Lúc còn sống, ba Hứa Vị Trần tham gia Ngày Phụ huynh ở trường hắn rồi giới thiệu nghề nghiệp một cách đơn một luật sư trứ danh từng đại diện cho nhiều vụ kiện nổi tiếng, ba bảo với Hứa Vị Trần và các bạn cùng lớp của hắn rằng, điều kiện tiên quyết quan trọng để thắng kiện là phải biết rõ sự thật hơn bất kì ai khác, muốn chiến thắng trong cuộc sống cũng vậy.
Nhiều năm trôi qua, kí ức về những chuyện trong quá khứ của Hứa Vị Trần đã rất mờ nhạt, chỉ có gương mặt hứng khởi, khí phách và giọng điệu tự tin của ba khi đứng trước lớp là hắn chưa bao giờ quên.
Trước ánh nhìn bất mãn của mẹ, khi rời đi cùng Đường Kí Minh, Hứa Vị Trần lại nhớ đến bài diễn thuyết của ba. Nhưng Hứa Vị Trần vẫn đang tìm cách để hiểu rõ Đường Kí Minh.
Tối hôm trước ở khách sạn, thái độ của Đường Kí Minh không khác gì so với ngày thường. Nhưng vừa về thành phố L, y đưa Hứa Vị Trần về nhà là lại tới công ty ngay, bảo mấy hôm nữa bận, chắc không đến được.
Hứa Vị Trần thấy Đường Kí Minh hơi lạnh lùng, giận dỗi nói: "Cũng có cho anh tới đâu." Nói xong lại hối hận, nhưng Đường Kí Minh đi từ lâu rồi, suy nghĩ nhiều cũng chẳng được ích gì.
Kỳ nghỉ của Hứa Vị Trần vẫn chưa được dùng hết, hắn không muốn đi làm nên ở nhà, buồn bã nhớ lại mọi điều nhỏ nhặt giữa mình và Đường Kí Minh, bỗng dưng hắn nhận được email có tệp đính kèm từ cậu thực tập sinh chơi game kì cựu ở công ty.
Nội dung email viết: Luật sư Hứa, tuần trước ở phòng nghỉ em bảo với anh là sắp đến sinh nhật em, anh hỏi em muốn quà sinh nhật nào không, em đã lập một sổ ghi chú các ý kiến về trò chơi, mong anh chuyển cho người bạn Đường Kí Minh của anh giúp em, cảm ơn món quà sinh nhật của anh, nó thật sự rất quan trọng với em.
Hứa Vị Trần đọc mà phì cười, tâm trạng thoải mái hơn, mở tệp tin đính kèm ra xem qua.
Sổ ghi chú của cậu thực tập sinh viết kín bảy trang, đầu tiên là bày tỏ tình yêu sâu sắc của mình đối với hai trò chơi đã được phát hành cho đến nay, sau đó mới đưa ra ý kiến.
Lời khen cậu chàng dành cho trò chơi mới dài hơn, ý kiến cũng nhiều hơn, liệt kê tổng cộng hơn hai mươi mục, trong đó có một mục được đánh dấu in đậm.
"Tuy chỉ là tuyến nhánh, thế nhưng mức độ clear cực khó của Lakeshore đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến trải nghiệm chơi của newbie. Hy vọng anh có thể lắng nghe ý kiến của đại đa số người chơi, điều chỉnh độ khó hoặc đưa tuyến nhánh về late game, thậm chí đưa ra chính sách hỗ trợ nạp tiền để clear cũng được."
Hứa Vị Trần tậm tịt đọc hết sổ ghi chú ý kiến mà cái hiểu cái không, hắn chụp ảnh màn hình mail, gửi cho Đường Kí Minh hỏi: 【Gửi anh được không?】
Chắc đang bận nên nửa tiếng sau, Đường Kí Minh mới trả lời: 【Gửi đi.】
Sau khi gửi sổ ghi chú ý kiến, Hứa Vị Trần tìm kiếm phần giới thiệu trò chơi trên trang web, xem lướt một lúc lâu cũng thấy hơi tò mò trong lòng.
Trò chơi đầu tiên mà cậu thực tập sinh nhắc đến thì Hứa Vị Trần đã nghe chính Đường Kí Minh giải thích chi tiết. Hồi học ở trường luật, Hứa Vị Trần còn lén lút chơi một thời gian, mặc dù chơi không giỏi mấy.
