Công Tử Vô Sỉ

quyển 1 chương 2: sư huynh trở về rồi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ánh tịch dương đã lặn sau núi, màn đêm bao phủ vạn vật.

Lúc Thẩm Tri Ly bước ra từ quán trọ, bên người chỉ có tỳ nữ hầu cận Điệp Y.

Cả hai đi bộ khoảng nửa canh giờ, dừng lại trước một cái đình nghỉ mát phía ngoài cổng thành. Thẩm Tri Ly xếp tay áo lại, ngồi chếch trong đình, Điệp Y đặt vò rượu đang ôm trong lòng xuống rồi lặng lẽ lui ra.

Thẩm Tri Ly nở nụ cười: “Lão đầu tử, dậy uống rượu nào”.

Bỏ lớp niêm phong bằng đất phía trên vò rượu ra, Thẩm Tri Ly lấy hai chung rượu, một chung tự rót tự uống, một chung rót đầy rồi rưới xuống nền đình.

Chẳng mấy chốc, men say bắt đầu ngấm.

Thẩm Tri Ly nuốt hớp rượu cuối cùng, vịn lan can ợ lên một cái, men rượu làm đôi đồng tử híp lại, rồi như nhớ ra điều gì, rầu rĩ nói: “Sư phụ, người đó nhận được tin tức chắc cũng sắp về đến nơi rồi. Mấy năm nay huynh ấy lăn lộn bên ngoài rất có tiếng tăm, không biết bây giờ thế nào rồi nhỉ…”.

Nàng bóp trán: “Lần này muốn lừa huynh ấy chắc là khó hơn rồi…”.

Trong mái đình trống trải ngoài tiếng gió ra, chỉ có tiếng của nàng vang vọng cô liêu.

Ai có thể ngờ thần y vang danh thiên hạ Thẩm Thiên Hành khi chết lại được chôn cất ở mái đình nhỏ xập xệ thế này.

Men rượu bốc lên, Thẩm Tri Ly về đến quán trọ là ngả lưng ngủ ngay.

Bị giấc mộng dọa tỉnh giữa đêm, vừa ngồi dậy nàng đã bắt gặp đôi đồng tử trong vắt sáng quắc, trong bóng tối lại càng rõ rệt.

Thẩm Tri Ly giật nảy mình lùi ra sau, gáy đập vào thành giường.

Binh!

Cố nén đau, không đợi đối phương phản ứng, Thẩm Tri Ly rút ra chiếc nỏ ngắn giấu dưới nẹp giường, ngắm chuẩn đối phương lạnh lùng nói: “Xin hỏi các hạ cướp của hay cướp sắc? Của quá năm lượng thì đừng mơ, nếu là sắc thì phòng bên cạnh có một người còn đẹp hơn tên là Tô Trầm Triệt, đi cẩn thận không tiễn”.

Giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên: “Tri Ly, làm nàng giật mình rồi ư?”.

Ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ in lên mặt người đối diện, quả đúng là khuôn mặt của Tô Trầm Triệt.

Thẩm Tri Ly xoa xoa gáy thở phào, rồi lập tức cảnh giác dịch ra phía sau: “Ngươi nửa đêm canh ba chạy vào phòng ta làm gì?”.

Bị Thẩm Tri Ly giữ khoảng cách, Tô Trầm Triệt chớp chớp mắt, oan ức nói: “Ngủ không được”.

Ngươi ngủ không được mắc mớ gì đến ta!

“Tự đi ra hay muốn ta gọi người đuổi ngươi ra?” Thẩm Tri Ly tức giận, “Còn nữa, sao ngươi vào đây được, ta rõ ràng…”.

Ánh mắt quét qua ổ khóa đã bị phá một cách không thương tiếc, Thẩm Tri Ly nuốt nước bọt.

Tô Trầm Triệt dùng tay áo lau mồ hôi trên trán Thẩm Tri Ly, dịu dàng nói: “Nàng ngủ mơ thấy ác mộng, ta rất lo lắng”, ngập ngừng một lát, lại tiếp: “Thấy nàng ngủ yên rồi ta mới ngủ được”.

Cái gì gọi là thấy ta ngủ rồi ngươi mới ngủ được chứ!

Bàn tay lạnh ngắt áp vào trán nàng, Tô Trầm Triệt như thể không nghe thấy những lời nàng nói: “Khi nãy nàng mơ thấy ác mộng hình như rất đau buồn, có thể nói cho ta biết đã mơ thấy gì không?”. Cầm lấy tay nàng, Tô Trầm Triệt hơi nhíu mày, “Còn nữa, tay nàng lại chảy máu…”.

Lời chưa nói hết, Thẩm Tri Ly vội vàng rụt tay mình lại.

Nhìn xuống, lòng bàn tay bị xước trước đó lại rướm máu, nàng cũng đã quen: “Chỉ là vết thương chậm lành một chút, không có gì đâu, ta sẽ tự mình rịt thuốc”.

Đợi đã…

Thẩm Tri Ly đột nhiên có một dự cảm rất không tốt, nàng do dự một lát, hỏi: “Lúc ở Hồi Xuân cốc ngươi không thế này chứ, nửa đêm mò vào phòng ta…”.

Tô Trầm Triệt gật đầu không chút né tránh: “Ta không yên tâm”.

Nể tình ngân lượng, ta không tính toán với ngươi!

Thẩm Tri Ly cố nén giận, dẫn dắt từng bước: “Ngươi có biết xông vào khuê phòng nữ nhi như thế là không đúng không?”.

Tô Trầm Triệt: “Ta biết”.

Thẩm Tri Ly gằn giọng: “Biết mà ngươi vẫn làm!”.

Tộ Trầm Triệt nghiêm túc: “Cho nên ta sẽ chịu trách nhiệm”.

Thẩm Tri Ly: “…”.

Ngươi chắc hẳn rất kỳ vọng được nói ra câu này đúng chứ?!

“Được rồi”, Thẩm Tri Ly ôm đầu, “Cút xéo ra khỏi đây ngay”.

Đợi Tô Trầm Triệt đi xa rồi, Thẩm Tri Ly mới chậm rãi nằm xuống, nhắm mắt lại.

Vừa nãy mơ thấy gì thế nhỉ?

Những mảnh ghép vụn từ từ xâu kết lại thành chuỗi trong đầu.

Ánh trăng trong vắt, gió khuya hây hẩy.

Mặt hồ trong veo, sóng sánh lấp lánh.

Ngay giữa hồ, một đài hoa sắc tím đậm lạnh lẽo đỡ lấy những cánh hoa tím nhạt, búp hoa óng ánh nhự dát bạc, ánh trăng lấp lánh chiếu xuống mặt hồ.

Dưới ánh trăng trắng bạc bao phủ, khung cảnh bên hồ nhuốm màu thê lương.

“Tri Ly, nhận lời ta con hối hận chăng?” Giọng nói cao ngạo của nam nhân có chút khàn khàn.

Nàng nhếch khóe miệng, để lộ một nụ cười nhàn nhạt: “Người nuôi dưỡng con không phải vì ngày này sao, con có gì phải hối hận chứ?”.

Yên lặng rất lâu, nam nhân mới nói: “Xin lỗi, thiệt thòi cho con rồi”.

“Không thiệt thòi.” Nàng lắc đầu cười, “Sinh mạng của con là do người cho, y thuật của con đều là do người dạy, người nuôi con bao năm như thế, con chẳng qua là trả ơn thôi, có gì đáng nói đâu…”.

