#
Quay trở lại thế giới hiện thực, ngay sau khi kết thúc cuộc “đàm phán” với người đàn ông, tôi tiếp tục đăng nhập vào SSR bằng cơ thể của Suzuka.
Harukaze không còn ở đây nữa. Tôi cứ nghĩ nhỏ sẽ đi cùng mình cơ, nhưng vì lí do nào đó nhỏ đã từ chối rồi bĩu môi như thể đang giận dỗi và chỉ bảo rằng『Bây giờ mình phải ở bên cạnh Suzuka-san rồi !』…….thế là sao nhỉ. Tôi không nhớ mình đã làm gì để bị ghét bởi một người dương tính như nhỏ cả.
M____mà, sao cũng được.
Thay đổi dòng suy nghĩ của bản thân, tôi thử kết nối tới bảng tin trên thiết bị.
《Bảng tin: Hiện tại, ngày thứ tư, 5 giờ 22 phút. Ma vương: 1390. Dũng giả: 3877. Cách mạng gia: 3320. Truy tích giả: 9720. Thẩm phán: 1121》
「………Đúng là không ổn thật」
Bất giác tôi để lộ ra những tiếng rên rỉ.
Thẩm phán, từ lúc bắt đầu game cho đến giờ tôi chưa hề thấy hắn có bất cứ hành động nào, thậm chí cả việc kiếm pt, có thể nói hắn chính là một điềm gở nhưng…….lúc này tình trạng đáng quan ngại hơn cả lại đang hướng về truy tích giả. Con số hiển thị trên bảng tin đã lên tới 9720 rồi. Chỉ tính theo sự gia tăng tự nhiên thì cũng chưa đến 5 tiếng nữa là đủ điều kiện để sử dụng skill “kết thúc”.
「Dù mình vẫn còn cách để cứu vãn tình thế này nhưng………vẫn chưa được. Nếu làm vậy e rằng pt sẽ không đủ」
Giờ mình phải làm sao. Vừa vận dụng tối đa khả năng của bộ não, tôi vừa cho tay ra sau gáy.
Song___đột nhiên có một cô gái rất quen thuộc xuất hiện ở ngay trước mặt tôi.
「____Haa……….haa」
Cơ thể mảnh khảnh cùng với mái tóc ngắn đầy ấn tượng. Có lẽ do chạy hết tốc lực đến đây nên hơi thở của cô ấy mới đứt quãng liên tục, nét mặt thì yếu ớt. Chiếc áo sơ mi mỏng giản dị ấy đang dính chặt vào làn da bởi cơ thể thấm đẫm mồ hôi.
Mitsuji Koori.
Đứng nhìn chằm chằm và dang tay ra như thể muốn ngăn tôi lại, sau đó cô ấy nói.
「Đợi đã. Có một chuyện… tôi muốn hỏi cậu」
「…Gì thế ?」
Tôi hỏi lại bằng giọng điệu hơi sắc bén……Có vẻ như cô ấy không có ý định triển khai một trận PVP. À không, ngay từ đầu “nữ hoàng băng giá” đã là người mang trong mình tư tưởng chủ nghĩa hiệu quả. Nếu thực sự muốn săn tôi thì cô ấy đã không xuất hiện ngay trước mặt như thế này.
「Có một câu hỏi. Tôi muốn cậu trả lời…….vì lí do gì mà cậu tham gia game này ?」
「Hế ?」
「A, chuyện là…e-to.」
Như nhận phải sự “cự tuyệt” trong phản ứng của tôi, Mitsuji quay đi rồi run rẩy biện hộ.
「….Tôi hiểu. Thực ra đây chỉ là một câu hỏi ích kỉ. Nhưng…….tôi rất hiếu kì. Việc cứu tôi. Hay là việc cậu định cứu “cô ấy”. Dù chỉ là những hành động thừa thãi, chẳng mang lại lợi ích gì trong game nhưng, cậu vẫn đối mặt với nó và tiến về phía trước. Nó hoàn toàn không có hiệu quả gì hết. Điều này đối lập với phong cách của tôi. ………Nhưng, tôi muốn biết. Tại sao, cậu lại làm những chuyện như vậy ?」
「Tại sao, ấy à ?」
Lầm bẩm nhắc lại lời cô ấy như con vẹt rồi tôi khoanh tay lại. Vừa đung đưa mái tóc dài tôi vừa suy nghĩ. ….Tôi đang bị quở trách về lối chơi thiếu hiệu quả của mình sao ? À không, giọng điệu của Mitsuji trông không có vẻ gì là như đang chỉ trích tôi cả. Mà có lẽ đó là____sự bồn chồn.
「Tôi không hiểu.」
Mitsuji tiếp tục nói một cách nhỏ nhẹ.
「Tôi vẫn luôn cho rằng mình không sai, cho rằng cách làm của mình là đúng, ấy vậy mà lúc này nó lại rất khác. Thật kì lạ. Thật kì quái. Đầu óc tôi đang rất rối bời. nó đang rất mơ hồ……..Nhất định là tại cậu」
Đôi mắt vô sắc, rạng ngời ẩn đằng sau tóc mái nhìn tôi chằm chằm.
Người đứng ở đó đang lộ rõ một sự dao động rất mạnh trong tâm trí mình. Một phần nguyên nhân đã tác động đến căn nguyên của Mitsuji. Có lẽ cô ấy đang gặp xung đột trong quan niệm về giá trị. Và thằng mang phóng cách chơi đối lập hoàn toàn với cô ấy như tôi chính là gốc rễ của mọi vấn đề.
Nếu đã là vậy thì.
「À…..Mitsuji, cô ấy」
「…Gì ?」
「Mấy điều cô nói, tóm lại là vậy hả ? Cái mà cô gọi là đạt hiệu quả ấy, dù ở trong SSR nhưng cô vẫn tuân theo niềm tin đó và sử dụng "lối chơi hiệu quả". Cơ mà, do nó không tương xứng với mình nên cô bắt đầu cảm thấy lo lắng.」
「Ưm, phải rồi. Đúng vậy.」
「Nếu vậy thì, tôi chỉ phỏng đoán thôi. Giả sử có sai thì cho tôi xin lỗi. ... Cái gọi là lối chơi hiệu quả ấy, không phải nó chỉ đơn giản là "một cách thức tài tình và không làm những chuyện thừa thãi"_____」
Nói ngắt đoạn. Trong khi nhìn cô ấy bằng ánh mắt trong trẻo này, tôi tiếp tục nói về "câu trả lời" đang hiện lên trong đầu mình.
「Không phải cô đã vi phạm luật sao ?」
「!」
Mitsuji trợn tròn mặt mũi ngay sau lời tuyên bố của tôi. Bờ môi cô ấy bắt đầu run rẩy, cơ thể bước đi loạng choạng, Dẫu vậy cổ vẫn cố gắng phản biện lại.
「Không.... phải. Không phải ! Không thể có chuyện đó được. Dù có là bất cứ lí do gì tôi cũng không bao giờ làm vậy. Nếu là để giành chiến thắng một cách có hiệu quả, dù có là chiến thuật gì tôi cũng sẽ làm !」
「Thật sao ? Tôi không nghĩ vậy đâu.」
「..........! Sao cậu lại biết về điều đó !」
「Tại sao ấy à......thì đơn giản thôi.」
Mitsuji lắc đầu lia lịa.....Có lẽ cô ấy không hiểu gì thật. Nếu đứng ở khía cạnh của tôi thì, đó chỉ là một điều hết sức đơn giản và ngu ngốc nhưng, ánh nhìn của Mitsuji đang hướng về phía tôi lại tỏ ra rất nghiêm túc. Đành vậy nhỉ. Tôi hít một hơi thật sâu, hất mái tóc dài màu hồng rồi giơ ngón tay trỏ lên chỉ vào khuôn mặt của Mitsuji.
