Miho
Tháng Sáu
"Cậu nói là... một bộ phim á?"
"Ừ."
Tôi hỏi lại lịch sự như đã có phản xạ, còn Momotani thì cho tôi một cái gật đầu đầy ngượng ngùng.
Trong chiếc phong bì mà cậu ấy giơ ra có đựng hai chiếc vé đã đặt trước cho một bộ phim hoạt hình nước ngoài dạo gần đây đang đạt kỷ lục về lợi nhuận, chính bộ phim mà rất nhiều người, trong đó có cả tôi, đang dõi theo.
Đừng bảo với tôi là...
"Thứ bảy này nhé? Ừmm... chỉ có hai bọn mình thôi."
Chuẩn vậy. Không cần đoán tôi cũng biết.
Mồ hôi bắt đầu xuất hiện trên trán. Tôi nên làm gì nhỉ? Thế này thì đột ngột quá. Đây đang là chỗ đổ rác đằng sau trường. Trước mặt tôi là một người bạn cùng lớp và cùng trong Hội đồng Vệ sinh trường. Tự nhiên bị gọi tên ở chỗ này, tôi đã tưởng trong kế hoạch họp cuối tuần của hội đồng có gì thay đổi.
"Cậu có bảo là muốn xem bộ phim này mà Kurahashi-san?"
"Ừ, à, thì..."
...Đúng là tôi có nói như thế.
"Sau khi xem xong chúng ta có thể đi ăn pancake. Cậu có ghét mấy đồ ngọt ngọt không vậy?"
"À, thì, ừ..."
...Thay vì ghét, tôi còn rất kết chúng nữa là.
"Nếu thứ bảy cậu không đi được thì để chủ nhật cũng không sao. Bất cứ ngày nào cậu rảnh nhé, Miho-chan."
"Ế? Nhưng mà..."
...Gọi tôi bằng tên riêng à. Lại còn dùng -chan nữa chứ.
"Tất nhiên là cậu không phải bỏ tiền đâu. Sau đó chúng ta có thể đi mua sắm. Sau đó nữa--"
"Ch-chờ đã nào!"
Ý định chen ngang vào giữa đám lời mời không ngớt ấy khiến cho giọng nói của tôi phát ra to đến nỗi chính tôi cũng phải giật mình.
"...Gì thế?"
Luồng câu chữ không ngừng nghỉ của Momotani lần đầu tiên bị dừng lại.
"Ừm, về chuyện xem phim thì... mình xin lỗi."
Cố gắng không để lọt ra một khoảnh khắc im lặng nào, tôi cúi đầu thấp xuống tới nỗi gọng kính đã bắt đầu lơ lửng trên mũi. Hàng cây thông đang tắm mình trong ánh nắng chiều tà, bóng chúng đổ xuống tạo nên một vùng tranh tối tranh sáng ở khu chứa rác. Tôi đang đứng trong ánh sáng, còn bóng tối che phủ lên Momotani.
Sau một thoáng đông cứng lại, Momotani cuối cùng cũng thốt ra một câu khô khốc.
"À... Thôi vậy."
"Mình xin lỗi, thực sự đó."
"Kh-không sao đâu, đừng lo. Ừm, cũng tại tớ đã đường đột hỏi cậu một việc kỳ quặc như vậy. Thôi nào, ngẩng đầu lên đi.
"...Ừ."
Cậu ấy sau khi bị từ chối mà vẫn có thể lo lắng cho người khác như thế... Momotani đúng là một chàng trai tốt bụng.
"Ừ, thôi đành chịu vậy. Xin lỗi nhé, cậu đang đi vứt rác mà tớ lại còn làm phiền như vậy."
"Không sao đâu..."
...Ít nhất thì, tôi có nên đi xem bộ phim không?
Đó là phim tôi muốn xem, mà tôi cũng muốn ăn pancake nữa, và dù sao Momotani cũng là một chàng trai tốt tính.
"Vậy gặp lại cậu sau nhé."
Thế là Momotani bỏ đi, lúc cuối còn phô ra một nụ cười có phần mạnh mẽ. Nhưng trái ngược với khuôn mặt đó, cái lưng của cậu ta đang tỏ rõ sự buồn bã.
Không, thế này thì không được. Tôi không thể để cậu ấy đi như vậy. Tôi có một điều cần nói. Một điều cần nói với Momotani...
"Momotani-kun."
"Ơi?"
Nghe tiếng tôi, Momotani quay lại cái rụp. Đôi mắt kia đang bao phủ sự chán nản bỗng chốc lại ánh lên tia hy vọng. Tôi đứng đó và nhìn thẳng vào mắt cậu ấy.
"Về cuộc họp của Hội đồng Vệ sinh cuối tuần này, nó được rời sang bữa trưa ngày mai rồi."
"Cái gì?"
"... Đừng có quên đấy. Cậu phải đến đó nhé?"
"Họp á...?"
Trong hoàn cảnh nào đi nữa thì lúc này có lẽ không phải là lúc thích hợp nhất để thông báo về những chuyện như vậy. Liệu rằng có hội viên nào khác có thể nuốt nổi cái tin đó trong lúc đang buồn như thế kia không nhỉ?
Nhưng, nhưng mà, đây là về vấn đề của ngày mai...
Nếu tôi là người báo tin thì cậu ấy nên biết càng sớm càng tốt...
"Ừ rồi. Thế thì gặp lại cậu vào ngày mai..."
Không thể giữ được nụ cười trên mặt nữa, Momotani cất bước đi với hai đôi vai trùng xuống.
Xin lỗi nhé, Momotani.
Tôi không chắc phải nói thế nào, nhưng... xin lỗi vì mình đã cư xử như thế.