"Vài năm gần đây, tập đoàn Lai Tắc liên tục đầu tư vào những ngành nghề trọng điểm của công ty chúng ta.
Chỉ riêng năm nay, hai công ty đã liên tục cạnh tranh nhau các dự án.
Tuy là xác suất công ty chúng ta giành chiến thắng cao hơn."
Trong phòng họp, cánh cửa chớp ngăn không cho ánh nắng bước vào, chỉ có một vài tia nắng xuyên được vào trong căn phòng.
Giám đốc phụ trách ngành bất động sản của Túng Thế đang trình bày trên máy chiếu, ông giải thích sơ qua về dữ liệu cạnh tranh với tập đoàn Lai Tắc trong suốt mấy năm gần đây.
Căn phòng này được trang trí theo phong cách sang trọng và cổ điển, mang đậm phong cách cá nhân của Kinh Lôi Đình.
Tính cả Kinh Hoằng Hiên và Kinh Lôi Đình, chưa đến người, họ đều là những nhân viên cấp cao của Túng Thế.
Không tính những cổ đông vì họ không tham gia vào hoạt động kinh doanh của tập đoàn, những người này, đều là những cánh tay đắc lực của Túng Thế.
Tập đoàn Túng Thế có thể trở thành tập đoàn đa quốc gia, họ tham gia đầu tư rất nhiều các lĩnh vực.
Giám đốc bất động sản vừa kết thúc bài phát biểu, lần lượt các giám đốc khác cũng đứng dậy phát biểu.
Đánh giá thông tin từ cái nhìn đa chiều và khác quan, khoảng cách giữa Túng Thế và Lai Tắc đang ngày càng rút ngắn.
Trong suốt buổi họp, vẻ mặt của tất cả mọi người đều rất nghiêm trọng.
Lần này, đến lượt một người đàn ông trung niên, ông ấy di chuyển chuột, một tấm bản đồ địa cầu xuất hiện trên màn hình máy chiếu.
Trên bản đồ còn có hai vạch đỏ và xanh, dùng để đánh dấu lĩnh vực thương mại đầu tư quốc tế.
"Đường màu xanh đại diện cho chúng ta, đường màu đỏ đại diện cho Lai Tắc." Người đó tiếp tục di chuyển chuột.
Một biểu đồ xuất hiện ở góc bên phải màn hình.
Những năm gần đây, nhánh đường màu đỏ ngày càng di chuyển lên trên, năm nay, ở một vài nơi nó đã vượt qua đường màu xanh.
Mấy năm nay, Lai Tắc chủ trọng việc mở rộng thị trường nước ngoài, cuộc cạnh tranh ngày càng khốc liệt
Kinh Lôi Đình nhìn chằm chằm vào biểu đồ, ánh mắt tối sầm lại..
"Ninh Tuấn Thần - người thừa kế của tập đoàn Lai Tắc, năng lực làm việc cậu ta rất khá, cậu ta là người có công lớn nhất giúp cho Lai Tắc mở rộng thị trường ở bên nước ngoài."
"Mấy năm trước, cậu ta lấy danh nghĩa đi du học nước ngoài, thực ra, Ninh Quang Phủ cố gắng bồi dưỡng cậu ta và để cậu ta phụ trách công việc kinh doanh ở nước ngoài." Nói đến đây, người đàn ông trung niên chỉ tay vào hai điểm trên bản đồ, nghiêm túc nói: "Chỉ riêng năm nay, cậu ta cướp hai thị trường trọng điểm của chúng ta.
Mexico đã quyết định hợp tác với Lai Tắc."
"Còn một chuyện nữa, lúc trước ở Mexico, hình như đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, hình như đã có kẻ nào cản đường.
Ninh Tuấn Thần người này khá có bản lĩnh, cậu ta dùng mọi thủ đoạn để giành lấy bản hợp đồng kia.
So người cha của mình, thì cậu ta giỏi hơn rất nhiều."
Người đàn ông trung niên từ tốn giải thích, lúc nhắc đến Mexico, ông ta đột nhiên quay sang nhìn Kinh Hoằng Hiên.
Trong ánh mắt hiện rõ sự bất mãn.
Sự bất mãn này từ vị trí trưởng bối dành cho hậu bối, ông ấy chỉ tiếc "rèn sắt không thành thép".
Ông ta phụ trách công việc kinh doanh nước ngoài của Túng Thế, ông ta là cánh tay đắc lực của Kinh Lôi Đình.
Và đương nhiên ông ta biết Kinh Lôi Đình luôn muốn Kinh Hoằng Hiên thực hiện điều kia.
Nhưng Kinh Hoằng Hiên quá cố chấp!
Nghĩ đến đây, ông ta liền cảm thấy tức giận.
