“Hishiki ơi! Cơm trưa nè! Yakisoba, bánh hot dog, rồi…”
“...!!”
“Sao đó, Hishiki?”
“Dateyama…”
“B-Bà sao đấy, Hishiki?! Sao mặt bà tái nghét vậy! Bà lạnh à? Cần mặc áo khoác không?”
“K-Không có gì đâu. Không cần lo cho tôi. Cảm ơn ông đã đem bữa trưa đến nhé.”
“Tôi không tin bà đâu. Bà đang nhìn gì đấy… ủa… Is Toriyabe-senpai mà? Ái chà, lại ôm ấp nhau à? Hai người họ vẫn thân nhau quá nhỉ?”
“Cực kỳ thân là đằng khác…”
“Hishiki… tôi biết bà thấy đau đớn nhường nào khi thấy Toriyabe-senpai như vậy, dù có thể tôi không thể thay thế anh ấy…”
“Không phải… không phải đâu.”
“Không phải á? Thế sao trông bà sầu thế?”
“Khi nhìn Toriyabe-senpai, tôi bỗng không còn cảm thấy gì nữa.”
“…Hả?”
“Trước đó tôi thích anh ấy như điên, mỗi lần nhìn ảnh là tim tôi đập loạn hết cả lên, rồi tôi còn bám anh ấy mọi lúc mọi nơi nữa… Nhưng giờ khi tôi nhìn thấy ảnh với Hananoki-senpai, tôi lại cảm thấy hạnh phúc cho hai người họ… còn bản thân thì chả có xúc cảm gì nữa hết.”
“…Bà không còn xúc cảm gì sao?”
“Đúng rồi, không còn tí gì luôn. Nhưng thấy ông cười thật tươi và chạy lại chỗ tôi, bỗng nhiên tim tôi lại lỡ một nhịp. Sao vậy chứ? Tôi thích Toriyabe-senpai cơ mà… Tại sao lại như vậy?”
“Hishiki…”
“Tôi chợt nhận ra điều đó, và bắt đầu ghét chính bản thân mình. Tôi cứ luôn mồm nói là mình thích Senpai, nhưng dần dần tôi lại thân thiết với ông, có lẽ tôi thích ông luôn rồi mất… Tôi thấy vậy càng thiếu tôn trọng ông hơn…” [note60759]
“Hishiki… Đừng khóc nào.”
“Tôi xin lỗi nhiều. Mình đáng lẽ tới đây để vui đùa … nhưng tôi lại… tôi tồi quá.”
“Nào, nào, bà không có tồi. Tôi vẫn thích bà lắm, Hishiki. Không có sao hết. Thực chất tôi còn hạnh phúc hơn á chứ.”
“Thật á…?”
“Bà chỉ đang đói bụng thôi, nè, ăn cho no đi rồi mình chơi tiếp nha?”
“…Cảm ơn ông, Dateyama.”