Đấu tranh nội tâm một hồi lâu , nàng mới ôm chăn mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
Thời điểm giữa trưa , không ai đến quấy rầt nàng , đến khi hoàng hôn mới tỉnh lại. Nàng mơ giấc mơ kỳ quái , trong mộng có một cái đuôi giương cao của Hồ Tiểu Bạch ( hồ lỳ trắng ) , vẫn không nhúc nhích ghé đến bên giường nhìn nàng ngủ. Hồ Tiểu Bạch chiếu con mắt đen tối vào thân ảnh của nàng. Nàng cảm thấy được đáng yêu lạ thường , thân thủ liền đem Hồ Tiểu Bạch ôm vào trong lòng ngụưc , không cần biết nó liều mạng giãy dụa , chà sát lông mềm mại ấm áp vào thân thể. Thế nhưng , trong lúc cọ xát vẻ mặt Hồ Tiểu Bạch khó coi làm cho nàng có suy nghĩ giống Cố Viễn xấu xa kia , hồ ly liền biến thành Cố Viễn thân hình thon dài , vật sủng hoàn toàn biến thành nam nhân tên Cố Viễn.
A!
Nàng sợ hãi kêu có suy nghĩ đẩy hắn ra , liền bừng tỉnh.
“Ác mộng sao?”
Giọng nam không nhanh không chậm truyền đến.
Cư nhiên Cố Viễn ở trong phòng nàng.
Nàng nhất thời không phản ứng , suy nghĩ hỗn loạn , mơ mơ màng màng.
Đây không phải mộng sao?
Thư Kỳ dùng sức gõ vào đầu mình , một trận cảm nhận sâu sắc chuân sác truyền đến não lớn.
Bất quá , vừa rồi mơ thấy người kia ở đây là sự thật , quả thật vẫn có điểm xâm phạm. Thư Kỳ trong lòng nói thầm.
Bất quá nhìn xem , hắn không phải ở trên giường , mà là đưa lưng về phía nàng .
Thư Kỳ nghĩ đến cảnh trong mơ vừa rồi , trong lòng một trận bối rối.
Tại sao lại có mộng kỳ quái như vậy?
Dựa theo Phất Lạc Y Đức phân tích giấc mộng , chẳng lẽ trong tiềm thức chính mình đã muốn nhận định Cố Viễn là hồ ly tinh? Hơn nữa đối với hắn từng có sự khác biệt?Nếu không tại sao lại ôm hồ ly .
Nàng cưỡng ép bản thân mình ngăn trở miên man suy nghĩ , đứng dậy tự lấy cho mình chén nước , bình phục tâm tình.
Cố Viễn ngồi đối diện nàng , chậm rãi lấy cái chén , rót nước , uống nước. Động tác cực bình thường nhưng ở hắn lại tư thái tao nhã.
“ Vì sao kêu Ân Hi Bạch theo dõi ta?” Thư Kỳ thiếu kiên nhẫn nói.
Cố Viễn lộ ra biểu tình vô tội , khó hiểu :” Hắn là bảo hộ của người , nếu không hôm nay người có trở về bình an được không?”
“ Ta đây còn phải cảm ơn ngươi?” Thư Kỳ hỏi lại , trong giọng nói tràn đầy khinh thường.
“Đương nhiên , ta cũng không phải không có mục đíhc.” Cố Viễn làm như thực thẳng thắn thành khẩn. “ Bất quá hiện tại không thể nói cho ngươi được.”
Nhớ tới chỗ của chồn đen , đủ loại nghi hoặc trong lòng nổi lên , Thư Kỳ rất muốn biết nguyên do , nhưng lòng dạ Cố Viễn kín đáo , thái độ làm người ta tình táo , không nghĩ nói cho người biết chuyện thì hắn tuyệt đối nửa câu cũng không nói. Thư Kỳ ngoài cười nhưng trong lòng không cười nhìn hắn :” Công tử , ngươi không thể trông thấy nhiều chuyện lắm , ngươi không cần nói ta đều biết.”
Cố Viễn cũng không giận , đem tinh thể Từ Phiến ra :” Là , là , nhưng ngươi muốn kiện chuyện không trông thấy là thấy hết.” (đoạn này khó thía mồ. các nàng bỏ qua nha. đọc mãi mà ứ hiểu ng í đang nói cái gì? =(( )
Thư Kỳ tức giận nắm chặt tay nghĩ muốn đanh hắn. Ngẫm lại chính mình không phải đối thủ của hắn , lại đè nén bực bội.
“ Nói đi . Cái này dùng để làm gì?” Cố Viễn có chút đắc ý cố ý giơ tay đang cầm Từ Phiến lên.
Thư Kỳ cắn môi , nghĩ thầm Cố Viễn , ngươi thật tiểu nhân , cứ đắc chí đi , bổn cô nương nhất định phải báo thù. !!!
“ Không nói , ta đi.” Cố Viễn đứng dậy đi.
Thư Kỳ quýnh lên , giữ chặt hắn. “Đừng nóng vội , nói đi nói lại , để cho ta nói rõ đầu đuôi hoàn chỉnh cho ngươi nghe.”