“Asuka, tôi làm bữa sáng rồi nè.”
“Tuyệt dời, đợi nãy giờ rùi.”
“Tôi làm bánh mì với trứng khuấy thôi. À, còn có thêm thịt xông khói với súp như bà muốn nữa.”
“Aahn.”
“Tự ăn đê…”
“Người tôi đao quá☆. Đút tôi ăn nhoa, nhoaaaa?”
“Lần này thôi đấy… rồi ăn xong thì đi tắm… à, không, tắm trước đi. Tắm xong là bà sẽ đỡ đau hơn đó.”
“Thật á?”
“Chắc là vậy. Căng cơ thì qua một lúc nó tự hết mà.”
“Chắc vậy thật. Lúc tôi mới dậy thì nó đau nhức nhối luôn, mà giờ nó hết… chết cha.”
“Quào, kỹ năng diễn xuất tuyệt tác nhân gian. Biết ngay là bà hết đau rồi mà.”
“Không thể nào… sao ông biết thế!? Thám tử lừng danh Ouka sao!?”
“Tội phạm này hơi lỏ đó, Asuka.”
“Chậc, tôi chỉ muốn chơi với ông thôi mà, tôi mà không nói chắc gì ông biết!”
“Chịu mặc đồ ngủ như này chơi luôn á?”
“Chứ sao nữa!”
“Ít nhất thay đồ giúp con đi ạ… đừng có mặc đồ ngủ lâu như thế chứ.”
“Ông cũng mặc đồ ngủ rồi nằm xuống chung với tôi đi. Mình có đồ ngủ cặp đó, chỉ khác màu thôi.”
“Ủa!?”
“Mẹ tôi mua đó, cho mấy lúc ông có ngủ lại đây.”
“Mẹ à…”
“Ái chà, hay là ông hông muốn tôi mặc gì hết? Bạo quá à nha, không ngờ~.”
“Cái đó thì để sau… Tôi không nằm với bà đâu, nhưng tôi sẽ ở đây với bà.”
“Chậc. Thế thì ít nhất đút tôi ăn đi, nhoaaa.”
“Rồi. Bà muốn ăn gì trước?”
“Bánh mì Quết thật nhìu bơ và mứt dâu lên đó cho tôi nhá!”
“Dạ vâng… đã rõ mệnh lệnh, thưa tiểu thư của tôi.”
“Đó rùi! Quả giọng ứ hự của Ouka đây rùi! Thật là đã quá đi thui!”