Sophie tin rằng việc có thể nhàn nhã tận hưởng mùa xuân chính là đặc quyền của công ty chuyển nhà.
Dù trời đang nắng đẹp thế kia, nhưng mà đầu năm ai ai cũng bận rộn với cuộc sống của riêng họ. Quần áo mới, công việc mới, những mối quan hệ mới, … Khi phải đối mặt với một cuộc sống hoàn toàn khác như thế, mọi người thường sẽ cảm thấy bất an hơn là háo hức.
Tuy nhiên, người làm công việc chuyển nhà như cô lại không cảm thấy như vậy.
Mùa xuân là mùa tuyệt nhất trong năm, và với một người vô cùng yêu công việc này như vậy thì mỗi ngày xuân đều là một ngày đáng để mong chờ.
“Xin phép…”
Một giọng nói bất ngờ vang lên bên cạnh.
Với chiếc ba lô khổng lồ trên lưng, Sophie đang rải bước trên vỉa hè của vương đô, thành phố lớn nhất trong vương quốc. Chả mấy chốc mà ngôi nhà tập thể ba tầng đã lọt vào tầm mắt của cô. Đó là một ngôi nhà bằng gốc với mái màu đỏ, và nó thậm chí còn có cả một cửa hàng quần áo ở đằng trước nữa… Ngôi nhà này hoàn toàn trùng khớp với miêu tả và địa điểm mà Sophie được đưa cho. Không còn nghi ngờ gì nữa, đích đến đây rồi.
Sophie nhẹ nhàng vung cây đũa phép màu đen, khiến cho cả cơ thể cô bay lên không trung. Chiếc mũ màu trắng trên đầu cô suýt chút nữa thì rơi xuống khiến Sophie kêu lên và nhanh tay bắt lấy nó.
Như thể đang đi trên không, Sophie bước từng bước về phía ban công của căn phòng cô cần đến.
“Xin chào, đây là phù thuỷ vận chuyển, hành lý của ngài đã được chuyển đến rồi đây ạ.”
“Hả? Ááá!?”
Bị bất ngờ, người đàn ông đứng bên kia cửa sổ hét toáng lên.
Trước mắt người đàn ông đó – chính là Sophie với kiện hành lý lớn đến vô lý đằng sau lưng.
*
“Toàn bộ đồ đạc của ngài đây ạ”
“À, ừm.”
Đứng bên trong căn phòng ngăn nắp, người đàn ông gầy gò cảm ơn Sophie.
Sophie hạ kiện hành lý đang lơ lửng trong không trung xuống sàn nhà. Bọc quanh kiện hành lý là lớp giấy gói với hoạ tiết yêu thích của Sophie, vì thế nên trên đường đến đây đã khiến nhiều người không khỏi tò mò nhìn theo. Tuy vậy, Sophie lại nghĩ rằng đây cũng là một cách để quảng cáo cho cửa hàng.
“Nhưng đúng là bất ngờ thật đấy. Khi cô bảo tôi mở cửa sổ ra, tôi còn chưa kịp hiểu gì. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới cái cảnh đồ đạc lại từ trên trời rơi xuống như thế cả.”
“Vì lối đi ở những khu tập thể như này khá hẹp nên đi qua cửa sổ sẽ dễ dàng hơn nhiều mà.”
Người đàn ông không nói gì, mặt hiện lên một biểu cảm phức tạp, nghĩ bụng “Nhưng tôi có hỏi lý do đâu…”.
“Đây là ma pháp của cô sao?”
“Đúng rồi. Tôi phải phát động tới tám ma pháp bay lận đó.”
"Nhưng tôi nghe bảo ma pháp bay là một dạng ma pháp cao cấp cơ mà…"
"Nếu ai cũng dùng ma pháp đó được thì bây giờ người ta xây đường trên trời mất rồi."
Sophie đáp lại, giọng bình thản như thể cô ấy chẳng mảy may quan tâm việc ma pháp mạnh đến nhường nào vậy.
