Bữa tối sinh nhật lần thứ hai mươi sáu không mấy ngon miệng.
Sau khi đánh răng rửa mặt, Hứa Vị Trần mặc bộ đồ ngủ mới mà mẹ đã chuẩn bị cho hắn ngồi trên ghế sô pha cạnh cửa sổ phòng ngủ một lúc.
Hơn chục tấm poster trên tường đã bạc màu theo thời gian là do Hứa Vị Trần và ba cùng nhau dán lên.
Hồi Hứa Vị Trần học tiểu học rất cuồng nhóm nữ thần tượng đang hot này, thậm chí còn bắt chước trang phục của họ. Một bạn nam cùng lớp ở sau lưng bảo hắn ẻo lả bị hắn biết được, thế là hắn đánh nhau với đối phương, cha mẹ hai bên đều bị gọi lên văn phòng của hiệu trưởng.
Hứa Vị Trần ra tay trước, phụ huynh của cậu bé yêu cầu Hứa Vị Trần thôi học.
Ba đưa danh thiếp cho phụ huynh của đối phương, một luật sư nổi tiếng của văn phòng nổi tiếng mà tranh biện cho Hứa Vị Trần thì chẳng khác nào toà đã tuyên án, khiến phụ huynh đó sợ không nói nên lời.
Cuối cùng cả hai chỉ bị phạt buổi chiều ở lại trường làm không công vài ngày.
Không lâu sau, ba đã in những tấm poster phiên bản giới hạn hoặc đã ngừng xuất bản trên mạng ra cho Hứa Vị Trần, vào một chiều thứ bảy, ông và Hứa Vị Trần đã cùng nhau dán chúng lên tường.
Hứa Vị Trần ngắm nhìn từng tấm một, không hề buồn ngủ chút nào, sau đó tắt đèn, đi đến bên cửa sổ, khẽ kéo rèm ra nhìn căn nhà đối diện.
Chiếc xe mà Đường Kí Minh tặng hắn đang đỗ cạnh làn đường xe chạy, lúc này nó đã trở thành một bóng đen.
Từ bóng đen nhìn lên, cây sồi trong sân che khuất cửa sổ sát đất phòng của Đường Kí Minh, nhìn lướt qua thân cây trơ trụi, Hứa Vị Trần thấy đèn trong phòng Đường Kí Minh vẫn sáng. Y không kéo rèm, toàn bộ cửa sổ tỏa ra quầng sáng vàng nhạt, giống như có một ánh trăng vuông sau cây sồi.
Hứa Vị Trần ngây người nhìn một lúc, hiếm khi tình nguyện nhớ lại chuyện cũ giữa hắn và Đường Kí Minh.
Mặc dù hắn đã từng gặp dì Lâm Nhã Quân - bạn thân từ bé của mẹ vài lần và thường nghe mẹ nhắc đến tên của Đường Kí Minh, nhưng trong ký ức của Hứa Vị Trần, lần đầu tiên nhìn thấy Đường Kí Minh là vào mùa hè năm mười sáu tuổi.
Không lâu sau khi ba Hứa Vị Trần qua đời, hàng xóm đối diện nhà hắn cũng chuyển đi.
Sau khi tân trang lại bất động sản, người môi giới bất động sản đã treo một tấm biển rao bán nổi bần bật trước cây sồi trên bãi cỏ cạnh làn đường xe chạy.
Do được bán với giá rất thấp nên căn nhà kia nhộn nhịp suốt cả mùa hè. Cuối tuần thường hay có buổi tham quan nhà mẫu (open house), những người mua tiềm năng lũ lượt ra vào tham quan nhà, chiếm hết cả làn đường xe chạy.
Mặc dù nhà cửa trang hoàng rất đẹp nhưng do đã từng xảy ra thảm án, hơn nữa người nhà đương sự vẫn chưa dọn đi nên đến cuối cùng người tới xem nhà đều không ra giá.
