Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi nghi thức khai máy kết thúc, lúc đầu Thi tổng nói tổ chức bữa tiệc, mọi người ra ngoài ăn cơm uống rượu, nhưng bây giờ Tạ Chiêu là người có bạn trai, thế là cô uyển chuyển từ chối Thi tổng.
Lục Thừa Tư cũng là một trong số nhà đầu tư của bộ phim này, huống chi trong tiệc rượu giới giải trí lần trước, Thi tổng đã nhìn ra một chút manh mối, cho nên dù không ai đặc biệt báo cáo Lục Thừa Tư và Tạ Chiêu đang yêu nhau, chính chị ấy cũng đoán được bảy tám phần.
“Cô Tạ muốn đi hẹn hò với bạn trai hả?” Thi tổng biết rõ còn cố hỏi. Tạ Chiêu ngượng ngùng cười hai tiếng, vẫn thừa nhận nói: “Đúng vậy, anh ấy đến rồi, đang chờ tôi ở bên ngoài.”
“Vậy cô mau đi đi, đừng để người ta chờ quá lâu.” Thi tổng biểu hiện rất cởi mở. Tạ Chiêu cũng không vờ khách sáo với cô ấy, cầm túi xách rời đi.
Thi tổng và trợ lý của chị ấy đứng xa xa nhìn Tạ Chiêu lên xe, khẽ nhướng lông mày.
“Thi tổng, xe này có phải xe của Lục tổng Nặc Sâm không?” Trợ lý cũng nhìn ra chút gì đó, không chắc chắn lắm hỏi Thi tổng.
Thi tổng gật đầu nói: “Không sai, chính là xe của cậu ấy.”
“A? Lục tổng đã tới rồi sao không thuận tiện tham gia nghi thức khai máy? Không phải anh ấy cũng đầu tư ư?”
“Có lẽ cậu ấy không thích những trường hợp này.”
Trợ lý có chút ngoài ý muốn: “Không thể nào, không phải anh ấy cũng tới tiệc rượu lần trước sao?”
Thi tổng nhìn cô ấy, cười một tiếng: “Cô cho rằng Lục tổng thích tiệc rượu ư?”
Trợ lý: “…”
Hình như cô ấy hiểu ra rồi.
…Lục tổng và cô Tạ ngọt ngào ghê!
Trên xe, Lục Thừa Tư và Tạ Chiêu đang bàn xem tiếp theo sẽ đi đâu.
“Không phải lúc trước anh nói muốn đi công viên giải trí sao? Vừa hay bên nay khá gần công viên giải trí, có thể đến thực hiện mong muốn của anh.” Tạ Chiêu vừa nói vừa cầm điện thoại tra khoảng cách từ nơi này đến công viên giải trí.
Lục Thừa Tư hơi lung lay vì lời cô nói, nhưng nhìn sắc trời một chút, lại nhíu mày: “Bây giờ đi có muộn lắm không?”
“Không biết nữa, còn cả buổi chiều cơ mà.”
“Một buổi chiều đủ chơi?”
Tạ Chiêu ngẩng đầu lên nhìn anh: “Cái gì? Anh muốn chơi thật đấy à? Em tưởng rằng anh chỉ tới cảm nhận không khí công viên giải trí thôi cơ.”
Lục Thừa Tư: “…”
Tạ Chiêu đánh giá anh từ trên xuống dưới, nhìn bộ âu phục đắt đỏ và giày da sáng bóng của anh, không nhịn được bật cười: “Anh ăn mặc thế này đến công viên giải trí, người ta sẽ cảm thấy anh đi thu mua công viên giải trí đấy được không?”
Lục Thừa Tư mím môi: “Anh vừa họp ở công ty.”
“Đúng nha, công ty.” Tạ Chiêu vỗ vai anh, “Nếu thành viên hội đồng quản trị biết chuyện anh đi công viên giải trí, liệu bọn họ có luận tội anh không? Ha ha ha ha.”
