Cross Connect

chương 3:(part 1) điều đang che giấu.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phát hiện ra danh tính thực sự của Mitsuji Koori rồi đến sự tái ngộ không mong muốn với Izayoi.

Nhiều chuyện liên tiếp đã xảy ra ngày hôm qua và đêm hôm ấy, tôi đã nhượng lại quyền đăng nhập cho Suzuka vì cổ nói rằng 『Hôm nay, dù gì tôi cũng phải được chơi game』, tính cả ngày lễ là vừa tròn 3 ngày tôi đến trường.

Hiện tại đang là giờ nghỉ trưa. Do vụ “xâm nhập vào phòng thay đồ nữ” mà từ sáng đến giờ tôi hết bị gọi đến phòng giáo viên rồi lại bị đám con gái lườm bằng ánh mắt khinh miệt, dù vậy nhờ việc tiếp tục cố gắng chịu đựng, vừa đi vừa cúi đầu nên nó đã đem lại một hiệu quả đáng kể khi những tia sát ý hướng về phía tôi đang dần dần thuyên giảm.

……..Chắc vậy.

「Mu ? Ủa, Yuu-kun Yuu-kun, hôm nay cậu không đến cùng Haru-chin à ?」

「………Có tới nhưng, giờ nhỏ đang đi mua đồ cùng Yukina rồi. Cơ mà cô gần quá rồi đấy. Mau tránh ra một chút đi」

「Nihihi. Sao thế sao thế ? Mặt cậu đỏ hết lên rồi kìa, bị lung lạc bởi sự hấp dẫn của chị nên muốn tránh ra à ? Ừm, biết làm sao giờ, ngượng ngùng nè」

「Nè cái con khỉ ! Với lại cô đừng lại gần thêm nư____」

「A ! Cơ mà Yuu-kun, từ nãy giờ cậu không gọi chị là senpai mà cứ “cô” này cô nọ nhi ? Thế không được đâu đó ? Với bất lương-kun là chị sẽ phạt đấy」

「Này, đợi___」

Muni.

Dù có phản kháng cỡ nào cũng không ăn thua, tôi đang bị cô ấy giữ chặt hoàn toàn. Từ phía đối diện bàn học, chị ta kẹp tôi bằng cả 2 tay rồi bắt đầu chà má. ………….. Vậy ra đây là “hình phạt” à. Dù không gây đau đơn hay có ác ý gì nhưng, nó lại khá hiệu quả trong việc kích động người khác.

Ngoài ra.

『……………………….』

_____Những ánh nhìn lạnh như băng lại đổ dồn về phía thằng tôi đang trong lớp học này.

「Haa……………」

Trong tình huống đó, tôi chỉ nhẹ nhàng quay mặt đi. Cứ như đang “ngồi trên gai” vậy. Giờ dù tôi có bỏ chạy thì cũng chỉ chuốc lấy sự ác cảm đeo bám, thế nên thay vao đó tôi sẽ thử hướng về bà chị rồi phản kháng và phàn nàn một chút.

「…………..Thiệt tình, cô ấy nhé」

「Ưm ? Nihihi, gì thế gì thế ? Chỉ mới vậy mà đã thở dài, thực ra Yuu-kun rất có hứng thú đúng không ?」

「Không. Không phải thế. Tôi chẳng có hứng thú gì hết á」

Tạm thời tôi đành chịu trận trước cái trò bắt nạt này vậy.

_____Đúng là một cô gái vô tư lự.

Bộ đồng phục đơn giản thì bị nới lỏng ra đến mức hở hang, chiếc váy ngắn cách đầu gối có mấy centi. Mái tóc 2 bím màu đỏ tươi kiểu ranh mãnh đang đung đưa dưới 2 bờ vai, nên gọi đây là hình ảnh của một con tiểu quỷ hay là một cô gái rất quyến rũ nhỉ, tóm lại thì chị ta đang nở nụ cười đậm chất máu S.

「Nihi. Mô, Yuu-kun đúng là nhút nhát nhỉ, thiệt tình.」

Himeyuri Nanase_____đúng vậy, cô ấy đang ngồi trước mặt tôi và đung đưa đôi chân trần đầy gợi cảm của mình, một thành viên của Sphia đã giúp tôi hoàn thành ROC – không ai khác chính là Himeyuri. Với tư cách là cấp dưới trực thuộc của Tendou Byakuya, một nữ sinh cao trung mang trong mình rất nhiều lời đồn đại và bí ẩn. Tính cách mơ hồ, thái độ suồng sã, người có thể làm chủ “cảm giác về khoảng cách đến bất thường” ấy đã kháng cự lại sự kháng cự của tôi.

Nói vậy chứ đơn giản đó vẫn chỉ là một nhân vật hư cấu, sáng như ánh “mặt trời” được tạo trong ROC, thực ra tên của active neet này là Ruri………Tuy nhiên, sau khi game kết thúc, vì lí do nào đó cô ấy đã đến trường với vẻ ngoài như thế này.

Mà, muốn biết vì sao thì chắc chỉ có cách là hỏi thôi.

『Trước đây không có nhưng, bây giờ thì chị có hứng rồi, trường học ấy. Hơn nữa chị đã từng nói không thể bỏ mũ trùm đầu

mà, nếu cởi ra chắc chị sẽ xấu hổ đến chết mất. Thế nên mới phải thành ra như thế này, cậu thấy sao ?』

Chị ta nói vậy. Nhân tiện thì bên ngoài mái tóc đen ấy là một bộ tóc giả, và bộ ngực nhỏ nhắn kia phải lót thêm miếng đệm. Tuy cái sau chỉ là do tôi phỏng đoán thôi nhưng, có vẻ như Himeyuri và Ruri-senpai khác nhau về cỡ ngực. Chị đúng là phẳng hơn những gì em nghĩ đấy…………..senpai.

「_______A, Himeyuri-san ! Himeyuri-san ở đây ạ !」

「Ư ế !?.........Ru, Ruri-senpai !?」

Vào một thời điểm thích hợp, Yukina và Harukaze đã quay về, tôi dừng lại những dòng suy nghĩ đen tối của mình.

Phản ứng của hai người họ hoàn toàn trái ngược nhau khi trông thấy Himeyuri. Harukaze thì lại gần chỗ chúng tôi với đôi mắt rạng ngời, còn Yukina thì vừa đỏ mặt vừa ôm chặt lấy cơ thể mình, cổ núp vào sau lưng đám bạn cùng lớp quanh đó rồi kêu lên như thể đang hăm dọa lại.

………Maa, phản ứng như vậy cũng là phải đạo thôi. Tại sau cuộc đối mặt từ 3 tháng trước, nhỏ đã dính phải nanh độc của Himeyuri rồi mà.

「Ấy. Thiệt tình, cả Yuu-kun và Yukki đúng là đều nhát như cáy.」

Himeyuri vừa nhìn Yukina vừa bĩu môi, nhưng lần này chị ta đã không truy đuổi. Thay vào đó, bà chị đã giang rộng đôi tay rồi vồ lấy Harukaze.

「Cha cha. Nihihi, lâu rồi nhỉ. Cũng phải đến 1 tuần chị không được bổ sung thành phần Haru-chin ha, chị sắp chết khô rồi đó. Cưng vẫn khỏe chứ ? Không gặp được chị cưng có buồn không ?」

「Ehehe……….Phải rồi nhỉ. Không có Himeyuri-san ở đây đúng là em có hơi cô đơn một chút ?」

「Waa ! Quả nhiên Haru-chin đúng là một thiên thần ! Chị xin lỗi nhé ? Tại mấy hồi này chị bận quá. Ngày mai chị cũng không biết mình có đến được không nữa…… Nihi. Nào, cưng mau đến đây rồi gyu lên đi ?」

「Gyu, gyuu ấy ạ ? Vâng, e-to…….th, thế này ạ……..gyuu」

「Nyaaa, đúng là Haru-chin có khác, phê quá, sướng quá………..Khịt khịt. Mumu, thơm quá. Này, cho chị sờ nhé ? Cho chị chải tóc cưng nhé ?」

「Ế, a, không được đâu ạ……….」

「Cưng cũng sướng mà đúng không ? Cho chị mần cưng nhé ? Nó không có gì đáng sợ đâu mà ? Ăm」

「Vâ, vâng………ế, hyaa. A, a-no, Himeyuri-san, tai ! Tai em____hyaa !」

「「…………….」」

Bị ôm chặt và quấy rối tình dục bởi Himeyuri, Harukaze bắt đầu trở nên choáng váng. Một cảnh tượng có hơi chút khêu gợi. Tiếng thở quyến rũ cùng với giọng nói đầy sự say đắm bắt đầu vang lên.

「………Nihihi」

Dù vậy, Himeyuri vẫn không dừng lại cái hành động man rợ của mình. Vừa che chắn cơ thể một cách khéo léo, Harukaze vừa tắt đi những ánh nhìn từ bên ngoài bằng cách che mặt lại bằng mái tóc bạch kim mềm mại, còn cánh tay phải của bà chị đang bắt đầu cởi cúc áo của nhỏ theo thứ tự từ trên_____

「_________Này, cậu định nhìn đến bao giờ thế hả, Nagi !!」

Một thước phim khiến cho ai cũng phải muốn quay mặt đi, thế nhưng.

Từ lúc nào đó, Yukina đã tiến tới rồi gõ vào đầu tôi ( và cả Himeyuri) bằng quyển vở vo tròn, rốt cuộc thì tôi vẫn chưa đủ thỏa mãn khi chỉ chửng kiến cảnh vừa rồi.

「Tình trạng của Suzuka như thế nào ấy à ?」

_____Khoảng 10 phút trôi qua sau màn quấy rối tình dục kinh động ấy.

Vì có chuyện bí mật nên tôi và Himeyuri đã thay đổi địa điểm, chúng tôi ngồi ở hàng ghế dài trong sân trường.

Trước giọng nói đầy sự ngờ vực của tôi, Himeyuri vừa mút một hơi cốc trà đá vừa gật đầu.

「Ừm, xem nào. Thực ra, trước đây chị cũng đã từng gặp rồi nhỉ ? Thế là chị bắt đầu cảm thấy có hứng thú một chút. Nhưng đối với game lần này thì bộ phần thứ 3 hầu như không có dính dáng gì đến cả.」

「À, việc đó bà thủ thư cũng nói như vậy. ………Mà phải rồi. Mấy bữa trước sao chị không liên lạc với tôi. Nhờ vậy mà tôi đã gặp biết bao chuyện xui xẻo.」

「Nihihi. Sao thế sao thế ? Yuu-kun không nhận được hồi âm của chị nên cảm thấy buồn à ?」

「Làm gì có」

「Thiệt tình, Yuu-kun vẫn chẳng thành thật chút nào nhỉ. ……….Nihi, xin lỗi nhé. Chị có chút việc từ chỉ thị của trưởng phòng ấy mà. Vì bận quá nên chị đành phải lùi thời gian lại.」

「…….Công việc từ chỉ thị của Tendou ? Dù không liên gì đến việc vận hành SSR ?」

「Ưm ưm. À, nhưng chị không thể tiết lộ được ? Vì trong điều khoản chị có nghĩa vụ phải giữ bí mật mà ?」

Để ngón tay trỏ lên môi mình rồi Himeyuri lại nở nụ cười tinh nghịch 「Nihihi」.

Vừa nhìn cô ấy tôi vừa khẻ thở dài. Mà, ngay từ đầu tôi cũng không nghĩ là sẽ được chị ta tiết lộ. Ngoài ra, tôi và Himeyuri cũng không hơn gì ngoài mối quan hệ đồng sự.

E-hèm, tôi hắng giọng lại rồi đổi chủ đề.

