Cross Road: In Their Cases

phần 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mùa hè cuối cùng của năm cấp ba cuối cùng trong đời khác biệt so với tất cả những mùa hè trước đó.

Nóng quá. Nóng vãi linh hồn.

Mùa hè thì phải nóng, dĩ nhiên, nhưng nhiệt độ năm nay cao phi thường.

Đến mùa hè, trai gái thành phố sẽ nghĩ về biển. Nhưng bọn dân đảo chúng tôi sống với biển quanh năm bốn mùa, nên đã không còn hứng thú tắm biển từ lúc lên cấp ba. Bây giờ thì bọn con gái nhà quê chúng tôi quan tâm hơn tới việc... quan tâm tới...?

[Quan tâm tới A] = [A-ni-kyoumi-ga-aru]. Nhóm kanji này ở dạng bị động, nên cách dịch đúng theo từng chữ thì phải là [A-ni-kyoumi-wo-motasareru]. Tuy nhiên, thể bị động thì sẽ thích hợp hơn khi dịch sang tiếng Nhật. Những câu bị động được dịch sang chủ động khác ví dụ như là [Hài lòng với A] hay là...

"Miho, bà có nghe không đó?"

"Hở?"

Quyển vở từ vựng của tôi bị kéo ra, rơi bịch xuống mặt bàn.

Những trang viết về những cụm từ kanji thường-thấy-trong-bài-kiểm-tra biến mất khỏi tầm nhìn của tôi. Thay thế vào đó là lớp học, chìm đắm trong những tia nắng cuối chiều uể oải. Theo phản xạ, tôi nhìn vào đồng hồ. 15 giờ 30 phút.

"Ờ... Sao thế, Chihiro?"

"Thôi nào, đừng có mà 'sao thế' với tôi. Tôi đã bảo bà là đừng có ôn bài sau khi lớp học đã tan từ đời nào rồi."

Hình như nó đã gọi tôi khá nhiều lần. Chihiro, mặt đã giống mèo, nay đôi mắt lại càng ti hí hơn, đang gặm nhấm cái ống mút cắm trên hộp nước hoa quả của nó.

"Dù sao thì, chọn cái nào Miho? MION hay MEIYUU?"

Hai cái lựa chọn đó là gì thế? Không hiểu cuộc nói chuyện đang là về cái gì, tôi đưa cho Mayu-chan một cái nhìn thắc mắc, nhưng...

"Theo tôi thì MION hay hơn. Chúng ta đã đi tới MEIYUU tuần trước rồi. À, khoan, Miho-chan không đi cùng bọn mình lần trước, nên chắc là MEIYUU cũng được. Cho bà chọn đấy, Miho-chan."

Rổt cục, Mayu-chan cũng đưa ra cho tôi hai lựa chọn đó. Phải chọn thích cái nào hơn cái nào thì có hơi...

"Thích A hơn B... B-yori-A-no-hou-ga-ii..."

"Bà đang nói cái gì thế vậy?"

"Á đau---"

Tôi ngay lập tức bị chọc vào má bằng cái ống hút.

"Má ơi, được rồi... Cứ đi tới MION nhé? Xem nào, hôm nay tôi sẽ chơi tới bến luôn~~!"

"Gì cơ-- này, đợi chút đã!"

Tôi chặn hai đứa nó lại trước khi chúng nó có thể giơ cánh tay lên ăn mừng.

"Chơi là sao? Hai bà có biết là chúng ta phải học hôm nay không?"

"Hả? Vừa nói gì đấy, Miho? Hôm nay bà cũng không đi sao? Gần đây bà khá là xa lánh xã hội đấy nhé. Tuần trước bà cũng nói y hệt thế và bỏ rơi kế hoạch đi tới MEIYUU của bọn này."

Vừa rút lại cây ống mút, Chihiro đã lại định chọc tôi thêm phát nữa bằng cái đầu nhọn.

"Tất nhiên là tôi phải nói thế rồi. Chúng ta có bài thi thử toàn quốc vào ngày mai đó."

"Ai quan tâm? Chỉ là thi thử thôi mà. Nó đâu có tính vào điểm số của chúng ta hay gì đâu."

"Bà nói gì vậy? Thử hay thật thì nó vẫn là một bài thi. Bà vẫn phải nghiêm túc chứ."

"Waahh - Im đê! Tôi đã nghĩ là chúng ta đã xong với việc lên kế hoạch rồi chứ, cái thứ Thanh niên Nghiêm túc chết dẫm... Ư. Mayu, chúng ta tự đi với nhau thôi."

"Ừm hừm. Nhưng bỏ lại Miho-chan lần nữa thì có hơi..."