Lâm Nhã Quân dẫn theo Đường Kí Minh xuất hiện tại nhà Hứa Vị Trần vào sập tối của buổi tham quan nhà mẫu đầu tháng 8.
Hôm đó, thành phố L đã xuất hiện dấu hiệu của mùa thu, gió trở nên rất mạnh, mang theo cái lạnh thấu xương, thổi bay lá cây ven đường khiến chúng không ngừng bay lên giữa không trung.
Hứa Vị Trần đeo đàn cello, đạp xe từ nhà thầy về nhà, phát hiện một chiếc ô tô màu đen đậu trước cửa gara. Hắn mở cửa đi vào thì thấy dì Lâm Nhã Quân ngồi bên bàn ăn cùng với một cậu trai lớn hơn hắn một chút.
Dì Nhã Quân đỏ hoe mắt gọi Hứa Vị Trần, cậu trai cũng nhìn về phía hắn. Vai của y rất rộng, khuôn mặt anh tuấn, khác với tính tình nóng nảy của Hứa Vị Trần, y có khí chất chững chạc đáng tin bẩm sinh.
Y nở nụ cười nhàn nhạt gật đầu Hứa Vị Trần, cứ như họ là bạn cũ không bằng.
Lần đầu Hứa Vị Trần nhìn thấy đã giống như bây giờ, đó là ghét nhưng lại không ghét y.
"Vị Trần à, đây là Đường Kí Minh." Mẹ nói với Hứa Vị Trần, "Con trai của dì Nhã Quân, họ sẽ ở nhà mình vài ngày."Đêm đó, Đường Kí Minh ở trong phòng ngủ dành cho khách dưới tầng hầm nhà Hứa Vị Trần, trong khi Lâm Nhã Quân ngủ cùng phòng với mẹ hắn.
Tuy mẹ không nói gì nhiều với Hứa Vị Trần, nhưng từ tiếng thì thầm nói chuyện trong phòng khách, tiếng khóc kìm nén của Lâm Nhã Quân vào sáng sớm và lời an ủi của mẹ, hắn đã nghe ra chồng của Lâm Nhã Quân ngoại tình với cấp dưới, hai người đang đàm phán ly hôn.
Hứa Vị Trần vừa kết thúc học hè về nhà, bài tập đọc mùa hè đã làm xong, hơn nửa tháng còn lại chỉ học cello ba lần một tuần và làm tình nguyện cho trại hè của trường vào các buổi sáng trong tuần.
Có lẽ vì không muốn các con ở nhà nghe được chuyện nên sáng sớm hôm sau, mẹ đã phái Hứa Vị Trần đưa Đường Kí Minh đi thăm trường cấp ba của hắn.
Đường Kí Minh lớn hơn Hứa Vị Trần hai tuổi, đã biết lái xe, nhưng Hứa Vị Trần ghét ngồi xe ô tô lại đang trong thời kỳ nổi loạn, không muốn trò chuyện với bất kỳ đứa con trai trạc tuổi nào, thành thử Đường Kí Minh còn chưa lùi xe ra khỏi bãi đậu xe, hắn đã chẳng nói chẳng rằng đạp xe rời khỏi nhà.
Đường Kí Minh không gọi hắn mà lái xe thật chậm theo sau hắn, đến ngã tư chờ đèn giao thông, hai người sẽ dừng lại cạnh nhau.
Hứa Vị Trần nhìn Đường Kí Minh trên ghế lái qua khóe mắt nên chỉ thấy được cằm của y cùng với đôi tay với khớp xương rõ ràng và mạch máu hơi gồ lên đang đặt trên vô lăng.
Lớp sơn trên chiếc ô tô cũ không còn sáng bóng nữa, nếu nhìn kỹ sẽ thấy toàn là vết xước. Đạp chân ga cũng phát ra âm thanh đặc trưng của xe đời cũ, chậm chậm rì rì như sức cùng lực kiệt sau cuộc chạy đường dài, không thể thở nổi dù chỉ một hơi.