Nam nhân bỗng cười, đưa tay phác họa từ xa hình dạng cánh hoa, hệt như đang vuốt ve người mình thương yêu, nét mặt dịu dàng, âm sắc ôn tồn: “Sau khi ta chết, Hồi Xuân cốc sẽ giao lại cho con, giúp ta tiếp quản nó thật tốt nhé”.

“Con sẽ làm như thế, đến khi con chết.”

Khoảnh khắc tiếp sau đó khung cảnh chuyển ra bên ngoài Hồi Xuân cốc, ba chữ lớn màu đen khắc trên phiến đá to chọc trời nhuộm đầy máu tươi.

Người thiếu niên tướng mạo anh tuấn, đẹp ma mị thảm hại ôm cánh tay bị trọng thương, trên gương mặt lạnh lùng, dữ tợn là vết thương dài cắt ngang một bên má, máu chảy ròng ròng, hắn liếm môi, cười lạnh rồi nói bằng giọng khiến người ta rùng mình: “Thẩm Thiên Hành, ngươi đợi đấy, ta sẽ còn quay lại nữa, sau đó tự tay ta sẽ hủy diệt Hồi Xuân cốc này”.

Thẩm Tri Ly mở bừng mắt, thở dài.

Nghĩ lại mới thấy, dường như đã rất nhiều năm trôi qua.

Lão đầu tử chết tiệt, người thật biết đem phiền phức đến cho con đấy…

Thẩm Tri Ly lưu lại thôn ba ngày, nàng nói dạy đám trẻ không phải là nói suông nhưng chỉ là những kiến thức dược liệu đơn giản.

Nếu đứa trẻ nào có hứng thú với nghề y, đến tuổi gia nhập Hồi Xuân cốc tự nhiên sẽ có người dạy chúng y thuật một cách có hệ thống.

Điều nằm ngoài dự liệu là Tô Trầm Triệt lại đến dạy võ nghệ cho bọn trẻ thật.

Tin đồn về Thập Nhị Dạ công tử trong giang hồ không ít, nhưng tất cả đều có chung một ý: Võ nghệ của Thập Nhị Dạ công tử rất phi phàm, có thể nói là đã đạt đến cảnh giới biến ảo khôn lường.

Người không biết võ công như Thẩm Tri Ly dĩ nhiên không hiểu gì, chỉ thấy Tô Trầm Triệt múa thanh gỗ trong tay thật đẹp mắt, hoàn toàn không thể nhận ra đây chính là đống thịt bê bết máu của nửa tháng trước.

Chạm vào vết thương vẫn chưa lành ở lòng bàn tay, Thẩm Tri Ly nảy sinh lòng ngưỡng mộ xen lẫn ganh ty hiếm có.

Về đến Hồi Xuân cốc, Thanh Hạnh nhắc lại chuyện cũ.

Ông ta nhăn mặt đau khổ, làm vẻ không biết phải làm sao: “Thẩm cốc chủ, cốc chủ giúp đi mà, chủ thượng đến nay vẫn chưa nhớ ra được gì, đừng nói đến việc lớn việc nhỏ không thế xử lý, lỡ đâu bị kẻ có ý đồ xấu dắt mũi, e rằng càng phiền phức hơn”.

Thẩm Tri Ly bình thản nói: “Đừng lo, ta thấy chủ thượng nhà ông dù có mất trí cũng hoàn toàn có thể dắt mũi người ta mà”.

Thanh Hạnh khổ sở: “Thẩm cốc chủ thật không chịu giúp?”.

“Chúng ta cũng đã thân quen như thế, cũng không phải là không thể…”, Thẩm Tri Ly nhởn nha nói, “Để tất cả ngân lượng ông mang theo lại đi, chính là mấy cái rương hôm đầu tiên khiêng đến ấy”.

Cây bút phán quan trên tay Thanh Hạnh run run: “Thẩm cốc chủ, cô… cô… cũng ác quá đấy”.

Thẩm Tri Ly mỉm cười, khoát tay nhún vai: “Vậy tại hạ lực bất tòng tâm rồi”.

Thanh Hạnh đấu tranh tư tưởng rất lâu, lòng đau như cắt nói: “… Được rồi”.

Nuốt cục nghẹn vào trong, ông ta lại nói: “Thẩm cốc chủ, tôi đã nói cô và chủ thượng rất xứng đôi chưa nhỉ?”.

Thẩm Tri Ly trừng mắt: “Sao có thể, hắn vô sỉ hơn ta nhiều!”.

Người vô sỉ hơn nào đó lòng hơi phấp phỏng đi đến viện chỗ Thẩm Tri Ly ở.

Đẩy cửa bước vào chỉ thấy hành lang ngoằn ngoèo ngang dọc, đình viện sâu hun hút. Phóng mắt nhìn ra xa, phía cuối hành lang là những lầu các xây trên mặt nước nối tiếp nhau, những dòng suối nhỏ xanh mát chảy róc rách qua những hòn giả sơn, vòng vèo bao bọc xung quanh lầu các, tiếng nước tiếng gió hòa lẫn tạo nên âm thanh trong trẻo nghe rất vui tai, kéo dài bất tận khiến không gian nơi đây mang hơi thở mây khói lững lờ của chốn tiên giới.

Đúng là một nơi ở rất hợp với nàng, ừm.

Người nào đó đang nghĩ như thế, vừa quay người lại đã nhìn thấy Thẩm Tri Ly đang gắng sức dùng một thanh Cửu Hoàn đao to bản chém hắn.

Thở hổn hển, Thẩm Tri Ly dùng hết sức bình sinh bổ đao xuống ngay trước mặt hắn.

Ngay lập tức, Tô Trầm Triệt xót xa nói: “Tri Ly, thứ nặng thế này để ta giúp nàng cầm nhé”.

Thần Tri Ly: “…”.

Cái đó, lời thoại thế nào ấy nhỉ.

Ồ, đúng rồi!

Thẩm Tri Ly dùng một ngón tay nâng cằm Tô Trầm Triệt lên, giọng lẳng lơ: “Mỹ nhân, ta đến để giết ngươi, nhưng bây giờ ta đổi ý rồi”, liếm liếm môi, “Ta thích ngươi”.

Tô Trầm Triệt chớp mắt hai cái.

Thẩm Tri Ly cũng chớp mắt hai cái.

Mắt to cong thành trăng khuyết, Tô Trầm Triệt nhẹ nhàng đoạt thanh đao trên tay Thẩm Tri Ly vứt sang một bên, dang tay ôm chặt lấy nàng, giọng nói không giấu được niềm vui: “Nàng cũng thích ta như thế thì còn đợi gì nữa, chúng ta mau chóng thành thân đi…”.

Thẩm Tri Ly: “…”.

Đây là tình huống gì chứ!

Thanh đường chủ, chúng ta chưa đề cập đến chuyện này thì phải!

Bầu trời trong xanh, không gợn bóng mây.

Thẩm Tri Ly nhìn chằm chằm nữ nhân đang đứng trước mặt vừa đến cốc hôm nay.

“Thẩm cốc chủ, tiểu nữ là Đường chủ Thập Nhị Dạ Hoa đường Trạch Phượng, chủ thượng không hiểu chuyện nhà tôi thật là đã làm phiền cô quá.”

Trạch Phượng nâng tay áo màu xanh dài quét đất lên che miệng, chiếc trâm kim phượng trên đầu đung đưa theo từng động tác, vô cùng xinh đẹp, yêu kiều.

Đẩy một chiếc hộp gấm màu xanh đến trước mặt nàng, Trạch Phượng cười duyên nói: “Đây là chút lòng thành, cũng không đáng giá gì, mong Thẩm cốc chủ đừng chê”.

