Tuy là chia tổ, nhưng tổ chương trình tạm thời không có an bài tổ trưởng, trừ bỏ thời gian lên lớp cố định mỗi ngày ra, lúc khác đều là dựa vào chính mình luyện tập. Tổ chương trình sắp xếp cho mỗi tổ một phòng âm nhạc cùng phòng luyện tập vũ đạo riêng, chỉ cần chịu khổ được, một tháng này chắc chắn sẽ có tiến bộ rất lớn.
Khổng Minh Tuyên liền thuộc loại ngộ tính hơi bị mạnh, trước lúc tuyển chọn đã đột kích đi học hơn một tháng, trước lúc kết thúc tuyển chọn vào tổ chương trình cũng có thầy luyện tập cùng, vô luận là trên âm nhạc hay trên vũ đạo hay là trên nhạc khí, tất cả đều thông, làm cho mấy giáo viên công ty giải trí Tiên Phàm mời tới đều chấn kinh rồi, cả đám liên tục vỗ ngực hối hận mình không phát hiện được nhân tài như vầy sớm hơn chút, nếu mà bồi dưỡng từ nhỏ thì giờ chắc chắn là âm nhạc gia nổi tiếng thế giới.
Tiết huấn luyện của tổ chương trình cố kỵ tình huống của đại đa số tuyển thủ top , nội dung giảng giải so ra khá đơn giản, còn càng nhiều hơn là tri thức liên quan đến thanh nhạc. Nhưng tuyển thủ lên lớp lại nhiều lắm, giáo viên không thể nhất nhất sửa đúng mà chỉ đạo, chỉ có thể tự mình nói ở trên đài, dưới đài có thể nghe vào bao nhiêu, có thể lĩnh ngộ bao nhiêu liền nhìn cá nhân.
Về phần phân đoạn lên lớp tiết vũ đạo liền càng đơn giản, giáo viên nhảy điệu nhảy mở màn mấy lần, nói động tác một lần đại khái, để cho các tổ viên đã chia tổ ai nấy tự về phòng luyện tập, giáo viên sẽ đi chỉ đạo ở mỗi một phòng học.
Ngày đầu tiên, lúc học tiết vũ đạo, rất nhiều tuyển thủ đều bất ngờ không kịp phòng bị, lúc giáo viên bảo trở về tự mình luyện tập thì rất nhiều người đều mắt choáng váng. Không ít tuyển thủ đều là chưa từng học vũ đạo, mỗi một động tác dạy một lần còn có lúc quên, huống chi là cái loại trọn vẹn một điệu nhảy này, lúc tất cả giáo viên rời khỏi phòng học, không ít người đều phát ra tiếng kêu rên.
Giờ phút này liền nhìn ra tầm quan trọng của nhóm nhỏ, nếu có một người có thể nhớ kỹ khá nhiều động tác, vậy thì nhóm nhỏ đó có thể luyện tập bình thường.
Chúng tuyển thủ vừa hỏi các đồng đội nhớ kỹ bao nhiêu, vừa đằng sau tiếp đằng trước chen chúc ra ngoài, đều muốn thừa dịp còn có chút trí nhớ nhanh nhanh đi phòng học vũ đạo luyện một chút. Khổng Minh Tuyên lười chen chúc với đám người này, anh một tay đặt trên lưng ghế dựa chậm rì rì mà uống trà sữa, một bộ dáng quý công tử thanh thản.
Bởi vì là Khổng Minh Tuyên rút ra đồng đội, nên mấy đồng đội đều lại đây chuẩn bị gọi anh đi cùng, đúng lúc này Lý Húc Nhiên đứng dậy, vừa dọn dẹp đồ đạc vừa gọi lại mấy đồng đội kia: “Đi thôi đi thôi, đừng có chậm, tôi nhớ kỹ một vài động tác, chúng ta nhanh nhanh đi đối chiếu một cái, không thì hồi nữa quên liền.”