Không biết vì sao mà Hứa Vị Trần phát hiện mình rất khó quên mỗi một chi tiết của ngày hôm đó —— hoặc có thể hắn rất khó quên từng khoảnh khắc với Đường Kí Minh từ đầu tới cuối, mặc dù hắn không muốn thừa nhận điều đó.
Từ nhà đến trường đạp xe chỉ mất hai mươi phút, Hứa Vị Trần đậu xe ở chỗ dành cho xe đạp xong, Đường Kí Minh đã đi về phía hắn.
"Anh cứ xem thoải mái." Hứa Vị Trần không nhìn vào mắt y, hoàn thành nhiệm vụ rồi thì lạnh nhạt nói, "Đường và tòa nhà đều có biển hiệu cả đấy, tôi đi làm tình nguyện viên trước đây."
Dứt lời, hắn liền mặc áo gi-lê của tình nguyện viên vào, đeo thẻ tên, cười giả lả ở khu vực đưa đón, đưa đám nhóc ồn ào đến trường vào lớp học.
Sau khi kết thúc công việc vào lúc 10 giờ, Hứa Vị Trần nhìn quanh không thấy bóng dáng của Đường Kí Minh. Tình cờ có vài cô gái thân thiết rủ hắn đi uống cà phê cùng, thế là hắn đồng ý, vứt Đường Kí Minh ra sau đầu, đến một tiệm cà phê cách trường không xa cùng bọn họ.
Cả đám ăn trưa, tám chuyện rồi giải tán.
Hứa Vị Trần đi đến chỗ mình đậu xe, phát hiện chiếc xe đạp đua của mình đã biến mất tăm.
An ninh của thành phố L rất tốt, trước đây chưa từng xảy ra tình huống thế này, Hứa Vị Trần sửng sốt vài giây, rủa một câu, đang lúc hắn không biết phải làm sao, một giọt mưa rơi xuống mắt hắn, kế đó là mu bàn tay và vai.
Sự buồn bực của hắn lên đến đỉnh điểm thì đột nhiên nghe thấy có người gọi mình từ đằng sau: "Hứa Vị Trần."
Hứa Vị Trần quay lại thì thấy chiếc ô tô màu đen đã hạ cửa sổ, dừng cách hắn không xa, vậy mà Đường Kí Minh lại thần thông quảng đại đến mức tìm được hắn, nhìn hắn với ánh mắt dịu dàng khiến ai cũng yên tâm: "Trời mưa rồi, cậu có lên xe không?"
"Xe của tôi bị trộm rồi." Vì đề phòng Đường Kí Minh sẽ hỏi, Hứa Vị Trần vừa lên xe đã buột miệng thốt ra. Hắn mắng một câu "xui xẻo" rồi nói: "Lát nữa không biết phải nói thế nào với mẹ tôi."
"Bây giờ còn sớm, chúng ta lái xe đi tìm..." Đường Kí Minh kéo cửa sổ xe lên, trấn an hắn, "Không tìm thấy thì mua chiếc khác vậy."
"Gì mà mua chiếc khác, nói nghe nhẹ nhàng thế? Xe của tôi đắt lắm, có thể đổi được hai chiếc ô tô tồi tàn này đó..." Hứa Vị Trần cau mày quắc mắt, "Ngay từ đầu mẹ tôi đã không muốn tôi mua nó..."
Hắn vừa sốt ruột vừa hối hận bèn ngậm miệng lại không nói nữa.
Đường Kí Minh không hề tức giận mà khởi động xe, chậm rãi chạy về phía trước, cứ như đã thực sự tìm được xe cho Hứa Vị Trần.
Xe ô tô tuy cũ nhưng mùi trong xe không hề khó chịu, da ghế chắc đã được thay mới, mùi da hòa quyện với mùi gỗ đàn hương trong nước hoa mang lại cảm giác sạch sẽ và ấm áp.