“…”
“Đến lúc đó sau khi tin tức ‘Tổng giám đốc tập đoàn Nặc Sâm còn chưa hết tính trẻ con vui vẻ chơi ở công viên giải trí’ tuồn ra, sẽ không ảnh hưởng giá cổ phiếu công ty chứ? Em còn mua cổ phiếu của các anh nữa đó ha ha ha.”
Lục Thừa Tư mỉm cười nhìn cô: “Em chỉ quan tâm cổ phiếu của em thôi.”
“Em sai rồi, em nên quan tâm sức khỏe tâm lý của bạn nhỏ sáu tuổi nữa.” Tạ Chiêu nhịn cười nói, “Nếu như thế, chúng ta đi công viên giải trí đi, em mua vé vào VIP cho anh, như thế có thể không cần xếp hàng.”
Lúc Tạ Chiêu mua vé vào cửa trên mạng vẫn luôn nghĩ, tài xế Tiêu biết nhiều bí mật của Lục Thừa Tư như vậy liệu có bị diệt khẩu không?
Sau khi tài xế Tiêu lái xe đến công viên giải trí thì ở bên ngoài chờ bọn họ. Lúc Lục Thừa Tư xuống xe, đặc biệt bỏ áo vest lại trong xe. Tạ Chiêu nhìn anh, tháo cà vạt của anh xuống: “Cà vạt cũng bỏ xuống đi, trông tuỳ ý một chút.”
Lục Thừa Tư hơi cúi người, phối hợp với chiều cao của Tạ Chiêu, một cô bé cầm máy thổi bong bóng màu hồng được mẹ dắt đi ngang qua bọn họ, vừa đi vừa nhìn bọn họ cười.
Lục Thừa Tư dư quang liếc cô bé kia, cũng nhìn về phía cô bé.
“Xong rồi.” Tạ Chiêu cởi cà vạt giúp Lục Thừa Tư xuống, thấy anh đang nhìn một cô bé bèn hỏi, “Sao vậy, anh cũng muốn máy thổi bong bóng?”
Lục Thừa Tư: “…”
“Anh mộng mơ thế, được rồi, em mua cho anh.”
“…Anh không có.”
“Được rồi, em hiểu mà, ở trước mặt em anh không cần phải giả vờ đâu.”
Lục Thừa Tư: “…”
Sau khi đi vào công viên giải trí, Tạ Chiêu thật sự tìm chỗ mua máy thổi bong bóng cho Lục Thừa Tư. Bởi vì cảm thấy loại máy có thể trực tiếp tạo ra bong bóng không vui bằng tự thổi bong bóng, cô còn đặc biệt mua máy thổi bong bóng cần tự thổi.
“Lục Thừa Tư!” Tạ Chiêu gọi Lục Thừa Tư một tiếng, Lục Thừa Tư quay người lại, Tạ Chiêu thổi một hơi dài về phía anh, bong bóng được ánh nắng chiếu lên đủ mọi màu sắc lập tức bay đầy quanh người Lục Thừa Tư.
“Ha ha ha ha.” Tạ Chiêu vừa cười vừa thổi thật nhiều bong bóng về phía Lục Thừa Tư.
Trong không khí thoang thoảng mùi nước xà phòng, vài quả bong bóng vỡ bên cạnh Lục Thừa Tư, Lục Thừa Tư hơi híp mắt, nhìn Tạ Chiêu đang thổ bong bóng.
Anh không tự giác cong môi, cản vài bong bóng gần mặt, kéo Tạ Chiêu vào lòng: “Không phải nói mua cho anh sao? Anh thấy ngược lại em chơi vui lắm.”
Tạ Chiêu bĩu môi nói: “Quá rồi nhá, đường đường một tổng giám đốc tập đoàn đưa ra thị trường, ngay cả máy thổi bong bóng cũng muốn giành với em!”
