gọi lại cho bố. Lúc này tôi vẫn còn bực bội chuyện của mẹ, mà bố thì lại khá lo lắng cho tôi từ sau lần trước sang đây chơi.
Bố có mặt ở nhà lúc hai vị thanh tra cảnh sát tới, và trước khi báo tin về cái chết của Nathan, họ hỏi tôi có biết Nathan đã tới New York không, làm tôi phát hoảng. Sau hôm đó bố cứ theo vặn hỏi tại sao tôi lại phản ứng như vậy khi nghe nhắc tới tên Nathan.
“Chào bố.” Cuối cùng tôi cũng nhấc máy, vì không muốn làm cả bố và mẹ không vui vì mình. “Bố khỏe không?”
“Bố nhớ con gái quá.” Ông trả lời bằng cái giọng trầm trầm, điềm tĩnh mà tôi vẫn yêu mến. Ông là người đàn ông hoàn hảo nhất trong mắt tôi: đẹp trai một cách hoang dã, đầy tự tin, thông minh và rất khỏe mạnh. “Còn con thế nào?”
“Không phải than phiền gì nhiều ạ.”
“Vậy than phiền ít ít cũng được, bố đang nghe đây.”
Tôi bật cười. “Mẹ làm con hơi phát điên một chút thôi.”
“Mẹ lại làm gì nữa nào?” Nghe có chút ấm áp trong giọng nói của ông.
“Mẹ lúc nào cũng xen vào chuyện riêng của con.”
“À, cha mẹ thường hay làm vậy khi họ lo lắng cho con mình đó mà.”
“Bố đâu có làm vậy đâu.” Tôi cãi.
“Chưa làm thôi, chứ không phải là không.” Ông khẳng định. “Một khi bố lo lắng quá thì có thể bố cũng sẽ làm vậy, chỉ hy vọng là lúc đó có thể thuyết phục cho con hiểu và bỏ qua thôi.”
“Con đang trên đường qua gặp mẹ nè, để coi mẹ thuyết phục con như thế nào đây. Cách tốt nhất là mẹ phải nhận lỗi cái đã.”
“Vậy thì chúc con may mắn.”
“Biết ngay mà.” Tôi thở dài. “Mai con gọi lại bố được không?”
“Được chứ. Mọi chuyện vẫn ổn chứ hả, con gái?”
Tôi nhắm mắt lại. Bản năng làm cha cộng với bản năng của người cảnh sát khiến tôi rất ít khi giấu bố được chuyện gì. “Ổn hết mà. Chỉ có điều con sắp tới nhà mẹ rồi. Mai con sẽ kể bố nghe. À mà sếp con sắp đính hôn nữa. Nói chung là con có vài chuyện để kể với bố.”
“Sáng mai có thể bố sẽ ghé qua sở, nhưng con cứ gọi di động nhé. Thương con gái lắm.”
Tôi bỗng thấy nhớ nhà. Dù rất yêu New York và cuộc sống mới ở đây, tôi nhớ bố vô cùng. “Con cũng thương bố. Mai nói chuyện tiếp nhé.”
Cúp máy xong tôi bất giác nhìn xuống cổ tay, và khi không thấy cái đồng hồ, tôi lại sực nghĩ tới cuộc nói chuyện sắp diễn ra. Dù rất bực mình vì những gì mẹ đã làm trong thời gian qua, nhưng chuyện tương lai mới là thứ tôi lo lắng hơn cả. Vì chuyện của Nathan, bà đã rình mò tôi suốt bấy lâu nay, không biết liệu bà có thể trở lại cách cư xử bình thường trong tương lai hay không.
“Clancy nè.” Tôi chồm tới trước vì muốn làm rõ một chuyện thắc mắc từ trước giờ. “Cái hôm mà hai mẹ con tôi với Megumi đi bộ về Crossfire đó, rồi tự nhiên mẹ hoảng hốt... có phải là vì bà nhìn thấy Nathan không?
“Đúng vậy.”
“Trước đó hắn đã từng tới Crossfire và bị Gideon đánh cho một trận, vậy thì hắn còn quay lại đó làm gì?”
Clancy nhìn tôi qua tấm gương. “Theo suy đoán của tôi thì hắn ta chỉ muốn xuất hiện để làm áp lực thêm thôi. Tôi nghĩ là hắn muốn dọa cô, nhưng thay vào đó người bị dọa lại là bà Stanton. Kiểu nào thì hắn cũng đạt được mục đích.”
“Vậy mà không ai nói với tôi hết.” Tôi xuống giọng. “Tôi không thể bỏ qua chuyện đó.”
“Hắn muốn làm cô sợ mà, đâu có ai muốn để chuyện đó xảy ra.”
Ồ. Tôi chưa nghĩ tới lý do đó.
Clancy nói tiếp. “Điều hối hận lớn nhất là tôi đã không để mắt tới Cary. Tôi tính sai một nước và cậu ta phải lãnh hậu quả.”
Cả Gideon cũng không tính trước được vụ Cary bị tấn công. Và thề có Chúa là tôi cũng cảm thấy vô cùng tội lỗi. Nói cho cùng thì vì quen biết tôi nên Cary mới bị nguy hiểm như vậy.
Nhưng tôi vô cùng xúc động khi nhận ra sự quan tâm chân thành trong giọng nói của Clancy. Anh ta nói đúng, tôi không phải chỉ là trách nhiệm công việc. Clancy là người tốt, luôn tận tâm với việc mình làm. Rồi tôi chợt tự hỏi: như vậy thì anh còn chừa lại bao nhiêu tâm trí cho cuộc sống riêng của mình?
“Anh có bạn gái không, Clancy?”
“Tôi có gia đình rồi.”
Tôi thấy ngượng vì sự vô tâm của mình. Vợ của anh chàng cứng rắn, u ám này, người quanh năm suốt tháng luôn mặc áo khoác để che khẩu súng đeo thường trực bên sườn, cô ấy là người như thế nào nhỉ? Với cô, anh có dịu dàng hơn không? Anh có chiến đấu tới cùng để bảo vệ cô không? Anh có sẵn sàng giết người vì cô không?
“Anh sẽ sẵn sàng làm những gì để bảo vệ cho cô ấy?” Tôi hỏi.
Xe ngừng đèn đỏ, Clancy quay lại nhìn tôi. “Liệu có gì mà tôi không dám làm?”