Thẩm Tri Ly di chuyển ánh mắt ngẩn ngơ từ làn da ngà ngọc trắng như tuyết của nữ tử, lướt qua bầu ngực kiêu hãnh và chiếc eo thon chưa đầy một vòng tay, rồi dừng ở chiếc hộp gấm trên tay nữ nhân đối diện.

Không nén được cúi xuống tự nhìn mình, Thẩm Tri Ly chỉ cảm thấy một niềm bi phẫn bỗng chốc trào dâng.

Tuy Thẩm Tri Ly chưa bao giờ thấy mình khó coi, nhưng so ra…

Không đợi Thẩm Tri Ly phản ứng, ngón tay thon của nữ nhân nọ vừa chạm vào, chiếc hộp gấm đã mở ra, một viên dạ minh châu to bằng nắm tay đang tỏa ra ánh sáng mê hoặc và phát ra tín hiệu kiểu “Ta rất đắt, ta rất đắt!”.

Thẩm Tri Ly chăm chú nhìn viên dạ minh châu, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Thế này thật ngại quả…”.

Trạch Phượng phóng khoáng nói: “Có gì đâu mà ngại, Thẩm cốc chủ chăm sóc chủ thượng nhiều ngày, đây là lễ tạ”.

Thanh Hạnh đang đứng ở một góc không nhịn được lên tiếng xen vào: “Chủ thượng nói đây là sính…”.

Trạch Phượng quay phắt lại, lạnh lùng nói: “Sính, sính, sính, sính cái đầu ngươi, dù sao lão nương cũng không có tiền, muốn đưa sính lễ thì ngươi tự đi mà lo!”.

Thanh Hạnh bị chặn họng, vẫn cố nói: “Nhưng chủ thượng nói…”.

“Chủ thượng nói, chủ thượng nói, sao ngươi biết là chủ thượng nói, một chút chủ ý cũng không có, ngươi có phải là nam tử không đấy, chẳng trách nhiều tuổi thế rồi mà đến một bà vợ cũng không tìm được!”

Lời lẽ mới sắc sảo làm sao, miệng mồm mới độc địa làm sao!

Thẩm Tri Ly bỗng thấy bản thân thường ngày sao mà hiền lành thế.

Đang lúc nghĩ ngợi thì Trạch Phượng quay đầu về phía Thẩm Tri Ly nở một nụ cười duyên dáng phong tình: “Không biết chủ thượng nhà tôi bệnh tình thế nào rồi ạ, bao giờ thì có thể cùng chúng tôi trở về?”.

Thẩm Tri Ly ngắm nghía viên dạ minh châu rồi nở nụ cười đáp lễ: “Lúc nào cũng được”.

Trạch Phượng quay mặt sang Thanh Hạnh, dữ dằn quát “Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi!”.

Thanh Hạnh đang định nói gì thì một nữ tỳ áo tím mặt đầy vẻ hoảng hốt xông vào: “Cốc chủ, cốc chủ, không xong rồi, Thập Nhị Dạ công tử xảy ra chuyện rồi”.

Thẩm Tri Ly vội vàng theo nữ tỳ đến Xuân Hương các nơi Tô Trầm Triệt đang ở.

Mùi thuốc lan tỏa trong phòng, Tô Trầm Triệt hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, đôi môi tím tái, rõ ràng là triệu chứng trúng độc.

Bên giường vẫn còn bát thuốc vừa được uống cạn, đưa ngón tay lấy ít cặn thuốc, Thẩm Tri Ly vừa ngửi đã biết có chuyện không hay.

“Thuốc này là ai cho hắn uống?”

Nữ tỳ áo tím run rẩy: “Là nô tỳ”.

“Là ngươi sắc ư? Trong lúc sắc có rời khỏi chỗ thuốc này không?”

Nữ tỳ áo tím siết chặt hai tay vào nhau, cố sức nhớ lại: “Hình như có một lúc. Khi nô tỳ đang sắc thuốc thì nghe bên ngoài có người gọi nên mới ra xem sao, nhưng nhìn mãi chẳng thấy ai nên nô tỳ lại trở vào…”.

“Được rồi, ta biết rồi”, Thẩm Tri Ly nói, “Ngươi lui ra đi”.

Không nghĩ cũng biết là ai làm.

Mối cừu hận giữa Ma giáo với hắn sâu như thế sao, hay là ả Tả hộ pháp Diệp Thiển Thiển đó…

Thanh Hạnh đỡ người Tô Trầm Triệt dậy, nhấc cánh tay lên để Thẩm Tri Ly bắt mạch, hai hàng chân mày của nàng càng lúc càng nhíu sát vào nhau.

“Thẩm cốc chủ, chủ thượng nhà tôi bị trúng độc gì vậy? Rốt cuộc thế nào rồi?”

Thẩm Tri Ly mím môi nói: “Rất phiền phức. Hắn mới trúng độc chưa lâu, rửa dạ dày cho hắn trước xem sao đã, nhược bằng không được, ta phải tìm cách giải độc khác…”.

Nàng vừa định đứng dậy thì đột nhiên phát hiện cánh tay mình không biết tự lúc nào đã bị Tô Trầm Triệt nắm chặt, không cách nào vùng thoát ra được.

Thẩm Tri Ly đành chịu, quay sang nói với tỳ nữ Điệp Y: “Ngươi đi chuẩn bị những thứ cần thiết để rửa dạ dày”.

Lời nàng chưa nói xong thì đã bị cắt ngang.

“Đợi đã.” Trạch Phượng trợn đôi mắt phượng dữ dằn, ra chiều suy tính, “Chuyện này thật trùng hợp quá đấy, sớm không trúng độc, muộn không trúng độc, lại trúng độc ngay lúc tôi định đưa người về, Thẩm cốc chủ, cô không cảm thấy có chút vấn đề sao…”.

Trạch Phượng vừa dứt lời, Thẩm Tri Ly vội vàng bắt lại mạch lần nữa, lầm bầm: “Nhưng hắn quả thật trúng độc không sai mà”, ngập ngừng một lát, rồi lại như không thể tin được nói: “Chẳng lẽ hắn tự hạ độc mình?”.

Trong lúc đang nói thì có người bước vào.

“Trạch đường chủ, chúng tôi vừa mới bắt được một người có hành tung mờ ám đáng nghi.”

Hai gã vận áo đen áp giải một tiểu đồng vận áo xanh mặt mũi bị đánh thâm tím đến, một người nói: “Chúng tôi vừa nãy nhìn thấy tên này lượn lờ quanh đây, vẻ mặt mờ ám bèn giữ hắn lại. Ai ngờ hắn vùng vẫy dữ dội, chúng tôi bèn trói lại, còn tìm được cái này trên người hắn”.

Người còn lại xòe tay, một gói bột màu trắng hiện ra.

Thẩm Tri Ly đón lấy gói bột kiểm tra, lập tức nói: “Chủ thượng các ngươi chính là bị trúng loại độc này”.

Trạch Phượng tung chân ngọc giấu sau lớp áo dài, chỉ một cước đã khiến tiểu đồng áo xanh ngã nhào, sau đó hét lớn: “Ai phái ngươi đến đây?”.

Tiểu đồng áo xanh nằm sõng soài dưới đất bỗng nhiên đồng từ trợn ngược, miệng nôn ra chất dịch trắng, tứ chi co rút lại. Trạch Phượng thất kinh, hạ chân xuống định tiến lại quan sát kỹ thì tiểu đồng áo xanh vặn người, dưới chân như được bôi mỡ lướt ra khỏi cửa nhanh như gió.