「Thế, về tình trạng của Suzuka ấy. ………Để xem nào. Tôi cũng không rõ nhỏ thuộc loại kiêu ngạo hay là thích ra vẻ nữa. Hầu hết tôi đã chấp nhận tất cả các điều kiện hoán đổi rồi, thế nhưng nhỏ lại cứ thích gì làm nấy cả ở hiện thực và trong SSR. Nhờ vậy mà việc hoàn thành game vẫn chưa đi đến đâu cả. Cuộc sống thường nhật thì bị hủy hoại. Nói thẳng ra thì nó đúng là khoảng thời gian khủng khiếp」

「………Fu ? Nhưng mà nhưng mà, nếu vậy thì cậu không giận sao ?」

「Không tôi giận chứ. Phải nói rằng tôi đang rất là nóng máu đấy. ……Nhưng, tôi không ghét nhỏ. Phải nói sao nhỉ_____tại vì, trông nhỏ đã rất vui mà. Dù mọi hành vi đều rất tự tiện nhưng nhỏ không hề có ác ý, thế nên là……..maa, dù có hơi quá đáng nhưng tôi không thể nào ghét nhỏ được.」

「………..Hưm. Hưm hưm」

「………..Sao chị lại giận vậy」

Cứ mỗi lần tôi nhắc đến Suzuka là cô ấy lại tỏ vẻ khó chịu rồi bắt đầu bĩu môi. Không…….tôi chẳng hiểu gì hết trơn. Tôi chỉ đang bàn luận thôi mà, sao chị ta lại phải tỏ thái độ vậy chứ.

「Muu______tóm lại thì !」

Kêu lên như để sửa sang lại tâm trạng, sau đó Himeyuri đã đứng phắt dậy.

Song, vì cái váy khá ngắn mà tầm nhìn của tôi lại cao nên ngay lập tức, cái cặp đùi trắng trẻo ấy đã đập thẳng vào mắt mình. Một quang cảnh rất mê li ở ngay khoảng cách gần. Bất giác, ngay khi tôi vừa quay mặt đi thì cô ấy chỉ cười với vẻ thỏa mãn, chắp tay ra đằng sau rồi chị ta làm tư thế nghiêng đầu.

「…………G, gì nữa」

「Ưm ? À, không có gì. Chỉ là chị đã hoàn thành nhiệm vụ mê hoặc Yuu-kun ấy mà ?」

「Hảả

? Chị hoàn thành lúc nào đâu. Làm như tôi dễ bị mê hoặc lắm ấy」

「Mu. Đúng là Yuu-kun chẳng thành thật với bản thân gì nhỉ………..Nihihi, chị đùa đấy. Thực ra, có một việc chị muốn hỏi cậu」

Nói đoạn rồi cô ấy đột nhiên thay đổi nét mặt. Một sắc thái mong manh khác hẳn với sự hoạt bát vừa nãy. Một sự hòa nhã, đứng đắn, ngoài ra còn cả nụ cười có hơi chút đượm buồn.

「Này, Yuu-kun. Về việc Suzuka-chan 『Trông có vẻ rất vui』ấy……..cậu nghĩ sao về nó ?」

「……….Ế ?」

「Trông rất vui, việc đó là sao ? Nhìn từ khía cạnh của cậu thì, có phải Suzuka-chan lúc nào cũng như đang tỏa sáng và hết mình tận hưởng cuộc sống đúng không ?」

「A, à……..đúng là vậy」

「Vậy lí do là gì ? Tại sao nhỏ lại vui như vậy ? Nhỏ vui vì cái gì ? ……….Ừm, việc nhỏ muốn được vui chơi ở thế giời này thì chị cũng hiểu.

Dù sao bên đây cũng là thế giới khác đối với nhỏ mà, ai không phấn khích cho được chứ. Thế nhưng, dù là thế giới bên này hay là trong SSR______Suzuka-chan vẫn luôn giữ được vẻ vui tươi không bình thường ấy đúng không ? Chuyện đó…….cậu không thấy có gì lạ sao ?」

Vừa nói Himeyuri vừa nhìn chằm chằm vào tôi. Tuy giọng điệu nhẹ nhàng nhưng ánh mắt của cô ấy lại rất nghiêm túc.

「……….Có lẽ đúng là vậy, nhưng việc đó thì.」

「Cậu cho rằng đó là do tính cách của Suzuka-chan ư ? Ừm, phải rồi. Nếu nhìn từ khía cạnh của Yuu-kun thì chỉ có thể nghĩ như vậy nhỉ. Tuy nhiên…….nó lại không phải vậy. Tại vì, cô nàng “điện não thần cơ số hiệu 2” mà chị đã gặp trước kia là một cô bé rất hiền lành đấy ? Lúc nào cũng tỏ ra xấu hổ, trầm tính và chẳng thể tự mình nói được điều gì cả_____Ừm. Nếu dựa trên quan điểm của chị thì, đó chỉ

là một cô gái tẻ nhạt. Có thể nói, người đã trò chuyện với cậu bữa trước, chị đã không thể nào tin được nhỏ lại chính là “Suzuka-chan” đấy.」

「____________」

Trước giọng nói nhẹ nhàng đầy sự quan tâm, lo lắng ấy, tôi chỉ còn biết câm lặng.

……….Chuyện này là sao ? Như vậy tức là sao ?

Không phải Suzuka đang bị chi phối bởi sự u ám lẻn lỏi bên trong vẻ vui tươi ấy, phần u ám mà đôi lúc cô ấy để lộ ra mới chính là cốt lõi, vừa cố gắng để che giấu nó vừa ra vẻ với tôi_______Tức là cô ấy đã từ bỏ vẻ ngoài hiền lành trước kia của mình khi nói chuyện với Himeyuri. Tôi không ngạc nhiên về bản chất thực sự của Suzuka, mà là việc cô ấy đã bị ép phải thay đổi.

Nhưng……..giả sử đúng là thế đi, song lí do của nó là gì ?

Vì lí do gì mà cô ấy lúc nào cũng phải tỏ ra vui vẻ, vì lí do gì mà cô ấy lại trở nên ám ảnh như vậy ?

「…………..」

Vừa để tay ra sau gáy tôi vừa cắn chặt vào phần môi dưới.

Tôi không biết______tôi hoàn toàn chưa biết một tí gì hết, nhưng nếu cô ấy cũng bị chà đạp giống với trường hợp của Harukaze thì tôi có thể tưởng tượng được rằng tại sao cô ấy lại che giấu hoàn cảnh bất hạnh của mình. Bức tranh trong lời mời, nó không đơn giản chỉ như là một lời đe dọa. Tuy không nghe thấy, không nhìn thấy nhưng chắc chắn Suzuka đang phải đấu tranh rất dữ dội.

Nếu vậy thì……..tôi sẽ.

「A______nh, nhưng mà cũng không hẳn vậy đâu !?」

Vào lúc đó, Himeyuri đã luống cuống giơ hai cánh tay về phía thằng tôi đang chìm trong dòng suy nghĩ này.

「Vừa nãy chỉ đơn giản là trực giác của chị thôi, thế nên cũng có khi nó chỉ là một sự hiểu lầm !?」

「Thế à. Dù vậy những lời khuyên của chị cho thấy tên GM lần này khá phiền phức đây」

「Ư !? Yu, Yuu-kun đúng là phỏng đoán tốt thật đấy nhỉ !?」

Himeyuri nhìn lên bầu trời rồi kêu lên như thể đang gào thét………Dù trên danh nghĩa là hỏi về tình trạng của Suzuka, song ngay từ đầu lời cảnh báo ấy đã là trung tâm của mọi vấn đề……..Himeyuri không hề sai. Ngược lại cô ấy còn rất tinh ý.

「Oboro Tsukuyomi____nhỉ. Hắn ta xấu xa vậy sao ?」

「Ưm, xấu xa hay có thể nói rằng hắn rất nguy hiểm…… Luôn đố kị và ích kỉ, tự coi mình là trung tâm của vạn vật, hắn là loại người có thể làm bất cứ điều gì chỉ để hoàn thành mục tiêu của bản thân. Cậu nên cẩn thận đấy Yuu-kun. Khác với trưởng phòng, Oboro Tsukuyomi không hề có lòng tự tôn hay phẩm giá nào đâu.______Nihihi, thếế nêên làà !」

Nói ngắt lời, sau đó Himeyuri vừa đung đưa mái tóc hai bím của mình vừa dí mặt lại gần tôi trong tư thế ưỡn lưng. Ánh mắt nhìn thẳng vào tôi ấy mang đầy sự nhiệt huyết và kì vọng giống với ngày hôm đó, một ánh mắt mạnh mẽ và lấp lánh rạng ngời.

「Cậu nhất định phải thắng một cách hoàn hảo đấy nhé !」

_____Chí it thì, sẽ là nói dối nếu như tôi bảo rằng con tim mình không hề dao động trước những ngôn từ vừa rồi.

『Moshi moshi, Tarumi ? Ông có rảnh không. Này nhé, tôi có một tin rất tốt đấy !』

Ngay sau khi chia tay với Himeyuri trên hàng ghế dài mà mình đang ngồi thì đột nhiên tôi nhận được một cuộc gọi đến.

Lần nào cũng tự ý liên lạc, khuôn mặt đắc ý của Suzuka hiện lên qua màn hình tinh thể lỏng nhỏ. Gọi vào thời điểm này khiến tôi cảm thấy có gì đó không lành cho lắm, dù vậy tôi vẫn nói và cầu nguyện trong thâm tâm.

「Tin tốt ? Chuyện gì, cô mới cao thêm mấy phân à ?」

『Ông nói mấy thứ ngu ngốc gì vậy. Body của tôi đã rất ư là chuẩn girl rồi, chẳng cần phải phát triển thêm làm gì nữa. Thế nên

không phải vấn đề đó_____mà là cái này này ! 』

「.............Cái gì cơ」

Vừa nhấp nháy đôi mắt màu đỏ rạng ngời, Suzuka vừa nói với vẻ đầy tự tin, song tôi vẫn chẳng hiểu nhỏ đang nói về cái gì cả. Vẻ ngoài ấy vẫn giống ngày hôm qua...........À không, Nếu nhìn kĩ thì trên cánh tay có gì đó được quấn trông như dải băng. Là nó sao ?

Lúc tôi đang nghiêng đầu cảm thấy khó hiểu thì, Suzuka chỉ cười với vẻ rất vui.

『Thiệt tình, ông đúng là chậm tiêu thật đấy Tarumi. Nhìn mà vẫn chưa hiểu thì tôi chỉ còn cách giải thích nhỉ. 』

「Giải thích cũng là bình thường thôi chứ có gì đâu..........」

『Chỉ có ông mới thấy bình thường thôi. Giờ tôi sẽ nói theo thứ tự nên nghe cho rõ đây. Sau đó thì thán phục độ thông minh và tốt bụng của tôi cũng được』

「Hêê」

Tôi trả lời kiểu hời hợt như để hưởng ứng. Ngay sau đó Suzuka đã hướng về phía màn hình rồi gật đầu 『Ừm !』với vẻ rất lạc quan. Lúc cởi mở thế này trông cũng dễ thương đấy chứ_____Chống tay lên hông, làm vẻ mặt tự mãn rồi cô ấy bắt đầu nói về “tin tốt”.