Mayu-chan thì lại không hưởng ứng. Nó nhíu hàng lông mày và nhìn thẳng vào mặt tôi, cho thấy nó đang gặp khó khăn khi đưa ra quyết định,

"Tôi có ý này. Một cái gì đó ở giữa cả hai thì sao? Chúng ta có thể ở lại đây và học nhóm trong hôm nay."

Nó vỗ hai tay vào nhau cái bộp.

"A ha, nghe vui đó. Được lắm, Mayu-chan!"

Tôi cũng vỗ tay theo.

"Chẳng vui tí nào! Và tại sao kế hoạch đi chơi của bọn mình cuối cùng lại biến thành một buổi học nhóm vậy chứ!?"

"À thì, chỗ này ở giữa MION và MEIYUU đấy thôi?"

"Không hài hước tí nào đâu!"

Không hiểu sao mà Chihiro lại nổi cơn trước lời đề nghị tuyệt hảo của Mayu-chan.

"Thôi nào, đâu có tệ thế đâu, Chihiro-chan. Dạy nhau học sẽ làm việc học vui hơn. Chúng ta cũng sẽ không phải bỏ rơi Miho-chan thêm một lần nữa.

...Oaaaa~ Thật là tốt bụng~~ cú này bắn thẳng qua tim tôi rồi nè. Cưng ghê, Mayu-chan. Siêu dễ thương. Siêu dịu dàng. Yêu quá đi, cô gái của tôi. Chốt, học nhóm nào. Không thể nào là gì khác được.

"Ôôô~kê, tôi có hứng rồi đó! Chúng ta sẽ theo ý kiến của Mayu-chan với đa số phiếu tán thành, Chihiro! Không phản đối gì chứ?"

"Không vui đâuuuu!!"

"Học nhóm để chuẩn bị thi thử, chiến đấuu~~!"

"Ââu~~!"

Tôi hét lên một tiếng động viên, Mayu-chan cũng giơ nắm đấm lên hưởng ứng.

"Thật là thế đấy à? Hãy nói là không đi..."

Ngược lại, Chihiro thì đang chùn lòng vì bị thua thiệt về số lượng.

"Aaa, bà này mà nghiêm túc rồi thì chẳng ai địch được..."

Nó chúi đầu xuống, vẻ mặt dường như sắp cất bài ca thán đến nơi.

Mặc dù theo quy tắc, việc tham dự bài thi thử vào mùa hè là không bắt buộc, những người nào muốn vươn tới nền giáo dục ở trình độ cao hơn đều cảm thấy phải tham gia, như một quy luật bất thành văn trong trường tôi. Nhưng tất nhiên là bài thi này sẽ không ảnh hưởng tới điểm số, và thí sinh chỉ phải tới trường trong một ngày thứ bảy. Với những người đang muốn vào Đại học bằng xét duyệt như Mayu-chan, và càng đúng hơn với những đứa vào đâu cũng được như Chihiro, đây là sự kiện mà chúng nó sẽ không tham dự nếu được chọn. Nhưng bởi vì đây là cơ hội để một người đánh giá năng lực của bản thân trên thước đo toàn quốc, và cả cơ hội được nhận vào một trường tùy chọn nữa, nó quá là quan trọng để có thể bỏ qua. Đó là lý do chúng tôi cũng phải cố hết sức trong buổi ôn tập này.

"Tôi không chịu nổi nữa~ Đầu tôi cháy mất... Đi về nhà thôi..."

"Được thôi, đợi khi nào bà cháy thật thì chúng ta sẽ ngừng. Ráng bám trụ cho đến lúc bắt đầu bốc hỏa nhé?"

"Chết tiệtttt... Cái đồ quái vật! Ác quỷ! Thanh niên nghiêm túc..."

Bỏ ngoài tai Chihiro, cái đứa bắt đầu phun ra những lời cằn nhằn sau chưa đầy năm phút, chúng tôi ngồi yên và học bài cho tới lúc giáo viên đến để đuổi chúng tôi về.

"Cám ơn vì đã cho đi nhờ ạ, chú Komemoto! Chú về cẩn thận nhé!"

Từ chiếc cầu tàu nổi trên mặt nước, tôi vẫy tay về phía chiếc phà, nó đáp lại bằng ba tiếng còi hơi nước.

Giờ là 19 giờ 5 phút. Tôi nhìn theo chiếc phà đúng giờ từng giây, rồi bước trên con đường quê nhuộm đầy nắng chiều hôm.

Về thế này là muộn hơn nhiều so với kế hoạch. Hòn đảo này, thiếu đi ánh sáng từ những cửa hiệu và đèn đường, sẽ trở nên tối tăm ngay lập tức sau khi mặt trời lặn. Đúng là mọi người trên đảo này đều thân thiện, và bọn côn trùng cũng như động vật không dữ tợn lắm. Kể cả vậy, nội việc ở trong bóng tối cũng khiến tôi thấy sợ.