Lục Thừa Tư cười không nói, anh cầm máy thổi bong bóng trong tay Tạ Chiêu, cũng học bộ dạng của cô thổi khẽ vào giữa không trung. Bong bóng nổi đuôi nhau bay ra, mang theo màu sắc mộng ảo trôi bồng bềnh giữa không trung.
Tạ Chiêu cũng ngẩng đầu lên, nhìn những bong bóng này từ từ bay đi, hỏi Lục Thừa Tư bên cạnh: “Thế nào, chơi vui không?”
“Rất vui.” Lục Thừa Tư nói, lại thổi khẽ về phía Tạ Chiêu.
Bong bóng bay qua sát lỗ tai Tạ Chiêu còn mang theo hơi thở của Lục Thừa Tư, làm vành tai cô nhuộm đỏ.
“Mẹ ơi mẹ ơi, con cũng muốn máy thổi bong bóng.” Một bé trai trông thấy Tạ Chiêu và Lục Thừa Tư ở nơi đó thổi bong bóng, cũng nài nỉ mẹ mình mua máy thổi bong bóng cho mình, “Con muốn máy thổi bong bóng.”
Người mẹ đi sang xem giá máy thổi bong bóng, dường như chê bán quá đắt: “Trong này chỉ là nước rửa bát, về nhà mẹ làm cho con.”
“Con không muốn, con muốn cái này cơ.”
“Con lớn rồi, phải nghe lời.”
Cậu bé bĩu môi: “Cô chú này lớn hơn, bọn họ còn chơi kìa, con cũng muốn chơi.”
Cô chú: “…”
Tạ Chiêu không hiểu, gọi Lục Thừa Tư là chú thì thôi, dựa vào cái gì còn gọi cô là cô! Thằng bé này chẳng hiểu hiểu chuyện gì sất!
Cô cầm máy thổi bong bóng trong tay Lục Thừa Tư, lại thổi về phía trước mặt một cách khoa trương: “Ha ha ha ha ha vui quá! A Tư chúng ta đi, mình qua kia chơi đi!”
Cô nói xong kéo Lục Thừa Tư rời đi, lúc đi còn đắc ý nhìn cậu bé một cái, giống như đang nói, sao, vui không? Hứ, không cho nhóc chơi đó!
Sau khi hai người bọn họ đi xa, Lục Thừa Tư mới mỉm cười và dừng lại: “Cũng không biết hai chúng ta ai ngây thơ hơn.”
Tạ Chiêu nói mà không hề suy nghĩ: “Tất nhiên là anh.”
Lục Thừa Tư phản bác: “Anh cũng không chấp nhặt với một thằng nhóc.”
Tạ Chiêu nói: “Không phải em cũng không chấp nhặt với anh sao?”
Lục Thừa Tư: “…”
Được thôi, cô Tạ không hổ là người làm ngành văn học.
Nếu muốn đấu võ mồm với cô, đời này có lẽ là không thể nào.
“Còn lại cho anh đó, trước khi về nhà anh thổi hết chúng đi.” Tạ Chiêu nhét máy thổi bong bóng vào tay Lục Thừa Tư, “Bằng không anh mang nó về nhà, em cũng sẽ không nói là em muốn mua đâu.”
“…” Lục Thừa Tư cầm máy thổi bong bóng, lại thổi về phía Tạ Chiêu.
Tạ Chiêu vội vàng cười né tránh, còn làm mặt quỷ với Lục Thừa Tư: “Không chạm vào em nhé, có tức không!”
Lòng hiếu thắng của Lục Thừa Tư cũng bị cô kích thích, cầm máy thổi bong bóng đuổi theo cô. Hai người chạy trong công viên một lát, thể lực của Tạ Chiêu rất nhanh không theo kịp: “Được rồi, em nhận thua, em chạy không nổi rồi.”