『Vào ngày đông chí gió thổi rất lạnh.』

「Mẹ nói đến chuyện sáng nay luôn đi, không cần phải quay ngược thời gian đâu」

『Thế thì chuyện sáng nay. Lúc nào tôi cũng tản bộ trên phố phường đó. Vì hôm nay là ngày của omurice* ở nhà hàng mình yêu thích nên tôi đang căn giờ để đi đến quán vào buổi trưa.』

(*: Món cơm trứng chiên kiểu Nhật)

「…………..Này nhé, cô có đang dài dòng quá không đấy ? Tôi hoàn toàn không thấy điểm kết thúc ở đâu cả.」

『Fufu, sắp đến khúc cao trào rồi. Đừng lo lắng._____Đúng vậy, đến lúc này mới có một sự cố xảy ra. Trong lúc tôi đang đi bộ, vì thấy đói quá nên tiện đường tôi đã ghé vào nơi bán đồ ngọt rồi

ăn anmitsu*, ăn xong tôi lại tiếp tục tản bộ với tâm trạng như mới được hồi sinh, kết quả là ngay sau đó cơ』

(*: Kiểu như chè hoa quả)

「Ngay sau đó omurice đã bán hết rồi chứ gì」

『Không, vì cảm thấy no rồi nên tôi không quan tâm tới omurice nữa. Do vậy câu trả lời của ông hoàn toàn sai. Quá sai____nhỉ ? Đó là đột nhiên có một người chơi khác xông ra từ con ngõ hẻm.』

「……………Nà ní ?」

Nghe đến đây dòng suy nghĩ của tôi mới bắt đầu quay trở lại vấn đề game.

Chạm trán với người chơi khác á……? Ai ? Vì lí do nào đó Mitsuji đã “bỏ qua” cho tôi, ngoài ra những người chơi có thể gây rắc rối cho Suzuka thì hầu như là không có. Ngoài Mitsuji ra vẫn còn Izayoi, dù vậy người mà tôi nghĩ có khả năng nhất chỉ có thê là Mitsuji

Và kết quả đúng như những gì tôi đoán.

『_____Là dũng giả, cô ta tự xưng như vậy. Dáng người nhỏ bé, mái tóc có màu nước, trông cổ rất giống Mitsuji mà cậu đã kể ấy.』

「Ực………….Thế !? Cô có bị tấn công không !?」

Bất giác tôi đã kêu lên. Lúc đó, tuy cô ấy có nói là “chưa muốn giết tôi” nhưng, sau cùng động cơ của dũng giả như Mitsuji vẫn là tiêu diệt ma vương. Thế nên việc cô ấy chĩa răng nanh về phía tôi cũng không có gì lạ.

『Không, tôi có bị tấn công đâu』

Song, Suzuka chỉ lắc đầu như thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

『Tôi không cảm thấy cô ta đến để tấn công mình. Hơn nữa cô ta còn đang liếm kem ốc quế với vẻ hạnh phục trong khuôn mặt vô cảm ấy mà, chắc cổ off rồi chăng ?』

「O, off gì chứ……. Tuy tôi không hiểu lắm nhưng, tóm lại nếu không có trận chiến nào xảy ra thì tốt rồi nhỉ ? Chí ít thì ta vẫn chưa game over.」

『Có lẽ vậy. Nếu bị game over thì tôi______e-hèm, không có gì. E-to, chẳng có trận chiến nào hết. Dũng giả chỉ cúi chào rồi bỏ đi thôi.』

「……………..Hảả ?」

Mặc dù cho đến cuối cùng cô ấy vẫn không thay đổi quan điểm về việc tiêu diệt ma vương, ấy thế mà biểu hiện hôm nay lại khác hẳn với sát khí ngày hôm qua. Rốt cuộc hôm qua và hôm nay khác gì nhau__________À không.

Chỉ có một điều duy nhất. Đúng vậy, chính là phần bên trong của ma vương ngày hôm nay khác với ngày hôm qua………..Nhưng, chuyện đó có thể thay đổi hành vi của dũng giả sao ? Nếu thực sự đúng vậy thì____không lẽ.

『Ông đang lo lắng cho tôi phải không. Tôi hiểu mà.』

「Làm gì có.」

『Hưm, gì chứ Tarumi. Tôi đang khen đấy nên ông không cần phải khách sáo đâu. Hơn nữa, tôi đã nói nó là tin tốt mà ? Làm gì có chuyện sẽ “game over” được chứ』

「À, maa đúng là vậy………Cơ mà, giờ cô đã nói được chưa. Đừng có ra vẻ nữa đi」

『Được thôi. Vậy nghe cho rõ đây, sau đó thì cảm thấy biết ơn tôi đi.』

Ở bên trong màn hình nhỏ bé của chiếc điện thoại di động, Suzuku ưỡn ngực tỏ vẻ tinh thông rồi bắt đầu nói.

『Lúc chạm trán với dũng giả, đột nhiên có một lời thiên khải giáng xuống đầu tôi rằng đây chính là cơ hội. Chỉ ngay lúc này ! Thế nên tôi đã không do dự và sử dụng 《Cưỡng chế trưng thu》ngay khi dũng giả đang rời đi』

「………….Hả ?」

Bất giác tôi đã đứng phắt dậy khi nghe thấy những từ ngữ quá là ngoài sức tưởng tượng ấy.

Nhỏ đã sử dụng 《Cưỡng chế trưng thu》 á………? Dù cho vẫn chưa triển khai PVP sao ? À không, nếu như xảy ra PVP thật thì những skill như 《Accel》hay《Power》mới là cần thiết. Chẳng có lí do gì để xài skill chức vụ rồi ngốn pt một cách ngu ngốc như thế cả.

「Đợi đã……..đợi chút nào. Rốt cuộc cô đã cướp được cái gì bằng 《Cưỡng chế trưng thu》?」

『Đã bảo là “đây” còn gì. Thiệt tình, cho ông nhìn từ nãy giờ rồi mà vẫn chưa nhận ra à』

Vừa nói với vẻ nhăn nhó Suzuka vừa giơ cánh tay trái ra trước cơ thể. Nhờ vậy mà cái dải băng mà tôi thấy lúc nãy giờ đang hiện ngay chính giữa màn hình……..Ừm ? Không đúng,

cái này……..không phải là dải băng ?

『Như tôi nói đấy. Tôi đã lấy được quần chip của dũng giả đấy nhé !』

「____________」

Trước uy lực mãnh liệt của câu nói ấy, cơ thể tôi trở nên lảo đảo rồi thẫn thờ ngồi bẹt xuống hàng ghế dài.

Hít thở sâu nhiều lần để cố gắng trấn tĩnh lại tinh thần của mình, sau đó tôi dồn hết sức để cất lời.

「C, cô………cô đang nghiêm túc đấy à ?」

『Tất nhiên là tôi đang nghiêm túc rồi

! Ngay khi gặp dũng giả, tôi đã làm một phát rất hoành tráng bằng《Cưỡng chế trưng thu》………..Ừm, quả nhiên mình đúng là thiên tài mà. Kufufu, hành động này tuy có hơi trơ trẽn một chút nhưng cô ta đã ngượng chín mặt đó ! Cô ta đã bỏ chạy trong sự xấu hổ đấy ! Tiếc là ông không được chứng kiến nhỉ, Tarumi !』

「~~~~~~~~~~~~~~ ! Aaa môô, im đêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêêê !」

Không những không xin lỗi, ngược lại nhỏ còn trả lời với vẻ mặt rất đắc ý, lúc nhận ra thì tôi đã hét lên trong sự giận dữ.

C…….con nhỏ này, vì nhỏ không hề có ác ý hay gì cả nên tôi cũng không thể nào quát mắng nhỏ được,

「Sao cô lại tỏ ra tự mãn vầy ! Kì thật đấy !? À không, đúng là tôi rất biết ơn khi cô đã chạm trán với dũng giả mà vẫn còn sống. Tôi rất cảm kích. Thế nhưng, cái cách cô vượt qua nó kiểu ếu gì ấy ! Cần gì phải làm vậy ! Cứ kệ cô ta đi là cũng đủ an toàn rồi !」

『Ế ? Ông bảo sao cơ. Đừng nói rằng ông chỉ là một tên bủn xỉn đấy nhé ? Như vậy không phải rất thông minh sao !』

「Một hành động thông minh lúc đó là cô đừng làm gì cả ! Cô có biết chi phí để sử 《Cưỡng chế trưng thu》không đấy !?」

『Thì 2000pt chứ mấy』

「Đ………….đúng vậy. ……….Haaa」

Trước câu trả lời như thể chẳng có vấn đề gì to tát của Suzuka, tôi vừa nhăn nhó vừa thở dài.

2000pt____là 2000pt đấy. Điểm bất lợi khi đánh mất tài nguyên ở ngay thời điểm này là không hề nhỏ. Như bị thôi thúc bởi sự nóng vội, tôi vô thức đưa tay phải ra sau gáy rồi hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.

Và rồi vào lúc đó.

『Ahaha………vui thật đấy. Thực sự là rất…… rất vui. 』

Đột nhiên cất lời như thể không ý thức được chính bản thân mình, tôi nghe thấy tiếng lẩm bẩm nhỏ nhẹ đó của nhỏ phát ra từ thiết bị. Cung cách nói chuyện

như thể đang cố gắng thuyết phục bản thân mình phải vui vẻ, một biểu hiện không mấy tự nhiên cho lắm.

Nhắc đến đây tôi lại nhớ đến cuộc trò chuyện với Himeyuri.

Tại sao Suzuka lại phải tỏ ra “vui vẻ như vậy”.

「……..haa」

『? Gì vậy Tarumi, ông sao thế ?』

「Không, không có gì. À, bây giờ tôi đăng nhập có được không ? Đằng nào cô cũng sử dụng hết pt bằng 《Cưỡng chế trưng thu》rồi còn gì. Để cô chơi trong tình trạng đó thì tôi không yên tâm chút nào」

『G, gì chứ. Ông không tin tưởng tôi sao. ……….Cơ mà Tarumi, ông không giận à ?』

「Bực mình thì có nhưng sau những lời vừa rồi tôi thấy cô đúng là mặt dầy đấy……..Nhưng, thực sự thì tôi không có giận. Chừng nào chúng ta còn chơi trong sự hoán đổi thì, ngay từ đầu tôi đã luôn chuẩn bị cho mấy tình huống này rồi……..Hơn nữa.」

『Hơn nữa ?』

「Dù cô có không phục nhưng……..tạm thời chũng ta vẫn là đồng sự. Trông nom cho sự vô tư của cô là trách nhiệm của tôi. Thế nên là chúng ta mau hoán đổi lại đi」

『A…………』

Dù chỉ một chút, song Suzuka đã phản ứng lại trước lời tuyên bố của tôi.

Tuy nhiên, nhỏ không nói gì thêm nữa mà chỉ ngoan ngoãn gật đầu rồi trả lời 『được thôi』_____ngay trước khi hoán đổi.

『Ế ? _______Kyaa』

Giọng nói hét lên từ loa của chiếc điện thoại.

「………..Suzuka ?」

Cảm thấy có gì đó kì lạ nên tôi đã cất tiếng gọi nhưng Suzuka không trả lời. Thay vào đó, chế độ camera đã chuyển lại từ trong ra ngoài. Đồng thời có một nhân vật khác đã hiện lên………một phương diện kì lạ. Bộ quần áo trắng tinh đến kì dị. Nét mặt thì méo xệch trông như bị chuột rút.

Và rồi chỉ trong khoảnh khắc

『”Xứ hình nhân” đến thăm đây._______Chào ngài quỷ vương. Nếu cô đang rảnh thì có muốn chơi với ta không ?』

Cô gái đó, xứ hình nhân đã nở nụ cười nguy hiểm.

#

Trước hết, người đang chủ động tiến tới là cô gái ấy.

『Hyahahahahahaha』

Vừa cười lớn vừa đá vào mặt đất, chỉ trong chốc lát cô gái mặc bộ quần áo trắng đã tiếp cận Suzuka. Giơ cánh tay phải lên, xứ hình nhân ngay lập tức đập mạnh vào phần cổ của Suzuka bằng lòng bàn tay.