「____Mitsuji. Cô cảm thấy tự ti vì mình đã vi phạm luật thì cũng không có gì lạ cả. Một sự thực hiển nhiên thôi. Tại vì cô..... trước khi theo đuổi chủ trương hiệu quả cao, cô đã từng rất thích game.」
「.....Ế.」
「Ế cái gì, cô ấy.」
「Ế, tại vì, không thể nào có chuyện đó được.」
「Không thể ? Tôi mới là người không thể tin nổi ấy chứ. Tại vì..... cô là "Chiến cơ bất bại" đúng không ? Trước hết đó là điều kì lạ đầu tiên. Vì phần thưởng trong ura-game là "cái gì cũng được" nên nếu cô muốn tiền thì ngay từ đầu cô đã nhận số tiền đủ để ăn chơi và sống đến mấy đời rồi, và thế là kết thúc. Như vậy cái danh hiệu "bất bại" ấy sẽ không tồn tại.」
「..................A....」
Mitsuji đứng thất thần rồi khẽ kêu lên. Dù đây là câu chuyện tôi nghe từ tên Izayoi nhưng___Số tiền, "phần thường" mà Mitsuji yêu cầu khi dành chiến thắng cho đến lúc này, nhiều nhất cũng chi ngang với cỡ tiền tiêu vặt. Kết quả là trong một thời gian “người chơi “Sakura” do phía Sphia sắp đặt” đã bị chỉ trích nặng nề.
「Đó chính là điểm mấu chốt, nếu như cô thậm chí còn không ý thức được về mình. Còn về tính hiệu quả thì thực ra cô chỉ muốn tận hưởng game thôi. Bởi vậy cô mới tham gia hết lần này đến lần khác. Cho đến khi bị tác động bởi thứ gì đó, cô bắt đầu cảm thấy lo lắng về niềm vui của mình đang dần trở nên phai mờ.」
「.....................」
「.... Nói vậy thôi chứ chi tiết cụ thể như thế nào tôi cũng không rõ lắm đâu. Nhưng nói đến đây tôi mới nhớ, cuộc chạm trán với cô lần đầu tiên dù có nghĩ thế nào tôi cũng thấy nó rất kì lạ. Game chỉ vừa mới mở cửa ấy vậy mà địa điểm, chức vụ, hay tất cả mọi thứ về tôi cô đều biết hết. Thế nên...tôi đã đoán cô chính là thích khách bên phía GM, kẻ mà đang muốn tiêu diệt tôi đúng không ?」
Tôi nhìn chằm chằm vào Mitsuji, cơ mà nãy giờ cô ây không còn gọi tôi là "Suzuka" nữa. ....Đúng vậy, cảm giác kì lạ ngay từ đầu khi tôi nhớ về hành động của dũng giả chính là đây. Cả cách mạng gia và truy tích giả cũng đều phải hỏi chức vụ của tôi khi mới đối mặt lần đầu. Tuy nhiên, dũng giả đã hoàn toàn lờ đi chuyện ấy. Bởi vì điều đó là không cần thiết. Ngay từ đầu cô ấy đã biết rồi. Mitsuji cúi mặt lảng tránh, cô ấy chỉ im lặng nên tôi cũng không biết cổ đang nghĩ gì. Và rồi____sau vài giây cô ấy đã cất lời bằng giọng nói nhỏ nhẹ.
「...........Đúng vậy. Rất chính xác.」
Mitsuji nhìn tôi bằng ánh mắt trong trẻo thấp thoáng sau kẽ hở của phần tóc mái.
「Ngay khi Ét ét rờ (SSR) bắt đầu, một người có tên gọi Oboro đã liên lạc với tôi. Hắn giao cho tôi nhiệm vụ phải “từ bỏ SSR".... và tôi được đề xuất trả phần thưởng nếu như hoàn thành nghĩa vụ của mình. Lúc đó tôi đã nghĩ rằng “ờ thì sao cũng được”. Bởi vì, chỉ cần tham gia game là có tiền rồi, điều đó không phải rất hiệu quả sao. Mà tôi lại là người rất thích tính hiệu quả. .......Nhưng, nó không phải vậy. Nó không chỉ kết thúc như vậy. Việc người ấy tìm kiếm tôi chắc chắn là để dồn ép cậu vào bước đường cùng, Tại vì____tại vì, tôi biết hết mà ! Chức vụ ma vương, skill, địa điểm hay là vật phẩm sở hữu, tất cả, tất cả, tất cả mọi thứ đều được hiển thị trong thiết bị của tôi.」
「.............」
「…….Hơn nữa, tôi cũng nói dối về việc không xen ngang vào cuộc chơi. Tôi đã bị trách mắng ngay sau đợt tấn công đầu tiên, những chỉ thị được đưa ra nhằm để giết cậu, tôi bắt đầu cảm thấy chúng thật phiền phức, nhưng mà cái áp lực đó cứ bắt tôi phải tiếp tục tuân theo……..Sau cùng thì tôi chỉ là một con rối không hơn không kém. Tôi không hề tham gia ét ét rờ, mà chỉ đến đây để bị giết thôi. Một thứ công cụ cặn bã được chuẩn bị để giết ma vương vào thời điểm thích hợp.」
「………..À, ra vậy.」
Việc vi phạm luật lệ của Mitsuji đã hình thành nên sự phớt lờ mong muốn của ông ta.
Phải tuân theo khế ước ở bên ngoài game, à không, về thông tin “khuyến mại” liên quan đến khế ước đó, Mitsuji có thể nhìn xuyên thấu mọi thông tin của ma vương. Thêm nữa, skill chức vụ của dũng giả còn là một bức tường rất vững chắc. Một loại game rất khó để thua. Có thể nói tính hiệu quả của nó cao tuyệt đối.
Ấy vậy mà.
「Kì lạ. Thật kì lạ. Tôi không hề cảm thấy hồi hộp. Không hề thấy vui chỗ nào cả.」
Không còn cảm giác hưng phấn khi chơi ura-game như mọi lần. Vô vị, vô sắc, vô cảm. Cô ấy luôn tin vào phán đoán của bản thân mình là hợp lí, là thích đáng, nhưng giờ thì sao, chúng thật nhàm chán. Tại sao cảm xúc của mình lại trở nên sôi sục như vậy, tuy bản thân cô ấy chưa nhận thức được nhưng, chỉ nhiêu đó thôi cũng đã đủ khiến cho đầu óc cổ bị lung lạc.
Tuy nhiên_____điều này có lẽ là.
「Cuối cùng tôi cũng hiểu được những gì cậu nói……..Đúng vậy. Vì có nó ở đây nên tôi mới không cảm thấy phấn khích. Vì có nó ở đây nên…... tôi mới thấy nhàm chán như vậy」
Vừa lầm bẩm trong miệng, Mitsuji vừa chạm vào thiết bị trên cổ tay trái mình. Lặng lẽ mở hình chiếu màn hình ngay trước mắt tôi, cô ấy cứ thế thản nhiên tiến hành thao tác. Trông như đang cầu nguyện, thách thức, những đầu ngón tay tuyệt diệu ấy đang tiếp tục nhảy múa trên không trung.______Và rồi.
《Dũng giả đã hủy bỏ item “lời tuyên thệ dưới ánh trăng”》
《Tất cả khế ước được công nhận bởi “lời tuyên thệ dưới ánh trăng” sẽ trở nên vô hiệu.》
Nhìn vào log cá nhân mới được cập nhật, Mitsuji khẽ gật đầu hài lòng “….Ưm”.
……..Không lẽ, cái “lời tuyên thệ dưới ánh trăng” kia là món item khế ước kết nối giữa cô ấy và Oboro Tsukuyomi. Nếu hủy nó thì, điều đó đồng nghĩa với cô ấy đã chấp nhận không lấy phần thưởng. Đồng thời, mọi sự ràng buộc cũng bị cắt đứt.
Bất giác, tôi đã bĩu môi và cảm thấy băn khoăn trước hành động thiếu hiệu quả, không hề giống Mitsuji này.
「Cô chắc chứ ? Không phải cô cần hành động đúng như khế ước sao. Làm thế này mọi thứ sẽ trở nên vô ích đấy ?」
「Cậu im đi. Đừng nói nữa. Đại khái thì cậu____ế」
Bỏ qua mấy lời ba hoa của tôi, Mitsuji nói về cái gì đó với vẻ bực mình, song cô ấy lại chỉ nói một cách lấp lửng.
Ánh mắt đang nheo lại như thể bị chọc tức bỗng nhiên trợn trừng lên rồi nhìn chằm chằm vào tôi thông qua thiết bị.
「Ế, a-no, cái này……..pt. Của truy tích giả……….Ế ?」
「………Đừng nói là đến bây giờ cô mới nhận ra đấy nhé」
Nhìn cô ấy tôi thở dài chán nản. ...Không ngờ nhỏ lại là kiểu người trong lúc loạn chí thì sẽ không còn để ý gì xung quanh nữa. Đúng là ngoài sức tưởng tượng. Mặt khác, khi quan sát bộ dạng của Mitsuji đang trong lúc nóng ruột như thế này cũng rất thú vị Như nghi ngờ về thái độ của tôi, Mitsuji khẽ nghiêng đầu rồi cất lời.