Lục Thừa Tư cũng dừng lại, nhìn cô nói: “Thể lực của cô Tạ không ổn lắm đâu, xem ra bình thường em viết bản thảo đều không vận động.”
Tạ Chiêu ngước mắt nhìn anh một cái: “Thế anh vận động lúc nào?”
Lấy tình huống sức khỏe của Lục Thừa Tư lúc trước thì không thể vận động mạnh được, hiện giờ cô cũng không nhìn thấy anh vận động bao giờ.
Lục Thừa Tư nói: “Mỗi sáng sớm anh đều vận động, em đương nhiên không biết, bởi vì em còn chưa dậy.”
“A…”
“Nếu không bắt đầu từ ngày mai em gọi em vận động cùng nhé.”
Tạ Chiêu do dự: “Mấy giờ?”
“Muộn nhất năm giờ.”
“…” Tạ Chiêu mỉm cười với anh, “Quấy rầy rồi.”
Lục Thừa Tư cười nhìn cô, đáp án này ngược lại nằm trong dự đoán của anh: “Không sao, về sau anh nghĩ cách kéo em vận động buổi tối.”
“…” Tạ Chiêu cẩn thận ngẫm lời anh, nhìn anh hỏi, “Lời này của anh, rốt cuộc là suy nghĩ của em có vấn đề, hay là lời nói của anh vốn có vấn đề?”
Lục Thừa Tư nói: “Em nói em có suy nghĩ gì trước đi.”
“…” Em muốn đấm anh.
“Ài anh nhìn kìa, bên kia có bán kem, anh muốn ăn không?” Tạ Chiêu chỉ vào cửa hàng kem cách đó không xa, “không dấu vết” chuyển hướng chủ đề. Bạn nhỏ Lục Thừa Tư tất nhiên muốn ăn những đồ ăn vặt này, Tạ Chiêu lập tức dẫn anh đến mua kem.
Cửa hàng kem này là một cửa hàng kem theo chủ đề, trang trí theo phong cách retro, kem bán cũng rất retro, thậm chí có thể mua được loại kem que ngày xưa ở đây.
Chỉ có điều giá cả đủ mua mấy chục cái nguyên bản.
“Tôi mua loại này.” Tạ Chiêu mua hai cây kem kiểu ngày xưa, cùng Lục Thừa Tư một người bóc một cái.
“Thế nào?” Cô liếm que kem cảm nhận một chút, “Của em là vị xoài, chua chua ngọt ngọt.”
Lục Thừa Tư cắn cây kem trong tay, nói với cô: “Của anh là vị mơ, cũng chua chua ngọt ngọt.”
Tạ Chiêu nhìn que kem trong tay anh: “Em có thể cắn một miếng của anh không?”
Lục Thừa Tư cười một tiếng, hào phóng đưa que kem của mình tới: “Có thể, nhưng hơi lạnh đó.”
“Ừm!” Tạ Chiêu đỡ tay anh, cúi đầu cắn một miếng kem vị mơ đỏ của anh, “Ô, lạnh quá, răng của em.”
Lục Thừa Tư lại nở nụ cười: “Xem ra cô Tạ không chỉ thể lực không được, răng lợi cũng không tốt lắm.”
Tạ Chiêu che miệng đẩy Lục Thừa Tư một cái, Lục Thừa Tư thuận thế nắm lấy tay cô, cắn một miếng kem của cô: “Có qua có lại.”
Nhân viên cửa hàng kem đứng ở bên cạnh nhìn bọn họ, cô ấy làm việc trong công viên giải trí, nửa giờ cô ấy có thể ăn mười bát… Không phải, là nửa giờ cô ấy có thể nhìn thấy mười cặp đôi yêu nhau mới đúng. Phần lớn họ họ tản ra mùi chua của tình yêu, nhưng cũng có cặp trông rất ngọt rất cưng, chỉ muốn có bồ ngay.
Ví như đôi trước mặt.
Hu, ngọt quá đi mất.