Tâm trạng của Hứa Vị Trần dần dần bình tĩnh lại một cách kì diệu, nhìn khung cảnh con phố đang chầm chậm lướt qua, suy nghĩ một lát rồi rầu rĩ nói với Đường Kí Minh, chắc là nó đang ở khu phố lộn xộn nào đó gần đây.
"Cơ mà chắc chắn không tìm được đâu, đã trộm thì đã giấu từ sáng rồi, sao mà để ngoài đường được." Hứa Vị Trần vừa nói vừa cảm thấy hối hận, cúi người úp mặt vào tay, hét lên tự mắng mình ngu.
Không biết hắn nhớ nhầm không, nhưng khi Đường Kí Minh an ủi hắn, thanh âm đó hình như đang khẽ cười: "Không sao, cậu chỉ đường, chúng ta qua đó xem."
Trải nghiệm ngày hôm đó vô cùng kịch tính, sau khi đi vào khu phố mà Hứa Vị Trần đoán, đi vòng quanh vài vòng, thế mà họ thực sự trông thấy hai thanh niên lêu lổng vây quanh xe của Hứa Vị Trần trên khoảng đất trống phía sau một kho hàng, có vẻ chúng đang đánh giá giá trị của chiếc xe.
"Tôi qua đó, cậu chờ trên xe đi." Đường Kí Minh nói với Hứa Vị Trần.
Hứa Vị Trần hơi sờ sợ, kéo y lại: "Thôi bỏ đi, báo công an đi. Nếu không được thì có bảo hiểm mà."
"Chuyện nhỏ." Đường Kí Minh mỉm cười xuống xe. Trời vẫn đang mưa, y đội mũ áo khoác thể thao lên.
Hứa Vị Trần nhìn bóng lưng y, chợt nhớ ra hình như mẹ từng nhắc đến thành phố nơi Lâm Nhã Quân sống hỗn loạn hơn thành phố L rất nhiều. Hứa Vị Trần hạ cửa sổ xe xuống, nhìn Đường Kí Minh nói chuyện với hai thanh niên kia.
Nhưng vì ở xa nên không thể nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện, chưa nói được vài lời thì bất ngờ nhìn thấy Đường Kí Minh móc thứ gì đó từ trong túi áo khoác ra, đám thanh niên chửi thề vài câu rồi lùi về phía sau một bước, quay người bỏ chạy.
Đường Kí Minh đợi bọn chúng khuất mắt mới đẩy xe của Hứa Vị Trần về. Lúc đến gần, Hứa Vị Trần thấy mũ và vai áo khoác thể thao màu xám của y đã sẫm màu vì ướt.
Y mở cốp xe, cho xe vào rồi quay lại ghế lái đóng cửa lại, Hứa Vị Trần ngửi thấy mùi mưa, để ý thấy lông mày và mặt của Đường Kí Minh cũng ướt hết.
Nước mưa làm cho khuôn mặt y trở nên mềm mại hơn, giống như được tô lên một lớp sơn dầu, con ngươi của Đường Kí Minh như hòn ngọc đen. Ánh mắt của y và Hứa Vị Trần giao nhau nhưng lại khiến Hứa Vị Trần nhìn không thấy đáy.
Thời điểm đó Hứa Vị Trần vẫn chưa comeout, thậm chí còn không chắc chắn về xu hướng tính dục của mình vì hắn chưa từng thích ai cả. Nhưng nhịp tim đập nhanh đến mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực cùng với khuôn mặt nóng bừng đã làm hắn dường như chợt hiểu ra điều gì đó.
"Sao anh lấy về được thế?" Hứa Vị Trần hỏi nhỏ.
"Tôi nói tôi đến từ thành phố C..." Đường Kí Minh hơi cong khóe môi, "Cho tụi nó xem khẩu súng mô hình của tôi. Mấy người các cậu khá dễ lừa."
