"Ouka, tạm biệt..."
"Hả? Asuka...? Tạm biệt...? Sao cơ chứ?"
"Tôi có người yêu rồi."
"Có người yêu... Ai cơ?"
"Cho nên là, Ouka, tôi không đi chơi với ông được nữa đâu."
"Asuka, trả lời tôi đi..."
"Tôi không còn nấu ăn cho ông được nữa. Cũng không qua nhà ông và ngủ chung với ông được luôn."
"Asuka...?"
"Tại vì, tôi đã thành bạn gái của một người khác."
"..."
"Mọi thứ tôi làm cho ông, Ouka, tôi sẽ chỉ làm với người yêu của tôi thôi."
"Asuka... Liệu như vậy bà có hạnh phúc không? Người đó sẽ làm bà hạnh phúc chứ?"
"Hửm? Tôi không chắc lắm. Ouka cũng đang làm tôi hạnh phúc mà?"
"Asuka, bà đang nói gì đấy? Sao câu chữ lộn tùm lum thế kia."
"Chẳng phải ông không còn muốn bên tôi nữa sao?"
"Tôi muốn ở bên bà chứ. Nhưng nếu bà muốn như vậy thật, thì chắc tôi cũng không cản được bà..."
"Thế tại sao... Tại sao Ouka lại khóc?"
"Làm gì có... Tôi có khóc đâu."
"Tạm biệt, Ouka."
"Asuka... Chờ đã!! Sao lại... mơ á? Mơ kiểu méo gì vậy?"
"Ông la làng gì đó, Ouka? Ông đang bệnh mà, ngủ đi chứ..."
"Không có, tôi mơ thấy... Asuka đột nhiên biến mất... À mà Asuka? Sao mà nằm chung giường tôi thế?"
"Munya... Sao đó? Trời lạnh lắm, đắp lại chăn cho tôi đi..."
"Asuka...!!"
"Nya? Uhyaa... Sao dạ, Ouka? Hmm? Ouka đang ôm tôi sao, có đang mơ không ta?"
"Bà còn ở đây với tôi... tôi mừng quá..."
"Mồ... myu... Ouka mơ cái gì mà nghe sợ dạ ta? Nè, nè... Lúc bệnh ông trông yếu đuối hơn hẳn luôn..."
"Xin lỗi bà, tôi sợ tôi lây bệnh cho bà tiếp mất… Nhưng tôi ôm bà như này thêm nữa được không?"
"Cũng đâu từ chối ông được... Không sao đâu... Lỡ không may tôi có cảm thật... tôi vẫn còn Ouka ở bên mà... Lúc đó nhớ chăm sóc tôi nhá... Ngủ ngon..."
"Dạ... Bà ngủ ngon, Asuka..."