“Ngài có muốn tôi dỡ đồ đạc ra hộ không?”
“Ừm… Cứ làm đi, nhưng mà chỉ cần dỡ mấy kiện to là được.”
“Tôi hiểu rồi.”
Khi Sophie vẩy nhẹ chiếc đũa phép, lớp giấy gói của những chiếc hộp mà người đàn ông kia chỉ định liền lập tức mở ra.
Người đàn ông kia thầm kêu lên, tỏ vẻ ngưỡng mộ Sophie.
Thông thường thì nhân viên của công ty chuyển nhà không bắt buộc phải học ma pháp. Hơn nữa, ma pháp còn là một loại kĩ thuật đặc dụng, thông thường chỉ được sử dụng trong những ngành quy mô lớn như là quân sự và công nghiệp nặng. Vì vậy nên để tìm được một nhân viên chuyển nhà biết dùng ma pháp thì vô cùng khó.
Mà Sophie lại chính là một trong những “phù thuỷ chuyển nhà” hiếm hoi trên thế giới này.
Vì thế nên Sophie đã tích luỹ được rất nhiều kinh nghiệm quý báu.
Sophie cẩn trọng dùng ma pháp đưa những vật bên trong thùng hàng ra ngoài.
Bên trong thùng hàng là vô số tờ giấy chồng lên nhau.
“Đây là nghiên cứu của ngài sao?”
“Đúng rồi đấy, thật ra ta là một nhà nghiên cứu.”
Người đàn ông vừa gãi đầu vừa đáp lại, trông có chút ngượng ngùng.
“Trước giờ thì tôi vẫn làm việc ở quê nhà. Nhưng mà mới năm ngoài đây thì công trình nghiên cứu của tôi được Học viện công nhận, rồi tôi được mời vào một nhóm nghiên cứu ở vương đô. Vì thế nên tôi mới cần chuyển nhà.”
Người đàn ông kể lại với giọng điệu hào hứng.
Làm công việc chuyển nhà như này, đôi khi Sophie lại được nghe những câu chuyện về hoàn cảnh của khách hàng. Từ tại sao lại phải chuyển nhà, tại sao lại chọn nơi này và ngôi nhà này, đến cả họ đang sống với ai, rồi họ sẽ làm gì, vân vân và mây mây. Đối với cô, được nghe những câu chuyện như vậy cũng là một thú vui khi làm việc.
“Ngài chắc chắn sẽ trở thành một nhà nghiên cứu xuất sắc của vương đô đấy.”
“Ừm, tôi cũng chỉ mong có vậy.”
Khuôn mặt người đàn ông đột nhiên tối sầm lại.
Sophie cũng không có ý định hỏi thêm về những sầu muộn trong lòng người đàn ông, cô cứ vậy mà tiếp tục làm việc trong im lặng.
“Thật ra thì, tôi có chút bất an.”
Sau một hồi im lặng, người đàn ông chủ động nói lên nỗi lòng.
“Dù không muốn thú nhận lắm, nhưng mà đây là lần đầu tôi rời xa quê hương nơi tôi sinh ra và lớn lên… Mà khi đã rời xa quê nhà rồi thì tôi mới nhận ra tình cảm của mình dành cho nơi đó lớn tới nhường nào. Và dù vương đô luôn luôn sầm uất nhộn nhịp bất kể ngày đêm, nhưng mà ở đây thì tôi lại chẳng có bạn bè hay là gia đình kề bên.”
Người đàn ông thẳng thắn hết những suy nghĩ trong lòng, giọng có vẻ buồn buồn.