『A, ặc !』

Cùng với tiếng

rên rỉ, cơ thể nhỏ nhắn ấy đã bị thổi bay, mái tóc dài màu hồng thì xõa ra.

Xứ hình nhân nhanh chóng khóa chặt Suzuka lại từ đằng sau và khởi động thiệt bị một cách thông thạo. Bằng lệnh 《Triển khai》, cô ta dùng thanh khúc đao vừa hiện ra rồi dí vào cổ Suzuka.

『Hyaha.____cảm thấy thế nào khi bị tấn công đột ngột như vậy, ngài quỷ vương. Vì ta là loại người không có phép tắc gì mà, thế cái kẻ mà cô đã gặp lúc sáng đâu rồi ? 』

『L…………làm sao ta biết được !』

『A ? Ha, gì chứ, giọng của cô ngọt ra phết ấy nhỉ ! Ta chịu không nổi nữa』

Vừa nói bằng giọng điệu đầy kích động, xứ hình nhân vừa lấy thanh khúc đao vỗ vào má Suzuka. Tất nhiên, thanh đao

vẫn chưa gây thương tích gỉ cả. Dẫu vậy, cứ mỗi lần cô ta cử động tay là nét mặt Suzuka lại nhăn nhó như thể đang rất đau đớn. Sắc mặt dần trở nên xanh xao, hai cánh tay run rẩy đang nắm chặt vào mép váy với vẻ sợ sệt.

「………………..」

Trong khi nhìn vào quang cảnh nguy kịch ấy thông qua màn hình, tôi cố gắng bình tĩnh suy nghĩ.

______Mục đích của xứ hình nhân là gì.

Không………sẽ hơi sai nếu như tôi nói mình không biết. Nếu chỉ là bề nổi thì

ý nghĩa đã quá rõ ràng. Điều kiện chiến thắng của xứ hình nhân là sự thoát lạc của thẩm phán – ma vương – thần quan. Thế nên việc cô ta tấn công ma vương cũng không có gì lạ cả.

Tuy nhiên, chỉ cần nghĩ kĩ hơn một chút thì sẽ hiểu ra ngay. Bởi vì quỷ vương là không thể giết. Nếu vẫn có ý định đó, trước hết cô ta cần phải đánh bại dũng giả thiên hạ vô địch, một người sở hữu skill loại cheat 《Auto save & load》.

Đây cũng chính là lí do mà tôi chưa can thiệp. Chắc chắn Mitsuji đang đứng ở đâu đó và quan sát cảnh này. Nếu có ai định giết Suzuka, cô ấy sẽ bắn lủng đầu hắn ngay. Mitsuji Koori thực sự rất mạnh. Dưới sự giám sát của cô ấy, Suzuka sẽ tuyệt đối an toàn với những người chơi SSR khác.

Song

tôi vẫn chưa hiểu________Xứ hình nhân, rốt cuộc cô ta định làm thế nào để tấn công ma vương ?

『Hyaha』

Xứ hình nhân nhìn vào màn hình rồi cười khẩy như thể đang coi khinh dòng suy nghĩ của tôi. Dùng cả cánh tay để giữ chặt lấy cổ của Suzuka, sau đó đột nhiên cô ta hét lên bằng giọng nói khàn khàn.

『Này ! Cô vẫn nghe thấy chứ, ngài dũng giả !!』

「………..Ế ?」

Vì không hiểu cô ta đang suy tính gì nên tôi đã bất giác kêu lên trong sự ngạc nhiên_____Song, tuy có hơi chậm trễ nhưng tôi đã nhận ra.

Ra vậy……..à không. Nó có hơi khác một chút. Vì dũng giả trở thành tấm khiên của ma vương nên chính ma vương sẽ là điểm yếu duy nhất của dũng giả. Mà một khi đã là điểm yếu thì cũng có thể trở thành con tin. Ngay từ đầu, xứ hình nhân đã sử dụng tính liên quan giữa các chức vụ để lật ngược thế cờ rồi sau đó dồn cả ma vương và dũng giả vào bước đường cùng.

『Hyahaha. Này ngài dũng giả, cô vẫn đang nhìn đấy chứ ? Cô đã hiểu ra vấn đề chưa !? Vừa nãy ta chỉ bị ảnh hưởng bởi “Linker mail” qua cơ thể của con nhỏ này thôi ! Con nhỏ này, bản thân cô ta được liên kết với một người chơi khác, cứ mỗi lần nhận dame là cô ta sẽ phải hứng chịu từ đối tác khoảng 25%, đúng là loại item nguyền rủa. Mà, nghe có vẻ dễ hiểu đấy nhưng bội suất vẫn khà mơ hồ. Đơn giản thì nó không phải cứ thích là sử dụng được đâu______』

『………A, chuyện gì. Cô nói cái gì !?』

『Tuyệt thật đấy ngài quỷ vương, thứ này có hiệu quả trong việc chinh phục lắm đây ! Hyaha…….đúng vậy, tất cả đều do skill chức vụ của xứ hình nhân. 《Cải tạo thích tính》______loại skill có thể cải tạo một cách tự do các item đã sử dụng trong SSR. À đúng vậy đấy, cái “Linker mail” này chính là một món hàng đặc biệt. Đó là cách để ta dập cô, lượng dame mà ta nhận phải sẽ x256 lần lên bản thân cô』

『…………….. !』

『Ha. Gì vậy, sao phải tỏ ra sợ hãi thế ? Nó chỉ là một cái chết thoáng qua thôi nên cứ tận hưởng đi !』

『Kh, không phả………….』

Xứ hình nhân nhăn mặt vẻ khó chịu khi nhìn Suzuka đang vừa trợn trừng đôi con ngươi đỏ vừa cố gắng xoay sở. Lưỡi đao sáng lấp lánh trên tay cô ta thình thoảng lại xẻ bộ trang phục của Suzuka ra. Có vẻ

cô ta rất thông thạo trong việc này. Trông cứ như một tên trộm ấy.

「Chết tiệt………Suzuka. Này, Suzuka !」

Tôi gọi cô ấy trong nôn nóng.

Tuy Suzuka đang phải ngậm môi lại, nhưng một lúc sau cô ấy đã khẽ mở miệng cùng với sự thở dài.

『………Chuyện, gì』

「Mau hoán đổi với tôi đi. Sắc mặt của cô trông tệ quá đấy. Cứ như vậy làm sao mà nghĩ ra được kế sách gì.」

『Hưm. Ông nói cứ như thể

ông sẽ xoay sở được ấy.』

「Chí ít thì tôi vẫn bình tĩnh hơn cô lúc này. Thế nên là mau hoán đổi______」

『Không muốn !』

「…………Tại sao」

『X, xin lỗi ông, Tarumi. ……..Nhưng, tôi vẫn không thay đổi câu trả lời đâu. Tôi không muốn. Nhất định tôi sẽ không hoán đổi. Nếu ông tự ý đăng nhập thì tôi sẽ trở lại như trước ngay lập tức đấy.』

Giọng nói cứng cỏi của Suzuka vọng qua loa của chiếc điện thoại. Trái ngược hoàn toàn với phát ngôn kiên cường đó, đôi chân của cô ấy hiện qua màn hình đang run lên bần bật………..Một thằng bất lực như tôi ngay lúc này chỉ còn biết cắn chặt môi mình.

『_______Thế』

Suzuka từ từ ngẩng đầu lên rồi cất tiếng gọi xứ hình nhân bằng giọng điệu thách thức.

『Cô định hi vọng vào cái gì ? Có giết tôi thì mọi chuyện cũng chưa kết thúc đâu ?』

『Ưm ? À, phải rồi. Từ lúc lấy được “Linker mail” là ta có thể giết cô bất cứ lúc nào hay bất cứ nơi đâu đều được nhỉ, có lẽ để dành cô ở lượt cuối cùng cũng được. Nhưng kẻ mà ta nhắm đến lúc này là thẩm phán kia.』

『Thẩm phán ?』

『À. Vì thần quan chết bà nó rồi

nên ta đã hoàn thành được một bước. Nếu không giải quyết ở đây thì ta sẽ không thể thắng______Là vậy đấy. Do cô được dũng giả bảo vệ thành ra hơi khó giết, vì thế ta buộc phải bắt cóc một đứa vô dụng như cô để làm tấm khiên cho đến khi giết được thẩm phán và tạo ra cảnh cửa dẫn đến chiến thắng.』

『………Không lẽ, cô định làm gì với tôi sao ?』

『Hyaha. Cứ yên tâm đi. Cô chỉ đơn thuần là người cung cấp pt thôi. 』

Như tin tưởng tuyệt đối vào ưu thế của mình, xứ hình nhân nói về kế hoạch của bản thân.

Khống chế hành động của dũng giả

bằng lời nguyền “chia sẽ cơn đau”(Linker mail) lên quỷ vương, rồi lợi dụng quỷ vương đang trong trạng thái phục tùng để giết thẩm phán_____Đúng là chiến lược này cũng khá bài bản. Chỉ cần búng nhẹ một cái là sẽ nhận ngay lượng dame cấp độ tắc tử, do đó Suzuka không thể phản kháng dù chỉ một chút.

『_______Mà, nếu vẫn không được thì ta sẽ dùng đến phương pháp cuối cùng.』

『Phương pháp cuối cùng ? ………..Hóa ra, dù có là món item cao cấp thì cô cũng chưa tìm ra thẩm phán nhỉ ? Cô định làm gì. Không phải cô sẽ không thể chiến đấu nếu không biết vị trí của hắn sao.』

Không màng đến tình huống ngàn cân treo sợi tóc của mình, vì lí do nào đó Suzuka đã đặt vấn đề bằng giọng nói thận trọng.

Và rồi tôi nhận thấy. Ánh mắt của Suzuka không nhìn nhưng lại trông như đang nhìn vào xứ hình nhân. Thực ra cô ấy đang hướng về tôi thông qua màn hình. Nhắc mới nhớ, vừa nãy phát ngôn của Suzuka chỉ toàn thiên về chất vấn. Không lẽ cô ấy đang câu giờ cho tôi ? Vừa mới cự tuyệt nhưng cô ấy vẫn đang hi vọng vào tôi sao ?

「……..」

Nếu vậy thì________tôi phải ra tay thôi.

Thứ gì, liệu có thứ gì có thể phá vỡ được hiện trạng này không ? Nếu có thể thoát khỏi xứ hình nhân thì, dù có là pt, item hay cả skill cũng được. Tôi nạo vét toàn bộ kí ức từ lúc bắt đầu SSR cho đến giờ. 《Cưỡng chế trưng thu》sẽ không có tác dụng trong thời điểm này, song nó cũng không hẳn là phế hoàn toàn. “Linker mail”. Lời nguyền chia sẻ cơn đau. Câu trả lời có một không hai.

「A, nhắc mới nhớ………..đúng rồi」

_______Chính nó.

Tôi giơ cánh tay phải lên chạm vào gáy ngay khi mình thay đổi dòng suy nghĩ. À phải rồi, không thể nào sai được. Nhờ có nó ta sẽ lật ngược thế cờ. Tôi có thể viết lại cái sự triển khai thối tha này.

「Yoshi………」

Khẽ gật đầu rồi tôi quay lại vấn đề SSR. Vừa đúng lúc xứ hình nhân đã mở lời như thể bị chọc tức và đáp lại câu hỏi của Suzuka.

