Trong những ngày cuối năm, thành phố H đã rơi trận tuyết đầu tiên.
Sáng sớm tỉnh dậy, bên ngoài đã phủ một lớp tuyết trắng xóa mỏng, ngày hôm sau bông tuyết không ngừng rơi xuống. Vào đầu buổi tối, tuyết trên đường đã tích tụ, dày đến mức sâu một bàn chân.
“Tuyết đã rơi suốt một ngày rồi...”
Mễ Mị ngồi trên cửa sổ, lười biếng nhìn thế giới tuyết phủ trắng xóa bên ngoài cửa sổ, màn hình điện thoại đang dừng lại ở chỗ nhật kỳ trò chuyện giữa cô và Kinh Hoằng Hiên. Kinh Hoằng Hiên nói rằng hôm nay anh sẽ bận suốt cả một ngày, kết quả là thực sự bận rộn mãi cho đến giờ vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.
Tin tức Ninh Thị bị sụp đổ gần đây đã ầm ĩ đến mức khiến người ta hoảng sợ vào những ngày cuối năm, bây giờ mọi chuyện đã lắng xuống, có thể tưởng tượng được anh sẽ bận rộn đến như thế nào. Mễ Mị thở dài chọc vào ảnh đại diện của ai đó rồi tắt điện thoại, tùy tiện bấm xem video cho đỡ chán.
Khi cô đang buồn ngủ, tiếng chuông được cài đặt riêng dành cho người nào đó lại vang lên, Mễ Mị theo phản xạ có điệu kiện liền tóm lấy điện thoại di động của cô ngay lập tức.
Ở đầu dây bên kia điện thoại có lẫn cả tiếng gió và sương, giọng nói của Kinh Hoằng Hiên giống như suối băng trong một căn phòng ấm áp, thấm vào ruột gan người ta.
“Mễ Mị, anh đang ở trước cửa nhà em.”
“Hả? Sao đột nhiên anh lại ở đây, em sẽ xuống ngay lập tức!” Mễ Mị vừa nghe thấy Kinh Hoằng Hiên đang ở ngoài cửa, cô đã hết buồn ngủ, chạy thẳng xuống lầu mở cửa cho anh. Trong bước chân còn có niềm vui bất giác và sự khẩn trương vô cùng.
Gió lạnh mùa đông mang theo từng cơn lạnh run người, cô không khỏi thặt chặt cổ áo. Tại cửa ra vào, toàn thân Kinh Hoằng Hiên mang theo hơi thở lạnh lẽo, đỉnh đầu sáng ngời, lúc nhìn thấy cô, hàm răng trắng sáng, hai mắt sáng ngời như thể băng tuyết vạn trượng cũng không thể nào che lấp nổi.
“Hôm nay là ngày thứ , may mắn là anh không đến muộn.”
“Anh đến tìm em đây.”
“Ừm.”
Một người đẹp trai không ai sánh bằng, một người duyên dáng và quyến rũ, hai người đưa mắt nhìn nhau, cười ngốc nghếch.
Cô chưa kịp nói thì ngay sau đó, Kinh Hoằng Hiên đột nhiên quỳ một gối xuống trước mặt cô. Tim Mễ Mị đập “thình thịch” loạn nhịp, trong đầu cô chợt nảy ra một suy nghĩ.
Khuôn mặt Kinh Hoằng Hiên mang theo sương tuyết, trên mặt, đã đến trên mặt trăng như một kỵ sĩ dầm mưa dãi nắng, bước trên ánh trăng đến đây.
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào mắt cô không dừng lại một phút nào, rồi từ từ duỗi tay trái ra, trong lòng bàn tay là một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh được đặt trong một chiếc nhung đỏ.
“Em bằng lòng gả cho anh chứ?”
Mễ Mị run rẩy, đưa tay lên che miệng, không thể tin được tự véo mình một cái.
“Mị Mị, em có bằng lòng lấy anh không?” Kinh Hoằng Hiên dịu dàng và tôn trọng nhìn cô, cô nhất thời không trả lời lại, anh dường như có thể hỏi mãi cho đến khi cô gật đầu mới thôi.
Trong tầm mắt của cô đã dâng trào ngấn nước, Mễ Mị gật đầu một cách quyết liệt.
“Bằng lòng!”
Bằng lòng, bằng lòng, bằng lòng! Em đã luôn chờ đợi anh.
