“Đúng vậy, cũng quá không biết xấu hổ, cậu nhìn khuôn mặt kia của cậu, tới rồi không phải kéo thấp giá trị nhan sắc chỉnh thể của công ty người ta sao?” Lưu Văn Bằng trợn trắng mắt nhìn, lời lẽ chính đáng nói: “Giống tôi đây liền chưa bao giờ nhắc đến chuyện làm cho người ta khó xử như vậy, thầy nói có đúng không thầy Trần?”
Trần Đại Hà liếc mắt nhìn anh ấy, vẻ mặt hoài nghi: “Tôi cảm thấy cậu với Lý Hạo Trạch là cùng một loại mặt hàng.”
“Cậu xem thầy còn không tin, đây đều là sư đệ sư muội, tôi còn có thể lừa gạt trước mặt bọn họ sao?” Lưu Văn Bằng thở dài một hơi, một bộ dạng lo lắng sốt ruột: “Chẳng qua con cũng rất nhớ thầy, thầy tự mình đi công ty giải trí cũng không mang trợ lý gì, có phải không có ai giúp đỡ ăn mặc gì không ạ? Vậy thì sang năm lúc thầy đi thì con đi cùng thầy, để cho học trò hầu hạ thầy mấy tháng cho thật tốt.”
Vẻ mặt Lý Hạo Trạch kính nể giơ ngón cái lên: “Không hổ là đàn anh của của tôi, cái sắc mặt này quá ra vẻ đạo mạo.”
Trần Đại Hà cười mắng một câu: “Tôi thật hoài nghi hai cậu lúc này đỏ thành như thế đều là bởi da mặt các cậu dày còn không biết xấu hổ.”
“Học trò trước mặt thầy còn cần gì mặt mũi chứ!” Lưu Văn Bằng ôm bả vai Trần Đại Hà, ngón tay chỉ chỉ về phía một cái hộp bên cạnh: “Thầy, trong đó đựng cái gì vậy? Có phải đồ ăn hay không?”
Trần Đại Hà hết chỗ nói rồi: “Cậu cũng đã ăn bao nhiêu rồi, sao còn nhớ thương đồ của tôi.”
Lưu Văn Bằng làm nũng mà vặn vẹo: “Con không ăn, con chỉ nhìn thôi!”
Trần Đại Hà câm nín mà xách cái hộp lại đây, miệng hùng hùng hổ hổ: “Chút đồ tôi mang theo này vốn là tính ăn tới khi về nhà, giờ hay rồi, gặp phải hai đồ cầm thú các cậu, một chốc đã bụp sạch hết một bữa của tôi còn thèm muốn điểm tâm của tôi, đây chính là mang cho sư mẫu các cậu.”
Cái hộp này vẫn là chia thành mấy tầng như cũ, mở nắp tầng thứ nhất là mười mấy loại điểm tâm kiểu trung làm thành hình hoa tươi, hình tượng của cả đám đều rất thật, tinh tế nhỏ xinh, chưa đợi ăn sạch, nhìn tạo hình thôi đã làm người ta tán thưởng không thôi.
Lưu Văn Bằng: “Thật xinh đẹp!”
Lý Hạo Trạch giơ ngón cái lên: “Nhìn không thôi đã cảnh đẹp ý vui, phỏng chừng ăn vào hương vị càng tốt hơn.”
Lưu Văn Bằng nhanh chóng bảo camera man lại đây chụp cận cảnh, sau đó chủ động trả hộp về: “Đây là điểm tâm của sư mẫu, chúng ta nhìn no mắt rồi thì thôi, vẫn là mang về cho sư nương ăn đi.”
“Xem như thằng nhóc cậu có lương tâm.” Tuy Trần Đại Hà nói vậy, nhưng vẫn là lấy một đĩa ra như cũ: “Quên đi, nhìn cũng nhìn rồi nên vẫn là cho các cậu nếm thử đi, dù sao tôi còn mấy tầng phía dưới mà.”
Lưu Văn Bằng với Lý Hạo Trạch chơi đùa thì chơi đùa, nhưng mà vẫn rất là kính trọng đối với thầy và sư mẫu, cứ từ chối mãi, thế nào cũng không chịu ăn điểm tâm thầy Trần mang cho vợ.
Trần Đại Hà buồn cười nhìn bọn họ: “Sao lúc các cậu ăn thịt của tôi lại không khách khí như vậy chứ.”