Đuổi theo ra ngoài, bóng áo xanh đã mất hút.

“Chết tiệt!”, Trạch Phượng gằn giọng mắng một câu.

Thẩm Tri Ly phóng mắt nhìn theo hướng tiểu đồng biến mất, cảm thấy chiêu này có gì đó quen thuộc.

Thanh Hạnh đang đỡ Tô Trầm Triệt nói: “Tên đó là người của Ma giáo chăng?”.

Thẩm Tri Ly gật đầu: “Nhìn thì chắc là vậy… Điệp Y, không cần rửa dạ dày nữa, có thuốc độc ở đây bào chế thuốc giải không khó”.

“Chưa chắc.” Đôi mắt phượng của Trạch Phượng chuyển hướng nhìn Tô Trầm Triệt cổ ngoẹo về một bên đang mê man bất tỉnh, “Ta nghi ngờ ngay cả tên vừa nãy cũng là do chủ thượng bày mưu”.

“Hắn không phải mất trí nhớ rồi sao…”

Trạch Phượng quả quyết nói: “Cứ cho là mất trí nhớ đi nữa thì có một số bản năng vẫn còn tồn tại”.

Thẩm Tri Ly cất gói thuốc độc đi, không nén được hỏi: “… Trạch đường chủ, hắn trước đây là như thế ư?”.

Trạch Phượng nhìn về phía mặt trời xa xa, lộ ra nét mặt khiến người ta thương tiếc: “Bây giờ tốt hơn trước nhiều rồi…”.

… Vị Thập Nhị Dạ công tử này trước đây chắc đáng sợ lắm đây!

Đang lúc nói chuyện thì bỗng một tiếng “uỳnh” long trời lở đất vang lên, tiếp theo đó là tiếng đá vỡ không ngừng rơi xuống, vô số âm thanh hỗn tạp nối tiếp nhau liên tục không dứt, vô cùng chấn động.

Thẩm Tri Ly định đứng dậy ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra, không ngờ Tô Trầm Triệt vẫn đang giữ chặt lấy tay nàng.

Theo sau tiếng bước chân gấp gáp, hỗn loạn, hai tên lính canh mặt đầy máu xông vào.

“Cốc chủ, nguy rồi, có người phá lối vào cốc, cửa cốc đã đổ ập xuống rồi ạ!”

“Cốc chủ, bên ngoài rất nhiều người của Ma giáo đang xông vào!”

Thẩm Tri Ly mặt biến sắc.

Từ lúc nàng ở Hồi Xuân cốc đến nay, đừng nói là có người dám phá cửa cốc, đến ngay cả người dám ngang nhiên xông vào cũng rất ít.

Lối vào Hồi Xuân cốc rất đặc biệt, là một con đường gồm những bậc thang đá được xếp xéo với nhau, cực dốc và cũng cực khó đi. Chẳng cần phải đợi đối phương lên đến nơi, hộ vệ Hồi Xuân cốc đã lợi dụng cơ quan trên thang đá này mà tóm gọn bọn chúng.

… Nhưng lại có người cả gan dám phá nát nó rồi!

Trạch Phượng và Thanh Hạnh đưa mắt nhìn nhau, Trạch Phượng rút từ đai áo ra một sợi dây thừng màu đỏ chói, quất nhẹ vào không khí rồi tiên phong xông ra ngoài.

Thanh Hạnh để đầu Tô Trầm Triệt dựa vào vai Thẩm Tri Ly, trịnh trọng nói: “Thẩm cốc chủ, chúng tôi ra ngăn cản người của Ma giáo trước, chúa thượng xin giao lại cho cô”.

Cơ hồ là ngay khi Thanh Hạnh vừa rời đi, cả Hồi Xuân cốc vang vọng một giọng nói được nội lực khuếch đại.

“Ta về rồi đây.”

Bốn từ ngắn gọn vang lên khô khốc khiến người ta rùng mình, âm cuối hơi run, dường như có một nhát đao chưa kịp chém xuống đã khựng lại ở vị trí gần tim nhất.

Thẩm Tri Ly đột nhiên hiểu ra vì sao người của Ma giáo lại dám mạo hiểm xông vào đắc tội Hồi Xuân cốc.

Y thuật của độc y Hoa Cửu Dạ không thua gì Hồi Xuân cốc, độc thuật lại càng không hổ là thiên hạ đệ nhất.

Chết tiệt, sao đến nhanh thế nhỉ…

Cũng chẳng quản được gì khác, Thẩm Tri Ly hạ giọng nói với Điệp Y: “Mục đích của Ma giáo là Thập Nhị Dạ công tử, giúp ta đỡ hắn vào mật thất”.

Điệp Y vâng lời, hai người vừa dìu vừa lôi Tô Trầm Triệt vào gian thủy tạ trong viện của Thẩm Tri Ly.

May mà sự chú ý của tất cả mọi người đã dồn hết ra cửa cốc, rất ít người để tâm đến động tĩnh bên trong.

Thẩm Tri Ly dùng ngón tay liên tục điểm chỉ trên chiếc bàn đá trong gian thủy tạ, chỉ nghe “ầm” một tiếng, một cửa động chỉ đủ một người đi qua lộ ra trong gian thủy tạ được phủ bằng bức màn che bằng lụa mỏng, Thẩm Tri Ly ước đoán độ sâu bằng mắt rồi giơ chân chuẩn bị đẩy Tô Trầm Triệt xuống dưới.

Phía ngoài cửa viện, giọng nói lạnh lùng mỉa mai vang lên: “Tri Ly sư muội”.

Sao huynh ấy vừa đến lại chạy thẳng vào đây rồi?

Mình bây giờ thật sự không muốn gặp huynh ấy chút nào!

Thẩm Tri Ly bi phẫn, ánh mắt chậm rãi nhìn Điệp Y.

Điệp Y hiểu ý, nắm lấy tay Thẩm Tri Ly, bày ra bộ dạng xem cái chết như không, gật đầu nói: “Tiểu thư, tỷ cũng cùng xuống mau lên, việc ở trên này cứ giao cho nô tỳ!”.

Tiếp sau đó, Thẩm Tri Ly chỉ cảm thấy người mình nhẹ hẫng, rồi rơi mạnh xuống đất, cơ quan trên đầu đóng lại, trước mắt chỉ là một màu đen kịt.

May mà không bị thương, bởi người nàng… đang đè lên một đống thịt.

Thẩm Tri Ly tuy có tiếng là thần y, nhưng trên thực tế vẫn là một đại phu trói gà không chặt. Nàng thận trọng từ trên người Tô Trầm Triệt bò xuống, mới phát hiện bàn tay đang nắm chặt lấy tay nàng vẫn chưa buông ra… Đúng là tên này mặt dày ngoài sức tưởng tượng…

Nhưng vẫn còn sức nắm chứng tỏ là vẫn chưa bị ngã chết…

Lại thận đẩy vai lật ngửa Tô Trầm Triệt ra, quả nhiên nhìn thấy mặt hắn đầy máu, ngón tay Thẩm Tri Ly lần mò trên người hắn một lúc… Chết tiệt, xương sườn vừa lành hình như lại muốn nứt ra rồi…

Nàng dùng hết sức lực kéo lê Tô Trầm Triệt vào sâu trong mật đạo, bên trong có một thạch động nhỏ để sẵn một ít thuốc thông dụng và lương khô đủ dùng trong vài ngày, bên cạnh có một con lạch nhỏ nước trong vắt róc rách chảy qua.

Thuốc bên trong thạch động không đủ để giải độc cho Tô Trầm Triệt, nhưng đủ để chữa vết thương đơn giản.

