Không ở đâu có xe tắc xi giống như Tắc xi New York. Những chiếc xe màu vàng táo bạo tăng tốc, luồn lách giữa đường sá đông cứng một cách bình thản đến khó hiểu. Kinh nghiệm cho thấy tôi nên tập trung nhìn vào màn hình chiếc điện thoại trên tay hơn là ngó ra dòng xe cộ đang lao vút qua chỉ cách mình vài phân. Cứ hễ nhìn ra cửa sổ thì y như rằng chân phải tôi theo phản xạ ấn mạnh xuống sàn giống như đang đạp thắng.
Nhưng lần này tôi không cần tới cái điện thoại để xao lãng. Người ướt đẫm mồ hôi sau buổi tập Krav Maga vất vả, nhưng trong đầu tôi chỉ nghĩ tới những gì người tôi yêu đã làm.
Gideon Cross. Hai tiếng đó thôi cũng đủ khiến một nỗi khao khát bừng lên trong cơ thể đang căng như dây đàn của tôi. Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, nhìn thấy người đàn ông dữ dôi, tăm tối ẩn sau vẻ bề ngoài đẹp đẽ đó, tôi như đã tìm thấy một nửa của mình. Kể từ giây phút đó, đối với tôi anh cần thiết như hơi thở, và ngược lại, anh đã lựa chọn mạo hiểm tất cả mọi thứ vì tôi.
Một ánh đèn xe nhá lên kéo tôi trở về thực tại.
Nhìn ra cửa kính, tôi bắt gặp trên thành một chiếc xe buýt nụ cười đắt giá của anh bạn thân đang ở chung nhà. Cary Taylor, với nụ cười tình tứ trên môi và thân hình mảnh khảnh đang chắn ngang ngã tư đường. Anh chàng lái tắc xi nhấn còi liên tục như thể âm thanh chói tai đó sẽ cứu vãn được tình thế.
Hoàn toàn không. Cả “Cary” và tôi đều kẹt cứng. Trên hình, anh đang nằm nghiêng, ngực và chân để trần, chiếc quần Jeans bật tung nút để lộ đai quần lót cùng những đường cơ bắp đẹp tuyệt vời. Mái tóc nâu bù xù gợi tình, đôi mắt xanh lá cây ánh lên nét tinh nghịch.
Bỗng tôi nhận ra mình sẽ phải giấu cả anh và cái bí mật khủng khiếp này. Với tôi, Cart là bạn thân nhất, người luôn khuyên nhủ, động viên tôi, là bờ vai cho tôi dựa dẫm, là một người anh trai mà tôi luôn cần. Thật khó chịu khi không thể kể với anh chuyện của Gideon.
Tôi rất cần nói ra với một ai đó để suy nghĩ mọi chuyện rõ ràng hơn, nhưng không được. Ngay cả bác sĩ tư vấn cũng không thể tin.
Một viên cảnh sát vạm vỡ mặc áo phản quang tiến lại, buộc chiếc xe buýt chạy vào đúng tuyến bằng tiếng còi hiệu lệnh đầy uy quyền và bàn tay đeo găng trắng. Rồi anh ta ra hiệu cho xe tôi qua ngay trước khi đèn chuyển sang màu đỏ. Tôi ngồi tựa hẳn vào ghế, hai tay ôm bụng, run lên bần bật.
Quãng đường từ căn hộ của Gideon ở Đại lộ Số Năm về nhà không xa, nhưng tôi tưởng như đã ngồi xe hàng thế kỷ. Những gì thanh tra Shelly Graves nói cách đây mấy tiếng đã làm thay đổi cuộc đời tôi.
Và cũng chính điều đó buộc tôi phải rời xa người duy nhất trên đời mà tôi cần phải ở bên cạnh trong lúc này.
Tôi phải rời nhà Gideon vì vẫn không thể hoàn toàn tin Graves. Không thể loại trừ khả năng cô ta kể những chuyện đó để thử xem tôi có đi tìm Gideon không và để lộ chuyện hai đứa tôi chia tay nhau là giả.
Chúa ơi. Bao nhiêu cảm xúc dồn dập làm tôi nghẹt thở. Ngay lúc này đây, Gideon cần tôi hơn bao giờ hết, thậm chí còn nhiều hơn tôi cần anh, nhưng tôi vẫn phải bỏ đi.