“Cái đó không giống!” Lưu Văn Bằng đúng lý hợp tình nói: “Đồ của thầy bọn con ăn thì được, đồ của sư mẫu thì bọn con đều không thể lộn xộn, không thì sợ thầy về không có cách nào nói rõ.”
Lý Tiểu Tiểu thấy thế thì đến hành lý chính mình mang lấy hai cái hộp ra, một hộp đưa cho đạo diễn quay cùng, một hộp mở ra cho Lưu Văn Bằng với Lý Hạo Trạch nếm thử: “Điểm tâm cùng kiểu với thầy Trần, xuất phẩm của ông Táo nhà bọn tôi, sáng sớm lúc ra cửa vừa khéo thay tôi mang theo hai hộp tính lấy làm đồ ăn vặt ăn trên đường.”
Lưu Văn Bằng vừa duỗi tay lấy cái bánh hoa quế Định Thắng vừa hư tình giả ý nói: “Vậy thì ngại quá, bọn tôi ăn thì trên đường cô ăn cái gì?”
“Lúc cậu nói những lời này có thể thả điểm tâm trong tay xuống không?” Trần Đại Hà tức giận nói: “Cậu cũng không cần lo lắng trên đường con bé ăn cái gì, hồi nữa đến trạm tỉnh bọn tôi cùng xuống xe với các cậu, cậu mua vé máy bay cho bọn tôi với đưa bọn tôi đến sân bay, bọn tôi ngồi máy bay đến Giang Tô.”
Lưu Văn Bằng chả hiểu ra sao: “Thầy không ngồi giường nằm?”
“Đây không phải vô nghĩa sao? Đồ ăn tôi mang các cậu bụp sạch cả rồi, tôi ngồi giường nằm còn có ý nghĩa gì?” Trần Đại Hà nghiến răng: “Đợi lần sau trước khi tôi ra cửa đi tìm người tính quẻ, tuyệt đối không thể gặp phải các cậu nữa!!!”
Lý Hạo Trạch cười ra dấu “Yeah”: “Đây là vận mệnh nha!”
Ăn xong điểm tâm rồi, nói chuyện phiếm bàn việc nhà, Bạch Trạch lấy hai cái quạt chính mình vẽ từ trong cặp sách của mình ra phân biệt đưa cho Lý Hạo Trạch với Lưu Văn Bằng, xem như lễ gặp mặt.
Lý Hạo Trạch mở quạt ra, chỉ thấy trên mặt trái của quạt vẽ một động vật kỳ quái, mặt chính còn có bốn chữ Trời Giáng Điềm Lành to.
“Ngụ ý của Trời Giáng Điềm Lành thì thật rất tốt, có điều con này là con gì?”
Thần sắc Bạch Trạch nghiêm túc mà giới thiệu: “Đây là thần thú Bạch Trạch trong truyền thuyết thượng cổ, là tượng trưng cho điềm lành. Tranh có Bạch Trạch có công hiệu trừ tà đuổi quỷ, còn có thể mang phúc vận tới cho người ta.”
Lý Hạo Trạch với Lưu Văn Bằng nghe thế thì đều cười nói cảm ơn, ghi hình chương trình cũng chỉ đến đó đã xong.
Lưu Văn Bằng với Lý Hạo Trạch chủ động yêu cầu thêm wechat của Lý Tiểu Tiểu với Bạch Thụy Trạch, còn thản nhiên nói có rảnh muốn đến công ty giải trí Tiên Phàm tham quan.
Trần Đại Hà tung chân đá Lưu Văn Bằng một cước: “Chương trình cũng ghi hình xong rồi mà cậu còn diễn.”
“Không phải diễn, là chân tình thật lòng.” Vẻ mặt Lưu Văn Bằng cảm thán nói: “Con xem như hiểu được vì sao thầy lại không muốn đi rồi, cho ăn ngon uống tốt chiêu đãi, là con thì cũng nguyện ý ở đó một năm. Con nghĩ xong rồi, về sau con phải tôi luyện kỹ thuật diễn cho tốt, chờ sau khi già đi rồi, không nói có thể có thành tựu như thầy đi, ít nhất phải là khi người khác nhắc đến cũng là cái loại cấp bậc lão nghệ thuật gia này, con nghĩ khi đó con kiểu gì cũng có vốn liếng mà đến công ty giải trí Tiên Phàm bọn họ làm thầy giáo nhỉ.”