Thẩm Tri Ly dùng tất cả các loại thuốc có thể giúp Tô Trầm Triệt xử lý vết thương, rồi lại lấy nước lau vết máu, vết bẩn trên người hắn. Làm xong những việc này Thẩm Tri Ly đã mệt nhoài, người đầy mồ hôi.

Trong mật đạo vẫn tối om, không nghe được tiếng động ở bên ngoài, Thẩm Tri Ly cũng không biết đã ở trong đó bao lâu.

Hình như đã là ban đêm, mật đạo mỗi lúc một lạnh, nàng bất giác ôm chặt hai cánh tay.

Vài luồng gió u ám thổi qua liên tiếp va đập vào tường đá, hệt như tiếng khóc của hài nhi, nghe mà sởn gai ốc.

… Thẩm Tri Ly muốn khóc mà không có nước mắt, thầm nghĩ nếu biết trước phải chịu cảnh này thì thà ở lại trên kia cho Hoa Cửu Dạ bắt còn hơn!

Đúng lúc này, Thẩm Tri Ly phát giác một cánh tay lạnh ngắt chầm chậm đặt lên vai nàng.

Nàng nuốt nước bọt không thành tiếng.

Cánh tay đó từ bả vai trượt xuống eo, bên tai là một giọng nói kèm theo hơi thở yếu ớt: “Tri Ly, nàng giẫm lên ta rồì”.

“Báo cáo Diệp hộ pháp, đường chủ Hoa đường, Vũ đường của Thập Nhị Dạ đã bị thương tháo chạy, Thập Nhị Dạ công tử vẫn chưa tìm thấy, còn nữa…”, ngừng một lát, gã áo tím đang bẩm báo bỗng phẩy tay một cái, một cỗ quan tài bằng gỗ tử đàn được khiêng lên.

Hai người được bẩm báo, mí mắt còn chẳng thèm động.

“Hoa công tử, không tìm thấy sư muội của ngươi ư?”

“Ừ.”

Vung vẩy con dao găm trước khuôn mặt đầy vẻ kinh hãi của cô gái đang bị trói, Hoa Cửu Dạ liếm môi, thờ ơ nói: “Sư muội không muốn gặp ta, thật khiến người ta đau lòng mà”.

Đôi mắt nhỏ dài híp lại, đuôi mắt hếch lên, hệt như một lưỡi dao mỏng lóe tia sáng sắc lạnh mà mê hoặc. Một vết sẹo chạy từ đuôi mắt kéo dài xuống phía dưới, chẳng những không làm mất đi vẻ đẹp của gương mặt đó mà ngược lại, còn càng lộ rõ vẻ ma mị khiến người ta kinh ngạc.

Rõ ràng là khẩu khí tiếc nuối, nhưng càng nghe càng nhận ra một sự phấn khích khó lòng kiềm chế trong đó.

Giống như kiên nhẫn chờ đợi rất lâu, cuối cùng cũng có thể ra tay với con thú săn mà mình đã thèm thuồng.

Giáo chúng Ma giáo đi theo bên cạnh đồng loạt dạt ra, lùi vài trượng, nét mặt đều khác lạ không tự nhiên.

Một con mãng xà vân tím đậm từ trong cốc thong thả trườn ra, cái đầu cực lớn ngoan ngoãn ngóc lên dưới tay Hoa Cửu Dạ. Hoa Cửu Dạ dịu dàng vuốt ve đầu rắn, thở nhẹ một tiếng: “Hình như đúng thật là không có. Diệp hộ pháp, vậy thì giết sạch đi”.

Phía bên kia là một thiếu nữ áo đỏ, bất luận y phục hay dung mạo đều vô cùng xinh đẹp, một tay nàng cầm thanh đại đao Cửu Hoàn, một tay cầm một cây mía, tỏ vẻ cụt hứng.

Rắc.

Khúc mía bị cắn mạnh một phát, mạnh bạo đến nỗi tất cả các giáo chúng Ma giáo đang có mặt cảm thấy sau gáy lạnh buốt.

Mỹ nhân như thế nào thì không nên đụng vào? Trước mặt chính là ví dụ điển hình nhất!

Không ít giáo chúng Ma giáo trong lòng thầm bái phục vị Thập Nhị Dạ công tử đó, nhãn quang đặc biệt như thế, phẩm vị cũng thần kỳ như thế, nói chuyện yêu đương dưới áp lực mất đầu bất cứ lúc nào chắc vất vả lắm…

Diệp Thiển Thiển nhai rôm rốp hết khúc mía, ngáp dài một cái nói: “Tìm lại đi. Bọn chúng tuyệt đối không có thời gian ra khỏi cốc, làm thì cũng đã làm rồi, dù có phải lật cả cái Hồi Xuân cốc này lên cũng phải tìm cho bằng được”.

“Người tình cũ ư?” Hoa Cửu Dạ nheo mắt, cười không chút hảo ý: “Ta luôn rất hiếu kỳ, Thập Nhị Dạ công tử đã làm gì cô khiến cô hận đến mức đẩy hắn ta xuống vực núi?”.

Soạt!

Giáo chúng Ma giáo bất giác lùi vài trượng.

Diệp Thiển Thiển chầm chậm chầm chậm quay đầu sang, cũng không chút hảo ý nói: “Ta cũng rất hiếu kỳ, Cốc chủ đời trước của Hồi Xuân cốc rốt cuộc làm gì với ngươi mà khiến ngươi bao nhiêu năm rồi vẫn thương nhớ không nguôi, chết rồi mà vẫn còn muốn quật mộ người ta lên”.

Cùng lúc đó.

“Hắt xì!”

“Tri Ly, nàng lạnh lắm ư?”

Thẩm Tri Ly nói: “Tránh xa ta ra”.

“Ta không cố ý hù dọa nàng đâu.” Tô Trầm Triệt xoa xoa vết thương bị đấm đầy hung bạo, khe khẽ rên lên một tiếng rồi mới lại oan ức cất giọng: “Là tự nàng xông qua chỗ ta đó chứ”.

Thẩm Tri Ly nổi giận: “Ngươi còn dám nói!”.

Thời gian quay ngược trở lại một tuần nhang trước.

Thẩm Tri Ly bị cánh tay thình lình vỗ lên vai làm cho giật nảy mình, hồn lìa khỏi xác, chỉ cảm thấy tóc tai dựng đứng tay chân lạnh ngắt, không nghe rõ đối phương nói gì, cứ thế nhào tới, cưỡi thẳng lên người đối phương, siết nắm đấm thụi tới tấp.

Dù hắn đang bị thương thì ưu thế về thể lực giữa hai người cũng chẳng có gì khác trước.

Tô Trầm Triệt hơi ngớ ra, liền sau đó chỉ cần dùng chút sức đã dễ dàng xoay người đè Thẩm Tri Ly xuống dưới.

Thẩm Tri Ly đột ngột bị đè xuống, phản xạ có điều kiện ngóc đầu dậy.

Vừa đúng lúc chạm vào mặt của vị công tử nào đó đang trờ đến, thế là trong bóng tối…

Thiên lôi địa hỏa, sét đánh ầm ầm.

Thẩm Tri Ly bó gối ngồi ở vị trí cách xa Tô Trầm Triệt nhất có thể, muốn khóc mà không khóc được, hối hận đến mức muốn đập đầu vào tường.

Một màn vừa rồi vẫn lượn lờ trước mắt nàng, rất rõ ràng.

