"Ouka, ông có thích đồ hầu gái không?"
"Tự nhiên bà hỏi câu gì đâu thế?."
"Mẹ tôi bảo rằng nếu tôi làm việc nhà ở nhà ông, thì tốt nhất là mặc trang phục hầu gái."
"Tốt chỗ nào vậy bây?"
"Vì vậy, mẹ tôi đã đưa tôi bộ đồ hầu gái này nè."
"...Ồ, tôi cứ tưởng đó sẽ là đồ hầu gái hở hang với váy ngắn, nhưng tính ra nó khá bình thường phết nhỉ. Màu xanh nhẹ nhàng với ít điểm nhấn."
"Ông thích váy ngắn hơn à?"
"Nâu, tôi thấy như này tốt hơn. Váy ngắn thì nấu ăn sẽ nguy hiểm lắm."
"Vậy sau khi nấu ăn xong tôi sẽ đổi sang bộ váy ngắn nhá? Đồ tôi bao la luôn."
"Vậy chi má? Mặc một bộ này thui là đủ."
"Ôi chao, hóa ra ông muốn tôi mặc trang phục hầu gái thôi... Ouka, ông khoái hầu gái đúng hong đó."
"A hèm a hèm, hỏng nghe gì hớt."
"Mà thôi, để mặc thử xem nó như nào. Còn này là của ông nè, Ouka."
"...Gì đấy? Đừng nói bắt cả tôi mặc nhé? Mư đê."
"Đâu phải. Này không phải đồ hầu gái đâu. Đồ quản gia đó."
"Tại sao?"
"Tại ông sẽ mặc nó."
"Mắc gì chớ?!"
"Mẹ tôi
bảo ông cũng nên mặc cho hợp tông. Với lại mẹ tôi cũng nghĩ rằng hầu gái và quản gia sẽ hợp nhau hơn."
"Hợp nhau kiểu gì... Đợi đã, có tờ giấy trong bộ quần áo..."
"À, mẹ tôi còn kêu ông đọc nó nữa."
"Để xem nào... 'Hãy vào vai quản gia máu M.' Cái oát đờ phắc?!"
"Ái chà, có dịp hành hạ ông rồi! Nào Ouka! Mặc vô lẹ!"
"Nghe vậy có đằng trời tôi dám mặc?! Ủa, bà mặc xong rồi à, nhanh thế?!"