Sau này đi làm, Hứa Vị Trần trở nên vô cùng bận rộn, có lẽ tiềm thức cho rằng càng hiểu biết sâu về Đường Kí Minh hơn, hắn sẽ càng khó tự kiềm chế hơn nên cố tình tránh né mọi thứ liên quan đến Đường Kí Minh, nội dung trò chơi mới cũng không biết gì cả.
Vì hiện tại công ty đang rất thành công, thế nên dù trò chơi mới này vẫn chưa ra mắt nhưng phần quảng bá PR đã sớm được phổ biến rộng khắp, quảng cáo giăng đầy trên mạng với ngoài đường, Hứa Vị Trần phải cố lắm mới có thể nhắm mắt làm ngơ.
Kiên trì lâu thế rồi nhưng chiều nay, Hứa Vị Trần vẫn tiến vào thế giới của Đường Kí Minh mà hắn chưa từng đặt chân tới, chần chừ tải game.Tựa game mới gần như thuộc thể loại phiêu lưu giải đố, tông màu khi mới bắt đầu hơi trầm, không như trò chơi đầu tiên của Đường Kí Minh.
Hứa Vị Trần có thói quen khi nhớ mọi văn bản, cứ mỗi lần đọc thoại trong game, hắn đều xét ngẫm về cái có cái không, tính làm người chơi thông minh, tìm ra manh mối từ những mẩu thông tin ngắn ngủi nên đọc rất chậm.
Nhân vật chính do người chơi điều khiển là một kể sống sót sau chiến tranh tôn giáo, lần theo chỉ dẫn của thế giới để tìm kiếm vị thần thất lạc.
Như đã đề cập trong sổ ghi chú, cốt truyện chính của trò chơi rất hấp dẫn, ban đầu Hứa Vị Trần chỉ muốn xem qua, nhưng mải chơi thế nào mà quên mất thời gian. Mãi đến hơn năm giờ, điện thoại rung lên mới đánh thức hắn khỏi cơn nghiện.
Người gọi là khách hàng của vụ án thương mại lần trước, Đỗ Gia Hằng. Anh ta sinh ra trong dòng dõi giàu có danh giá, sau khi tốt nghiệp thì tiếp quản công ty vận tải đa quốc gia của gia đình.
"Vị Trần," Anh Đỗ thắm thiết nói, "Hai hôm trước anh nhắn tin bảo tuần sau bạn anh tổ chức tiệc chào mừng, em có thời gian đi với anh không?"
Hứa Vị Trần sửng sốt một lúc mới nhớ ra lời mời của anh Đỗ, hình như là buổi tiệc được tổ chức cho một vị chính khách nào đó tới thăm thành phố L. Lúc ấy hắn chưa biết mình đã về thành phố L chưa nên chưa quyết định.
"Những người tham gia đều là những nhân vật đứng đầu trong ngành, em sẽ giới thiệu mấy người cho em," Anh Hứa giới thiệu tên của một vài người, nói tiếp, "Ngay cả Đường Kí Minh của Sphinx cũng đến."
Anh Đỗ rất nhiệt tình, mà xã giao cũng là một loại công việc. Hứa Vị Trần vốn không định từ chối, nhưng nghe Đường Kí Minh cũng đi thì đồng ý nhanh gọn hơn.
Hứa Vị Trần cúp máy, mắt hơi mỏi nên thoát game. Hắn không định thông báo cho Đường Kí Minh, thứ nhất là không muốn chủ động bắt chuyện, ngoài ra giống như cũng có tâm lý đùa dai, hắn muốn biết Đường Kí Minh sẽ có phản ứng thế nào khi bất ngờ nhìn thấy hắn.
Mấy ngày tiếp theo, Hứa Vị Trần và Đường Kí Minh liên lạc với nhau không nhiều lắm, hắn lượn qua lượn lại giữa hồ sơ và tòa án, cả game cũng không vào chơi tiếp.
Hôm tổ chức tiệc, mới hơn ba giờ chiều Đỗ Gia Hằng đã đến văn phòng luật đón Hứa Vị Trần. Hứa Vị Trần tỏ ra rất kiên nhẫn, đi lấy suit cùng Đỗ Gia Hằng, sửa soạn ngoại hình xong thì đến nơi tổ chức tiệc vào xế chiều.