“Cậu nhìn tiền đồ của cậu kìa.” Trần Đại Hà ghét bỏ mà nhìn anh ấy một cái, chủ động tranh thủ phúc lợi cho công ty giải trí Tiên Phàm: “Tôi nghe nói hiện tại gameshow gì đó gom nhân khí lắm, cậu muốn tới công ty người ta ở hai ngày cũng được, nhưng mà phải dẫn bọn họ lên gameshow. Các cậu đóng điện ảnh hay phim truyền hình gì đó mà có cái cảm thấy thích hợp thì cũng đề cử với, tuy bọn họ đều không phải xuất thân chính quy, nhưng mà đối với nắm bắt chắc nhân vật đều không tồi, hơi tôi luyện chút là có thể vượt qua xuất thân chính quy.”
“Đó là chắc chắn, lại nói, có thầy mở bếp nhỏ một mình cho bọn họ, đi học năm phỏng chừng còn có thể vượt qua năm đại học của bọn con.” Lý Hạo Trạch phủ lên bả vai Bạch Trạch: “Tiểu sư đệ, lần này cậu ra ngoài là nhận hoạt động gì sao?”
Bạch Trạch: “Tôi thông qua tuyển chọn trên internet của 《 kỳ khai đắc thắng 》, giờ đến trường quay tham gia tiết mục.”
“《 Kỳ khai đắc thắng 》?” Lý Hạo Trạch nghĩ nghĩ, vẻ mặt kinh ngạc: “Là cái mà cấp tốc cướp trả lời, các đề trải rộng cổ kim lịch sử, trong và ngoài nước kia?”
“Đúng!” Bạch Trạch nhàn nhạt cười cười: “Tôi vừa khéo biết nhiều hơn chút so với người khác.”
“Cậu được đó anh em!” Lý Hạo Trạch vỗ vỗ vai anh ấy: “Chờ lúc chương trình của cậu phát sóng thì nói tôi, anh giúp cậu share weibo cổ vũ, chúng ta giờ nhưng là có tình cảm một bữa cơm rồi, cậu đừng khách khí với anh.”
“Được!” Bạch Trạch: “Tôi tin về sau chúng ta sẽ có càng nhiều tình cảm một bữa cơm.”
Lý Hạo Trạch cười hề hề: “Một lời đã định nha, quay đầu lại cậu mời tôi đến công ty các cậu tiếp tục tình cảm nhá.”
Ngồi máy bay thì nhanh hơn so với ngồi giường nằm, ba tiếng sau, Lý Tiểu Tiểu, Bạch Trạch với Trần Đại Hà xuống sân bay tỉnh Giang Tô.
Trương Mộ Thanh, vợ Trần Đại Hà, sớm đã chờ đợi ở sân bay vừa nhìn thấy ông già liền đỏ mắt, giận dữ nói: “Lúc trước ông đuổi Thánh Hạ đi thì thôi đi, lại một mình chạy đến chỗ lạ lẫm ngây người nửa năm, ông một chút cũng không quan tâm cảm thụ của tôi a. Thân thể ông thế nào ông không biết? Ông không ngẫm lại tôi lo cho ông cỡ nào hả?”
“Cái cậu cháu họ bên ngoại kia của bà chính bà biết là cái đức hạnh gì, tôi để nó ở bên người vài năm kia đã là nhìn mặt mũi bà rồi, lại để nó tiếp tục ở cạnh tôi thì sớm muộn gì tôi cũng chết trong tay nó.” Trần Đại Hà tức giận trắng mắt liếc bà ấy một cái: “Về phần thân thể tôi thì càng không cần bà lo, tôi ở công ty giải trí Tiên Phàm người ta nuôi cho thân thể tốt lắm, sống thêm năm không thành vấn đề.”
Trương Mộ Thanh thấy sắc mặt Trần Đại Hà hồng nhuận, nói chuyện trung khí mười phần, ngay cả tóc hoa râm trên đầu cũng có không ít cọng thành đen, thoạt nhìn đúng là nuôi cho không tệ.
Trần Đại Hà ầm ĩ với vợ vài câu thì sắc mặt lại mềm xuống, đưa hộp điểm tâm trong tay cho bà ấy: “Đây là điểm tâm tôi mang từ công ty giải trí Tiên Phàm về, trên đường gặp phải hai thằng ranh Lưu Văn Bằng với Lý Hạo Trạch kia cũng không nỡ cho tụi nó ăn, cố ý giữ cho bà nè.”