『Không thể chiến đấu khi không biết địa điểm á ? Hyaha, làm quái gì có chuyện đấy』

『……….Ý cô là sao ?』

『Đơn giản thôi………..cũng giống như ta thuê người bắn pháo giấy vậy. Dù có là Sphia đi nữa, nếu ta chọc vào một điễm thì nó sẽ tạo ra lỗ đúng không ? Từ đó ta có thể lấy được thông tin cá nhân của thẩm phán rồi. Hyaha, bạo hành, bắt cóc, đe doa, giam cầm, v.v… Những hành động bất hợp pháp vào thời điểm này sẽ rất tiện lợi. Ngoài ra, ta có thể sử dụng sự ngu xuẩn đó của các ngươi. Dù là dũng giả hay thẩm phán đi chăng nữa, những kẻ không thể ra tay ở thế giới SSR thì sẽ bị vùi dập ở thế giới hiện thực thôi !』

『…………….! Ch, chuyện đó……..sao có thể !』

『Cô nghĩ đó là cách làm xấu xa ư ? Tà đạo ư ? Thế thì sao, ta là một kẻ gian xảo mà ! Luật ngầm thì có gì không tốt. Dùng những thứ có thể sử dụng thì có gì không tốt ! Hyahaha, đó không phải loại chiến thuật thượng đẳng sao ! Sau cùng thì SSR cũng chỉ là một game đơn giản thôi !』

Xứ hình nhân tuyên bố cùng với sự kiên định của mình. Có lẽ đây không phải là lần đầu tiên cô ta suy nghĩ như vậy. Chắc chắn những game trước kia cô ta cũng đã áp dụng mấy cái phương pháp này.

『……..Dừng, lạ………』

Giờ đây, khi đang trong vòng tay của cô ta và bị khống chế bởi thanh khúc đao, Suzuka đã phải hoàn toàn cúi đầu thừa nhận. Mái tóc dài màu hồng nhạt rũ xuống trong bất lực. Đôi mắt mầu đỏ thẫm ấy đang trợn trừng lên nhìn qua kẽ hở của phần tóc mái.

Cảnh này làm tôi nhớ đến sự “tuyệt vọng” của Harukaze mà mình đã từng thấy trước kia.

「………….Tôi hoán đổi đây, Suzuka」

Như bị bùng cháy trước cảm giác đó, tôi đã nhấp vào icon đăng nhập của SSR mà không thèm quan tâm đến câu trả lời của Suzuka.

#

Xứ hình nhân_____cô ta đã cho tôi biết một thông tin rất tuyệt.

Một game thế giới ảo như SSR, chính vì nó là “game rất đơn giản” nên ta không thể bỏ qua những chi tiết liên quan đến thế giới hiện thực. Nó không phải là một thế giới khác hoàn toàn độc lập. Do đó tôi không cần phải nghĩ nhiều về những gì đang diễn ra trong game.

À, chắc mình sẽ cần phải tạ lễ cô ta một chút. Điều này chắc chắn sẽ là một quan điểm rất cần thiết cho việc hoàn thành game, một “chính sách” của GM……….Tuy nhiên, phải nói sao nhỉ.

Việc có tha thứ cho xứ hình nhân hay không thì, nó lại là một vấn đề khác.

Trong khoảnh khắc, tầm nhìn của tôi đã thay đổi.

Ngay khi đăng nhập vào SSR, tôi đã cảm thấy một dị vật đang kề bên cổ mình. Đồng thời, cơ thể tôi cũng bị áp chế bằng một lực rất mạnh. Bộ váy goth-loli bị rạch đến tả tơi không còn duy trì được sự đẹp đẽ của nó nữa.

Có vẻ như là sắp đến giới hạn rồi. Tôi không rõ hiện sắc mặt của Suzuka đang cảm thấy thế nào nhưng, có một giọt nước đang đọng lại trên khóe mắt và làm lu mờ đi tầm nhìn của tôi. Giọt lệ lạnh lẽo lăn xuông má mang trong mình rất nhiều cảm xúc rối bời._______Vậy nên tôi sẽ.

「Này, xứ hình nhân」

「Hả ? ……….Chuyện gì, đột nhiên lại gây sự chú ý như đang định phán kháng____」

「Tôi có điều cần nói với cô」

「………….Hê ? Thử nói xem」

Tôi cảm thấy xứ hình nhân như đang cười đểu mình từ đằng sau. Cô ta dồn hết sức vào thanh khúc đao trên tay phải và kiềm chế tôi. Ở trong tình trạng này khiến tôi hơi khó thở một chút.

Không bận tâm đến mấy thứ nhỏ nhặt đó, tôi nhẹ nhàng cất lời.

「Kế sách của cô, chỉ đến thế thôi sao ?」

「…………Hả ?」

「À, không phải là tôi đang chê cô đâu. Một câu hỏi rất đơn giản…… Những chiến lược vừa rồi của cô, có thực sự là cô đã nói hết ra rồi không ? Nếu đúng là vậy thì_____không phải hơi bị nhàm chán sao ?」

「Ngươi______!」

「Ặc !」

Vừa mới dứt lời, cô ta đã đập mạnh vào vùng thái dương của tôi bằng cánh tay không cầm vũ khí. Đầu tôi đau đến mức như sắp bể ra rồi…… Tuy nhiên, tôi đã thành công trong việc thoát khỏi sự kiểm soát của xứ hình nhân.

Vừa lấy tay giữ vũng máu đang chảy ra từ đầu, tôi vừa nhìn chằm chằm vào cô ta và cười kiểu khiêu khích.

「Giờ thì sao. Sao tôi có thể thoát ra được à ? Nếu định bắt tôi làm con rối thì lúc đầu cô nên lấy hết vật phẩm sở hữu của tôi đi. Đáng nhẽ ra cô phải thật cẩn trọng vào. Việc bỏ qua ấy chính là sự thất bại của cô đấy.」

「Vật phẩm sở hữu ? Ha, cô định nói về cái gì ! Kế hoạch của ta đã đâu vào đấy rồi. Giờ có nói gì hay làm gì đi nữa cũng vô ích thôi. Cô không thể xoay chuyển tình thế được nữa đâu ! Hyahaha !」

「Hya hya cái gì, đúng là điệu cười phiền phức. Tôi sẽ trả lại cô những lời nói vừa rồi._____Tự dùng não của mình đi. Cô có nó mà đúng không. Do chỉ toàn nghĩ đến mấy thứ nhàm chán nên cô mới không thấy được nó đấy.」

Tôi tiếp tục nói.

「”Ấn giải chú”」

Vừa gọi tên của món item, tôi vừa nhẹ nhàng nhấc sợi dây chuyền ở trên ngực mình lên.

Trong nháy mắt, nó đã trôi nổi trên không trung rồi bắt đầu phát ra nguồn ánh sáng rất rực rỡ. Loại ánh sáng thuần khiết có màu bạc. Loại ánh sáng chói lọi đến lóa cả mắt. Và rồi……..”rắc”. Khi âm thanh của sự đổ vỡ vang lên, sau đó nó đã hóa thành các mảnh vụn rồi rơi xuống____.

《Đã sử dụng item “ấn giải chú”. Xỏa bỏ hiệu lực của “linker mail”》

「__________Cái !?」

Xử hình nhân tỏ ra sửng sốt đến không ngờ.

「Ng, ngươi ! Sao ngươi lại có món item giải chú

đó được.」

「Tình cờ. Tất cả chỉ là sự tình cờ, nhưng việc không điều tra kĩ thì là lỗi của cô thôi.」

「Cái đồ……..chó chết, chó chết ! Sao lại dễ dàng như vậy ! Tai sao, tại sao kế hoạch của ta lại bị phả hỏng bởi cái thứ may mắn chó đẻ kia !」

「……………Kế hoạch ?」

Vừa lầm bẩm trong sự hơi chút bực bội, tôi vừa tiến lên một bước.

Ngay lập tức ở phía đối diện tôi, xứ hình nhân cũng lùi lại một bước. 1 bước. Rồi lại 1 bước.

「Có vẻ như cô đang hiểu lầm nên để tôi nói lại____ Cô định giết dũng giả ở thế giới hiện thực sao ? Này nhé. Nếu là về cách đó thì cả tôi và tên biến thái cuồng chiến đấu Izayoi đều nhận ra rồi đấy. Chỉ là bọn này sẽ không làm thôi」

「Hả ? T, tại sao. Đến lúc này rồi ngươi vẫn còn định giả bộ làm học sinh ưu tú à !?」

「Đếch phải thế. Chỉ là, nếu làm như vậy thì đâu còn là game nữa. Luật ngầm hay là chiến thuật tà đạo, mấy điều này đặc biệt vi phám quy tắc của tôi. Hơn nữa, tôi cũng chẳng quan tâm đến việc phán xét cô hay là người chơi khác. Nếu thích trở thành tội phạm thì ngay từ đầu sao không đi giết người đi.」

「………Chậc !」

Cứ thế từ từ lùi lại cho đến khi bị dồn vào góc tường, cô ta tặc lưỡi một cái rồi nhìn tôi trừng trừng bằng tư thế cúi thấp người. Cầm thanh khúc đao vung vẩy trong tuyệt vọng______Bất thình lình. Cô ta vừa hét lên inh ỏi vừa chạy về phía tôi.

「Hyahahaha ! Đừng nói là ngươi đã quên mất bản thân mình không hề có vũ khí đấy nhé !? Đủ rồi, cái mồm kiêu căng, tự cao tự đại chó chết ấy, ta sẽ bắt nó phải im lặng bằng một nhát dao ngay bây giờ.」

Vừa phóng nhanh trên con đường lát đá, xứ hình nhân vừa phun ra mấy lời nói thô kệch.

Nhìn bộ dạng đang lao tới của cô ta, tôi chỉ thở dài.

「………Này nhé. Không phải chính cô mới là người quên mất thứ gì đó sao ?」

「Hả !? Ha, mày còn định tinh thông đến bao giờ nữa. Nếu là về dũng giả thì tao vẫn còn nhớ rất rõ đấy ! Tiếc thay, trong con hiểm này là điểm mù rồi____Dù có là người chơi giỏi cỡ nào thì cũng không thể bắn trúng được tao đâu !?」

「Mà, điều đó cũng đúng nhưng……..Nếu bình thường là vậy」

Tuy nhiên, đáng tiếc cho cô ta là cái bà dũng giả ấy không bình thường chút nào.

《Dũng giả đã sử dụng skill chức vụ “Auto save & load”》

Đột nhiên có một người chơi xuất hiện ngay bên cạnh tôi cùng với đoạn tin nhắn hệ thống đúng như những gì mình đoán. Một cô gái có mái tóc màu nước và cơ thể mảnh khảnh, đúng vậy chính là Mitsuji. Cẩm

khẩu sniper rifle với nét mặt vô cảm như mọi khi, không để lỡ một nhịp nào, cô ấy đã làm cú head shot trong lúc xứ hình nhân vẫn chưa thể hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.

「Cuộc gọi, đã đến」

「………..Cái gì vậy」

Phun ra lới nói có vẻ mệt mỏi, sau đó tôi ngội bẹt xuống đất mà chẳng thèm nghĩ ngợi gì nữa.

Luôn ngoài mong đợi…….quả nhiên là gian lận thật mà, nhỏ dũng giả này. Về hành vi kì lạ vừa nãy, có lẽ cô ấy đã tự giết chính mình để đáp ứng điều kiện phát động skill chức vụ, và sau đó là hồi sinh ở ngay bên cạnh tôi. Cưỡng chế sự di chuyển bằng cách sử dụng skill hồi sinh bá đạo. Đứng từ góc nhìn của người khác thì thấy đây chẳng khác nào một hành vi điên rồ. Tuy nhiên, có lẽ đẫy cũng là cách duy nhất

để cứu tôi trong trường hợp vừa rồi.

Haa, vừa khẽ thở dài tôi vừa nhìn Mitsuji.