Đôi mắt chất chứa nỗi u sầu và cô độc của anh sau cánh cửa thang máy khép lại làm tim tôi tan nát.
Ôi, Gideon….
Xe rẽ qua khúc quanh rồi dừng lại trước cửa tòa nhà nơi tôi ở. Người trực đêm mở cửa xe trước khi tôi kịp đổi ý kêu tắc xi quay trở lại. Một làn không khí oi bức mùa hè ùa vào xua tan hơi mát của điều hòa trong xe,
“Xin chào cô Tramell”. Người gác cửa khẽ nhấc mũ, rồi kiên nhẫn chờ tôi quẹt thẻ trả tiền xe. Xong ông đỡ tôi ra khỏi xe, kín đáo nhìn lướt qua gương mặt vẫn còn vết nước mắt.
Tôi cố nở một nụ cười bình thản, băng nhanh qua sảnh, vẫy tay chào nhân viên tiếp tân rồi hướng tới thang máy.
“Eva!”
Tôi quay lại, thấy một cô nàng tóc nâu mảnh dẻ trong bộ áo váy hợp thời trang đang đứng dậy. Mái tóc dày xoăn thành lọn buông trên vai, đôi môi tô màu hồng nở một nụ cười duyên dáng. Tôi nhíu mày, không nhớ ra cô nàng này là ai.
“Vâng?” Vẻ nhanh nhảu của cô ta khiến tôi hơi bồn chồn, cảnh giác. Dù đang rất kiệt sức, tôi đứng thẳng người, quay lại đối diện cô ta.
“Tôi là Deanna Johnson”. Cô nàng chìa bàn tay được tỉa tót sơn phết cẩn thận ra. “Phóng viên tự do”
Tôi nhướn mày. “Xin chào”
Cô ả cười tóe toét. “Không cần phải cảnh giác vậy đâu, tôi chỉ muốn nói chuyện vài phút thôi. Tôi đang viết bài nên có vài chi tiết cần cô giúp đỡ thôi mà”
“Xin lỗi, nhưng hiện giờ tôi không muốn nói bất cứ gì với báo chí hết”
“Kể cả chuyện của Gideon Cross hả?”
Tôi hơi lạnh gáy. “Nhất là chuyện của anh ấy”
Là một trong hai mươi lăm người giàu nhất thế giới, sở hữu một phần lớn New York, Gideon thường xuyên có tên trên mặt báo. Nên cái tin anh bỏ rơi tôi để quay lại với vị hôn thê trước của mình hẳn ai cũng đã biết rồi.
Deanna khoanh tay lại, lộ rõ khe ngực.
“Coi nào, Eva”. Cô ả ngọt nhạt. “Tôi sẽ không nhắc tới danh tánh cô trong bài viết đâu. Đây cũng là một cơ hội để cô trả thù mà.”
Tôi tự nhiên thấy gai mắt. Cô ả đúng là tuýp người lý tưởng của Gideon: Cao, mảnh khảnh, tóc nâu, da rám nắng nữa chứ. Hoàn toàn khác với tôi.
“Cô có chắc là cô muốn làm vậy không?” Tôi nói nhỏ, tự nhiên có linh cảm cô ả này đã từng ăn nằm với Gideon rồi. “anh ấy không phải là người dễ ăn hiếp đâu”
“Cô sợ à?” Deanna vặc lại. “Tôi thì không sợ đâu. Không phải cứ có tiền thì muốn làm gì cũng được”
Tôi hít một hơi dài, chậm rãi, nhớ lại có lần bác sĩ Terrence Lucas, một người có ân oán của Gideon, cũng đã từng nói với tôi câu đó. Giờ đây khi đã biết Gideon dám làm những gì, và dám liều lĩnh tới đâu để bảo vệ tôi, tôi vẫn có thể trả lời một cách thật lòng không chút do dự. “Tôi không sợ. Nhưng tôi biết điều gì đáng làm điều gì không. Cách trả thù tốt nhất là quên nó đi”
Deanna hất mặt. “Thì tại đâu phải ai cũng có một ngôi sao nhạc rock chờ sẵn như cô.”