Da thịt tiếp xúc, cảm giác bờ môi mềm mại ẩm ướt, hơi thở hổn hển nóng hổi, còn nữa… A… a… a… aaa, thật là buồn nôn!

Rốt cuộc là sợi dây thần kinh nào của mình có vấn đề mới theo hắn vào trong này!

“Hắt xì!”

Nàng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt xem chừng cực kỳ chân thành, hàng mi dài chớp chớp, che đi đôi đồng tử màu hổ phách, trong trẻo không nhiễm chút bụi trần.

“Tri Ly, đừng bướng bỉnh như thế, nhỡ đâu cảm lạnh thì sao. Nếu như nàng vẫn giận…”, Tô Trầm Triệt ngừng một lát, mắt lại khẽ chớp, “… Ta để nàng đè lại ta là được chứ gì”.

Thẩm Tri Ly: “… Cút!”.

Đồ chết tiệt! Trọng tâm là cái này sao!

Tuy trong thạch động có đủ thức ăn đề cầm cự mấy ngày, nhưng Thẩm Tri Ly cảm thấy tuyệt đối không thể ở đây thêm được nữa.

Bình thường cứ cho là bị sàm sỡ, dù sao cũng còn có thể bịp được một khoản ngân lượng lớn ở chỗ Thanh Hạnh.

Còn tình thế bây giờ…

Thẩm Tri Ly nắn nắn tay chân bị tê cứng, vịn tường đứng dậy.

Liếc mắt nhìn thấy một bóng đen cao lớn, Thẩm Tri Ly vội vàng hét lên: “Ngồi xuống!”.

Bóng đen động đậy một hồi rồi lại thu người ngồi xuống.

Mật đạo này trước khi lâm chung sư phụ mới cho nàng biết. Hồi Xuân cốc nói cho cùng cũng chỉ là nơi chữa bệnh, một khi gặp phiền phức thì xem như đại họa giáng xuống đầu, có điều nghĩ lại chắc ít nhiều cũng liên quan đến Hoa Cửu Dạ…

Hồi ức bỗng ùa về.

Chưa đầy tám chín năm trước, mùa đông năm đó, trời rét buốt, tuyết đóng đầy mặt đất. Trong cái giá lạnh khiến vô số người chết ấy, nhìn người tỷ tỷ góa bụa chăm sóc nàng ngày xưa lạnh đến nỗi mặt mày tím tái, ôm gối run lên cầm cập, đấu tranh tư tưởng rất lâu nàng mới xông vào một hiệu thuốc cầu cứu, lại bị người ta đuổi ra ngoài không chút nương tình.

Nằm trên lớp tuyết dày lạnh buốt, nàng cứ nghĩ mình sẽ chết.

Lúc tỉnh lại, nàng thấy mình được nằm trên một chiếc giường ấm áp, một thiếu niên đẹp đến ma mị mỉm cười đưa cho nàng một bát canh gừng nóng hổi.

Nàng mãi mãi khắc ghi bát canh gừng ngon đến nỗi nàng suýt chút nữa nuốt cả lưỡi mình và dung mạo đẹp thiên phú mà mình chưa bao giờ nhìn thấy ấy.

Nàng uống xong, thiếu niên đó bẹo má nàng không chút nương tay, cười nham hiểm: “Tuy ngươi vừa xấu vừa ngốc người lại bẩn thỉu, nhưng Thẩm Thiên Hành nói sau này ngươi có thể theo bọn ta kiếm cơm ăn”.

… Bỏ qua những lời hắn nói, nàng lúc đó thật ra vẫn còn cảm động chút chút, nhưng sau này đến ngay cả chút chút cảm động đó cũng mau chóng tiêu tan.

Bị túm tóc, bị nhét rắn vào túi, bị vẽ lên mặt, bị bắt nuốt bã đậu nhiều nhiều nhiều nhiều đến nỗi có chặt hết tre cũng không ghi hết tội.

Cái tên này từ nhỏ đã lấy việc hiếp đáp nàng làm niềm vui!

Nếu bây giờ rơi vào tay hắn… lại còn là sau khi chuyện đó xảy ra…

Nghĩ đến đây, Thẩm Tri Ly không nén nổi tiếng thở dài.

“Tri Ly, nàng vẫn còn giận ta sao?”

Thẩm Tri Ly đã mất hết kiên nhẫn, nói không chút khách khí: “Đừng lắm mồm, ngồi yên đó đi!”.

Nói đoạn, nàng dùng tay dò dẫm trên tường, lần mò từng bước một. Sư phụ nói với nàng mật đạo này ngoài để ẩn nấp ra còn có một thông đạo có thể thoát ra ngoài, chỉ là thời gian quá lâu rồi nàng cũng chưa từng thử nên khó mà nhớ rõ nó ở đâu.

Không biết là đã qua bao lâu.

Phụt!

Ngọn đuốc đính chặt trên bức tường đá được đốt lên, cửa đá từ từ mở ra, để lộ một lối đi nhỏ.

Thẩm Tri Ly thở phào, lại cảm thấy có gì đó không ổn.

Nàng bảo hắn câm miệng là hắn câm miệng sao, Tô Trầm Triệt ngoan ngoãn như vậy từ lúc nào thế nhỉ?

Quay đầu lại nhìn, Tô Trầm Triệt đang ngồi nghiêng người tựa vào bức tường đá, đầu hơi cúi xuống, hơi thở nhè nhẹ, tóc mái che khuất đôi mắt, ngọn lửa đỏ sáng rực từ ngọn đuốc làm nổi rõ đường nét anh tuấn trên gương mặt hắn, sắc mặt trắng bệch như giấy, môi tím tái, rõ ràng vẫn đang bị trúng độc.

Lúc nãy tối quá không nhìn thấy, sao nàng có thể quên được nhỉ… Độc trên người hắn vẫn chưa được giải!

Thẩm Tri Ly chạy đến bắt mạch Tô Trầm Triệt, sắc mặt từ từ đông cứng lại.

Chút độc này nếu lúc bình thường nàng căn bản chẳng coi ra gì, nhưng bây giờ không có thuốc, đúng thật là không có bột đố gột nên hồ.

“Tri Ly…”

Tô Trầm Triệt cố sức nhấc nửa mí mắt lên, khóe miệng khẽ nhếch: “Nàng dữ thật đấy”.

Thẩm Tri Ly tự kiểm điểm một lát, nghiêm túc nói: “Ta đã rất kiềm chế rồi đấy”.

Tiếng cười khẽ vang lên, Tô Trầm Triệt đột nhiên nói: “Tri Ly, có thể cho ta ôm một chút được không?”.

Thẩm Tri Ly: “… Không đời nào”.

Lời chưa nói dứt cả người Tô Trầm Triệt đã ngã vào người nàng, hơi thở nóng hổi phả bên tai nàng, quyến rũ khác lạ.

Giọng nói yếu ớt nhẹ nhàng cất lên bên tai nàng: “Tri Ly, tìm lối thoát ra ngoài trước đi, không cần ở đây cùng ta đâu”.

Rõ ràng Tô Trầm Triệt không dùng chút sức nào nhưng Thẩm Tri Ly lại chẳng thể đẩy hắn ra.

Sững sờ một hồi nàng mới định thần lại.

Môi khẽ động đậy, Thẩm Tri Ly hạ giọng: “Ta nói muốn ở lại đây với ngươi hồi nào?”.

Tô Trầm Triệt cười: “Ừm, vậy thì không ở nữa, nàng đi đi”, nặng nhọc dựa vào tường đá, ánh đuốc soi bóng hắn, ánh mắt dịu dàng đến nỗi Thẩm Tri Ly cảm thấy chột dạ.