Mấy đồng đội vừa nghe đến đối động tác đều do dự một chút, đang muốn chuẩn bị gọi Khổng Minh Tuyên đi cùng, Lý Húc Nhiên đã đi qua đẩy bọn họ ra ngoài, mấy đồng đội chỉ có thể quay đầu gọi “Khổng Minh Tuyên nhanh chút”, liền bị Lý Húc Nhiên đẩy đi rồi.
Mắt thấy người trong phòng học càng ngày càng ít, Lưu Thành Vĩ ngồi sau lưng Khổng Minh xáp lại đây, cười hì hì đưa tay lấy đi đồ uống trong tay Khổng Minh Tuyên: “Khổng ca, tôi thấy thằng nhãi Lý Húc Nhiên kia có địch ý với cậu nha!”
Tưởng Khôn Bằng bên cạnh cười nhạo một tiếng, liếc mắt nhìn Lưu Thành Vĩ một cái: “Cái này còn cần nói, chiêu số âm nhạc mà Lý Húc Nhiên với Khổng Minh Tuyên đi rất gần, nhưng cố tình hai người họ đứng chung một chỗ lại phảng phất như người là Tây Thi người là Đông Thi, cậu nói Đông Thi kia có thể thích Tây Thi sao?”
Lưu Thành Vĩ cười đến xém chút phun đồ uống trong miệng ra: “Cái so sánh này hay, Khổng ca, cậu chắc chắn chính là Tây Thi kia.”
Khổng Minh kiêu ngạo ngẩng đầu lên xùy một tiếng: “Tây Thi nào có đẹp mắt bằng tôi!”
Tưởng Khôn Bằng trợn trừng mắt thật to: “Không Minh Tuyên, cũng chỉ có cậu là bạn cùng phòng của tôi tôi biết cậu là đức hạnh gì mới dễ dàng tha thứ cho cậu, nếu tôi với cậu không quen thuộc thì tôi chắc chắn cũng nhìn thấy cậu liền phiền y như Lý Húc Nhiên vậy.”
“Cậu đó là ghen tị.” Khổng Minh Tuyên vuốt ve mái tóc của mình: “Lúc cậu mới vừa tới ký túc xá đó chẳng phải một bộ dáng kiệt ngạo bất tuân, nhìn ai cũng chẳng vừa mắt. Về sau phát hiện lại vênh váo tự đắc cỡ nào cũng không trâu bò bằng tôi, cậu liền cam tâm tình nguyện cam bái hạ phong.”
Tưởng Khôn Bằng đều sắp bị Khổng Minh Tuyên chọc tức mà cười rồi, tung chân đá anh ấy: “Sao cậu lại đáng ghét như vậy chứ!”
Tưởng Khôn Bằng một chân đá tới, chân Khổng Minh Tuyên cũng liền giơ lên, ngay cả hiệp cũng không tính, nháy mắt hai cái chân đụng vào nhau đó, Tưởng Khôn Bằng liền lui lại mấy bước đặt mông ngồi trên ghế.
Lưu Thành Vĩ lắc lắc đầu, chậc chậc cảm thán nói: “Khôn Bằng, cậu cũng không nhớ lâu á, này đây cũng mấy lần rồi, tôi thấy cậu sớm muộn gì cũng lấy chân mình đá cho gãy.”
Tưởng Khôn Bằng đau đến mặt đều biến hình, tức muốn hộc máu mà quát: “Khổng Minh Tuyên, chân cậu là làm bằng sắt sao? Sao lại cứng như vậy!”
“Chân tôi còn cứng hơn sắt nhiều.” Khổng Minh Tuyên chậm rì rì mà đứng dậy, đi lại tùy tay vỗ một cái trên đùi Tưởng Khôn Bằng, đau đớn thấu xương nháy mắt biến mất tan thành mây khói, Tưởng Khôn Bằng vui vẻ đứng dậy muốn nhào lên người Khổng Minh Tuyên: “Anh, anh dạy em đi, em cũng muốn học công phu.”