Lúc này Trương Mộ Thanh mới chuyển giận thành vui, giận dỗi liếc ông ấy một cái, sau đó thả tầm mắt rơi xuống trên người Lý Tiểu Tiểu và Bạch Trạch, trên mặt lập tức thêm vài phần thần sắc yêu thích: “Hai đứa bé này tướng mạo cũng thật tốt, đa tạ mấy đứa đưa thầy Trần về, đến trong nhà ngồi một hồi đi, đồ ăn đều đã chuẩn bị tốt rồi.”
Lý Tiểu Tiểu khách khí mà cười, nói: “Hai thầy cô đã lâu mới gặp lại, bọn con không quấy rầy.”
Trần Đại Hà vung tay lên: “Không đến nhà ăn cơm thì thôi, để tài xế đưa mấy đứa đến khách sạn trước đi.”
Khách sạn Lý Tiểu Tiểu đặt cách đài truyền hình không xa, đi bộ chừng phút là đến. Ghi hình show là vào chiều hôm sau, tuy Bạch Trạch được xưng là thần thú không gì không biết, nhưng mà Lý Tiểu lo là Bạch Trạch chỉ biết chuyện ở thượng cổ, nên vẫn là tìm không ít đề trên mạng share cho anh ấy, để anh ấy nhìn trước một cái.
Hôm sau đến trường quay ghi hình chương trình, Lôi chủ kỳ trước làm vương giả ngồi trên vương vị ở trên cùng, phía dưới có vị trí của vị tuyển thủ, sau khi bọn họ trải qua đào thải kịch liệt, người thắng lợi mới có tư cách khiêu chiến Lôi chủ.
Bạch Trạch mặc một cái áo len bản hưu nhàn rộng rãi đến phòng nghỉ của tổ tiết mục, anh ấy vào, ánh mắt của người khác đều tụ tập hết trên người anh ấy, biểu cảm đều không khỏi có chút nặng nề.
Lôi chủ đợt trước ngồi trên sô pha chào hỏi: “Xưng hô thế nào?”
Bạch Trạch nhìn anh ta một cái: “Bạch Thụy Trạch.”
Từ Khải cười cười không nói nữa, tuy trong loại chương trình khiêu chiến kiểu ích trí này giá trị nhan sắc không quan trọng bằng đầu óc, nhưng mà bọn họ tham gia chương trình này trừ bỏ vì tiền thưởng kếch sù với làm người ta quen mắt ra, cũng là vì cái fame, nếu biểu hiện xuất chúng thì cũng có thể tích lũy không ít fan. Nhưng bọn họ đều là người diện mạo bình thường, kiểu giống như Bạch Thụy Trạch đây mà đứng trong đám bọn họ thì thiệt là có chút hạc giữa bầy gà.
Bạch Trạch nhìn mặt họ có các biểu cảm khác nhau, cười nhẹ rồi tìm chỗ ngồi xuống, mắt nhắm lại vừa muốn ngủ, một anh chàng ngồi cạnh anh đột nhiên đẩy đẩy anh: “Soái ca, anh tốt nghiệp ở đâu vậy?”
Bạch Thụy Trạch mở to mắt nhìn anh ta, anh chàng thấy thế thì vội vàng nói: “Tôi tên Lý Thụy Minh, tốt nghiệp Havard, Lôi chủ Từ Khải của kỳ trước là tiến sĩ Stanford, hai người bên kia là đại học đế đô…”
Bạch Trạch: “Tôi tốt nghiệp đại học Tam Giới.”
Lý Thụy Minh: “Đại học gì???”
“Tốt nghiệp ngành viễn cổ đại học Tam Giới.” Nhìn biểu cảm dại ra của Lý Thụy Minh, Bạch Trạch nghiêm túc mà giải thích nói: “Cậu không biết cũng là bình thường, trường của bọn tôi là đại học tư nhân, toàn thế giới cũng chỉ mới có mấy chục học sinh thôi, có điều bằng cấp của bọn tôi là được quốc gia thừa nhận.”
Lý Thụy Minh chần chờ nhìn Bạch Trạch: “Vậy anh tốt nghiệp ngành viễn cổ là hướng về nghề nghiệp nào vậy?”
Bạch Trạch: “Làm minh tinh.”
Lý Thụy Minh: “???”