Khuôn mặt của Kinh Hoằng Hiên ngay lập tức sáng bừng hơn cả mặt tời và ánh trăng. Như thể anh là ánh sáng duy nhất trên thế giới này. Anh nhẹ nhàng nâng tay trái cô lên, trịnh trọng đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô.
Chiếc nhẫn mang theo độ nóng như thiêu đốt, đã kéo hai người họ lại gần nhau hoàn toàn.
Kinh Hoằng Hiên đứng dậy và ôm cô vào lòng.
“Anh sẽ không bao giờ để buông em ra nữa.”
“Ừm! Tôi cũng sẽ không đâu.”
Lồng ngực căng phồng sắp nổ tung, chất chồng những cảm xúc tràn trề, trên có lẫn sự ướt át, cô nhịn thật lâu sau nhưng cũng không kìm lại được, nhắm mắt lại, áp sát vào lồng ngực của Kinh Hoằng Hiên, dùng hết sức để ôm lấy hoàng tử điện hạ của mình.
Cô biết rằng Kinh Hoằng Hiên chắc chắn sẽ quay lại cầu hôn cô, nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị nhiều gì, cũng không thể chịu được cú sốc khi cảnh tượng này thật sự đến.
Cô không cần hoa, không cần tiếng vỗ tay, cũng không cần những kế hoạch tràn ngập bầu không khí lãng mạn, chỉ cần ánh mắt của một mình Kinh Hoằng Hiên, cả thế giới đều ở trước mặt cô.
“Anh đợi em một lát!”
Mễ Mị hít sâu một hơi, quay đầu chạy về phòng. Tháng này cô đã được các chị em thay phiên nhau dạy dỗ rồi, bây giờ đã đến lúc phải nộp bài tập thôi!
Kinh Hoằng Hiên bối rối nhìn cô rồi chạy “bịch bịch” lên lầu.
Một lúc sau, cô mang theo một chiếc vali nhỏ bước xuống với, cô đã thay quần áo dùng để đi ra ngoài rồi. Trong lòng Kinh Hoằng Hiên như bị tắc nghẽn, vội vàng đi tới bên cạnh cô, nhận lấy hành lý: “Em đang làm gì thế?”
Mễ Mị đang đứng trên cầu thang, mắt sáng ngời, trái tim cô run rẩy, đặt túi trong tay vào lòng Kinh Hoằng Hiên, dùng hai tay ôm lấy mặt anh và hôn anh thật kêu!
“Em phải ăn anh thôi.”
Đôi mắt Kinh Hoằng Hiên mờ đi ngay lập tức, không nói lời nào, nhấc hành lý của Mễ Mị lên, và kéo cô đi ra noài cửa.
Mẹ Trương đang ở trong bếp nghe thấy tiếng động liền thò đầu ra ngoài, chỉ thấy cánh cửa được đóng chặt lại, bà ấy bước tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Mễ Mị lên xe của Kinh Hoằng Hiên.
“Thì ra là cậu chủ tới tìm cô chủ.” Mẹ Trương tươi cười quay trở lại phòng bếp, tiếp tục làm việc.
Trong xe, sau khi làm ra những chuyện đáng kinh ngạc đó khuôn mặt của Mễ Mị đỏ bừng vì phấn khích, Kinh Hoằng Hiên đã ôm lấy cô và hôn cô thật sâu, sau đó khởi động xe và rời đi với tốc độ nhanh chóng.
Cả hai lái xe về căn hộ của Kinh Hoằng Hiên.
——
——
Nhà họ Mễ đang dùng bữa tối, Tần Dĩnh nhìn vào vị trí trống không, nghi ngờ hỏi mẹ Trương.
“Hôm nay Mễ Mị không có ở nhà sao?”
“Buổi tối cô chủ đã đi ra ngoài rồi. Tôi nhìn thấy xe của Kinh Hoằng Hiên. Chắc là tối nay hai người sẽ cùng nhau ăn tối.”
Khi nghe tin con gái và Kinh Hoằng Hiên đã đi chơi rồi, Tần Dĩnh mới cảm thấy nhẹ nhõm, còn Mễ Quan đang ở đối diện vừa ăn vừa lướt điện thoại đột nhiên ho khan một tràn mãnh liệt, sắc mặt đỏ bừng.
“Khụ khụ khụ!!!”