Ngập ngừng một lúc, Thẩm Tri Ly hỏi: “Ta đi rồi, còn ngươi thì làm thế nào?”.

Tô Trầm Triệt vẫn cười: “Ta ngồi ở đây… Rồi cũng sẽ có cách ra ngoài thôi”.

Thẩm Tri Ly chăm chú nhìn hắn, do dự trong giây lát mới hỏi ra điều trong lòng thắc mắc bấy lâu: “Tô Trầm Triệt, tại sao người lại trúng tiếng sét ái tình với ta?”.

Tô Trầm Triệt nghĩ ngợi: “… Ta cũng không biết nữa”.

Thẩm Tri Ly sờ mặt mình: “Chẳng lẽ do ta đẹp chăng?”.

Tô Trầm Triệt: “…”.

Thẩm Tri Ly nheo mắt nham hiểm: “Sao, ngươi có ý kiến à?”.

Tô Trầm Triệt cúi đầu, có chút thẹn thùng: “Dĩ nhiên không có, trong mắt ta, Tri Ly là đẹp nhất rồi”.

Thẩm Tri Ly: “…”. Sao càng nghe càng giống nói dối thế nhỉ?

Trầm tư một lát, Thẩm Tri Ly hỏi: “Nếu muốn ra ngoài, ngươi biết đây là đâu không?”.

Tô Trầm Triệt lắc đầu.

Thẩm Tri Ly lại hỏi: “Ngươi có biết sao chúng ta lại ở đây không?”.

Tô Trầm Triệt lại lắc đầu.

Thẩm Tri Ly tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi biết ra ngoài bằng cách nào không? Bên ngoài có những ai không?”.

Tô Trầm Triệt vẫn lắc đầu.

Thẩm Tri Ly phát điên.

Cái tên ngốc nghếch này cái gì cũng không biết mà đòi làm anh hùng cái nỗi gì!

Thẩm Tri Ly thở dài: “Được rồi, ngươi ngoan ngoãn ngồi yên ở đây cho ta, ta lên một chút rồi lập tức xuống ngay”.

Còn chưa bước được một bước thì góc áo bị ai đó nắm chặt, nàng quay đầu nhìn liền thấy Tô Trầm Triệt hơi nhíu mày: “Trên đó rất nguy hiểm đúng không, không cần vì ta…”.

Thẩm Tri Ly gỡ ngón tay của hắn ra khỏi áo, nói: “Người từng thấy có đại phu nào mà bỏ bệnh nhân một mình tháo chạy chưa? Chút y đức này ta vẫn có đấy. Còn nữa cũng không hoàn toàn là vì ngươi… có lẽ người trên đó cũng đã bỏ đi rồi không chừng”.

Tô Trầm Triệt liêu xiêu đứng dậy: “Ta cùng đi với nàng”.

Trong đôi mắt trong veo tràn ngập sự cố chấp đó còn thấp thoáng một nỗi lo âu.

Dư vị được người khác quan tâm cũng không đến nỗi nào.

Thẩm Tri Ly cười lắc đầu: “Đừng làm ta thêm vướng víu, ta chỉ đi thám thính thôi, không có gì nguy hiểm đâu, ngươi ở đây đợi đi, ta quay lại nhanh thôi”.

Mật đạo ở trong viện của Thẩm Tri Ly, nàng muốn vào phòng mình lấy thêm thuốc thật ra không có gì khó khăn, nhân tiện có thể lấy vài bộ quần áo để thay đổi. Suy tính như vậy, Thẩm Tri Ly thận trọng mở cửa cơ quan lần mò đi lên.

Ngạc nhiên là trong viện của nàng lại không có một bóng người canh gác.

Nàng bước vội vào phòng, ngoài tìm thuốc và quần áo ra, còn cầm theo hai hộp bánh. Lấy túi vải gói hết lại xong, Thẩm Tri Ly vừa định đi ra thì nghe thấy bên ngoài loáng thoáng có tiếng người, ôm đầu nghĩ ngợi một lát, nàng trèo lên giường.

“Quả nhiên cái viện này vẫn là nơi thư thái nhất.”

Giọng nói quen thuộc khiến Thẩm Tri Ly lập tức đề cao hai mươi vạn phần cảnh giác.

Tiếp đó là giọng nữ lạ hoắc: “Hồi Xuân cốc trên dưới đều đã dọn sạch rồi, nếu không còn việc gì nữa thì việc hợp tác giữa chúng ta đến đây là kết thúc”.

“Thập Nhị Dạ công tử hình như mất trí nhớ đã yêu sư muội của ta rồi thì phải”, giọng nói đầy vẻ châm chọc, âm cuối kéo dài, “Diệp hộ pháp, không lo lắng ư?”.

Một tiếng hứ lạnh lùng: “Hoa công tử, ngươi thấy ta cần phải lo lắng sao?”, nói rồi nện gót bỏ đi.

Diệp hộ pháp… Đó chẳng phải là Diệp Thiển Thiển sao?

Ý trung nhân thật sự của Tô Trầm Triệt?

Thẩm Tri Ly cuộn mình trên giường, bất giác có gì đó thật khó chịu.

Nàng len lén kéo một góc rèm lên, dáng hình một cô gái vận áo đỏ lập tức lọt vào tầm mắt.

Đường nét ngũ quan vô cùng tinh tế, đôi môi đỏ mọng không cần trang điểm, đôi mày như vẽ, phục trang nổi bật, cả người toát ra vẻ quyến rũ, mê hoặc, nét cao ngạo, lạnh lùng toát ra từ ấn đường lại càng làm tăng vẻ bí hiểm của mỹ nhân.

Đúng thật là một mỹ nhân!

Thẩm Tri Ly không cam tâm soi mình trong chiếc gương đặt ở đối diện giường.

Trong gương lập tức hiện ra một cô gái nhan sắc xinh tươi rắn rỏi, tuy ngũ quan cân đối, đường nét thanh tú, cũng có thể coi là một giai nhân xinh đẹp, nhưng… Thẩm Tri Ly bi phẫn nghĩ, so ra thì khoảng cách rõ ràng là quá lớn mà!

Cái ả Diệp Thiển Thiển đó chắc chắn là hồng nhan họa thủy “một cười trăm vẻ thiên nhiên, sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son”() đây mà.

() Một câu trích trong Trường hận ca của Bạch Cư Dị.

… Tô Trầm Triệt rốt cuộc thích mình chỗ nào chứ? Tiêu chuẩn của hắn sao lại xuống cấp thê thảm như vậy…

Sau tiếng bước chân, căn phòng từ từ rơi vào yên tĩnh.

Hoa Cửu Dạ gãi gãi cằm mãng xà, hoa văn màu tím đậm trên thân mãng xà từ từ uốn lượn nhịp nhàng, đẹp mắt vô cùng.

Không biết là bao lâu, Hoa Cửu Dạ bỗng nhiên cất giọng, giống như đang tự nói một mình, lại giống như…

“Ta dĩ nhiên cũng chẳng cần phải lo lắng.” Hoa Cửu Dạ không hề nhìn về phía Thẩm Tri Ly, ôn tồn nói: “Tri Ly sư muội, muội còn muốn núp đến khi nào nữa?”.

Màn đêm không biết đã buông xuống tự bao giờ.

Nhánh cây bên ngoài cửa sổ đung đưa xào xạc, hệt như tiếng thở dài.

Giọng nói của Hoa Cửu Dạ dịu dàng như tiếng thì thầm với tình nhân, nhưng cả người Thẩm Tri Ly cứng đờ ra, cảm thấy gai ốc sởn sau lưng.