...Cái dạ dày tôi vừa kêu ọt ọt. Về nhà nhanh nào. Làn gió biển oi nồng làm tôi toát mồ hôi chỉ sau mười bước chân. Cái áo phông của tôi còn chưa khô nữa, và giờ thì nó lại ướt sũng.

"Xin lỗi vì con về muộn."

"Ô, cuối cùng cũng về á, Miho? Nào, vào đây. Lại đây. Dahahahaha!"

Ngay lúc tôi vừa mở cửa chính, tôi đã bị chào đón bởi tràng cười của ông bố.

Tôi biết chuyện này thể nào cũng xảy ra vì đây là ngày nghỉ của ổng, nhưng giọng nói cho biết là ổng say mèm rồi. Vui thì có vui vì tôi sẽ không bị mắng, nhưng tôi cũng chẳng muốn đối mặt với bố như thế này tí nào... Có nên bỏ qua phòng khách và chạy đại lên nhà không nhỉ? Tôi nghĩ về việc đó trong lúc tháo giày. À, đúng rồi, hôm nay theo lịch là ngày tài liệu của Z-Kai sẽ đến... Xem nào, chỉ cần chôm cái phong bì rồi biến về phòng là được.

Với quyết định đó, tôi mỉm cười và kéo cánh cửa ra.

"Con về rồi~~"

"Ô, đây rồi. Sao rồi, con gái thiên tài của ta? Guhahahaha!"

Đúng như dự đoán, say bí tỉ, mặt đỏ lừ. Ổng đang gắp mấy món đồ nhắm ngâm muối đặt trên bàn ăn. Nhiều màu đỏ quá. Khuôn mặt bố, cái áo đỏ, gừng đỏ, mận đỏ, tỏi muối ngâm tía tô, tờ bài làm cũng màu đỏ. Đỏ khắp mặt bàn ăn.

"...Oa... chờ đã. Bố đang nhìn cái gì thế?"

Tôi suýt thì bỏ qua nó. Một phần trong số những thứ đỏ trên bàn kia là...

"Cái đó là phiếu làm bài Z-Kai của con à? Tại sao bố lại xem nó chứ?"

"Gì nào? Tất nhiên một ông bố phải nhìn phiếu làm bài của con gái mình rồi. Tôi có thể thấy là cô đang cố hết sức đấy, Miho. Nhưng chữ viết lại không được gọn gàng lắm... Giống ai đó trong nhà này hén?"

"Chữ viết con chẳng giống ai cả! Đưa nó đây nhanh lên ôi trời ơi..."

"Này, đừng có giật. Đổ đống tỏi bây giờ."

"Và tại sao bố lại đặt nó dưới một cái đĩa cơ chứ!?"

Tôi làm ầm lên trong lúc lấy lại phiếu trả lời của tôi. Vừa mới nặn ra tí lực là cái dạ dày tôi lại kêu gào.

"Thế có muốn đem theo vài miếng tỏi không?"

"Bố là đồ ngốc!"

Tôi chạy vội lên cầu thang và trốn về phòng mình.

Ư ư, không thể chịu nổi nữa rồi. Sao ai trong cái nhà này cũng thích nhìn vào thư của tôi thế? Còn vụ chữ viết... tôi không muốn nghe, đặc biệt là từ bố.

Tôi thả cái cặp lên bàn viết, treo bộ đồng phục lên và thay đồ. Một cái áo ba lỗ và quần cộc dễ mặc. Mẹ đã từng mắng tôi vì tội ăn mặc lôi thôi, nhưng mùa hè nào tôi cũng mặc cái bộ này. Không biết mặt mẹ sẽ thế nào khi nghe tôi bảo rằng mình cởi quần khi đi ngủ nữa.

"Để xem nào..."

Trong lúc nhai tạm một tép tỏi để làm dịu đi cơn đói, tôi mở tờ phiếu trả lời ra mặt bàn.

Mặc dù không liên quan tới điểm số ở trường, và cả việc chẳng có thầy cô nào đứng trước mặt, nhưng tôi vẫn thấy thấp thỏm khi nhìn vào số điểm của mình. Trước khi xem lại chúng thật cẩn thận, tôi sẽ nhìn qua một lượt điểm số ở từng môn trước. Tiếng Nhật, Toán, Khoa Học, Địa Lý, Lịch Sử, Khoa học Xã hội, Tiếng Anh--

Tôi nghĩ là... không tệ lắm?

Ý tôi là, thế này là tốt rồi. Không tệ chút nào. Tiếng Nhật, ổn; Khoa học và Toán, gần được; Lịch sử Nhật Bản, tạm được; Lịch sử Thế giới, tạm được; còn Tiếng Anh... điểm số tốt nhất trong tất cả. Tôi đặc biệt hạnh phúc về nó.