「Xin lỗi…….đã để cô cứu rồi. Cơ mà dù tôi có nói vậy, tôi biết cô làm thế cũng không hẳn là vì tôi」

「Ừm, đúng vậy. Chỉ là lợi ích chung thôi. Thế nên cậu không cần phải cảm ơn. …………Hơn nữa.」

「? Gì thế ?」

「………………」

Mitsuji nhìn chằm chằm vào tôi, chẳng nói chẳng rằng……Lại nữa. Mitsuji lại làm cái hành động mà tôi cũng không rõ đã bao lần rồi. Ánh mắt vô sắc của cô ấy như thể đang tìm kiếm “thứ gì đó” bên trong tôi. Vừa lắc lư, biểu cảm lạnh nhạt của cổ như vừa thấp thoáng nhuốm một sắc màu nào đó.

Cứ hễ định mở miệng

nói nhưng rồi cô ấy lại ngậm lại, cứ thế lặp đi lặp lại.

「………..Không có gì」

Rút cục thì Mitsuji đã bỏ đi mất tiêu trong khi vẫn chưa nói ra được vấn đề của mình.

#

《Dũng giả đã tiêu diệt xứ hình nhân》

Trải qua vài giờ đồng hồ sau khi dòng tin nhắn vô vị ấy hiện lên trên log toàn thể.

Hốt thanh khúc đao của xứ hình nhân rồi 《Lưu trữ》lại, sau đó tôi mở màn hình thiết bị lên, vừa nhấp vào nó tôi vừa nghiêng đầu thắc mắc.

「Lỗi truyền tin à… ?」

Thứ đang hiển thị ngay giữa màn hình là một chuỗi kí tự như vậy. Tôi định liên lạc vì lo lắng cho tình trạng của Suzuka nhưng, nguồn phát tín của thiết bị lại không thể kết nối.

「……….Ưm. Đành chịu vậy, nếu không gọi điện được thì, hay là gửi tin nhắn xem sao.」

Bỏ tay ra sau gáy rồi chạm vào thiết bị, sau đó tôi nhấp vào icon ở cột cuộc gọi.

Vẫn còn chuyện khác tôi muốn hỏi nhưng……Tạm thời cứ gác lại đã.

『Cô ổn chứ ? Tôi thấy vừa nãy có vẻ như cô đã rất shock.』

Sắc mặt Suzuka trở nên kì lạ ngay khi đang vấn đáp với xứ hình nhân. Biểu hiện tuyệt vọng của cô ấy trông không giống như do bị sát ý của con người làm ảnh hưởng. Có lẽ trong lúc chiến đấu, có một thứ gì đó đã tác động đến điều mà Suzuka đang “che dấu”. Một thứ gì đó mà cô ấy không thể nhắm mắt làm ngơ.

Tôi đóng màn hình thiết bị lại trong khi vần còn cảm giác mơ hồ, khó hiểu ấy____Và rồi đột nhiên.

『____Này Tarumi. Ông muốn hoàn thành cái game này đúng không nhỉ ?』

「Ế ?」

Bật chợt tôi đã nhau mày khi thấy dòng tin nhắn đột nhiên hiển thị trên thiết bị.

Đây là…. Thư hồi âm sao. Không, cái ngữ cảnh này hoàn toàn chẳng ăn khớp gì cả. Hơn nữa, nó không phải giọng nói mà là một câu văn, một người lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ, sôi nổi tự nhiên lại trở nên nghiêm túc như vậy.

「………….」

Vừa nheo đôi mắt đỏ trong sự ngờ hoặc, tôi vừa gõ để trả lời.

『À, đại khái là vậy. Vì đã tham gia rồi thì phải dành chiến thắng chứ』

『Vậy à……….Ừm』

『”Ừm” gì chứ. 』

『Tất nhiên rồi. Hơn nữa ngay từ đầu tôi cũng đâu muốn được liên kết với ông. À, đây sẽ là điều cuối cùng tôi nói với ông.』

『? Gì thế……Cơ mà, cuối cùng là sao, rốt cuộc thì cô____』

『Quả nhiên là, tôi vẫn ghét ông』

_____Ngay sau đó, tôi đã trông thấy sự chuyển biến trông như một thước phim quay chậm ngay trước mắt mình.

Tôi không có thao tác gì đặc biệt cả, ấy vậy mà tầm nhìn của tôi dần dần trở nên mờ nhạt, phong cảnh thì bắt đầu bị nhòe trong sự hoán đổi. Nơi đây chính là trường học. Hàng ghế dài ở dưới sân. Và tôi đang ngồi một mình ở đó. Cơ mà tại sao, tại sao chiếc quần đồng phục của tôi lại thấm đẫm những giọt nước mắt như vậy.

「Ế…….Tại sao mình lại.」

Cưỡng chế đăng xuất_____không, là do Suzuka đã tự tiện đăng nhập cùng với lời khẳng định vừa rồi.

Sau khi chùi xong những giọt lệ một cách thô lỗ bằng ống tay áo của mình, tôi nhanh chóng lôi điện thoại ra rồi nhấn liên tục vào icon

của SSR để thử xem có đăng nhập được không………Song, nó chỉ phản hồi lại là 《Thao tác đó hiện tại không thể tiến hành》, phần “bên trong” tôi đã không thể đi đến SSR được nữa.

「Thế, không chỉ gọi điện, lần này thậm chí tin nhắn cũng không thể gửi.」

Đóng điện thoại lại, tôi thở dài, ngả lưng xuống hàng ghế rồi thất thần nhìn lên khoảng trời mênh mông

「Lại gì nữa không biết………nản thật」

Điều tôi lo ngại cuối cùng cũng xảy ra. Tuy tôi không biết cô ấy bị tổn thương ở chỗ nào nhưng, nếu bị cắt đứt một chiều như thế này thì, tôi sẽ không còn cách nào có thể liên lạc lại được cả. Mối liên kết méo mó này của chúng tôi, mà chính vì nó méo mó nên mới bị cắt đứt dễ dàng như vậy.

______Nhắc mới nhớ, hình như hồi đó cũng giống thế này.

Bị cự tuyệt bởi người bạn đồng hành của mình, Harukaze cũng đã thiết lập để ngăn cản tôi đăng nhập vào ROC. Cả lần trước và lần này, tôi đều bị điện não thần cơ kick ra.

Tuy nhiên, vấn đề ở trường hợp thứ hai lại hoàn toàn khác. Không như Harukaze, chỉ vì muốn bảo vệ tôi nên cô ấy mới chọn ở lại thế giới game cho chính mình.

Còn Suzuka thì đóng hẳn cảnh cửa ở thế giới hiện thực với sự thù địch rất rõ ràng.

Vậy lí do là gì ? Vì lí do gì mà cô ấy lại xem tôi như kẻ địch ?

Nhớ lại thì, ngay từ đầu những hành động của Suzuka đều rất kì lạ. Ăn nói thì khoa trương, vẻ mặt thì hí hửng lúc SSR mới mở cửa, thực tế trông cứ như chỉ muốn vui chơi chứ chẳng thèm quan tâm đến game là bao. Lúc nào cũng gây cản trở cho tôi. Như thể cô ấy không muốn tôi hoàn thành game vậy_____

「………….」

Vừa ngả lưng tôi vừa cho tay phải ra sau gáy. Nhắm mắt lại rồi tôi chìm vào dòng suy nghĩ trong sự tĩnh lặng.

Chỉ là do tôi suy đoán thôi nhưng_____ có lẽ nào điều Suzuka “đang che giấu” có liên quan đến GM của SSR chăng.

Và giả sử đúng như vậy, song vấn đề mà cô ấy đang vướng mắc hẳn là tôi sẽ không thể đối phó được.

「……..Mà, điều đó cũng có khả năng. Dù chỉ một chút, nếu như cảm nhận của

mình không sai, chắc chắn cô ấy đang phải đấu tranh rất dữ dội giống như Harukaze. Chắc chắn là cô ấy cần phải tìm kiếm một sự cứu giúp. Thế nhưng Suzuka lại không làm vậy. Có lẽ chuyện cô ấy bị giam cầm, ngay từ đầu mình đã không thể can thiệp rồi.」

Tôi không muốn thừa nhận sự thật phũ phàng này. Tự lúc nào dó, bàn tay trái của tôi đã nắm chặt lại.

_____Này, mày cứ để yên như vậy liệu có ổn không, Tarumi Yuunagi.

「Tất nhiên là không rồi」

Tôi muốn cứu Suzuka.

Cho dù cô ấy không nhờ cậy, cho dù cô ấy không cần dựa dẫm, nhưng tôi vẫn muốn cứu cô ấy. Một người sắp bị diệt bởi “thứ gì đó”, một người không thể nhận sự trợ giúp của bất kì ai, vậy nên tôi sẽ đoạt cô ấy lại khỏi tay của Sphia bằng bất cứ giá nào.

Nhưng việc tôi có thể làm để hướng tới điều đó………Quả nhiên là vẫn chỉ còn cách phải hoàn thành cái game này. “Selector of Seventh Roles”. Sứ mệnh của một kẻ được phân vào vai ma vương trong 7 chức vụ như tôi là phải đánh bại “dũng giả” thiên hạ vô địch.

Song năng lực của dũng giả vẫn là rào cản lớn nhấn. 《Auto Save & Load》____Một năng lực tự động tái sinh loại cheat. Trái với 《Cưỡng chế trưng thu》của ma vương, loại skill có thể cướp tùy ý một vật phẩm sở hữu, nhưng hiện tại là mới đánh cắp được mỗi cái quần chip của dũng giả. Nếu chỉ nhìn qua ta sẽ thấy đây chẳng khác nào một skill vô dụng.

Tuy nhiên, tôi có thể thấy. Tôi có thể khắc họa lại nó.

Tất cả nguồn thông tin đã hiện hữu. Tất cả những sự vướng mắc trong trò chơi này đã kết nối lại với nhau. Tôi sẽ lần lượt tháo gỡ chúng để hoàn thành SSR. Nữ hoàng băng giá_____Người chơi có kĩ năng cao như Mitsuji Koori sẽ là một trở ngại lớn, nhưng chỉ cần vượt qua là có thể dành chiến thắng.

Cơ mà, để làm được điều đó, ta cần phải có thêm một mảnh ghép nữa.

Một. Chỉ duy nhất một nhưng, phần của tôi lại không thể lấp đầy nó được. Với kẻ địch hùng mạnh như Sphia dù có làm thế nào tôi cũng không thể lội ngược dòng, cứ như vậy chắc chắn tôi sẽ thua.

Do đó.

「……………Chết tiệt………thế thì chơi xấu quá. Tuy có hơi xấu nhưng đành chịu vậy」

Tôi ngồi dậy khỏi cái ghế dài, vừa lẩm bẩm mấy lời nguyền rủa tôi vừa lôi điện thoại ra. Đầu tiên tôi sẽ nhờ cậy đến “sự tác dụng” của Harukaze, sau đó tôi nhấp vào số điện thoại của một trong số ít những người tôi lưu trong danh bạ, thở một hơi thật sâu rồi tôi bắt đầu cuộc gọi.

Đối tượng sắp sửa xuất hiện rồi.

b

Tôi là điện não thần cơ số hiệu 2_______”một tạo tác thất bại”.

Là vậy đấy.

À, ừm. Dù nói thế thôi nhưng tính năng của tôi cũng không hẳn là xấu đâu, tôi nghĩ vậy. Từ lúc phát hiện ra mã hiệu bí ẩn, chẳng mấy chốc số hiệu 1 đã được sinh ra, tiếp theo là người ấy………số hiệu 2 được thiết kế ra với sự tranh đua của Oboro Tsukuyomi. Một điện não thần cơ mang trong mình cảm xúc giống như con người và sở hữu năng lực đặc biệt là can thiệp vào thiệt bị điện tử.