“Đây là thiên phú cậu có hiểu không?” Khổng Minh Tuyên duỗi tay đẩy Tưởng Khôn Bằng ra: “Tôi nói cái bộ dáng ngông cuồng trời lão đại cậu lão nhị lúc cậu mới vừa tới ký túc xá kia đâu? Đừng có dán lên người tôi y như bánh mật có được không hả?”
“Ai bảo lại để tôi gặp cậu một kẻ còn cuồng hơn cả trời như cậu chứ!” Tưởng Khôn Bằng buồn bực thở dài: “Mấu chốt là so diện mạo thì so không bằng, so thực lực so không bằng, so nắm đấm thì lại không nhanh bằng, cậu bảo tôi cuồng thế nào hả!”
Lưu Thành Vĩ vừa uống vừa cười: “Cậu đây là thuộc cái loại chẳng có việc gì lại đi tìm đánh, mỗi lần đều lên cột để Khổng ca đá cậu.”
“Mặc kệ nói thế nào đi nữa, tôi làm người bằng phẳng, không có một bụng tính kế giống tên Lý Húc Nhiên kia, công ty bọn họ lại còn làm cái nhân thiết ấm nam nhiệt tình sáng sủa tốt bụng, cũng không biết là ghê tởm sao?” Tưởng Khôn Bằng quay đầu hỏi Khổng Minh Tuyên: “Không phải vẫn luôn nói vận may của cậu rất tốt sao? Sao lại rút tên đó đến tổ chúng ta vậy.”
“Chính là vận may tốt mới rút như vậy nha!” Khổng Minh Tuyên lười biếng đứng lên từ trên cao nhìn xuống liếc nhìn cậu ta một cái: “So với để tên đó gây sóng gió giở trò ở tổ khác, còn không bằng đem tên đó đến tổ chúng ta, để tên đó muốn nhảy nhót cũng không nhảy lên cao được bao nhiêu, cuối cùng tức muốn hộc máu mà làm sập nhân thiết thì đó mới gọi là thú vị.”
Tưởng Khôn Bằng lộ ra biểu cảm cười xấu xa: “Cơ trí!”
“Hiện tại tên đó đã đang mượn sức người khác, biết hai ta với Khổng ca cùng một ký túc xá liền lười tốn sức, nhưng mà mấy người kia thì bị tên đó vừa gọi liền đi rồi.” Lưu Thành Vĩ uống hết đồ uống, ném hộp không trong tay vào thùng rác, quay đầu lại hỏi: “Hai vị gia, bài vũ đạo vừa nãy kia hai cậu nhớ kỹ bao nhiêu? Thực không dám dấu diếm, tôi chỉ nhớ được động tác! Tôi nhưng là không muốn học với Lý Húc Nhiên á, nếu hai cậu cũng không nhớ kỹ thì ba chúng ta liền thảm rồi!”
“Cậu quá coi thường anh đây! Điệu nhảy kia tôi đã nhớ được thất thất bát bát.” Tưởng Khôn Bằng vỗ vỗ đầu Lưu Thành Vĩ: “Anh đây nhưng là từng làm thực tập sinh ở Hàn Quốc một năm đó, vốn lại kiên trì năm là có thể xuất đạo, kết quả lại bị ba tôi biết, cứng rắn hốt tôi trở về.”
“Làm thực tập sinh một năm à!” Lưu Thành Vĩ lộ ra thần sắc kính nể: “Nghe nói thực tập sinh đều là ăn khổ trong khổ mới có thể hầm ra được, mỗi ngày luyện hát phải tới mười mấy tiếng á, sao cậu kiên trì tiếp được?”
Tưởng Khôn Bằng lại lộ ra biểu cảm kiệt ngạo bất tuân quen có: “Ai bảo anh đây thích chứ!”
Lưu Thành Vĩ quay đầu hỏi Khổng Minh Tuyên: “Khổng ca, vậy còn cậu, nhớ kỹ bao nhiêu?”