Ông ta thực sự không thể hiểu nổi, tại sao anh lại cứng đầu như vậy.
Rõ ràng việc đó rất có lợi cho Túng Thế.
Mặc dù năng lực làm việc của Kinh Hoằng Hiên rất khá, so với bạn bè cùng lứa thì xuất sắc hơn rất nhiều, nếu Túng Thế được giao cho anh thì chắc chắn sẽ nâng lên tầm cao mới!
Kinh Hoằng Hiên đứng trước ánh mắt chỉ trích mọi người, anh vẫn tỏ ra bình thản.
Nét mặt không thay đổi, nhìn lên màn hình, để lộ ra xương quai hàm sắc sảo, vẻ ngoài anh tuấn đẹp trai.
Trong suốt buổi họp, anh đều tập trung lắng nghe, nhưng không hề lên tiếng.
Hầy...!thật đáng tiếc, đứa nhỏ này, quá thâm hiểm.
Kinh Lôi Đình ngồi vững như núi Thái Sơn, bàn tay khẽ gõ nhẹ lên mặt bàn, đột nhiên gọi tên Kinh Hoằng Hiên: "Hoằng Hiên, mau nói cho ba biết bằng chứng con đang cầm."
Chủ đề đột nhiên bị thay đổi, ánh mắt của tất cả mọi người đều quay sang nhìn Kinh Hoằng Hiên.
Đúng rồi chứng cứ, ánh mắt mọi người đột nhiên lóe sáng lên.
Bằng chứng Ninh Quang Phủ bạo hành gia đình với Nguyễn Khinh Ngữ.
Nếu có bằng chứng này, chắc chắn có thể dễ dàng đánh bại Ninh Quang Phủ.
Kinh Hoằng Hiên đã sớm chuẩn bị, ở trước mặt mọi người, anh mở laptop ra.
Chạm ngón tay mở một thư mục.
Màn hình đột nhiên biến thành màu đen, một video được hiện lên.
Trong video, Nguyễn Khinh Ngữ đang nằm trên ghế sofa, ánh mắt đờ đẫn nhìn theo cái đồng hồ đang lắc lư trước mắt.
Giọng nói bác sĩ tâm lý vang lên.
"Hãy quên những người nhà của cô đi.
Hãy quên đi quá khứ đau buồn đó.
Từ bây giờ trở đi, cô là một người khác."
"Được rồi, vậy bây giờ, cô là ai?"
"Tôi...!Tôi là ai?" Người phụ nữ liên tục lẩm bẩm, và lặp lại câu nói này, chính bà ấy cũng không biết mình là ai.
Đoạn video đến đây rồi dừng lại.
Một lúc sau hình ảnh lên hiện lên, nhưng ở một khung cảnh hoàn toàn khác.
Nó dài gấp đôi đoạn video đầu tiên, người phụ nữ liên tục đi lại trong phòng, nhìn đồng hồ bên góc phải màn hình, mọi người đoán ra rằng bà ấy đã bị nhốt trong căn phòng suốt ngày.
Mọi người đang chờ xem tiếp sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, hình ảnh bỗng nhiên biến mất, màn hình lại biến thành màu đen.
Khung cảnh xung quanh tối đen như mực, chỉ có tiếng nói chuyện vang lên.
Mọi người im lặng lắng nghe.
"Ninh Quang Phủ, cầu xin anh hãy thả tôi đi! Tôi muốn quay trở về nhà!!!"
"Em, nằm, mơ, đi."
Đoạn video kết thúc.
Cạch, cách cửa chớp đột nhiên mở ra, ánh mắt mặt trời không bị ngăn cản, tỏa ra những tia nắng rực rỡ khắp căn phòng.
Kinh Hoằng Hiên đặt điều khiển xuống, nhìn Kinh Lôi Đình nói: "Đây là thói quen nghề nghiệp của bác sĩ tâm lý.
Trong quá trình thôi miên Nguyễn Khinh Ngữ, họ quay lại video để lấy đó làm tài liệu khám bệnh."
Mọi người đều quay sang nhìn nhau, trong đôi mắt bọn họ đều lộ ra sự ngạc nhiên.
Mặc dù đoạn video này chỉ là cảnh được ghép lại và dài chưa đầy phút.
Nhưng, nếu mọi chuyện là thật, đây có thể bằng chứng buộc tội Ninh Quang Phủ.
"Chắc chắn Ninh gia cũng đã bắt đầu ra tay.
Tuy bằng chứng này, không thể buộc tội ông ta bạo lực gia đình với Nguyễn Khinh Ngữ.
Nhưng con đã liên hệ được với luật sư nổi tiếng, người đó nhận xử lý vụ ly hôn của Nguyễn Khinh Ngữ, chiến thắng chắc chắn nằm trong tay chúng ta.