… Hắn chắc không phải là gọi nàng chứ.

Giọng nói bên kia vẫn thong thả từ tốn: “Muội không biết ta nhớ muội nhiều thế nào đâu, sự ngu ngốc và trẻ con của muội thật khiến ta nhớ mãi. Quan tài của Thẩm Thiên Hành đang ở ngoài cửa, thật muốn xem thi thể ông ấy ra sao, nếu làm thành hình nhân thì như thế nào nhỉ…”.

Thẩm Tri Ly rùng mình.

Nếu trong quá khứ Hoa Cửu Dạ chỉ có tính tình xấu xa thì bây giờ đã biến thái triệt để rồi!

Tiếng giày nện trên nền đất đột ngột vang lên, hướng về phía nàng mỗi lúc một gần.

Bị phát hiện rồi!

Thẩm Tri Ly sờ thấy thuốc độc giấu ở trên giường, ngón tay nắm chặt, bất giác lùi lại.

Tiếng bước chân vang lên đều đặn.

Tim nàng đập nhanh hơn, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

… Nếu hết cách, có khi trực tiếp cầu xin hắn sẽ tốt hơn. Không được, đầu hàng chắc chắn sẽ càng thảm hơn!

Biết sớm thì đã không đi lấy thuốc rồi, dạo gần đây muốn làm người tốt sao mà khó thế!

“Sư muội… Ngươi là ai?”

Chớp nhoáng, phía ngoài rèm giường bỗng có một cánh tay thò vào, dùng sức lôi nàng ra.

Thẩm Tri Ly loạng choạng mấy bước suýt ngã, phải vịn cửa để lấy lại thăng bằng. Phía bên kia đã động thủ.

Sau vài tiếng “cheng cheng” binh khí giao nhau, nàng mới nhìn rõ mặt người mới đến.

Tấm áo trắng nhuốm máu và gương mặt vẫn trắng bệch.

Tô Trầm Triệt.

Tay hắn cầm một thanh trường kiếm, ánh kiếm lấp lánh trong mắt, khí thế lạnh băng không hề kìm ném, chẳng còn dáng vẻ dịu dàng vô hại như lúc trước, cả người hệt như thanh bảo kiếm đã được tuốt ra khỏi vỏ.

Thế nhưng, sắc môi tím tái vẫn tiết lộ tình trạng sức khỏe của hắn.

Màn giao đấu vừa rồi dường như đã làm cạn kiệt chút sức lực còn lại của Tô Trầm Triệt, thân người đứng không vững muốn quỵ, nhưng trước sau vẫn không chịu đầu hàng.

“Chạy mau”, giọng nói khẽ truyền vào tai Thẩm Tri Ly.

Biết rõ giờ không phải là lúc đôi co, nhưng Thẩm Tri Ly vẫn không nén được nói: “Đồ ngốc, sao lại ra đây, không phải bảo ngươi đợi ở dưới đó sao?”.

“Cắt ngang một chút.” Hoa Cửu Dạ xoay xoay thanh đoản đao trên tay, cười ma quái: “Đừng nói về ta như thể phe đối nghịch thế chứ, dù gì cũng là sư muội của ta, ta không giết muội ấy đâu. Thập Nhị Dạ công tử, thấy ngươi đối với sư muội ta tình thâm như vậy, ta cũng rất cảm động, chỉ là không biết một người khác thì nghĩ thế nào… Ngươi không phải là đã mất trí nhớ rồi sao, có muốn biết ký ức lúc trước của ngươi như thế nào không? Sư muội không làm được, có lẽ ta có thể giúp ngươi hồi phục trí nhớ đấy”.

Cùng với những lời sau cùng của Hoa Cửu Dạ, lòng Thẩm Tri Ly bất giác chùng xuống, đấu tranh tư tưởng hồi lâu, nàng mím môi không nói.

Hơi thở Tô Trầm Triệt có chút hỗn loạn, nhưng giọng nói vẫn rất rõ ràng: “Không cần”.

“Vì sao?”, Hoa Cửu Dạ lấy làm lạ.

“Bởi vì không cần.” Ánh mắt hắn phân tán trong tích tắc rồi lại trong trẻo trở lại.

Hoa Cửu Dạ khẽ cười thành tiếng: “Ngươi quả thật rất thích sư muội ta đấy, có điều…”.

“Đi!”

Sau câu nói gọn lỏn, tay Thẩm Tri Ly đột nhiên tỏa ra một làn khói xám, tiếp đó nàng kéo tay Tô Trầm Triệt chạy về hướng gian thủy tạ.

Hoa Cửu Dạ vừa thấy đã biết không xong, phất tay áo tạo gió, thổi tan đám khói xám.

Thẩm Tri Ly đã cùng Tô Trầm Triệt chui vào mật đạo.

Hoa Cửu Dạ cười lạnh, búng tay “tách” một cái, con mãng xà vân tím bên cạnh kêu lên một tiếng rồi trườn người vào khe cửa chưa đóng chặt của mật đạo.

Vừa định xuống theo, Hoa Cửu Dạ lòng bỗng dậy lên một dự cảm không tốt.

Hít một hơi thật sâu, một tiếng huýt sáo đanh gọn sắc bén vang lên.

Đầu con mãng xà lớn vừa thò ra khỏi mật đạo, chỉ nghe một tiếng inh tai!

Bùm!

Cả mật đạo bị phá nát, cát bụi đổ sụp xuống lòng đất!

Đầu tóc, mặt mũi dính đầy bụi đất, thần sắc Hoa Cửu Dạ bỗng trở nên u ám.

Bầu trời tối mịt, mảnh trăng lưỡi liềm treo giữa trời

Mặt đất ẩm thấp, mùi đất xộc vào mũi, mí mắt khẽ mấp máy mở ra, bầu trời lấp lánh sao ùa vào trong mắt.

“Đây là đâu?”

Thẩm Tri Ly vừa nhỏm dậy đã cảm thấy toàn thân ê ẩm… Chết chắc rồi, không biết lần này trên cơ thể mình có bao nhiêu thương tích, phải dưỡng bệnh bao lâu mới khỏi nữa!

Rất lâu sau cũng không có ai trả lời nàng.

Tay chống xuống đất định ngồi đậy thì nàng bỗng dưng sững người.

Thứ nàng chạm vào không phải là nền đất mà là một tay đã lạnh ngắt, cảm giác còn có máu dính bết lại.

Thẩm Tri Ly bỗng nhớ lại chuyện xảy ra trước đó.

Chui vào mật đạo, nàng không chút nghĩ ngợi vội lấy thuốc nổ từ trong thạch động ra, châm lửa đốt rồi ném ra ngoài.

Không ngờ thuốc nổ lại có uy lực mạnh đến vậy, sức công phá cực lớn hệt như quả cầu lửa ập tới, Tô Trầm Triệt nằm đè lên người nàng, rồi nàng không nhớ gì nữa.

Nhưng hiện giờ nàng lại không phải ở trong thạch động đó.

Thế thì…

Nàng quay đầu nhìn bằng ánh mắt vô cùng sợ hãi, tay run run nhấc cổ tay của Tô Trầm Triệt lên, mạch gần như đã ngừng đập.

Cơn gió làm tóc chàng bay bay, để lộ gương mặt vẫn anh tuấn, trong sáng không nhiễm chút bụi trần.

Là hắn cõng nàng ra đây ư?

Còn may.

Còn may nàng là thần y Thẩm Tri Ly.

Chỉ cần vẫn còn sống thì không có thương thế nào là nàng không chữa được.

Truyện Chữ Hay