Nhưng mà. Dù vậy. Tôi…

Ngay từ đầu việc tôi được tạo ra cũng chỉ là bản copy lỗi của số hiệu 1, tính năng của tôi không thể nào sánh được với bản nguyên mẫu, do hay bị lỗi bug nên tôi phải được bảo trì thường xuyên nếu không thì sự tồn tại của tôi sẽ gặp nguy hiểm, vậy nên lúc nào tôi cũng phải làm phiền đến người ấy_____một sự thất bại của thế kỉ.

Ahaha. Đúng là khó tin nhỉ ? Nếu không có người ấy chắc tôi sẽ không thể sống quá 3 ngày.

Nhưng, mọi chuyện thành ra thế này, đó không phải là vấn đề về năng lực của người ấy, tất cả chỉ đơn thuần do tôi là rác rưởi không hơn không kém.

Nhỉ ?

Thực sự…….cứ như trêu ngươi vậy.

Nhưng dù có trớ trêu thế nào đi nữa, đối với Oboro Tsukuyomi đây vẫn là sự thực không thể chối cãi. Một trong các nhà lãnh đạo của Sphia, một thiên tài tự xưng với chí tiến thủ và rất kiêu căng, kiểu người luôn cho mình là nhất và có câu cừa miệng rằng「Làm gì có chuyện ta sẽ thất bại chứ」

Chính vì bản chất đó… thế nên người ấy mới không thể nào chấp nhận được khi có người khác hoàn thành điện não thần cơ trước mình. Và tôi đã được tạo ra trong sự cạnh tranh như vậy, tuy nhiên dục tốc bất đạt, người ấy đã không có đủ thực lực để vận dụng mã hiệu bí ẩn không xác định____Do đó thứ thất bại này đã được sinh ra.

Đúng vậy, một thứ thất bại.

Những người trong ngành chỉ cần nhìn là sẽ thấy ngay, rằng tôi chỉ là một con rối khuyết tật.

Oboro Tsukuyomi dần trở nên nhụt chí khi tôi được tạo ra. Sau đó tôi đã bị lăng mạ , chửi rủa bằng những từ ngữ cay độc. Và rồi____ông ta quyết định không làm gì nữa mà chỉ nhốt tôi vào trong cái thế giới hộp nhỏ bé.

Một thân một mình trong một thế giới lẻ loi và không được ai ghé thăm, tôi đã bị Sphia cô lập hoàn toàn.

Nơi tôi bị cách li…. Chắc cũng phải được

2 năm rồi.

Ahaha. Từ đó trở đi, mỗi ngày đối với tôi đều như địa ngục vậy. Tôi chỉ biết bước đi, bước đi rồi lại bước đi trong cái thành phố không có người ấy, cứ như vậy và kết thúc một ngày. Tôi đã trải qua hàng trăm những ngày tháng như vậy.

Không có lấy một sự kiện nào cả. À có chứ. Cứ sau 3 ngày là tôi lại được người ấy đem đi bảo trì mà. Người ấy___Oboro Tsukuyomi luôn phải kìm nén cơn phẫn uất bên trong mình khi có cuộc hội họp với nhóm thiên tài thực sự của Sphia.

Người ấy lúc nào cũng đàn áp tôi, luôn nhìn tôi bằng ánh mắt tăm tối và nói rằng.

______Thứ thất bại.

______Chỉ tại thứ tạo tác thất bại thảm hại, tồi tệ này mà thanh danh của ta đã bị bôi tro trát trấu.

______Tất cả là tại mày, chỉ tại mày là một thứ rác rưởi không hơn không kém, chỉ tại mày mà tao đã bị bọn chúng giễu cợt. Đừng có đùa với tao. Tao chình là một thiên tài. Chắc chắn là tao giỏi hơn bọn chúng gấp vạn lần.

______Ấy vậy mà………chỉ tại mày !

Ahaha. Vậy sao không giết tôi đi cho rồi, cơ mà dù có nghĩ về vấn đề này thế nào đi nữa tôi cũng không hiểu nổi. Cơ bản thì, tôi chỉ là một con nô lệ thôi. Một thứ công cụ tiện lợi để người ấy xả giận. Thứ sản phẩm đầy khiếm khuyết như tôi rất hữu ích trong việc trở thành “bao cát” nhỉ……..Đừng có giỡn mặt tôi. Không phải chính ông đã tạo ra tôi sao.

Tuy nhiên_____khoảng 3 tháng trước đã có một bước ngoặt lớn xảy ra trong cuộc đời tôi.

ROC. Trò chơi với tên gọi là Rule of Casters đã chấm dứt ngoài ý muốn. Đối với Sphia má nói, nó chỉ đơn giản là “một ura-game đã kết thúc”, thế nhưng đối với người ấy lại không phải vậy. Đối với Oboro Tsukuyomi, ROC có kết cục đó là do sự thất bại của Tendou Byakuya. Đã vậy lại còn bị cướp mất điện não thần cơ do mình chăm sóc chứ, một sự chiến bại hoàn toàn.

Bởi vậy, người ấy đã có suy nghĩ như thế này.

Nếu mình hủy diệt được Tarumi Yuunagi, người đã đánh bại Tendou thì, mình có thể chứng minh rằng mình mới là kẻ đứng “trên” hắn.

………..Thực sự.

Đúng là ngu ngốc nhỉ, người ấy còn ngu ngốc hơn những gì tôi tưởng.

Nhưng dù có suy đồi cỡ nào thì người ấy vẫn là lãnh đạo của Sphia. Sau khi quyết định phương châm xong, ông ta bắt đầu hành động và có vẻ như mọi thứ đều tiến triển một cách suôn sẻ. Kích động đến bộ phận phát triển kĩ thuật tiên tiến thứ 3 của Sphia. Thay thế ura-game đã được lên kế hoạch để triển khai game tiếp theo.

Và, “cái game được thay thế đó” chính là Selector of Seventh Role____Sân khấu ura-game trong thế giới hộp mà tôi được ban tặng.

Ngay trước khi SSR bắt đầu, người ấy đã gọi tôi và nói rằng.

____Này rác rưởi. Dậy đi, tao sẽ cho mày một cơ hội.

____SSR sắp tới được tổ chức, mày hãy tham gia vào làm người chơi ở trong đó.

____Nếu mày giành chiến thắng, tao sẽ giải phóng cho mày khỏi cái hộp này.

Tất nhiên nếu mày thua cũng không có điều kiện bất lợi nào dành cho mày cả. Đó là sự nhượng bộ lớn nhất tao có thể làm cho mày.

____Thực tình, thứ thất bại này khóc

chỉ vì thấy hạnh phúc à.

Ahaha. Tại nó rất thú vị mà. Nước mắt tôi đã chảy ra trong vô thức. Nếu chiến thắng, tôi có thể thoát khỏi thế giới này……….Ế, sao cơ,

Mình bị ngốc à ? Nếu không được bảo trì thì mình sẽ không thể sống được. Cho dù có thoát ra khỏi đây thì mình cũng sẽ tan biến thôi, ấy vậy mà.

Dẫu vậy_____dẫu vậy tôi vẫn rất hạnh phúc.

Tại vì cái thế giới hộp này sẽ trở thành sân khấu trong game đó ? Nơi đây sẽ không chỉ còn NPC nữa, những người chơi sở hữu ý chí của riêng mình sẽ đến đây đó ? Vậy không phải rất tuyệt sao. Thế giới bị phong tỏa trong 2 năm bỗng dưng được giải phóng, đối với tôi nó có một sức hút rất mãnh liệt giống như ma túy vậy._____ chính vì thế.

Mong muốn duy nhất của tôi là được duy trì game cho đến cuối cùng.

Chỉ vậy thôi.

Tôi

không quan tâm đến chuyện hoàn thành game. Ừm, hay đúng hơn là tôi không hề muốn. Nhưng tôi cũng không được để cho ai đó hoàn thành. Dù thắng hay thua, nếu phải quay lại cái cuộc sống trước kia thì, tôi sẽ không được để cái game này kết thúc bằng bất cứ giá nào.

Bởi vậy, ngay khi SSR bắt đầu, tôi định sẽ vừa

gây cản trở cho những người chơi khác vừa cố gắng tận hưởng game nhiều nhất có thể. Tôi định sẽ hết lòng ca ngợi, tán dương cái thế giới nhỏ bé này khi nó bắt đầu trở nên náo nhiệt hơn.

Này nhé. SSR tuyệt lắm đó. Trong dữ liệu mà tôi lấy được sau khi Sphia bắt đầu ura-game, thực sự thì lời mời chỉ được gửi đến cho những người có thành tích thuộc hàng top thôi. Vì cảm thấy hồi hộp nên

tôi đã nghĩ mình cần phải chuẩn bị đối sách. Và rồi tôi đã luôn tự hỏi rằng “chắc là sẽ vui lắm đây”.

Tất nhiên, ở trong đó có một người mà tôi đặc biệt để ý.

Tarumi Yuunagi______người chơi đã hoàn thành Rule of casters. Vì tôi xem người ấy như kẻ thù nên, tôi đã nghĩ rằng người này chính là mối đe doa lớn nhất. Sau đó tôi lên thật nhiều kế hoạch để không cho hắn hoàn thành game…….Ahaha.

Ấy thế mà đột nhiên tôi lại trở thành cậu ta, một tình huống ngoài sức tưởng tượng.

Nói thực thì tôi đã dao động. Ngoài người ấy ra, tôi chưa từng biết đến ai khác cả, tôi cũng chưa từng được nghe về cuộc gặp gỡ bất thường này. Thành ra tôi đã trở nên bối rối. Tôi đã rất shock và hoảng loạn, khi thử sờ váo khuôn mặt được phản chiếu trong gương ấy tôi cảm thấy hơi thô ráp ở lòng bàn tay.

Nhưng, nếu nghĩ kĩ về vụ hoán đổi này, đối với tôi đó đúng là một điều kiện thuận lợi. Tại vì nếu tôi là người đó, tôi có thể dễ dàng gây cản trở mà không cần phải tốn công tốn sức. Chí ít thì, điều này sẽ trở nên đơn giản hơn bao giờ hết, cho dù có là đối thủ mạnh mà mình không quen biết.

Và rồi, ở đâu đó trong tim tôi đã nở nụ cười nham hiểm…..tôi nghĩ vậy.

____Nếu có gì sai sót thì, đó là cảm xúc của chính bản thân tôi.

Do bị người ấy làm tổn thương đến mức thậm tệ nên tôi đã trở nên rất yếu đuối. Được đến “thế giới bên kia” nhờ đề xuất của Tarumi, tôi đã rất hạnh phúc, chỉ mới nói chuyến với Tarumi, Harukaze và Yukina thôi mà sâu thẳm trong tim tôi đã cảm thấy thật ấm áp.

Thế nên…….khi chơi game cùng Tarumi, tôi thực sự rất, rất vui.

Đồng thời tôi cũng rất đau đớn.

Bởi niềm hạnh phúc ấy bị giới hạn thời gian. Một giấc mộng thoáng qua. Đúng vậy, ngay từ đầu tôi đã luôn ước ao về nó khi ở trong game này.

Dẫu vậy, dẫu vậy đối với tôi cái giấc mơ này nó quá là thực tế. Một giấc mơ chói sáng mà tôi tưởng như mình đang gặp ảo giác, một giấc mơ mà tôi luôn muốn giữ chặt nó trong vòng tay.

Thế nhưng tôi đã hiểu lầm.