Điều mà con lo lắng, không biết liệu bà ấy có lén nhận tiền của Ninh Quang Phủ rồi phản bội lại chúng ta hay không."
Lời nói này đã đánh thức lòng cảnh giác của mọi người.
Kinh Lôi Đình đồng ý giữ Lam Huệ lại, đây là lý do vì sao cuộc họp lần này được tổ chức!
Bọn họ quyết định lợi dụng Lam Huệ, để ra đòn chí mạng cho Ninh Quang Phủ!
"Mọi người có ý kiến gì không?" Kinh Lôi Đình quay sang nhìn mọi người: "Đây là một cơ hội tốt.
Mọi người cứ thoải mái nói ra suy nghĩ của mình."
Chú Kinh là người đầu tiên lên tiếng, lông mày nhíu lại, khuôn mặt nghiêm túc, hỏi Kinh Hoằng Hiên: "Tất cả những điều này đều là thật?"
"Chú, tất cả đều là sự thật." Kinh Hoằng Hiên lễ phép trả lời: "Những lời nói và hành động của Nguyễn Khinh Ngữ trong buổi họp báo đều là sự thật.
Bà ấy đã nộp đơn ly hôn với Ninh Quang Phủ."
Sau khi chắc chắn bằng chứng này là thật, lúc này những người ngồi ở đây mới để lộ ra nụ cười.
Mọi chuyện quá tuyệt...
"Chủ tịch Kinh, chúng ta lợi dụng thời cơ này, cố tình đổ thêm dầu vào lửa."
"Đúng vậy, đây là một cơ hội tốt, là còn nằm trong tay chúng ta.
Ninh Quang Phủ chắc chắn sẽ không thể thoát được tội."
"Ninh gia sử dụng rất nhiều thủ đoạn dơ bẩn với Túng Thế.
Mà một số cổ động chúng ta lại có dã tâm muốn thôn tính tập đoàn Túng Thế"
"Chúng ta phải đi tìm nhà tâm lý học kia, và chúng ta đã có bằng chứng trong tay, cho dù hắn có sử dụng thủ đoạn gì, cũng không thể động đến chúng ta "
...
Những người ở đây đều là những tên cáo già, chỉ vài câu nói đã vạch ra một kế hoạch hoàn chỉnh, còn tạo ra một cái bẫy hoàn hảo, khiến Ninh Quang Phủ vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên đường.
Lúc này trên khuôn mặt Kinh Lôi Đình mới để lộ ra ý cười.
Mặc dù Túng Thế bày ra một cái lưới để giăng bẫy Lai Tắc, nhưng đây là cuộc chiến không cân sức, Túng Thế dễ dàng hạ gục đối thủ lớn nhất của mình.
Ông trời đã giúp chúng ta.
Kinh Hoằng Hiên nhắm mắt lại, anh có thể đoán được suy nghĩ trong đầu của mấy người này, khi ngửi thấy mùi tươi đàn cá mập làm sao có thể bỏ qua con mồi đó.
"Hoằng Hiên, con nhất định phải bảo vệ người phụ nữ này." Kinh Lôi Đình cố tình nhấn mạnh.
"Vâng, ba cứ yên tâm, con hứa sẽ bảo vệ bà ấy." Kinh Hoằng Hiên lên tiếng trả lời.
Ánh mắt của hai người chạm vào nhau.
Mạch sóng ngầm, Kinh Hoằng Hiên nhất định sẽ không chịu thả Lam Huệ ra, nụ cười trên khuôn mặt Kinh Lôi Đình dần biến mất.
Buổi họp chính thức kết thúc.
Từng người lần lượt rời đi, Kinh Lôi Đình gọi Kinh Hoằng Hiên lại: "Hoằng Hiên, con ở lại đây một lúc." Người rời đi cuối cùng chính là chú Kinh, nghe thấy vậy liền dừng lại, ông ta quay lại nhìn hai người này bằng ánh mắt phức tạp, cuối cùng chỉ biết thở dài rời đi.
Bầu không khí trong phòng trở nên rất kì lạ.
"Con mau phát lại đoạn video đó."
Kinh Hoằng Hiên im lặng, một lần nữa mở đoạn video đó lên.
Kinh Lôi Đình tập trung quan sát, phút trôi qua rất nhanh.
"Đoạn video này là thật."
"Vâng."
"Hoằng Hiên." Kinh Lôi Đình giọng điệu thay đổi, lộ ra vẻ uy nghiêm: "Con tìm một người đóng giả Nguyễn Khinh Ngữ, con coi Ninh Quang Phủ là kẻ ngốc sao!"