“Muốn nói sao tùy cô.” Tôi thầm ngán ngẩm khi cô ả ám chỉ Brett Kline, bạn trai cũ của tôi, là ca sĩ chính của một ban nhạc rock đang nổi tiếng, cũng là người đàn ông gợi cảm nhất tôi từng thấy. Cũng như Gideon, ở anh có sức hấp dẫn thể xác kỳ lạ. Nhưng khác với Gideon, tôi không hề yêu anh. Và tôi không bao giờ định dính dáng với anh thêm lần nữa.
“Nghe tôi nói đã”. Deanna móc ra tờ danh thiếp. “Sớm muộn gì cô cũng nhận ra là Gideon Cross chỉ lợi dụng cô để làm cho Corinne Giroux nổi ghen mà quay lại với anh ấy thôi. Tới lúc đó nếu cô đổi ý thì gọi cho tôi nhé. Tôi sẽ chờ”
Tôi cầm lấy cái danh thiếp. “Sao cô lại nghĩ những gì tôi biết là thông tin có giá trị?”
Đôi môi căng mọng hơi mím lại. “Bởi vì dù cho có mục đích gì đi nữa thì rõ ràng cô cũng đã quyến rũ được Cross. Anh chàng lạnh lùng đó đã phải tan chảy chút tí vì cô”
“Có thể là như vậy. Nhưng giờ thì hết rồi”
“Cũng không có nghĩa là cô không có thông tin gì hết. Eva à! Tôi sẽ giúp cô phân loại thông tin nào là có giá trị”
“Mục đích của cô là gì?”. Tôi không cho phép mình ngồi yên khi có người muốn tấn công, Gideon. Nếu cô ả quyết tâm phá rối anh, thì tôi cũng quyết tâm ngăn cản.
“Con người đó có nhiều bí mật rất kinh khủng.” “Chẳng phải ai cũng vậy sao?” Cô ả đã nhìn thấy gì ở Gideon? Anh đã chia sẻ những gì với cô ta… nếu hai người đã từng có quan hệ? Không bao giờ tôi có thể bình tĩnh được khi nghĩ tới chuyện Gideon thân mật với một phụ nữ khác.
“Mình tìm chỗ nào ngồi nói chuyện đi.” Deanna dụ dỗ. Tôi liếc nhìn nhân viên lễ tân đang lịch sự giả vờ như không nghe gì. Trong lúc này tôi đang quá xúc động để có thể đối phó với một người như Deanna, hơn nữa lòng dạ tôi vẫn còn rối bời sau cuộc gặp với thanh tra Graves.
“Chắc là để khi khác.” Tôi không từ chối thẳng vì vẫn muốn để mắt tới cô ả. Hình như thấy tôi có vẻ không thoải mái, Chad, một trong những nhân viên trực đêm, bước tới. “Cô Johnson cũng đang định ra về bây giờ.” Tôi nói, thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu ngay cả thanh tra Graves cũng không phát hiện được gì về Gideon thì một ả phóng viên lắm điều tọc mạch cũng không thể nào thu hoạch khá hơn được.
Nhưng tôi hiểu bọn họ thường có thể dễ dàng moi được nhiều thông tin từ cảnh sát. Bố tôi, Victor Reyes, cũng là cảnh sát, nên tôi đã nghe kể mấy vụ tương tự nhiều rồi. Tôi bước về phía thang máy. “Chúc ngủ ngon, Deanna.” “Tôi sẽ chờ cô gọi.” Cô nàng nói với theo. Khi cửa thang vừa đóng, tôi mệt mỏi tựa hẳn vào tường.
Tôi cần phải cảnh báo cho Gideon biết, nhưng không có cách nào để liên lạc với anh mà không bị theo dõi cả. Ngực tôi nhói đau kinh khủng. Hai đứa tôi giờ đây thậm chí còn không thể nói chuyện với nhau sao? Lên tới nhà, tôi băng ngang qua gian phòng khách rộng lớn, thảy hết đồ đạc lên một cái ghế cao bên quầy bếp, dửng dưng nhìn khung cảnh thành phố Manhattan hoành tráng qua khung cửa kính trải rộng từ trần xuống tới sàn nhà, lòng ứ đầy nỗi buồn lo lẫn lộn.
Mà hơn hết là lúc này tôi không được ở bên cạnh Gideon. Trên đường về phòng tôi nghe tiếng nhạc khe khẽ vẳng ra từ phòng Cary. Hình như anh đang có khách, tôi thắc mắc không biết là ai. Cary đã quyết định sẽ tiếp tục quan hệ với cả hai người, một bên là cô gái chấp nhận mọi thứ về con người anh, còn một bên là người đàn ông căm ghét sự có mặt của kẻ thứ ba.