Tần Dĩnh vội vàng rót đầy nước vào ly trước mặt: “Sao vậy? Đã lớn như vậy rồi mà ăn cơm còn có thể bị sặc nữa sao, nên tập trung ăn uống đừng nghịch điện thoại nữa!”
“Không phải đâu, mẹ, mẹ nhìn xem!”
Mễ Quan che miệng, đưa điện thoại cho Tần Dĩnh, Tần Dĩnh ghé đầu nhìn sang. Trên màn hình điện thoại di động của Mễ Quan hiển thị một bài đăng mới nhất của Mễ Mị trên vòng bạn bè.
[Mễ Mị: He he he.] Hình ảnh kèm theo là bàn tay của hai người đang nắm vào nhau, ngón áp út của người phụ nữ còn đeo một chiếc nhẫn kim cương sáng bóng.
“Ha!” Quý bà Tần Dĩnh không kiềm nén được sự kinh ngạc phát ra tiếng cảm thán. Mễ Trung Dương ngồi ở bên cạnh nghe vậy liền nghi ngờ thò đầu sang, sau khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương sáng bóng trong bức ảnh, một người bình tĩnh như ông ấy cũng sững sốt một chút. Sau đó quay sang nhìn Tần Dĩnh.
Mễ Quan uống ừng ực cạn một cốc nước lớn để giảm bớt cú sốc vừa rồi.
Tại sao không nói một lời nào đã cầu hôn rồi??!
Mễ Trung Dương đưa mắt sang và trực tiếp ra lệnh cho Mễ Quan.
“Gọi điện thoại cho Kinh Hoằng Hiên, nói rằng bố muốn gặp cậu ấy.”
Mễ Quan đối mặt với vẻ uy nghiêm của bố mình và gọi Kinh Hoằng Hiên. Nhưng không ai nghe máy.
Gọi cho Mễ Mị cũng vẫn không có ai nhấc điện thoại.
Vẫn không có ai trả lời.
Anh ta thì thào nói nhỏ: “Bố mẹ, người trẻ tuổi mà, hôm nay được cầu hôn nên nhất định phải chuẩn bị một chút, phải vui vẻ một chút. Ngày mai con nhất định sẽ mang Kinh Hoằng Hiên về đây cho hai người!”
Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau, miễn cưỡng bị anh ta thuyết phục.
Mễ Quan thở phào một hơi rồi lướt vòng bạn bè, để lại lời nhắn cho em gái của mình: Em mau bề nhà đi, bố mẹ sắp nổi nóng mất rồi.
——
Lúc này, cả hai người bọn họ đã hoàn toàn bỏ mặc thế giới bên ngoài, tập trung vào thế giới của hai người.
Kinh Hoằng Hiên kéo Mễ Mị vào cửa, không nói một lời nào, tặng cho cô một nụ hôn thật là sâu. Nhiệt độ càng lúc càng nóng lên, quần áo từng món từng món rơi xuống.
Kinh Hoằng Hiên đã bị Mễ Mị ở trên xe trêu chọc đến mức toàn thân bốc hỏa rồi, trực tiếp kích động ôm Mễ Mị lên đi về phía phòng ngủ.
Mễ Mị ôm cổ Kinh Hoằng Hiên, sau nụ hôn đó dũng khí ban nãy của cô đã đột nhiên biến mất, cô sợ muốn chết.
“Cái đó, cái đó...”
“Sao vậy? Không phải em anh nói muốn ăn thịt anh sao?” Kinh Hoằng Hiên ôm cô cùng nhau ngã xuống giường, ánh mắt như dã thú màu xanh lục. Anh không nói câu nào, ôm chặt con thỏ đang chuẩn bị chạy trốn.
Một đêm đầy đê mê.
Trên màn hình của chiếc điện thoại di động bị bọn họ lãng quên không ngừng xuất hiện các loại tin nhắn và cuộc gọi. Tuy nhiên, chủ nhân của nó đã không còn thời gian để lo việc khác nữa. Lúc này, lại một tin nhắn khác từ một số lạ gửi đến.
[Tôi sẽ tóm được cô.]
Màn hình điện thoại đấu tranh phát ra chút ánh sáng cuối cùng, rồi sau cùng, nó tắt ngấm trong sự vinh quang sau khi phải gánh chịu trọng trách nặng nề.
- -----oOo------