「C...cậu không bận tâm sao. Lúc này đã là 9734 rồi đó. 」
「Ưm ? À, tất nhiên là tôi bận tâm rồi. Dù có đánh bại cô nhưng trướcđấy có người hoàn thành rồi thì đâu còn ý nghĩa gì nữa. 」
「Thế sao cậu vẫn còn bình tĩnh được như vậy ? Tôi và cậu, dù có là ai dành chiến thắng đi chăng nữa, à...có lẽ người chiến thắng sẽ là tôi thôi, nhưng chắc chắn cuộc chiến của chúng ta sẽ không thể kết thúc chỉ sau vài phút như vậy」
「Cô nói cứ như đúng rồi ấy nhỉ, mà sao cũng được. Lí do tôi bình tĩnh ấy à ? Điều đó rõ như ban ngày rồi còn gì. Vì việc truy tích giả dành chiến thắng là điều không thể.」
「...?」
Trước một Mitsuji đang nhau mày khó hiểu, tôi vừa mỉm cười vừa tuyên bố. Việc truy tích giả sẽ hoàn thành điều kiện 10000pt là "bất khả thi".
Tất nhiên, tôi phải có căn cứ nên mới dám kết luận như vậy.
Thứ nhất, Izayoi Kozuki không có ở đây. Đặc biệt là khi SSR đang trong giai đoạn cuối cùng như thế này, không có lí gì mà hắn lại bỏ qua tôi và Mitsuji một cách bất thường như vậy. Lí do rất đơn giản.
Có một cái gì đó rất quan trọng khiến cho tên biến thái cuồng chiến đấu phải ưu tiên còn hơn cả chúng tôi.
Cái gì đó ấy chính là phát chiếu tướng mang đầy tính thách thức từ người chơi sẽ hoàn thành SSR.
Đúng vậy. Iyazoi đang đi ngăn truy tích giả lại. À, tất nhiên chỉ chừng đấy không có nghĩa là tôi tin truy tích giả sẽ thất bại.
Tôi biết về game sense của Izayoi, nhưng việc truy tích giả có thể tham gia SSR thì chắc chắn con nhỏ cũng phải có một kĩ năng nhất định trong ura-game. Tôi hoàn toàn không nắm được sự chênh lệch về trình độ giữa hai người họ. ...Tuy nhiên. Dù vậy, chỉ cần truy tích giả chịu chi trả số điểm pt gia tăng tự nhiên, chiến thắng của con nhỏ sẽ hoàn toàn biến mất.
「Phải vậy không ? Ta trông cậy vào mi đấy. Người chơi thiên tài tự xưng」
Và rồi_________chỉ trong khoảnh khắc, thời gian đã dừng lại.
b
「Chậc… đừng có làm xáo trộn mọi thứ lên chứ, cái con bạch tuộc này」
Trung tâm của SSR. Tại phòng quản lí - Trên tầng cao nhất của tháp đồng hồ.
Thu mua NPC người quản lí để quản lí bao quát tháp đồng hồ, Izayoi – kẻ bị ngưng trệ hoàn toàn bởi sự vận hành của chiếc đồng hồ lớn đang vừa liếc nhìn ở phía bên dưới vừa lẩm bẩm một mình.
Thao tác trên thiết bị bằng một tay rồi kết nối tới bảng tin. Điểm pt sở hữu của truy tích giả hiện là… 9737. Thực ra sẽ không có gì lạ nếu nó chỉ tăng lên một chút nhưng, ở nơi đó sự gia tăng tự nhiên của pt đã hoàn toàn dừng lại.
Một điều hiển nhiên khi mà dòng thời gian đã bị đóng băng.
Đúng vậy_____tòa tháp đồng hồ này chính là trung tâm của SSR, toàn bộ đồng hồ tồn tại trong SSR đều được in dấu thời gian theo tiêu chuẩn của chiếc đồng hồ lớn. Hay nói cách khác, chiếc đồng hồ này chính là tiêu chuẩn thời gian tuyệt đối trong SSR. Nó hoàn toàn không liên quan đến sự chuyển động của tinh cầu hay là dòng thủy triều. Tại đây, chiếc đồng hồ được treo ở trên tháp đồng hồ có thể cắt một phần thời gian và tăng một phần thời gian.
Do đó.
Điểm pt gia tăng tự nhiên sẽ không suy chuyển nếu như chiếc đồng hồ này dừng lại.
「Mà, tên Yuunagi ấy còn nhận ra trước cả mình.」
Izayoi phun ra mấy lời nói vì cảm thấy nó thật phiền phức, hay chỉ là do cậu ta đang bực bội. …Dù sao thì Tarumi Yuunagi đúng là rất thú vị. Chính vì ở trong tình huống không thế chiến đấu với chàng trai này nên cậu ta đang rất khó chịu.
「Thực tình, lại phải ở trong cái tình trạng bần cùng gì không biết. Dù tên Yuunagi ấy đang tham gia nhưng mình lại không thể chiến đấu với hắn, con nhỏ nữ hoàng thì vẫn chán ngắt như mọi khi, và giờ thì đối thủ của mình… lại là con nhóc này.」
「!........Gì chứ. Giờ anh mới nhận ra sao. Kozuki onii-chan.」
Cộp____tiếng bước chân bắt đầu vang lên.
Tắt đi những ánh nhìn từ bên ngoài cửa sổ, Izayoi vừa thở dài vừa hướng tới lối vào của căn phòng. Một thanh âm quen thuộc. Một vẻ ngoài hoài niệm. Và rồi, cái dấu hiệu xấu ấy đã khiến cậu trở nên ngán ngẩm.
____Truy tích giả.
「Ufu, ufufufu. Tuyệt quá, tuyệt quá tuyệt quá ! Quả nhiên Kozuki onii-chan đúng là một thiên tài. Ngăn chặn việc hoàn thành bằng cách này, Rina hoàn toàn không nghĩ ra đấy !」
「Im đi, con bám đuôi」
Truy tích giả nở một nụ cười đáng yêu có hơi chút sợ hãi, song Izayoi chẳng bận tâm mà chỉ đáp lại bằng lời bạo ngôn rất thẳng thắn. Nhưng, cô bé vẫn tỏ ra vui vẻ, vừa ôm con gấu bông vừa chìm đắm trong cảm giác mê li.
「Kozuki onii-chan giận mất rồi……♥」
「A, con nhóc này đúng là vẫn phiền cmn phức như mọi khi nhỉ.___Thế ? Xuất hiện một cách vô tư lự ở đây tức là đã chuẩn bị sẵn sàng rồi phải không ?」
Chỉ trong khoảnh khắc, thái độ của Izayoi như quay ngoắt 180 độ. Khẩu súng lục tự động được《Triển khai》trên tay, thở ra một hơi 「Kaha」 rồi cậu ta giơ nòng sung lên chĩa về phía trước.
Thấy vậy, truy tích giả vừa xoa đầu con gấu bông lớn với vẻ dễ thương vừa nở nụ cười thách thức.
「Tất nhiên rồi. Vì Rina rất thích onii-chan mà, Rina muốn được ngắm onii-chan nhiều hơn nữa. Anh hãy nhìn Rina đây. Em không phải con cá nhỏ tầm thường giống như “nữ hoàng băng giá” kia đâu……Ufufu, anh hãy chỉ nhìn một mình Rina thôi nhé ?」
「Nói tiếp đi, con nhóc.」
Izayoi tiếp nhận lời tuyên bố khai chiến ấy một cách nhiệt tình.
「Chỉ nhìn mình nhóc á ? À, để ta giải thích lại cho rõ. Nếu nhóc mạnh hơn cả ta hay bất kể ai khác thì, ta sẽ tận dụng thời gian lúc ngủ của mình để nghĩ về nhóc. Ta sẽ khắc sâu hình ảnh của nhóc vào trong tâm trí mình đấy. Thế nên là, dùng toàn lực mà chiến đê」
Truy tích giả VS Cách mạng gia_____Cuộc chiến bắt đầu.