Niềm hạnh phúc mà Tarumi tạo cho tôi, tôi đã nghĩ rằng mình có thể nắm bắt được nó.

Ahaha, mình đúng là con ngốc mà. Dù bây giờ tôi có vui vẻ thế nào đi chăng nữa, nếu game kết thúc tôi sẽ lại phải quay về nơi ấy, cô đơn lẻ loi một mình, tôi đã vui đến mức quên mất cả điều này. Tán nhảm, chơi đùa như những đứa ngốc, và rồi chỉ với câu nói của “xứ hình nhân” tôi đã bị kéo ra khỏi giấc mộng hão huyền đó……Phải rồi. Thế giới này là game chứ không phải hiện thực. Chắc chắn tôi sẽ không bao giờ có thể lấy lại được niềm hạnh phúc mà mình có ở thế giới hiện thực nữa. Chỉ với câu nói đó mà tôi đã nhận ra, đã nhớ ra tất cả.

Vậy nên tôi mới ghét nó.

Niềm hi vọng mong manh của Tarumi mà tôi đã bỏ qua………Tôi cực kì ghét nó.

_____Một đứa có cơ thể thảm hại luôn phải được bảo trì định kì này.

「Haa……..mình đang làm cái gì không biết.」

Tôi dựa người vào vách đá, trước hết thì cứ sử dụng skill phục hổi 《Cure》đã. Mấy trò bạo lực của ngày hôm nay cũng hết rồi, mình cần phải tìm chỗ nghỉ ngơi. Ngoài ra, khác với ngày hôm kia, bộ trang phục này đã bị xứ hình nhân làm cho tơi tả. Giờ cũng không cần phải bận tâm tới Tarumi nữa. …….Cứ nghĩ về khoảng thời gian đẹp đẽ ấy là bản thân tôi lại cảm thấy buồn, tôi tự vỗ vào khuôn mặt được ôm trọn bởi mái tóc màu hồng này phát “bộp”.

Khẽ cúi mặt xuống, tôi bắt đầu nghĩ về cách duy trì game cho đến cuối cùng.

Không còn nhiều thời gian nữa, chắc chắn Selector of Seventh Role____SSR đang ở trong gian đoạn chung cuộc. Việc thần quan và xứ hình nhân thoát lạc, điều đó đồng nghĩa với cách mạng gia đang cận kề với chiến thắng. Ngoài ra, có vẻ truy tích giả cũng kiếm được lượng pt khá tương đối khi cho thẩm phán mượn skill ẩn náu của mình. Giờ chắc phải đạt gần 9000 điểm rồi.

「Liệu mình có nhầm chỗ nào không nhỉ」

Tôi thử ngẫm lại SSR bằng cái đầu mu ti mù tịt này…….Mình chắc chắn đã ngăn cản Tarumi đi kiếm pt nhỉ, ừm. Nhận được sự hiệp lực của người chơi mạnh nhất Tarumi Yuunagi, tôi đã gây cản trở trong công cuộc hoàn thành game của cậu ta. Những chiến lược mà tôi lập ra từ trước khi game bắt đầu, tôi nghĩ tôi đã thực hiện nó khá tốt. Dẫu vậy nó vẫn trở nên vô ích.

「Nếu như, nếu như ngay từ đầu mình kể hết mọi chuyện cho Tarumi thì…. ừm. Chắc là không thể đâu nhỉ.」

Ahaha, vừa cười một cách khô khốc, tôi vừa nhìn chằm chằm vào thiết bị, cái mà mình đã cắt liên lạc với thế giới bên kia bằng con mắt vô hồn. Cái thiết bị này sẽ không bao giờ còn một cuộc gọi đến nào nữa.

Ngoài ra_____tôi cũng sắp đến giới hạn trong trò chơi “kéo dài” này rồi. Mấy trận PVP có lẽ sẽ xảy ra sớm thôi.

Và thế là SSR sẽ kết thúc. Đồng thời, niềm hạnh phúc ngắn ngủi của mình cũng sẽ chấm dứt.

「Nhưng mà………..ừm. Dù sao mình cũng đã rất vui rồi mà……….chắc sẽ ổn thôi」

Dựa lưng vào vách đá rồi tôi từ từ ngồi bẹp xuống, tự lẩm bẩm một mình.

………..Thực sự thì không có gì gọi là ổn hết. Hoàn toàn không có gì gọi là ổn hết.

Dù chỉ trải qua vài ngày với Tarumi nhưng tôi đã rất vui, chình vì vậy tôi mới muốn mãi mãi được chím đắm trong giấc mộng ấy. Nhưng tôi biết điều đó là không thể. Vì biết không thể nên tôi mới không đón nhận nó. Bởi dù có đón nhận cũng chỉ tốn công vô ích thôi.

「Ahaha. Hơn nữa, phải rồi. Dù mình có từ bỏ hay không thì game cũng sẽ kết thúc mà. Thế nên là____」

「_________Không có chuyện đó đâu ạ」

「……………Ế ?」

Đột nhiên có một giọng nói xen ngang lúc tôi đang mải độc thoại trong cơn tuyệt vọng, chẳng nói chẳng rằng, tôi chỉ tròn mắt ngạc nhiên. Và rồi, ngay lập tức tôi đã nhận ra. Có một thiếu nữ tóc bạch kim đẹp tuyệt trần tự lúc nào đó đang đứng ở trước mặt mình.

「E-to. Chỉ, một chút. A-no, chị đợi em chút…………Ke-ho」

Chống tay lên đầu gối, cô ấy thở không còn ra hơi “haa, haa”, một lát sau khuôn mặt thấm đẫm mồ hôi ấy đã ngửa lên nhìn tôi và nở nụ cười dịu dàng.

「Cảm ơn chị, em bình tĩnh lại rồi………Ehehe. Vừa em hơi ấy một chút. Chỉ là hồi ở ROC, vì em là người được tìm kiếm nên em cảm thấy hơi mới lạ khi đứng ở vị trí người đi tìm.」

「E-to…….?」

「Nhưng mà, em đã

tìm thấy. Cuối cùng em cũng đã tìm thấy chị hẳn hoi」

Người đang đối diện với tôi và nói ấy chính là______Harukaze.

Điện não thần cơ số hiệu 5 được Tarumi cướp về từ Tendou Byakuya thông qua ROC. Từ hoàn cảnh đó, thực sự tôi đã rất ghen tị và luôn xem cô ấy như kẻ địch vậy. Nhưng không hiểu sao khi ở cùng cô ấy tôi lại thấy rất thoải mái, tôi không thể nào ghét bỏ cô ấy được………..Quả thực là một cô gái kì lạ.

Cô ấy tiếp tục vừa nói vừa cười vởi vẻ dịu dàng.

「Vậy không được đâu, Suzuka-san. Nếu chị từ bỏ ngay lúc này thì phí lắm. Cơ mà, một đứa chỉ biết có chạy và chạy ở trong ROC như em mà nói điều này thì có hơi kì nhỉ」

「Đ, đợi chút đã………..Sao cô lại ở trong SSR được ? Không phải hơi lạ sao. Cô phải được thông qua ura-game thì mới truy cập vào thế giới này được chứ____」

「Ehehe, vâng. Em chỉ nhảy qua đây một chút thôi. Với năng lực của điện não thần cơ số hiệu 5, bản thân em có thể viết lại thiết lập cho chính mình. ……..Thực ra bây giờ em đang là một người chơi kì cựu và rất mạnh đấy.」

「À……nhắc mới nhớ là cô có sở hữu năng lực đấy nhỉ」

Tôi biết chứ, nhưng giọng nói của tôi cứ dần dần trở nên gay gắt hơn. Tôi biết vì sao Harukaze ở đây nhưng tôi không thể dừng cách nói khó nghe của mình được.

「....Hưm. Dù có thế nào tôi cũng không thay đổi ý kiến đâu. Cơ mà cô thì hiểu được cái gì chứ ? Tôi chẳng từ bỏ hay gì hết. Ngay từ đầu tôi đã không có ý định phản kháng lại rồi. Ngay từ đầu đã chẳng có thứ gì gọi là bắt đầu cả.」

「Không có chuyện đó đâu ạ. Không hề. Tại vì không phải Yuunagi-san đã ở đó sao. Không phải cậu ấy đã ở cùng chị sao !」

「Thì sao..........! Thiệt tình, lại gì nữa không biết, cô tin tưởng hắn đến vậy cơ à. Này nhé, tôi biết Tarumi là một người chơi rất tuyệt. Nhưng, tôi không quan tâm đến chuyện đó. Nó chẳng liên quan gì cả ! Dù hắn có hoàn thành SSR đi nữa thì cũng chẳng mang lại___」

「Ế ? A, a-no, chị nhầm rồi, Suzuka-san.」

「___Ý nghĩa gì đâu, ...........gì nữa hả, Harukaze. Ý cô là sao ?」

Đột nhiên cắt ngang lời nói của tôi, Harukaze nghiêng đầu với vẻ thắc mắc.

Song vì lí do nào đó, cô ấy bắt đầu giơ ngón trỏ trên bàn tay phải lên rồi ưỡn ngực tỏ vẻ đắc ý.

「E-hèm, không phải đâu ạ. Yuunagi-san không phải người chơi tuyệt vời hay gì đâu. À, tất nhiên là cậu ấy rất giỏi xoay chuyển tình thế, cơ mà điều đó cũng là bình thường đối với những người chơi kì cựu nhỉ. ......Nhưng "bản chất" của Yuunagi-san không phải vậy.」

「..........Thế là gì.」

「Ehehe. Cái đó ấy nhé.」

Nói một cách lấp lửng rồi Harukaze dí mặt lại gần tôi. Đôi mắt ấy đang tỏa sáng lấp lánh trông như một bảo vật quý giá vậy. Không bận tâm đến đứa đang bị lấn át bởi dòng nhiệt áp đảo như tôi, cô ấy cứ thế dần dần thu hẹp khoảng cách.

Và rồi cổ bắt đầu nói một cách nhỏ nhẹ.

「Chắc là____sự cố chấp nhỉ」

Dù tôi có im lặng, dù tôi có không thèm trả lời nhưng cô ấy vẫn tiếp tục dịu dàng nói.

「Yuunagi-san sẽ không bao giờ từ bỏ. Dẫu có khó khăn thế nào đi nữa, cậu ấy sẽ không bao giờ chịu thua. Hồi cứu em ở ROC cũng vậy. Có thể ta ở thế yếu hơn, có thể ta đang trên bở vực của sự tuyệt vọng nhưng chuyện đó hoàn toàn không liên quan gì cả. Cậu ấy sẽ “đóng vai anh hùng” cho đến giây phút cuối cùng.」

「………Nhưng đó chỉ là chuyện của hai người thôi. Còn tôi thì lúc nào cũng gây cản trở cho Tarumi hết. Tôi đã quyết định không cho hắn quay lại nữa rồi.」

「A-no, Suzuka-san. Có thực sự là chị nghĩ vậy không ?」

Bị nhìn bằng ánh mắt có pha chút tinh nghịch khiến tôi chỉ còn cách quay đi lảng tránh rồi kêu lên 「Ực」………..Thực sự thì tôi cũng không biết nữa. Bản thân mình định hành động ra sao, hay định làm những gì, sau cùng cảm giác không muốn bị bỏ rơi này trong tôi vẫn luôn bị Tarumi níu kéo lại.

「Ehehe」

Harukaze một lần nữa nở nụ cười với một đứa đang im bặt như tôi____sau đó cô ấy đan các ngón tay lại với nhau như thể đang cầu nguyện.

「Chỉ một chút thôi. Xin chị hãy nghe em kể về câu chuyện của Yuunagi-san. Nhé ? Onee-chan.」

Truyện Chữ Hay