Trong câu nói của y bao gồm cả Hứa Vị Trần, lẽ ra hắn phải chỉ ra nhưng lúc ấy hắn không làm vậy mà lại nói cảm ơn bằng giọng rất nhẹ, Đường Kí Minh nghe vậy liền nói "không cần cảm ơn".
Khi về đến nhà, trời đã mưa cực kỳ lớn, Đường Kí Minh lấy ô từ hộp kê tay cho Hứa Vị Trần, còn y thì đội chiếc mũ áo khoác còn chưa khô.
Sau khi vào nhà, các mẹ đã chuẩn bị xong bữa ăn, tâm trạng của Lâm Nhã Quân đã khá hơn nhiều, hỏi bọn họ thấy trường học thế nào, Đường Kí Minh nói rất tốt, không nhắc chữ nào về sự việc vừa rồi.
Tất cả là do Đường Kí Minh chu đáo dịu dàng, quá tốt với Hứa Vị Trần, làm hại Hứa Vị Trần cảm thấy có lẽ y cũng thích mình, hoặc ít nhất là muốn làm bạn với mình. Họ ở bên nhau trải qua nửa tháng chẳng khác gì một cặp song sinh.
Đây là khoảng thời gian mà mối quan hệ của Hứa Vị Trần với Đường Kí Minh thoải mái nhất kể từ khi cả hai quen nhau.
Đường Kí Minh đưa Hứa Vị Trần đi làm tình nguyện và học cello. Ngoài miệng Hứa Vị Trần không tha cho người ta, còn nghĩ gì làm nấy, thường nảy ra ý tưởng trên đường về nhà, sai Đường Kí Minh đưa mình đi đây đi đó, coi y như nô lệ, thường bắt y đợi trong xe mấy tiếng đồng hồ.
Đường Kí Minh chưa từng trách móc. Hứa Vị Trần sai sử y là vậy, cùng với đó, hắn cũng thầm cảm thấy có hơi không thể tách rời y, vậy nên ngày càng bám lấy y, đi đâu cũng phải được Đường Kí Minh đưa đón.
Vào đêm trước khi kết thúc kỳ nghỉ hè, Hứa Vị Trần bảo Đường Kí Minh đưa hắn đến nhà sách trong thành phố để mua danh sách đọc cho học kỳ tiếp theo, Đường Kí Minh cũng đi dạo một vòng nhà sách.
Hứa Vị Trần lấy sách của mình xong xuôi, đi tìm Đường Kí Minh thì bắt gặp y đang nghiêm túc lật xem một cuốn artbook bìa cứng rất dày về tranh gốc của trò chơi. Hứa Vị Trần vừa đi qua, y liền gấp sách lại.
"Anh mua không?" Hứa Vị Trần thuận miệng hỏi.
Đường Kí Minh nói giá hơi cao rồi trả lại. Vẻ mặt y khi nói rất bình thản, trông có vẻ không quá muốn.
Nhưng Hứa Vị Trần về đến nhà, buổi tối trước khi đi ngủ, hắn nghĩ tới nghĩ lui luôn cảm thấy thật ra Đường Kí Minh rất thích cuốn artbook đó.
Lâm Nhã Quân và Đường Kí Minh sắp về nhà, trong lòng Hứa Vị Trần thực sự không muốn rời xa Đường Kí Minh, cũng hơi xót y vì giá cả mà từ bỏ thứ mình thích nên đã lén mua cuốn artbook về. Đêm trước ngày Đường Kí Minh rời đi, hắn xuống lầu đi đến cửa phòng y, muốn tặng cuốn artbook cho y.
Cửa phòng ngủ phụ dưới tầng hầm đóng, nhưng ngôi nhà kết cấu bằng gỗ nên cách âm thực sự rất kém, vì vậy Hứa Vị Trần đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Đường Kí Minh và Lâm Nhã Quân.