#
「.........Kinh thật. Làm giật hết cả mình.」
Cùng với tiếng nói phát ra một cách gượng gạo, Mitsuji bỗng trở nên hứng thú sau vài giờ nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ với vẻ mặt cứng nhắc. 「Quả nhiên cả cậu và Izayoi đều rất thú vị.」
「Đợi chút. Này nhé... đừng có đánh đồng tôi với tên đó chứ. Thứ nhất, bỏ qua phần tôi có thú vị hay không, nhưng còn cái gã ấy thì chẳng tốt đẹp gì đâu. Thế nên là cô hãy đổi từ khác đi.」 「...Vậy thì, kì lạ.」
「...Cô đúng là thắng thắn thật đấy.」
Sau khi trả lời môt cách ngán ngẩm, tôi cảm thấy hình như Mitsuji vừa khẽ nở nụ cười. Nếu không quan sát tỉ mỉ chắc tôi sẽ không thể thấy được cấp độ biến hóa khác thường này, nhưng đúng thực là nét mặt cô ấy đã dịu hẳn đi. Ngoài ra, chỉ trong khoảnh khắc, thằng tôi như vừa bị cô ấy hút mất hồn đã phải quay mặt đi đánh trống lảng.
「...Gi,gìờ thì cô không còn vướng bận gì nữa nhỉ, Mitsuji ? Chúng ta cũng cần phải mau tiến hành trận PVP cuối cùng thôi. Nếu không mau hạ màn thì sẽ hết thời gian đấy. 」
「Vướng bận...? 」
Phát ra tiếng rên rỉ dễ thương đến kì quặc, Mitsuji khoanh tay lại. Nhân tiện thì, tuy chuyện này không liên quan cho lắm nhưng, dù đang khoanh tay vậy mà cô ấy lại chẳng nhấn mạnh điều gì đặc biệt cả.
____Và rồi, vào lúc đó.
「A」
Cứ nghĩ cô ấy đang làu bàu trong thì thầm, thế rồi vì lí do nào đó đột nhiên Mitsuji bước lùi lại như thể muốn giữ khoảng cách với tôi. Và "xììì", khuôn mặt cổ trở nên đỏ bừng trông như sắp bốc hỏa, ánh mắt thì nhìn tôi một cách đầy hậm hực.
「Mô...mô, mô ! Sao cậu vẫn chưa nhớ ra hả.」 「...Nhớ ? E-to, nhớ cái gì cơ ?」
「C, còn bày đặt không quan tâm...Thiệt tình ! Cậu làm tôi không thể tập trung được」 「Không quan tâm...ý cô là PVP chính diện ấy à ? Không, đã bảo là...」
Không phải.」
Một Mitsuji rất khác với mọi hôm, cô ấy tiếp tục hét lên những điều mà tôi không thể nào hiểu nổi. 「C, cậu...cậu là đồ xấu xa. Tôi cứ nghĩ cậu là con gái ấy vậy mà. Đồ gian xảo. Tồi tệ. Biến thái.」 「Ha, hảả ? Nãy giờ cô cứ nói về cái gì thế. Tôi chẳng hiểu gì cả.」
「Ực !!? C, cái gì, còn bắt tôi phải nói rõ ra à !!」
「Đã bảo là tôi chẳng hiểu gì hết mà.」
「......!」
Mitsuji co giật đôi mày trước lời nói của tôi, hai chân quặp lại, hai bắp đùi lộ liễu bắt đầu cọ sát vào nhau, vậy là sao nhỉ. Hơi thở dần trở nên gấp gáp hơn, tôi cảm thấy cô ấy trông không được tự nhiên cho lắm. Cả đôi mắt trong trẻo ấy trông cũng như đang thấm đẫm những giọt lệ. Một lúc sau, cô ấy đã kêu lên trong trạng thái rất khêu gợi đó.
「Q, quần chip !」
「.....Hả ?」
「Đã bảo là, quần chip của tôi ! Cậu cướp nó đúng không !? T, trả đây !」
「...Ế, sao cơ, lúc này cô đang thả rông___」
「Im đi.」
Gagagaga, cào vào mắt đường rồi cô ấy lao tới tấn công tôi, trông cứ như đang bò trên mặt đất. Ngay tức khắc, tôi nhảy lùi ra đằng sau để tránh. Trở thành vật thể nổi trên không trung, đây chính là điểm pt chuyên chế trong SSR. Trước đây Mitsuji đã cho tôi xem cách cô ấy tự do tận dụng khi "thu mua trọng lực".
Tránh được mọi đòn tấn công, từ lúc nào đó tôi đã giữ được một khoảng cách nhất định vơi cô nàng Mitsuji đang vung thanh cự kiếm. Tôi thử nhìn xuống dưới một chút.
「...Đ, đừng có nhìn, mau trả đây.」
Nói bằng giọng có hơi khàn khàn, Mitsuji kéo viền áo xuống như để che đi cái quần đùi ngắn. À không.....ngay từ đầu cô ấy đâu có mặc váy, nếu không bảo thì tôi cũng chẳng nhận ra đâu. Đã xấu hổ thì còn nói làm chi. Cơ mà lại còn e thẹn nữa chứ... Đúng là khêu gợi hết sức. Còn nữa.
「À, chuyện là...Mitsuji. Item cướp bằng 《Cưỡng chế trưng thu》,theo luật thì "tuyệt đối không thể bị đoạt lại". Về điều kiện tuyệt đối ấy, dù ý chí của tôi có lay động thì cũng không thể. Tức là...dù tôi có muốn trả đi chăng nữa nhưng cũng không thể trả được.」
「__________」
Rầm, đánh rơi thanh cự kiếm, sắc mặt của Mitsuji lộ rõ vẻ tuyệt vọng. ......Không muốn bị tôi lấy mất quần chip vậy cơ à. Mà điều này cũng là bình thường thôi nhỉ.
「Ma, maa, chiếc quần lot này không phải là loại cô mua ở đây mà là cái cô dùng ở bên kia đúng không ? Nếu vậy thì ta có thể đem nó về thế giới hiện thực rồi...khi nào SSR kết thúc tôi sẽ trả cho cô. Cho đến lúc đó thì, ừm, nói sao nhỉ.」
「...Cậu định lấy nó làm đồ ăn kèm à ?」
「Tôi không dùng nó đâu.」
Chắc vậy.
「Ư..........」
Trước câu trả lời của tôi, một Mitsuji đang ủ rũ bỗng chốc đã ngửa mặt lên một chút. Biểu cảm của cô ấy vẫn còn thấp thoáng vẻ thẹn thùng. Khi bờ má nhuộm đỏ tương phản với mái tóc ngắn màu xanh da trời ấy, có thể nói trông khá dễ thương.
「Thật không ?」
「...À, tôi hứa mà. Tôi sẽ không làm gì với nó đâu.」
「Tốt. Vậy thi, chúng ta mau kết thúc game đi.」
「Phải rồi. ...Cơ mà, nếu cô quan ngại như vậy, sao không đăng xuất 1 lần rồi đi mặc lại quần lót có phải đỡ hơn không.」
「? Nói cái gi thế ? Nếu đăng xuất thì làm sao pt tăng lên được.」
「...Đúng là, tôi không hiểu nổi cô là đứa đại ngốc hay chỉ đơn thuần là đang theo đuổi chủ trương hiệu quả nữa.」
Nói bằng thái độ như thể sắp cạn lời, sau đó tôi lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Mitsuji, người đang đối diện với mình.
Dù vẫn còn hơi nhuộm đỏ, song vẻ mặt đó dường như đã "bình tĩnh" trở lại. Tìm kiếm niềm khao khát với cái game mà mình bị áp bức cho đến lúc này, hiện giờ cô ấy đang hoàn toàn muốn bùng cháy.
「___Việc tán gẫu chỉ đến đây thôi.」
Lắc đầu một lần nữa, Mitsuji lụm lại thanh cự kiếm rồi khom người xuống vào thế chiến đấu. Sau đó, cô ấy chĩa mũi kiếm và lao thẳng về phía tôi. Để đối phó với đòn tấn công trực diện từ thanh cự kiếm ấy, tôi hướng ánh nhìn lên trên và vào thế với thanh khúc đao mà mình cướp từ xứ hình nhân.