“Đều nhớ kỹ a.” Khổng Minh Tuyên cười sáng lạn: “Anh đây tuy chỉ học vũ đạo có tháng, nhưng ai bảo thiên phú anh đây tốt chứ, lúc anh ta nhảy lần đầu tiên tôi đã nhớ kỹ rồi.”
Tưởng Khôn Bằng thở dài: “Cũng chính là anh đây tam quan chính, tâm trí bình thường mới có thể ở chung hòa bình với cậu, không thì tôi cũng phải tìm đủ các cơ hội chèn ép cậu, cô lập cậu giống như Lý Húc Nhiên vậy.”
“Tôi cảm thấy cái chiêu cô lập này vô dụng.” Lưu Thành Vĩ chân tình thực lòng nói: “Nhìn đến mặt của Khổng ca ta, tôi đã muốn làm bạn với cậu ấy rồi!”
Tưởng Khôn Bằng chỉ chỉ Lưu Thành Vĩ: “Cậu thật sự là đồ chó săn!”
Khổng Minh Tuyên đứng dậy vỗ vỗ bả vai Lưu Thành Vĩ: “Chỉ với cậu thật tinh mắt như vậy, tối tôi mời các cậu ăn cơm!”
Tưởng Khôn Bằng câm nín mà lắc lắc đầu: “Mỗi ngày mời ăn cơm, cậu nhiều tiền phải không hả?”
Nhớ tới một chuỗi chữ số kia trên thẻ ngân hàng của mình, Khổng Minh Tuyên cười: “Đừng có nói, tiền của anh đây thật đúng là nhiều.”
Từ phòng học lắc lư đến phòng vũ đạo, ba người họ từ trên cửa sổ nhìn thoáng vào bên trong, Lý Húc Nhiên đã mang theo những người khác luyện tập từng động tác một lên rồi.
Tưởng Khôn Bằng nhìn một hồi thì lộ ra biểu cảm nghi hoặc, dùng cùi chỏ huých huých eo Khổng Minh Tuyên: “Tuyên ca, sao tôi cảm thấy Lý Húc Nhiên dạy không quá đúng đâu, tên đó rốt cuộc có được hay không nha?”
Khổng Minh Tuyên: “Tôi nghĩ tên đó hẳn là không học được đi.”
Tưởng Khôn Bằng đẩy cửa ra một phát, Lý Húc Nhiên nghe thấy tiếng thì quay đầu nhìn thoáng qua, sau khi nhìn thấy Khổng Minh Tuyên thì trong mắt phi nhanh mà hiện lên một tia chán ghét, nhưng giây tiếp theo gọi lên liền lộ ra tươi cười sáng lạn: “Các cậu đến rồi!”
Tưởng Khôn Bằng cười nhạo một tiếng, quay đầu nói thầm với Khổng Minh Tuyên: “Kỹ thuật diễn vẫn là không được nha, đôi mắt nhỏ vừa nãy kia quá rõ ràng.”
Giọng Tưởng Khôn Bằng không lớn không nhỏ, mọi người trong phòng vũ đạo nghe thấy được, có người nhảy nửa ngày mệt mỏi đến đầy đầu mồ hôi căn bản là không hiểu được đây là ý gì, một người đồng đội trên là Trương Lương Vĩ mất hứng: “Tưởng Khôn Bằng cậu có ý gì hả? Chúng ta là một đội, các cậu không nắm chặt đến luyện tập thì thôi, vừa tới liền âm dương quái khí là có ý gì hả?”
“Luyện cái gì? Đến luyện tập sai động tác với các cậu à?” Tưởng Khôn Bằng cởi áo khoác ra ném lên đất một phát, khởi động cổ tay cổ chân rồi bật nhạc lên, lập tức bắt đầu nhảy lên.
Bản lĩnh vũ đạo của Tưởng Khôn Bằng rất sâu, nhảy lên làm đúng động tác với cảm giác tiết tấu mười phần, mấy người đồng đội không nhịn được mà ủng hộ. Cơ mà nhìn rồi nhìn, sắc mặt bọn họ liền thay đổi, từ sau nhịp , Tưởng Khôn Bằng nhảy không quá giống với Lý Húc Nhiên dạy.