Trong bữa tiệc bàn tròn, Hứa Vị Trần không tìm thấy Đường Kí Minh nhưng cũng không hé miệng hỏi thăm, đợi đến tiệc rượu sau bữa ăn, chuyện tồi tệ lại hơn xảy ra.
Tiệc rượu tổ chức bán ngoài trời, ánh đèn rất tối, Hứa Vị Trần không nhìn rõ nên thi thoảng phải khoác tay Đỗ Gia Hằng, đi đứng thật cẩn trọng, hắn giả vờ như mình có thể nhìn rõ nhưng thật ra đi đường còn chẳng thẳng được.
Đỗ Gia Hằng nhanh chóng nhận ra, hỏi: "Vị Trần, em không thoải mái à?"
"Không," Hứa Vị Trần xấu hổ nói với anh ta, "Tôi bị quáng gà."
Đỗ Gia Hằng ga lăng dìu hắn trong bóng tối, cố gắng ở bên hắn ở nơi sáng sủa hơn.
Không hiểu sao mà nghe người chủ trì phát biểu xong, trao đổi vô số danh thiếp rồi mà Đường Kí Minh vẫn chưa xuất hiện.
Gần mười giờ, Hứa Vị Trần thật sự không chịu được nữa, nhân lúc Đỗ Gia Hằng đi vệ sinh, hắn đứng ở hành lang gửi tin nhắn cho Đường Kí Minh: 【Hôm nay anh không tới à?】
【Tới đâu】 Lần này Đường Kí Minh trả lời rất nhanh.
【Tiệc chào mừng ông Stewart.】
Đường Kí Minh gọi điện cho Hứa Vị Trần, hỏi: "Em ở đó à?"
Hứa Vị Trần đáp "ừm" một tiếng, Đường Kí Minh nói: "Tôi bảo cấp dưới đi thay mình."
Hứa Vị Trần nhận ra mình suy nghĩ tốn công vô ích quá nhiều, hơi khó chịu nhưng cũng không trách được Đường Kí Minh, tự hắn muốn tới mà.
Hắn chưa kịp nói thì đã nghe thấy Đường Kí Minh hỏi: "Em đi với ai?"
"Khách hàng." Hứa Vị Trần thấy Đỗ Gia Hằng đi về phía mình liền nói: "Không sao, anh bận việc của anh đi," sau đó cúp điện thoại.
Quay lại tiệc rượu, Cù Nhạc, người bạn vừa gặp của Đỗ Gia Hằng cầm rượu đi tới, nói chuyện với họ. Chưa nói được mấy câu, một người đàn ông mặc suit xám đang gọi điện thoại, vội vàng đi ngang qua họ, khuỷu ay nhỡ huých vào bạn của Đỗ Gia Hằng làm rượu sánh ra một ít.
Người đàn ông này bước nhanh đến nỗi Cù Nhạc chưa phản ứng lại, anh ta đã đi rất xa.
Cù Nhạc đứng tại chỗ, trợn mắt chửi thầm một câu. Đỗ Gia Hằng vẫy tay gọi phục vụ tới, phục vụ cầm rượu đi rồi đưa khăn cho Cù Nhạc lau tay.
Cù Nhạc lau sạch tay, vẫn tức giận: "Ai vậy?"
"Hình như là Phó tổng giám đốc của Sphinx." Đỗ Gia Hằng nhìn xung quanh, phán đoán.
"Ghê thật nhỉ, Phó tổng giám đốc," Cù Nhạc châm chọc, đưa khăn cho nhân viên phục vụ rồi đổi ly rượu, uống một hớp, nói tiếp, "Bữa tiệc này chưa đủ đẳng cấp để Đường Kí Minh xuất hiện đúng không."
Đỗ Gia Hằng vừa nhiệt tình vừa tốt tính, điềm đạm khuyên giải: "Không tới cũng bình thường thôi."
Hứa Vị Trần im lặng, trong lòng mất cân bằng nhưng lại rất đồng tình với lời nói của Cù Nhạc, cũng móc mỉa: "Đường Kí Minh khoe mẽ thật."
Hắn vừa nói thế, Đỗ Gia Hằng cũng cười: "Tôi gặp cậu ấy hai lần rồi, dễ gần lắm, chắc bận thật." Sau đó lại hỏi: "Em cũng thích chơi game à, Vị Trần."