「À. ...Tới đây đi, ngài dũng giả. Đúng thực dòng nhân vật dũng giả là sự tồn tại mạnh nhất trong RPG nhưng, dù có là mạnh nhất tôi vẫn có cách đánh bại đấy.」
「Thì sao chứ. Dù chỉ là ma vương mà cũng ra vẻ.」
Mitsuji bĩu môi trả lời như để hưởng ứng. ...Có lẽ đây sẽ là, trận PVP đường đường chính chính cuối cùng trong SSR. “Nữ hoàng băng giá" "Chiến cơ bất bại"... Mitsuji Koori.
Cô ấy, một người dùng ura-game có tên gọi nổi tiếng đến bất thường. Tuy nhiên trái lại, có vẻ cô ấy chưa được trải nghiệm nhiều trong cục diện phải chiến đấu trực tiếp như thế này. Đúng như những gì tên Izayoi nói, chính vì nguyên nhân đó mà khi bắt gặp những người chơi có thực lực cao cô ấy sẽ bỏ chạy ngay tức khắc. Luôn tránh các trận PVP trực tiếp và nhắm tới chiến thắng một cách nhanh nhất... Chiến thuật của Mitsuji cơ bản chỉ là "đi săn", một hunter cô lập vô viên mạnh nhất. Người luôn theo chủ nghĩa hiệu quả chí thượng một cách triệt để.
Tuy nhiên___vừa nãy tôi đã chứng minh rằng, cô ấy không phải như vậy. Mitsuji không đơn thuần chỉ là người theo chủ nghĩa hiệu quả, mà còn cả niềm yêu thích game của cổ nữa.... Chính vì vậy mà Mitsuji sẽ không thoái lui. Vị dũng giả mạnh nhất SSR này đã không còn lí do gì để bỏ chạy. Thấp thoáng trong đôi mắt ấy là một ngọn lửa đang bùng cháy. Một ngọn lửa màu xanh còn dữ dội hơn cả lửa đỏ. Thứ "màu xanh" ấy đang phản chiếu lên tôi rất mạnh mẽ.
「..........!」
Cơ thể tôi đã thấu hiểu điều đó trước cả dòng suy nghĩ. ...À, nhỏ này thực sự rất mạnh. Áp lực kia không thể là của một kẻ yếu được. Những cảnh chiến đấu mà cô ấy chứng kiến, đối với Mitsuji có lẽ đó chỉ là con đường mòn trong lối chơi thôi. Thế nhưng, lúc này lại khác. Chỉ ngay lúc này là hoàn toàn rất khác. Một cảnh tượng mà chưa có ai trông thấy, đó chính là toàn bộ sức mạnh của Mitsuji.
...Thực tình, giờ tôi chẳng quan tâm gì đến xung quanh nữa. Trấn đấu của Izayoi và truy tích giả, hành tung của thẩm phán, hay là chính sách của Oboro Tsukuyomi, ngay lúc này đây tôi không còn vướng bận gì đến chúng nữa. Bởi nếu cứ ôm ấp những chuyện nhỏ nhặt trong lòng thì tôi sẽ không thể vượt qua Mitsuji được.
Thế nên là, phải rồi.
「Kẻ chiến đấu với ta, ma vương. ...Chúng ta hãy giải quyết cho xong đi.」
Để hoàn thành SSR thì tôi cần phải đánh bại kẻ địch ngay trước mặt mình đây !
「「《Accel》」」
Vào cùng một thời điểm, cả tôi và Mitsuji đều lao vào nhau mà không hề do dự. Vũ khí của Mitsuji là thanh cự kiếm của dũng giả. Trái ngược hoàn toàn với thanh khúc đao mà tôi lụm từ xứ hình nhân, một món vũ khí mà chẳng hợp với vẻ ngoài bishoujo này, giờ dù có bị coi là xa xỉ thì cũng đành chịu. Mái tóc màu hồng tung bay khi tôi làm cú vặn người rồi chém xuống.
「...........」
Trước đòn tấn công của tôi, Mitsuji đỡ nó bằng phần bụng của thanh cự kiếm, cứ như vậy, cô ấy đã chịu một lực từ sự va chạm. Giống với lần trước, sự giằng co này chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc. Gọt chân của tôi bắt đầu chà xát xuống con đường lát đá. Tuy nhiên, không phải là tôi không dự đoán được trước tình huống này. Tôi ngay lập tức đật chân phải lên bức tường của căn nhà dân ở bên cạnh mình rồi đá vào Mitsuji bằng lực phản động.
「! Xử lí thu mua: đối tượng "bức tường" ! Sau đó 《Lưu trữ》!」
Ngay khi định tôi định làm cú tấn công bất ngờ thì bức tường đá đã biến mất và rồi cơ thể tôi cứ thế đổ nhào xuống mặt đất. Các mảnh vỡ của đá bắn tung tóe, lướt qua làn da mềm mại, tôi cảm thấy có một cơn đau thoáng qua.
Nhưng….không sao hết. Mức độ đau đớn đã bị giảm đi đáng kể rồi. Chỉ cỡ này thì nó hoàn toàn không ảnh hưởng gì cả.
Liếm vết thương bị trầy xước trên cánh tay rồi tôi đứng phắt dậy.
「Phản xạ vẫn tốt như mọi khi nhỉ. Lúc nào cô cũng đối ứng quá nhanh rồi đó.」
「Không hẳn. Nó không phải lối suy nghĩ nổi lên trong thoáng chốc. Mà chỉ đơn giản là kế hoạch tác chiến ngay từ đầu」
「Thế thì nó lại càng ghê hơn nữa…ấy cha, oái !?」
Vừa phun ra mấy lời lăng mạ bằng giọng điệu mỉa mai thì, đột nhiên có một bức tường đá khổng lồ xuất hiện trên đỉnh đầu tôi____Có lẽ đây là thứ được “thu mua” vừa nãy và được 《Triển khai》. Tảng đá đó đã bị Mitsuji đập tan tành bằng thanh cự kiếm, một khối lượng lớn các mảnh vụn sinh ra rồi rơi xuống lạch cạch. Một tiếng ầm đinh tai nhức óc vang lên như xuyên thủng qua tai. Ngay tức khắc, tôi khom người xuống rồi lăn lộn để thoát ra khỏi tâm chấn động.
Tôi hướng tới phía trước___phương hướng bị mờ nhạt bởi đám bụi mù mịt.
「Fu………」
Tuy nhiên, có vẻ như cô ấy đã đọc được chuyển động của tôi. Ngay khi tôi phi lên, Mitsuji đã đứng ở đó cùng với thanh kiếm trên tay. Và rồi một vệt sáng lóe lên. Không hề có sơ hở, một đường kiếm được bổ xuống không chút do dự.
「Xử lí thu mua: Đối tượng “Sức gió” ! Tái《Triển khai》từ 《Lưu trữ》!」
「Ế____?」
Dùng pt thu mua sức gió, sau khi tính cục bộ được tạo ra, tôi ngay lập tức 《triển khai》và tác động nó lên thanh kiếm. Một thanh cự kiếm khi mất sức mạnh thì đơn giản là nó sẽ bị rung lắc rồi…rơi xuống mặt đất.
Mitsuji khẽ nhún vai như thể bị chọc tức.
「Đ…..đồ hèn hạ」
「Hả. Cô bị sao vậy, nói cứ như mình là ma vương ấy. Muốn đổi sân chơi à ?」
「_________Im đi ! Im đi im đi !」
Đột nhiên hét lên bằng giọng điệu chẳng giống mình như mọi khi, Mitsuji nâng thanh kiếm lên một cách cục cằn. …….Cuộc chiến tiếp tục. Tuy hơi đắng khi phải thừa nhận rằng cô ấy đang ở thế áp đảo hoàn toàn, nhưng lúc này tôi không còn đường lui nào cả.
Khẽ điều chỉnh hơi thở của mình, tôi phản kháng lại sự tiếp cận của “nữ hoàng băng giá” y như một con thú mất trí đang bị dồn vào bước đường cùng,
…Cứ như thế và trải qua khoảng 10 phút.
「Gu_____!」
Không thể tránh, tôi đã nhận phải cú chém trực tiếp của dũng giả rồi bị hất bay trên không trung cứ như rẻ rách. Cơ thể đập vào bức tường của cửa hàng tạp hóa xong rơi xuống đất. Không chút chần chừ, tôi nhanh chóng sử dụng 《Cure》, dù vậy thanh HP sẽ không thể khôi phục hoàn toàn ngay được.
「Đùa nhau đấy à…….thế này thì mạnh quá rồi, mẹ kiếp」
Trong khi theo dõi bóng dáng của Mitsuji trong tầm nhìn đang bị lu mờ của mình, tôi đã bất giác phun ra mấy lời nói thô kệch.