Vô tới phòng, tôi trút bỏ quần áo trên sàn nhà rồi đi thẳng vô buồng tắm. Trong khi kỳ cọ, tôi không khỏi nghĩ tới những lần tắm cùng với Gideon, rồi những khi cơn ham muốn tột cùng khiến hai đứa không kiềm chế được… Tôi nhớ anh vô cùng, nhớ cái vuốt ve, âu yếm của anh. Nỗi khao khát anh như cơn đau âm ỉ, gặm nhấm, làm tôi lúc nào cũng như cáu kỉnh không yên.
Tôi không hiểu làm sao mình có thể ngủ được khi vẫn chưa biết lúc nào thì sẽ được gặp lại anh. Có quá nhiều thứ tôi muốn nói cùng anh. Quấn cái khăn lông ngang người, tôi bước ra khỏi phòng tắm… Gideon đang đứng ngay sau cánh cửa phòng ngủ. Nhìn thấy anh tôi như bị điện giật, lồng ngực quặn thắt, tim đập rộn ràng, cả người dấy lên một nỗi khao khát mãnh liệt.
Tưởng như hàng thế kỷ rồi tôi chưa được gặp anh, chứ không phải chỉ mới vài giờ trước. Anh có chìa khóa nhà tôi. Mà anh cũng chính là chủ của cả tòa nhà này nữa. Chắc hẳn anh có cách vô được đây mà không để lại dấu vết gì… giống như anh tới được chỗ của Nathan vậy.
“Anh ở đây không an toàn đâu.” Tôi nói, dù lòng vô cùng sung sướng. Tôi nhìn ngấu nghiến cái cơ thể cao lớn, săn chắc của anh. Gideon mặc quần thun đen với cái áo thun in logo trường Columbia. Trong bộ đồ đó anh trở về đúng như chàng trai hai mươi tám tuổi, chứ không phải nhà tài phiệt mà mọi người thường thấy.
Cái nón lưỡi trai kéo hơi sụp xuống nhưng vẫn không che mờ đôi mắt xanh sáng rực đang nhìn tôi như thiêu đốt. Đôi môi gợi cảm hơi mím lại. “Anh không thể không ở cạnh em.” Gideon Cross là một người đẹp trai kinh khủng, đến nỗi ai đi ngang qua cũng phải nhìn anh chằm chằm. Trước đây tôi thường xem anh như một vị thần, và ngoài dáng vẻ, đầu óc thông minh, đầy quyền lực của anh cũng thường xuyên khẳng định điều đó.
Nhưng tôi bây giờ tôi hiểu rõ anh cũng là con người bằng xương bằng thịt. Và cũng như tôi, anh đã phải chịu nhiều đau đớn. Bây giờ hoàn cảnh lại đang không cho phép hai chúng tôi ở bên nhau. Ngực tôi phập phồng, cơ thể rạo rực không yên khi cảm giác được anh đang ở rất gần.
Dù đứng cách nhau tới cả thước, tôi cảm thấy rõ mồn một sức hút mãnh liệt từ nửa kia của mình. Ngay trong lần gặp đầu tiên hai đứa đã bị hút vào nhau như vậy. Tôi và anh đều nghĩ đó chỉ là ham muốn thể xác, cho tới khi phát hiện ra mình không thể sống thiếu người kia. Tôi cố kiềm chế để không chạy ào vào lòng anh dù đang khao khát làm thế vô cùng.
Còn anh cũng đứng yên bất động, có vẻ như cũng đang ra sức kiềm chế. Tôi hồi hộp, có phần thích thú chờ đợi phản ứng của anh. Chúa ơi, tôi yêu anh vô cùng. Hai bàn tay Gideon siết chặt. “Anh cần em.” Tôi thấy giữa hai chân mình thắt lại khi nghe cái giọng trầm đục ấm áp đầy nam tính đó.
“Không cần phải hớn hở vậy đâu.” Tôi thở gấp, cố chọc cho anh vui lên một chút trước khi bị anh… Tôi yêu anh sâu sắc và điên cuồng… tôi muốn có anh, bất kể bằng cách nào cũng được. Đã quá lâu rồi không được ở bên anh, da thịt tôi nóng ran, ngứa ngáy thèm được anh ve vuốt.