Tưởng Khôn Bằng nhảy một nửa liền tắt nhạc, quay đầu cười với Lý Húc Nhiên: “Chiêu số mà công ty các cậu sắp xếp cho cậu là đi lộ tuyến cổ phong, có thể cậu sẽ không sâu sắc trên vũ đạo như vậy, vừa nãy tôi ở cửa nhìn một chút, rất nhiều động tác của cậu đều nhảy sai rồi.”
Lời vừa dứt, có người thiếu kiên nhẫn kêu rên một tiếng: “Nói vậy vừa nãy chúng ta tốn sức nhảy nửa ngày còn nhảy sai sao?”
“Cũng không thể nói vậy.” Sắc mặt Trương Lương Vĩ khó coi nói: “Dựa vào cái gì Tưởng Khôn Bằng nói Lý Húc Nhiên nhảy sai liền là nhảy sai rồi, ai chứng minh cậu ta nhảy là đúng hả!”
“Tôi chứng minh nha!” Khổng Minh Tuyên đưa tay chạm trên màn hình một cái, âm nhạc lại bắt đầu lại, Khổng Minh Tuyên nhảy lên với âm nhạc.
Hệ số độ khó của điệu vũ đạo này chỉ có thể xem như trung đẳng, yêu cầu rất cao đối với việc kiểm soát các chi tiết trên cơ thể. Khổng Minh Tuyên dù là động tác hay là độ mạnh yếu đều đúng chỗ mười phần, một người thôi đã dẫn dắt bầu không khí lên, thậm chí đã có đội viên không nhịn được mà lắc lư theo anh ấy, động tác luyện mấy lần cũng không thuần thục vừa nãy giờ đây cũng nhảy tự nhiên lên, hoàn toàn bị nhập vào bầu không khí mà vũ đạo của Khổng Minh Tuyên mang đến.
Theo tiếng nhạc đột nhiên im bặt, bài vũ đạo phút rưỡi cũng đã xong, mấy đồng đội hưng phấn đến đỏ mặt, nhìn Khổng Minh Tuyên y như là nhìn thần tượng: “Khổng ca lợi hại, quả thực như là vì vũ đạo mà sinh, nhảy rất hoàn mỹ!”
Trên mặt Lý Húc Nhiên mang theo cười, ánh mắt lại phức tạp mười phần: “Không phải cậu cũng đi lộ tuyến cổ phong sao? Sao lại còn nhảy lợi hại hơn cả Tưởng Khôn Bằng người chuyên nghiệp này vậy.”
Khổng Minh Tuyên cười nhạo một tiếng, giờ phút này cũng không quên châm ngòi ly gián một chút, chút tâm tư này còn thiếu viết lên mặt.
Tưởng Khôn Bằng tất nhiên cũng sẽ không ngốc mà mắc câu, cậu ta trực tiếp phủ lên bả vai Khổng Minh Tuyên: “Nếu không sao nói thiên phú của Tuyên ca chúng ta tốt chứ, kẻ mạnh trời sinh trên vũ đài, loại năng lực này cũng không phải là dựa vào tính kế là được.”
“Khổng ca lợi hại.” Mấy đội viên bu lấy Khổng Minh Tuyên: “Khổng ca, điệu nhảy vừa rồi kia anh dạy bọn em cái đi.”
“Đúng đúng đúng, tôi học lại từ đầu, tôi nói sao vừa nãy lúc tôi nhảy lại kỳ quái như vậy chứ, thì ra là nhảy sai rồi.”
“Khổng ca, may mà cậu đã đến rồi, không thì chúng ta sai càng nhiều!”
………………
Nhìn những người vây quanh chính mình vừa nãy lại bu đến bên người Khổng Minh Tuyên, trong lòng Lý Húc Nhiên vô cùng thất bại, chênh lệch của mình với Khổng Minh Tuyên hình như càng ngày càng xa.