_____Nữ hoàng băng giá. Chiến cơ bất bại. Vị dũng giả mạnh nhất SSR.
Ngay từ đầu tôi cũng biết rằng, không màng đến skill loại cheat như 《Auto save & load》nhưng cô ấy vẫn rất mạnh.
Bằng chứng là ngay lúc nãy.
Vài phút trước, thứ Mitsuji thu mua chính là “quyền thống trị khu thương nghiệp của SSR”. Tuy từ đầu tôi không hiểu ý nghĩa của nó là gì nhưng, trong khoảnh khắc ấy cổ đã trở thành sự tồn tại cao nhất tại khu vực tương thích, chỉ với một câu lệnh, các NPC xung quanh đã trở thành vũ khí và đồng loạt nhắm vào tôi.
Sau đó, tôi đã phải chạy bán sống bán chết để rời khỏi khu vực dưới sự chi phối của Mitsuji.
「Fu____Chỉ đến đây thôi. Ma vương.」
Tiếng bước chân nhẹ nhàng. Trong khi tỏ ra hừng hực khí thế với vai trỏ của mình, mặt khác, dũng giả đang tiếp tục tiến lại gần tôi và tỏa ra bầu không khí y như tử thần. ……Chết tiệt, tôi phun ra mấy lời nói bực mình từ sâu thẳm trong tim.
____Nếu là về phương pháp đánh bại dũng giả vô địch thì tôi đã có thể mường tượng ra được.
____Nếu là về kịch bản dùng để vùi dập chính sách của tên GM kinh tởm ấy thì tôi đã có sự chuẩn bị.
Nhưng trước đó, tôi vẫn không thể trảnh khỏi cuộc đối đầu với Mitsuji Koori, một người chơi còn có thứ hạng cao hơn cả mình.
「………..」
Trong khi núp dưới đống gạch vụn, tôi quệt đi những giọt mồ hôi vừa chảy xuống gáy. Giờ dù không cần nhìn vào bảng tin nhưng nếu trừ đi lượng pt đã dùng thì tôi chỉ còn ít hơn 500, về phía Mitsuji thì chắc khoảng 2400. Không sao. Nó vẫn đủ dùng cho đến thời điểm này.
Tuy nhiên, cô ấy không hề có một sơ hở nào trong giao chiến cả. Không lẽ cổ nổi giận vì mình cướp mất quần chip hay sao. Đòn tấn công của Mitsuji sau mỗi lần truy đuổi đều rất sắc bén. Đây chính là khả năng thực sự của “chiến cơ bất bại”. Cô ấy đang đứng trước mặt tôi với nguồn sức mạnh áp đảo.
Vậy…tôi phải làm sao đây.
Rốt cuộc thì tôi phải làm sao bây giờ !?
『_____Đang làm cái gì đấy』
「…………Ế ?」
Đột nhiên có giọng nói quen thuộc phát ra từ thiết bị.
『Tôi bảo là ông đang làm cái gì đấy….Hưm. Phun ra mấy câu tục tĩu như vậy, ông đúng là thảm hại nhỉ, Tarumi. Chẳng ngầu gì cả.』
「Cô là…」
Suzuka.
Có lẽ cô ấy đang sử dụng năng lực can thiệp lên thiết bị điện tử rồi kết nối tới đây từ thế giới hiện thực. Tự tiện kết nối, tự tiện bật chế độ loa ngoài trên thiết bị. Và giọng nói của Suzuka cũng tự ý chạm tới tôi.
『Vì chẳng còn cách nào khác nên tôi sẽ giúp ông. Vì chẳng còn cách nào khác nên tôi sẽ hỗ trợ cho ông…Cơ mà, ông đừng có mà hiểu lầm đấy nhé ? Không phải là vì ông nên tôi mới giúp đâu đấy nhé…Chỉ là, tôi muốn làm vậy thôi.』
「….Gì nữa. Thiệt tình, không phải cứ tỏ ra tsundere là sẽ thành tsundere đâu」
Chẳng biết nhỏ bị ảnh hưởng từ ai, tôi cũng chẳng rõ đây là sự thành thực hay là sự phiền phức nữa. Còn về cái tsundere kia, bị nói như vậy bằng giọng điệu của chính mình khiến tôi chỉ muốn chui quách xuống lỗ cho xong, thế nên tôi mong rằng nhỏ sẽ dừng lại…
「Có cô ở đây thì đỡ quá. …Nói thật nhé, nếu không có người thích chơi trội như cô thì tôi đã gặp rắc rối rồi.」
『Hư, hưm. Gì chứ. Tarumi, ông có bị ngốc không thế ?』
Vừa nghe giọng nói vui vẻ của Suzuka tôi vừa đứng lên, sau đó tôi liếm và cảm nhận vị của máu trên đầu lưỡi. Hình như Suzuka vừa ghi đè《Cure》nên những cơn đâu trên thân thể tôi đã hoàn toàn biến mất. À không, không chỉ có vậy. Cả cảm giác tuyệt vọng khi đối đấu với Mitsuji Koori cũng đã tiêu tan rồi.
Thay vào đó là sự tự tin tuyệt đối đến vô căn cứ đang hiện hữu trong lồng ngực này.
Dù tình trạng vẫn chưa có gì biến chuyển, ấy vậy mà chỉ mới liên kết với Suzuka qua thiết bị, con tim tôi đã hoàn toàn trở nên bình tĩnh. Sự thoải mái rồi đến cảm giác toàn năng. Nếu là tôi lúc này thì, chúng tôi có thể vượt qua được chướng ngại vật với cái tỉ lệ thắng thấp tè kia.
À, phải rồi. Điều đó là tất nhiên.
SSR và thế giới hiện thực. Tuy bị ngăn cách bới thứ nguyên nhưng tôi và Suzuka ngay từ đầu đã là 2 người trong một cơ thể “ma vương”. Thật vô nghĩa khi phải tìm cách đồng bộ. Một việc làm thừa thãi. Song một khi 2 đứa đã đồng bộ, một khi 2 đứa đã hòa hợp vào nhau thì… chắc chắn, chúng tôi có thể vượt qua cả dũng giả vô địch.
『____《Accel》!』
Cùng với lời nói thông qua thiết bị, cơ thể tôi trong nháy mắt đã được gia tốc. Tôi nhanh chóng nhảy sang bên cạnh và thay đổi phương hướng của trọng lực ngay khi mình vừa tiếp đất rồi dùng hết sức nhảy về phía Mitsuji.
「Ưm____」
Tuy nhiên, Mitsuji không hề tỏ ra hấp tấp. Triển khai skill 《Power》cường hóa cơ thể, cô ấy giơ thanh kiếm lên rồi chém mạnh xuống mặt đất. Ngay tức khắc, một khối lượng lớn mảnh vỡ bắn lên tung tóe, kết quả là, tôi và Mitsuji đã bị vướng vào vùng không gian bụi mù mịt từ các mảnh đá nhỏ. Không biết đã mấy lần rồi, chiến thuật phòng ngự đắc ý mà Mitsuji dùng để tránh sự đột kích của tôi.
Song, lần này tôi không hề thay đổi lộ trình của mình mà cứ thể xông thằng vào.
「Ế….c, cái gì…..? Sao lại thế. Cơ mà…còn đang gia tốc mà !?」
「《Triển khai》!」
Trong cơn mưa đá như trút nước____tôi thu mua tất cả mọi sự “tác động” mà các mảnh vỡ chuẩn bị va chạm lên cơ thể mình, tiêu hao động lực để tăng lực tiến.
Còn lượng dame tập trung lên lưng tôi thì được Suzuka sử dụng item chữa trị và《Cure》, nhờ vậy mà nó đã bị triệt tiêu một cách triệt để.
Đúng vậy. Suzuka sẽ xử lí những thứ dị thường, do đó thằng tôi bây giờ đang có thể tận dụng đồng thời hành động của 2 chủng loại cùng một lúc. Vậy nên tôi có thể xử lí các skill song song ở một tốc độ không tưởng. Đây chính là một lợi thế rất lớn của chúng tôi.
「Ku…!」
Có vẻ như không lường trước được chuyện này, Mitsuji trong thoáng chốc đã phải nhăn mặt.