"Tôi không chơi." Hứa Vị Trần phủ nhận.
Tối hôm trước Hứa Vị Trần tăng ca đến khuya, lại uống nhiều rượu nên đứng hơi oải, hắn đưa tay đè ấn đường, trong mắt nổi lên sương mù, Đỗ Gia Hằng thấy thế thì ân cần hỏi hắn co muốn về sớm không.
Người muốn gặp không tới, tiệc rượu mất đi sự hấp dẫn với Hứa Vị Trần, hắn gật đầu bảo được, Đỗ Gia Hằng liền dẫn hắn đến tạm biệt người chủ trì, khi ra đến cửa thì đúng lúc có một chiếc xe dừng lại.
Hứa Vị Trần thấy hơi quen mắt, vừa nhìn lướt qua thì tài xế của Đỗ Gia Hằng cũng tới.
Đỗ Gia Hằng mở cửa xe cho hắn, Hứa Vị Trần ngồi vào.
Trong xe, Đỗ Gia Hằng lại đề cập đến trang trại ngựa mới mua, mời Hứa Vị Trần rảnh thì đến chơi. Lúc này Hứa Vị Trần chợt nhận ra Đỗ Gia Hằng quá niềm nở, vượt quá giới hạn của khách hàng cảm ơn luật sư, đang định từ chối khéo thì điện thoại rung lên.
Hắn cầm lên xem, là Đường Kí Minh.
Đỗ Gia Hằng trìu mến nhìn hắn, điều này khiến Hứa Vị Trần hơi đau đầu. Trong xe rất yên lặng, không phải thời điểm và nơi chốn thuận tiện để nhận điện thoại. Hứa Vị Trần nhìn tên của Đường Kí Minh, do dự rồi tắt máy, nhưng mấy giây sau nó lại reo lên. Hứa Vị Trần nói "xin lỗi" với Đỗ Gia Hằng, vẫn bắt máy.
Hắn nhận điện thoại, đặt lên tai nhưng Đường Kí Minh không nói chuyện ngay, Hứa Vị Trần liếc Đỗ Gia Hằng, hạ giọng hỏi: "Có việc gì à?"
"Tôi vừa đến," Đường Kí Minh nói với hắn, "Thấy em lên xe."
Giọng Đường Kí Minh nghe chẳng hề ấm áp.
Hứa Vị Trần không hiểu y, tiệc không định đi, đã sắp kết thúc rồi mà sao tự dưng y lại chạy đến rồi còn giả vờ là nạn nhân bị cho trèo cây nữa. Làm như Hứa Vị Trần quan trọng với y lắm vậy, rõ ràng mấy hôm đi nghỉ phép về còn chẳng nói năng hẳn hoi được mấy câu.
"Giờ em đi đâu?" Đường Kí Minh lại hỏi.
"Khách hàng đưa tôi về nhà."
Hứa Vị Trần trả lời xong, Đường Kí Minh im lặng một lúc. Đỗ Gia Hằng vẫn nhìn Hứa Vị Trần khiến Hứa Vị Trần hơi xấu hổ, hắn vừa nói "Không có chuyện gì thì tôi cúp trước đây" thì Đường Kí Minh mở miệng: "Em vẫn đang đợi tôi đi à?"
"Anh nghĩ nhiều rồi," Hứa Vị Trần lập tức phủ nhận, không muốn bị phát hiện ra mình đang nói chuyện điện thoại với ai, chỉ hỏi y: "Rốt cuộc anh có chuyện gì khác không?"
"Tối nay tôi đến nhà em được không? Vốn book chuyến mười một giờ đi công tác rồi nhưng lại không muốn để em đợi tôi vô ích, thế nên lại hủy để đến tiệc."
Hứa Vị Trần vừa tức vừa sốt ruột, cảm thấy nhất định Đường Kí Minh đang lừa mình để lấy lòng thương cảm, y coi nhà hắn như khách sạn, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, hắn muốn chửi y một trận cho ra trò rồi mới đồng ý. Nhưng Đỗ Gia Hằng đang ở đây, hắn không nói nhiều được, hơn nữa giọng của Đường Kí Minh nghe cũng hơi đáng thương thật, thế nên hắn đành đơn giản đáp "Được".