Kinh Hoằng Hiên nghe vậy thấy, liền bật cười, khí chất mạnh mẽ của anh không hề bị yếu thế trước Kinh Lôi Đình: "Lam Huệ là do chính tay Ninh Quang Phủ đích thân đào tạo.
Con át chủ bài này bây giờ đang nằm trong tay của con, con tự biết sức mạnh của nó lớn như thế nào.
"
Chỉ cần tạo cho nó một điểm tựa, nó sẽ khuynh đảo các thế giới này.
Kinh Lôi Đình để lộ ra sự hài lòng, xem ra Ninh Quang Phủ lần này không thể thoát tội.
Ông ấy không muốn truy cứu chuyện của Lam Huệ nữa, ông ấy ý muốn Kinh Hoằng Hiên giao lại người đó cho mình.
"Chuyện lần trước ba nói với con, con đã suy nghĩ kỹ chưa?"
"Ba đang nói đến chuyện gì cơ."
Kinh Lôi Đình nghe thấy vậy, sự vui vẻ trong lòng dần biến mất, ông ấy lập tức nghiêm mặt lại, lớn tiếng trách mắng: "Con còn định tùy hứng đến bao giờ, Mễ Mị không thích hợp với con!"
"Con cũng đã nói rõ với ba rồi, chuyện hôn nhân của con tự con quyết định." Kinh Hoằng Hiên không chịu nhún nhìn, anh nhấn mạnh nói: "Người con muốn kết hôn chính là cô ấy."
"Con!"
"Con còn có chút việc cần xử lý, con xin phép đi trước."
Kinh Hoằng Hiên không muốn phí lời, đứng dậy khẽ cúi đầu chào Kinh Lôi, sau đó liền rời đi.
Ở phía sau, Kinh Lôi Đình tức giận ném gạt tàn vào tường.
Cứ nhắc đến vấn đề hôn sự, lúc nào hai cha con cũng cãi nhau một trận.
Cánh cửa màu nâu ngăn cản bầu không khí căng thẳng.
Kinh Hoằng Hiên vẻ mặt bực bội.
Sát khí tỏa ra khắp người anh.
Đến tận bây giờ, Kinh Lôi Đình vẫn không chịu từ bỏ.
Cánh cửa thủy tinh trong thang máy phản chiếu lại hình ảnh của anh.
Gia thế giàu có, xuất thân cao quyét, sở hữu vẻ ngoài đẹp trai, Kinh Hoằng Hiên khẽ nhếch khóe môi, hình ảnh phản chiếu đó cũng lặp lại hình động của anh.
Kinh Hoằng Hiên lộ rõ sự chán ghét, anh nhắm mắt lại.
Cho dù là ai thì cũng coi anh là một món hàng, ngay cả Kinh Lôi Đình cũng không được phép làm vậy.
"Kinh Hoằng Hiên, anh là người đàn ông đẹp trai nhất mà em từng gặp!"
"Anh Hoằng Hiên! Em cầu xin anh hãy ăn thêm một miếng...!Kinh Hoằng Hiên!"
"Em muốn được gả cho anh~ "
Khuôn mặt Mễ Mị hiện lên trong đầu anh, bên tai vang giọng nói của cô, từ vui vẻ, hạnh phúc, tức giận, ngay cả những lúc làm nũng.
Đặc biệt đôi mắt lúc nào cũng tràn ngập hình ảnh của anh.
Từng giây phút đó, đều được anh khắc ghi trong lòng.
"Đồ ngốc." Kinh Hoằng Hiên bật cười, giọng nói tràn ngập sự cưng chiều.
Sương mù trong lòng anh dần biến mất, cảm ngọt ngào dần lan tỏa khắp trái tim anh.
Vào giây phút này, anh bỗng nhiên cảm thấy may mắn, vì lúc trước anh đồng ý đính hôn cùng Mễ Mị, đó là một quyết định chính xác.
Tình cảm của cô rất trong sáng và chân thành, người cô thích chính là anh.
"Đinh!" Thang máy dừng ở tầng , mở ra.
Lưu Khải Truyện đang đứng ở trước cửa văn phòng, vừa nhìn thấy Kinh Hoằng Hiên xuất hiện, ngay lập tức chạy về phía của anh.
Vẻ mặt Lưu Khải Truyện rất nghiêm trọng, Kinh Hoằng Hiên đột nhiên có linh cảm xấu.
"Kinh tổng, vừa nãy vệ sĩ vừa báo tin, Mễ tiểu thư gặp tai nạn ở ngã tư Tân An, may mắn không bị thương.
Nhưng người gây ra tai nạn chính là Ninh Tuấn Thần."
Nét mặt của Kinh Hoằng Hiên ngay lập tức thay đổi, đôi mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên!
"Cái gì cơ?!".