Trong đầu cô ấy chắc đang bắt đầu hoạch định lên một kế hoạch tác chiến khác rồi. Như là tấn công bất ngờ từ việc tự động tái sinh, một loại skill của chức vụ dũng giả 《Auto Save & Load》. Nếu lợi dụng tính bất tử của dũng giả, mình có thể quay ngược trở lại bất cứ lúc nào____hẳn là cô ấy đang nghĩ vậy nhỉ.
Thế nên là, tôi cười trên khóe miệng.
Trái lại. Ngay lúc này đây nếu cô không làm vậy. Ngay lúc này đây chỉ cần cô dùng toàn bộ điểm pt và phản kháng lại bằng bất cứ giá nào thì___chiến thắng của tôi sẽ biến mất.
「___Xin lỗi nhé, Mitsuji.」
「…Sao cậu lại xin lỗi. Người chiến thắng sẽ là tôi. Dù cậu có giết tôi bao nhiêu lần thì cũng không thay đổi gì đâu. Tôi mới là người sẽ sống sót cho đến cuối cùng.」
「Vậy sao ? Cái đấy thì, không thử sao biết được.」
Khoảng cách giữa 2 người khoảng vài centimet.
Dễ dàng tiến lại gần mà không bị làm chậm lại bởi đám bụi____sau đó tôi đâm thanh khúc đao bóng loáng về phía trước. Trong khoảnh khắc, ánh mắt của tôi và Mitsuji đã chạm nhau, song cô ấy chẳng nói chẳng rằng mà chỉ nhận cú chém trực tiếp rồi trở thành các hạt phân tử màu xanh trắng và tiêu biến khỏi thế giới này.
Ngay lập tức, tin nhắn hệ thống đã được đăng lên log toàn thể trong thiết bị.
《Dũng giả đã sử dụng skill chức vụ “Auto save & load”.》
Một dòng chữ quen thuộc xuất hiện ngay khi game mới bắt đầu. Một lời tuyên bố cực mạnh khiến cho bất kì ai nhìn vào cũng phải rơi xuống vực thẳm của sự tuyệt vọng. Không chỉ vậy, nó còn có thể phản hồi tới “bất kì thời điểm nào” hay “bất kì nơi đâu”, một loại hình không thể kiếm soát khi nó được lựa chọn một cách rất tự do từ phía dũng giả.
『…Này』
Giọng nói đầy sự lo lắng cất lên từ thiết bị như để đáp lại tin nhắn đó.
『Ông cũng nên cho tôi biết đi chứ, Tarumi. Rốt cuộc thì…ông định đánh bại cô ấy bằng cách nào ?』
「Ưm ? Cô ấy là Mitsuji ấy hả ?」
『Thì còn ai vào đây nữa. Ông đang đùa tôi đấy à ?』
「Không, làm gì có đâu. Cô đúng là nóng tính thật đấy. …..Nếu là Mitsuji thì tôi sẽ không đánh bại đâu.」
『Hảảả.』
Đầu nhỏ này có ổn không đây ? Sắc thái từ『Hả ?』như muốn bay ra khỏi vùng không gian luôn vậy, bất giác tôi đã nở nụ cười méo xệch. …Bỏ mẹ, hình như cổ giận rồi. Dù Suzuka không làm gì sai cả nhưng, giọng nói của cô ấy lại đang rất ủ rũ.
「Phù…」
Đặt tay lên ngực rồi khẽ thở dài, sau đó tôi chỉnh đốn lại hơi thở của mình. Tất nhiên, việc này là để giúp tôi trở nên bình tĩnh hơn. Mềm mại thật, nhưng mà đây cũng chỉ là một hành động bất chợt thôi, tôi không hề có ý đồ hay gì cả. Dù sao thì nó vẫn rất mềm mại nhỉ.
『Đi chết đi』
「…A, à. E-hèm」
Chỉ trong khoảnh khắc tôi đã chìm đắm trong sự sung sướng ấy. Nguy hiểm… nguy hiểm thật.
Lấy lại sự trấn tĩnh rồi tôi tiếp tục nói.
「Này, Suzuka. Cô nghĩ sao về nó ? Skill của dũng giả là một thứ không thể đánh bại ư ?」
『Ế ? ….Ưm, nghĩ bình thường thì không phải vậy sao ? Không hề có số lần giới hạn, cũng không có điều kiện chỉ định nào. Loại skill cứ chết là lại được hồi sinh.』
「À, phải rồi. Nó không sai khi chính ta nghĩ như vậy.___Tuy nhiên.」
Nói đoạn rồi tôi hướng về phía màn hình thiết bị. Điểm pt sở hữu hiện tại là 2279. Nhờ vào việc cướp pt của dũng giả nên điểm pt của tôi đã cải thiện lại một chút.
Trong khi nhìn ngắm nó với vẻ thỏa mãn, tôi đứng thẳng người, hất mái tóc dài tung bay trong gió trông như đôi cánh rồi nói.
「Có lẽ cô chưa nghe nhưng, hồi được hướng dẫn, thủ thư đã nói với tôi như thế này. Người chơi sẽ được phân chia vào mỗi chức vụ lần lượt là dũng giả - ma vương - thần quan - xứ hình nhân - thẩm phán - truy tích giả - cách mạng gia, và nhắm tới việc hoàn thành điều kiện chiến thắng ứng với mỗi chức vụ mà nó sở hữu.」
「Tôi hiểu trí nhớ của ông ở một đẳng cấp biến thái nhưng, cái đó thì sao. Có khác gì nguồn thông tin mà tôi biết đâu.」
「Không, vấn đề không phải nội dung mà là cách nói ấy. ...Ở câu điều kiện chiến thắng ứng với mỗi chức vụ mà nó sở hữu ấy ? Tức là điều kiện chiến thắng chức vụ trong SSR, nó được thiết lập cho các chức vụ mà mỗi người chơi sở hữu. Chứ không phải là được thiết lập ứng với mỗi người chơi.」
「E,to...? Thế thì khác gì nhau ?」
「Hoàn toàn khác đấy. Cô vẫn chưa nhận ra à ? Không thấy nó kị nhau sao ? UI của cái thiết bị này, từ trạng thái cho đến thông tin chức vụ, toàn bộ đều được nhét chung vào cùng 1 trang với toàn bộ vật phẩm sở hữu. Nói thẳng ra thì nó rất khó nhìn, rất khó sử dụng. Tuy nhiên, nếu như nó là mục xử lí cần thiết thì sao ? Cho dù bị lỗi thì nó cũng không đến mức như vậy. Cả trạng thái và chức vụ, nếu ngay từ đầu nó là một thứ được gói gọn trong toàn bộ vật phẩm sở hữu thì sao ?」
「Ế, đ, đợi chút...? Chức vụ được sử dụng như vật phẩm sở hũu... ? Vậy không lẽ...?」
「Là vậy đấy.」
Trả lời đồng ý một cách ngắn gọn, sau đó tôi thu hồi thanh khúc đao trên tay mình. Bởi cách chiến đấu này không cần đến vũ khí. Nếu chức vụ là vật phẩm sở hữu và Nếu tôi có thẻ thu mua vật phẩm sỡ hữu bằng pt thì, ngay từ đầu chiến thắng của tôi cũng chỉ tồn tại một điều kiện duy nhất.
Cứ thế tay không bắt giặc, tôi làm một cú vặn mình.
「______!」
...Đúng như dự đoán, Mitsuji đã hồi sinh ra ngay sau lưng tôi và đứng ở đó. Cô ấy đang giơ thanh cự kiếm lên, chuẩn bị cho cuộc tái chiến.
Tuy nhiên, vì cổ đã hoàn toàn khai mở sát khí của mình nên tôi cũng không khó để nhận ra. Một vị trí hoàn hảo, một thời điểm lí tưởng. ...À, đúng thực skill của dũng giả là mạnh nhất. Có nói nó là bức tường sắt không thể sụp đổ cũng không ngoa. Song điều này vẫn còn quá sớm để khiếnta bỏ cuộc. Nếu đã không thể đạp đổ thì đừng có đạp.
Không hẳn là tôi đang phải chơi cái game có nội dung công phá 《Auto save & load 》Do đó tôi chỉ cần nắm được điều kiện chiến thắng qua kẽ hở của luật lệ là coi như xong.