Tưởng như anh mà bước tới đây là hai đứa sẽ lao vào nhau quên trời đất cho thỏa cơn thèm mất. “Anh đang chết dần chết mòn thì có.” Anh cáu kỉnh. “Không được ở bên em, anh nhớ em phát điên, vậy mà em còn nói anh hớn hở hả?” Thấy tôi liếm môi, anh khẽ gầm lên làm tôi rùng mình.
“Ừ… chuyện đó thì khiến anh hớn hở được đó.” Gideon có vẻ nhẹ nhõm hẳn. Chắc nãy giờ anh vẫn lo lắng không biết tôi sẽ phản ứng thế nào về những chuyện anh làm. Thật lòng là tôi cũng cảm thấy lo lắng. Tôi biết ơn anh, như vậy có phải tôi vốn xấu xa hơn trước giờ tôi vẫn tưởng? Rồi tôi nhớ lại bàn tay Nathan sờ soạng trên người mình… cái thân thể nặng trịch đè tôi lún xuống nệm… cơn đau xé người khi hắn xâm hại tôi hết lần này tới lần khác… Tôi run lên giận dữ khi hồi tưởng lại những việc đó.
Dù có phải là người xấu thì tôi cũng thấy hả hê khi tên khốn đó chết đi. Gideon hít một hơi, đưa tay xoa xoa chỗ ngực trái như đang bị đau. “Em yêu anh.” Tôi nói, mắt nhòe nước. “Em yêu anh nhiều lắm.” “Cưng ơi.” Anh thả chùm chìa khóa xuống sàn, bước vội tới, luồn hai tay vào mái tóc còn ướt sũng, ôm lấy đầu tôi.
Người anh run lên, tôi òa khóc khi nhận ra anh cần mình đến mức độ nào. Gideon giữ mặt tôi lại, đặt lên môi một nụ hôn dài nồng nàn, mãnh liệt. Tôi rên rỉ trước cơn đam mê đang bùng nổ của anh, tay lần xuống lớp áo để chạm vào da thịt anh, làm anh cũng bật ra thành tiếng. Ngực tôi căng buốt, cả người sởn gai ốc.
Tôi như tan chảy trong vòng tay anh, giật phăng cái nón của anh xuống để được luồn tay vào mái tóc đen óng ả, chìm sâu vào nụ hôn đầy nhục cảm. Rồi tôi bật khóc. “Đừng khóc mà em…” Gideon nâng cằm tôi lên. “Nhìn em khóc anh đau lòng lắm.” “Em không chịu nổi.” Tôi nấc lên.
Đôi mắt xanh đẹp như hai viên ngọc cũng mệt mỏi không kém. Anh gật đầu. “Chuyện anh làm…” “Không phải chuyện đó. Mà là cảm xúc của em dành cho anh.” Gideon cọ mũi lên mặt tôi, không ngừng vuốt ve tôi bằng chính đôi tay đã nhuốm máu vì tôi, điều đó chỉ càng làm tôi thêm yêu anh hơn.
“Cảm ơn anh.” Tôi thì thầm. Anh nhắm nghiền mắt. “Trời ơi… tối nay lúc em bỏ về… anh không biết em có quay lại không nữa… anh sợ sẽ mất em luôn.” “Em cũng cần anh mà, Gideon.” “Anh không hối hận đâu, nếu làm lại anh cũng sẽ làm như vậy.” Gideon siết lấy tôi. “Nếu không muốn cứ phải cảnh giác, phập phồng lo sợ suốt đời.
Cách duy nhất để chắc chắn em được an toàn là Nathan phải chết.” “Anh xa lánh em, anh bỏ rơi em, hai đứa mình giống như là…” “Là sẽ ở bên nhau suốt đời.” Gideon đặt ngón tay lên môi tôi. “Mọi chuyện qua rồi, Eva à. Mình đừng cãi nhau vì những chuyện đã qua nữa được không?” Tôi gạt tay anh ra.
“Đã qua thật chưa? Mình được tự do ở bên nhau chưa hay vẫn phải giấu giếm cảnh sát? Mà mình có thật sự đang yêu nhau một cách bình thường không?” Gideon nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi thấy vẻ đau đớn lẫn nỗi sợ trong đó. “Anh tới đây cũng để hỏi em chuyện đó.” “Nếu em có quyền quyết định, em sẽ không bao giờ rời xa anh.” Tôi quả quyết.