“Nếu tôi không thể hoà hợp với mọi người trong nhóm nghiên cứu… thì tôi lại lẻ loi một mình mất. Chỉ mới nghĩ vậy thôi là tôi đã không còn chút động lực nào mà làm việc nữa…”
Khi phải đối mặt với cuộc sống mới, con người thường sẽ cảm thấy bất an hơn là hào hứng. Người đàn ông này có vẻ cũng không phải là ngoại lệ. Khung cảnh mọi người dạo bước vui vẻ trên đường phố náo nhiệt nơi vương đô lại chỉ càng khiến cho sự bất cô đơn càng tăng lên gấp bội và làm khổ thêm ông ta mà thôi.
Bởi vậy, Sophie nở một nụ cười dịu dàng với người đàn ông.
“Vậy thì, để tôi tặng ngài một món quà nhé.”
Đoạn nói xong, Sophie nhẹ nhàng dùng cây đũa phép vẽ hình vòng cung trên không trung.
Một chậu cây nho nhỏ liền hiện ra trên bệ cửa sổ.
Bên trong chậu cây đó là một bông hoa nhỏ màu vàng, xinh đẹp và dịu dàng. Tuy vậy, sự hiện diện bông hoa đó toả ra lại vô cùng mãnh liệt, cứ như thể nó sẽ không để cho khung cảnh huyên náo bên ngoài nuốt chửng vậy.
“Đây là…”
“Đó là một loại ma pháp tạo đồ vật. Tôi đã tái tạo lại một loại hoa ở quê nhà của ngài. Chỉ cần mỗi ngày ngài cho nó một chút ma lực thì nó sẽ gần như không bao giờ biến mất.”
Một làn gió nhẹ xuyên qua cửa sổ làm cho những cánh hoa mềm mại khẽ đung đưa.
Bên trong đôi mắt của người đàn ông chợt loé lên một tia hoài niệm.
Khao khát được chạm vào…
Khao khát được trở về…
Thế nhưng đã lỡ chia ly mất rồi.
Bây giờ chính là lúc để tiến về phía trước.Những cảm xúc đó hiện lên vô cùng sinh động trên khuôn mặt của người đàn ông.
“Chính tôi cũng đã tự mình mở một cửa hàng, vì thế nên tôi có thể hiểu rõ được cảm giác cô đơn khi phải rời xa quê hương và nỗi khổ khi phải tập trung vào công việc là như nào. Vậy nên ngài có thể tự đặt ra một quy tắc cho bản thân, rằng chỉ khi nhìn vào bông hoa này, ngài có thể thoải mái trải lòng về nỗi nhớ nhà của mình.”
Người đàn ông ngắm nhìn khuôn mặt Sophie, rồi lại đảo mắt về phía chậu hoa.
“Ừm, đó cũng là một lựa chọn… Cũng không tệ nhỉ.”
Từ khi làm công việc này đến nay, Sophie đã chứng kiến vô số cuộc gặp gỡ và chia ly. Bằng kinh nghiệm của mình, cô biết rằng dù có cố vứt bỏ những cảm xúc nuối tiếc đi, thì rồi một ngày nào đó nó cũng sẽ âm thầm trở lại mà thôi. Bởi vậy, hãy cứ bình thản mà đối mặt với những cảm xúc đó, để rồi chúng sẽ từ từ hoà tan vào trong tim, đó mới lựa là chọn đúng đắn nhất. Và rồi mỗi khi những cảm xúc nhớ nhà ùa về, bạn sẽ lại bình thản khoá chúng vào trong lòng thay vì hoảng hốt lo sợ.
“Cảm ơn cô, tôi sẽ cố trân trọng đóa hoa này.”
“Ừm, trân quý một bông hoa cũng chẳng phải là chuyện gì xấu.”
Người đàn ông trông thoáng tỏ ra ngạc nhiên rồi nở một nụ cười nhàn nhạt.
Trân quý một bông hoa (quê hương) cũng chẳng phải là chuyện gì xấu…
“Vậy tôi xin phép cáo từ.”
Sophie rời khỏi căn phòng.Trong đôi mắt của người đàn ông gầy gò bỗng ánh lên một tia lửa tràn đầy quyết tâm.