「Thế nên là.」
Khởi động ứng dụng. Skill tiêu tốn 2000pt : clear. Nở nụ cười thầm trước một Mitsuji đanh nhăn mặt, sau đo tôi tuyên bố. 「《Cưỡng chế trưng thu》...Tôi sẽ cướp chức vụ dũng giả mà Mitsuji đang sở hữu.」
#
《Ma vương đã sử dụng skill chức vụ “cưỡng chế trưng thu”.》
《Quyền sở hữu dũng giả từ “Mitsuji Koori” chuyển sang cho “Tarumi Yuunagi”》
《Quyền sở hữu “Auto save & load” từ “Mitsuji Koori” chuyển sang cho “Tarumi Yuunagi”.》
「Tuyệt lắm……………tôi thua rồi.」
Vừa nhìn ngắm màn hình thiết bị, Mitsuji vừa ngồi bẹt xuống đất, trong khi lẩm bẩm với vẻ tiếc nuối, một lát sau cô ấy tiếp tục nói.
「Cậu có thể cho tôi biết, câu đã làm như thế nào không ?」
「À, cũng được… Nhưng dù tôi có nói vậy, tôi nghĩ chắc cô cũng hiểu rõ rồi chứ ?」
Vừa cào ra phần gáy bằng đệm ngón tay, tôi vừa chậm rãi mở lời.
「Thứ tôi thu mua chính là chức vụ của cô. Ở trong SSR này, vì cả chức vụ và vật phẩm sở hữu đều là một, do đó nếu có sự thỏa thuận giữa các người chơi với nhau thì nó sẽ trở thành đối tượng buôn bán. Thực ra, chỉ cần nghĩ nó làm được là ta có thể tiến hành giao dịch. Tuy cái sự thành lập này hoàn toàn chẳng diễn ra ở đâu cả.」
Các chức vụ trong SSR đều có những ưu và nhược điểm rất rõ ràng. Do không thể tích lũy được nhiều pt nên, ngoài kế hoạch ngu ngốc như giáng cấp chức vụ liên kết trực tiếp tới chiến thắng ra thì không còn cách nào cả.
…Tuy nhiên, luôn có ngoại lệ.
Nếu 《Cưỡng chế trưng thu》là cướp túy ý một vật sở hữu của người chơi thì, tôi có thể lấy chức vụ của đối phương cho chính mình____,thứ tôi nảy ra chính là phương pháp có hơi bạo lực này.
「Tóm lại… không phải đánh bại dũng giả, mà là trở thành dũng giả…」
Trước lời lẩm bẩm như muốn làm sáng tỏ mọi thứ của Mitsuji, tôi chỉ trả lời lại bằng cách gật đầu.
Đánh bại dũng giả không thể đánh bại___tuy nghe có vẻ hơi cường điệu quá nhưng SSR chính là loại game gàn dở như vậy. Giả sử, có bảy người chơi trong game nhưng lại chỉ có một người trong số đó sở hữu nhân vật mạnh đến bất thường thì, nếu “muốn dành chiến thắng tuyệt đối” trong cái giả định đó, không phải ta nên đánh cướp quyền quản trị về cho chính mình hơn là cố gắng tìm ra nhược điểm của nó sao ?
Bởi vậy.
Chẳng cần phải nghĩ nhiều đến phương pháp đánh bại dũng giả vô địch làm gì, ta chỉ cần cướp lấy vị trí đó, thế là xong.
「…….Fu」
Như đã lấy lại sự bình tĩnh, Mitsuji nằm ngửa ra, hai tay để lên mặt, cô ấy vừa khẽ thở dài vừa che giấu biểu cảm của mình. Bộ ngực nâng lên hạ xuống như một hệ thống có quy tắc. Bờ vai nhỏ nhắn ấy đang run rẩy, tôi cũng không rõ cô ấy đang cảm thấy tiếc nuối hay là hưng phấn nữa.
「Vậy à. Ra là như vậy à….Tuyệt thật, tôi lại phải ngạc nhiên thêm lần nữa. Thật không ngờ là vẫn còn cách đấy… tôi đã hoàn toàn không nhận ra. Ừm, có lẽ dù có nghĩ thế nào tôi cũng không thể biết được」
「Tất nhiên rồi, bởi vì dũng giả không cần thiết phải nghĩ tới điều đó. Cũng bởi nó là tình thế bất lợi của ma vương mà, nếu không làm vậy thì sẽ không thể thắng.」
「Cảm ơn nhé. Nhưng mà, vậy là đủ rồi. … Quả nhiên những điều tôi làm không phải là chơi game, mà chỉ đơn thuần là làm việc thôi. Chẳng cần phải nghĩ ngợi, mọi thứ đều chán ngắt, chắng có chỗ nào vui cả. Thật phí phạm. Đến tận lúc này mới nhận ra… quá phí phạm.」
Ngoài ra_____ Mitsuji vừa thở dài vừa tiếp tục nói với vẻ buồn bã.
「Vì tôi đã vi phạm luật lệ mà. Nhật định tôi đã bị cậu làm cho vỡ mộng. Thật tẻ nhạt.」
「Ưm ? Vỡ mộng gì chứ….. À, có phải là khế ước giữa cô và tên GM ấy không」
Sau khi giật nảy lên một phát, Mitsuji bắt đầu che mặt đi và nhìn về phía tôi qua kẽ hở của cánh tay, cứ như một đứa trẻ đang bị bố mẹ la mắng vậy. Có vẻ như cổ đã luôn lo lắng về vấn đề này. Đôi mắt trong sáng ấy đang tỏ ra sợ sệt trông như sắp khóc.
Thấy vậy, tôi liền quay đi chỗ khác, vừa thở dài vừa tiếp tục nói.
「Thiệt tình… chuyện đó thì sao chẳng được. Cô đã cắt đứt cái xiềng xích ấy rồi còn gì. Trước đây có thể là vậy nhưng bây giờ thì khác. Đơn giản vậy thôi.」
「…Nhưng mà. Nó vẫn, không tốt ?」
「Với tôi thì sao cũng được, thế nên cô đừng bận tâm」
Vừa nói đỡ cho cô ấy tôi vừa mỉm cười. Tuy tôi không chắc trả lời như vậy có giúp ích cho tình trạng bất an của cổ hay không, nhưng thằng tôi lúc này đây đang hoàn toàn đắm mình trong tố chất kiêu ngạo của ma vương. Ít nhiều tôi cũng sẽ khiến cho sự đắn đo ấy phải lắng xuống.
「...Ưm, tôi hiểu rồi.」
Đúng như dự đoán, Mitsuji khẽ mở miệng rồi nói một cách nhỏ nhẹ, sau đó cô ấy lặng lẽ cúi mặt xuống. Cứ như vậy, cô ấy lại tiếp tục nói bằng giọng điệu êm đềm như nước nhỏ giọt.
「Này,nếu ma vương và dũng giả trở thành một thì cậu định làm thế nào để hoàn thành ?」
「Thì cứ như vậy thôi. Chẳng có gì thay đổi cả」
「Cứ như vậy ? Nhưng không có đổi thủ thì chiến đấu kiểu gì」
「À, giờ đâu cần thiết phải chiến đấu nữa. Vì SSR là đáp ứng điều kiện chiến thắng chức vụ, mà hiện tại tôi lại đang sỏ hữu đến hai điều kiện. Tiêu diệt dũng giả và tiêu diệt ma vương. Thế nên là...」
「...Nếu bây giờ cậu tự sát là có thể dành chiến thắng rồi nhỉ.」
「...Ế ?」
Đột nhiên có giọng nói của một người đàn ông chen ngang vào lời thoại của tôi. Một giọng nói khó chịu và ngạo mạn. Một giọng nói mang đầy tính khiêu khích như thể rằng sự tồn tại của nó chỉ là để khiến cho người nghe phải phát bực. Không chỉ vậy, tiếng giầy thì trông như cố tình tạo ra bằng những bước đệm trên mặt đất bằng đôi giày da, còn tiếng vỗ tay "bộp bộp" thì vang lên một cách hời hợt.
Tạo ra nhiều hiệu ứng BGM khác nhau... Ông ta, người đàn ông đó đang thản nhiên đứng ở trước mặt tôi.
「Rất vui được gặp cậu. Và xin được chúc mừng cậu đã hoàn thành game, Tarumi Yuunagi-kun. Tôi là một trong những nhà lãnh đạo của Sphia, và là game master của Selector of Seven Role.____Oboro Tsukuyomi.」
____Ở Phía bên kia thiết bị, tôi có thể thấy Suzuka đã hoàn toàn chết lặng