“Không đời nào.” Hai tay anh lướt qua cổ rồi lần xuống vai, làm thịt da tôi nóng bừng rạo rực. “Đó là câu anh đang muốn nghe. Anh sợ là em sẽ bỏ đi vì… sợ anh.” “Không đâu…” “Anh sẽ không bao giờ làm hại tới em.” Tôi kéo mạnh hông anh, dù chẳng thể làm anh mảy may nhúc nhích được chút nào.
“Em biết mà.” Tôi chưa bao giờ nghi ngờ điều đó. Lúc nào anh cũng rất cẩn thận, dịu dàng với tôi. Nhưng thật lòng mà nói, đôi khi tình yêu của tôi với anh lại chính là một trở ngại. Tôi vẫn cứ phải cố gắng dung hòa giữa những ham muốn sinh lý, xuất phát từ niềm tin tưởng tuyệt đối vào anh, với tình trạng tâm lý chưa hồi phục hẳn của mình.
“Thật không?” Gideon nhìn tôi chăm chú, vẫn như mọi khi, anh luôn cố nhìn thấu những ẩn ý không được nói ra. “Nếu em bỏ anh anh sẽ chết mất. Nhưng cũng không vì vậy mà anh có thể làm hại em.” “Em không bao giờ muốn bỏ anh cả.” Anh thở hắt ra. “Ngày mai luật sư của anh sẽ nói chuyện với cảnh sát, để nghe ngóng coi tình hình thế nào.” Tôi đặt lên môi anh một nụ hôn.
Hai đứa đang dàn xếp che giấu một việc phạm pháp, thật tình tôi cũng rất giằng xé. Dù sao tôi cũng là con gái của cảnh sát. Nhưng không còn lựa chọn nào khác. “Anh muốn biết liệu cả đời này em có thể chấp nhận được chuyện anh đã làm không.” Gideon mân mê tóc tôi. “Em nghĩ là được.
Còn anh thì sao?” Môi anh lại áp lên môi tôi. “Chỉ cần có em, anh có thể sống với bất cứ điều gì.” Tôi lần tay xuống dưới lớp áo thun, chạm lên làn da ấm áp của anh, cảm nhận từng cơ bắp rắn rỏi, cường tráng trên cái cơ thể gợi tình đó. Tôi hôn anh say đắm, cắn nhẹ đôi môi cong gợi cảm.
Gideon rên lên càng khiến tôi thêm rạo rực. “Chạm vào anh đi.” Mệnh lệnh đó được phát ra bằng một giọng gần như van nài. “Đương nhiên rồi.” Gideon kéo tay tôi ra phía trước cho cảm thấy cái chỗ đàn ông to lớn đã cương cứng tự khi nào của mình. Tôi bị kích động tột độ khi biết anh không mặc đồ lót.
“Chúa ơi.” Tôi thở hổn hển. “Anh làm em chịu hết nổi rồi.” Đôi mắt xanh thẳm nhìn tôi như hai ngọn lửa. Má anh đỏ bừng, môi hé mở. Gideon chưa bao giờ che giấu sự kích động mỗi khi gần gũi tôi. Anh cũng bị dục vọng làm mất kiểm soát không thua gì tôi, chính điều đó càng khiến anh trở nên hấp dẫn.
Tim tôi thắt lại, như vẫn chưa thể tin mình lại được có anh, lại được nhìn thấy anh rộng mở, đầy khao khát và gợi tình như thế này Anh giật cái khăn lông trên người tôi ra, rồi thở mạnh, như reo lên khi nhìn tôi hoàn toàn trần trụi trước mắt. “Ôi, Eva ơi!” Tiếng kêu đầy nhục cảm đó làm mặt tôi nóng bừng.
Gideon cởi phăng cái áo ra rồi nhẹ nhàng bước tới, tận hưởng cái khoảnh khắc khi cơ thể hai đứa chạm vào nhau. Tay anh run rẩy ôm vòng lấy tôi, hơi thở gấp gáp dồn dập. Khi ngực tôi chạm vào anh, một luồng điện chạy qua làm tôi choáng váng. Rồi anh kéo tôi sát lại, nhấc bổng lên tiến về phía cái giường.