Bọn họ vừa mới thu dọn hành lý xong, Lâm Nhã Quân nói: "Thích chỗ này ghê. Vừa đẹp vừa an toàn, còn có Văn Tâm ở đây nữa."
Đường Kí Minh không nói gì.
Bàn tay định gõ cửa của Hứa Vị Trần dừng lại, hắn nghe thấy Lâm Nhã Quân nói: "Con có thích trường của Vị Trần không? Chúng ta chuyển đến đây nhé?"
"Con sao cũng được." Giọng của Đường Kí Minh rất bình tĩnh, không khó chịu cũng chẳng vui mừng.
"Mẹ thấy Vị Trần cũng rất thích con, đi đâu cũng phải kéo con theo, Văn Tâm nói trước giờ nó chưa từng hòa thuận với ai như thế, còn nói con tốt với nó quá, lúc nào cũng chiều nó. Con cũng thích người bạn này chứ?"
Hứa Vị Trần cầm cuốn artbook, trong lòng bắt đầu căng thẳng. Hắn cũng muốn nghe xem Đường Kí Minh nghĩ thế nào về hắn, nhưng điều hắn nghe được lại là: "Chúng ta sống ở đây, con phải đối xử tốt với cậu ta."
Có lẽ vì không nhìn thấy mặt của Đường Kí Minh nên Hứa Vị Trần cảm thấy giọng của y lạnh như băng, không hề giống y thường ngày chút nào.
Lâm Nhã Quân sửng sốt, giọng trầm xuống: "Vậy con không thích Vị Trần sao?... Tính nó có hơi bướng..."
"Con sao cũng được..." Đường Kí Minh nói, "Chỉ cần cần thiết thì gì con cũng có thể làm. Nếu có lợi cho việc ly hôn thì con cũng có thể làm như vậy với ba và bà nội. "
Trong phòng yên lặng chốc lát, cuốn artbook trong tay Hứa Vị Trần suýt chút nữa rơi xuống đất, nhưng hắn đã bắt được.
Cuối cùng Lâm Nhã Quân nói: "Không phải mọi thứ đều liên quan đến lợi ích, mẹ chỉ muốn biết cảm xúc của con. Nếu con không muốn đến thì chúng ta ở lại thành phố C hoặc đến thành phố khác."
"Hứa Vị Trần khá phiền..." Đường Kí Minh nói, "Nhưng con thích thành phố L."
Hứa Vị Trần trở về phòng, cảm thấy mặt mình đỏ đến nỗi mạch máu sắp nổ tung, nhưng tay chân lại rất lạnh, hắn đóng cửa lại rồi đứng một lúc lâu, bắt đầu xé cuốn artbook hắn mua cho Đường Kí Minh.
Bìa cứng của cuốn artbook rất dày, hắn không đủ sức để xé nên cứ xé lung tung mấy trang giấy rồi tức giận đập mạnh nó xuống đất.
Thảm rất dày, sách chạm vào không phát ra tiếng, hắn lại dẫm mạnh thêm mấy lần, hận đến mức ướt cả mắt, mỗi khi cảm xúc suy sụp hắn luôn nhớ đến ba, bò lên giường, sau đó vùi mặt vào chăn.
Ngày hôm sau, Hứa Vị Trần không xuống lầu, nghe tiếng chiếc ô tô cũ kỹ chạy đi lúc 10 giờ. Hắn không vứt cuốn artbook mà cất nó vào tủ để luôn nhắc nhở bản thân Đường Kí Minh là một gã đạo đức giả như thế nào.
Hắn hy vọng kiếp này sẽ không bao giờ gặp lại Đường Kí Minh, nhưng ba tháng sau, Lâm Nhã Quân và chồng ly hôn.
Bà mua căn nhà đối diện nhà Hứa Vị Trần, đưa Đường Kí Minh đến thành phố L để bắt đầu cuộc sống mới của họ.