Để đến được đại học mà tôi cuối cùng cũng chọn làm nguyện vọng một, tôi sẽ cần tiếng Anh... nói cách khác, tôi phải học nó thật giỏi, không thì sẽ bị từ chối ngay ngoài cửa. Nên nói thật là, làm tốt bài tập ở độ khó này chưa phải là một thứ đáng để ăn mừng...

"Ôi, mình xử lý được hết mấy câu từ vựng này! Giỏi quá đi!"

Nhưng làm sao mà tôi ngăn nổi hạnh phúc khi thấy điểm số cao cơ chứ? Sau cùng thì, đây mới chỉ là tháng bảy; tôi đã lên kế hoạch dành tháng này để tu luyện từ vựng. Tôi đã cố hết sức không chịu thua ảnh hưởng của Chihiro, và phải nói là nó rất đáng.

Tôi quay lại nhìn đồng hồ treo trên tường. Vẫn còn một chút thời gian trước bữa tối. Nhưng không đủ để tắm thoải mái...

"Được roài..."

Tôi lấy tờ bài làm tiếng Anh ra và bắt đầu xem lại nó từ đầu. Ôn lại một bài kiểm tra mà tôi hoàn thành tốt vui thật đấy. Thậm chí có thể coi nó như một sở thích được đó. Từ vựng, thành ngữ, điền vào ô trống, câu hội thoại, dịch từ tiếng Nhật... những khoanh tròn thỏa mãn cứ xuất hiện mãi.

"Đọc hiểu đoạn văn ha..."

Cho tới chỗ này, tôi đã ngừng ngâm nga và đang táp táp cây bút chì máy lên tờ giấy.

Điểm số vẫn tốt. Nhưng đó là vì tôi đã dành thời gian trả lời từng câu thật cẩn thận. Nhưng chắc tôi sẽ phải đọc nhanh hơn ít nhất là gấp rưỡi khi thi thật. Những bài thi tiếng Anh chuẩn, phần đọc hiểu văn bản chiếm ba phần tư tổng số điểm, nên tốc độ đọc là một kỹ năng trực tiếp ảnh hưởng tới kết quả của thí sinh... Tôi sẽ cần từ vựng, khả năng đọc hiểu, phân tích ngữ pháp - ờ, vậy gần như là cả cái ngôn ngữ đó rồi...

[Nếu nhìn nhận sâu hơn, khả năng nắm bắt tiếng Anh của các em còn phụ thuộc vào trực giác nữa.]

Một giáo viên tiếng Anh của tôi từng nói vậy hồi cấp hai. Nói thế thì thẳng thắn quá, tôi đã nghĩ vậy, nhưng...

[Dù sao thì, với những người không có trực giác, các em sẽ cần phải đọc mọi thứ có thể. Nó sẽ tạo nên rất nhiều khác biệt, ít nhất là trong những bài kiểm tra tiêu chuẩn.]

Đó là câu nói về sau. Nhìn qua thì, tôi có lẽ là loại không có trực giác với tiếng Anh. Nên tôi sẽ phải thắng bằng số lượng ha...

"...Hừm?"

Một cột trả lời cá biệt lọt vào mắt, khiến tôi phải nhìn lại tờ bài làm một lần nữa.

Câu hỏi của đoạn cuối cùng. Dịch sang tiếng Nhật. Vế sau của câu có vai trò tổng kết lại những suy nghĩ của tác giả đã bị gạch chân.

[Cuộc đời tôi đang ở một ngã rẽ.]

Câu trả lời đã ghi là [watashi no jinsei wa docchitsukazu no mayoi michi da].

Có một dấu gạch chéo. Nhưng điều này không quan trọng. Cái chính là giải thích của người chấm, viết bằng mực đỏ ở bên cạnh...

[Một câu dịch rất hay, nhưng chưa chuẩn. Từ nghĩa đen và nghĩa bóng của từ 'ngã rẽ' được dịch,...]

Tôi nhìn lại câu trả lời một lần nữa, đọc đoạn gạch chân từng từ một và phân tích nó, rồi lại nhìn đoạn giải thích.

...Một câu dịch rất hay.

Tôi thử lại lần nữa, đọc câu trả lời và quay lại.

.....Một câu dịch rất hay.

Thêm một lần nữa, rồi lần nữa - và rồi Chiho lên để gọi tôi xuống nhà ăn tối. Con bé xông vào mà lại không gõ cửa, nhưng lạ kỳ thay là tôi không có gì phàn nàn.

........Một câu dịch rất hay, họ nói vậy đó.

Truyện Chữ Hay