Mấy ngày sau đó nàng ở Ninh Vương phủ không có biến đổi, có thể thấy Ninh Vương trấn thủ kiên cố đến cỡ nào, đám người Thính Trúc Viện hầu như cũng không thể bén mảng tới, Ninh Công Tử sau ngày hôm đó cũng không thấy đến thăm nàng lần nào nữa, cũng đúng...!Ngài ấy trăm công ngàn việc sao có thể rỗi thời gian đến bầu bạn với nàng.
Từ ngày gặp nạn đến nay, Không lâu sau đó Trường An đưa thư cho nàng, trên thư có viết hắn bình an hiện đang ở Tây Lâu đợi nàng, nàng cũng báo cho hắn biết hiện nàng rất tốt đang ở Ninh Vương phủ chờ ngày bình phục sẽ chủ động đến tìm hắn.
Vài ngày kế tiếp bồ câu lại đưa thư đến, lần này Trường An viết rõ, Thuốc giải Công Tử đưa hắn lần trước là thuốc giả xem ra vị công tử kia đã tính toán được bọn họ sẽ tạo phản nên đã phục thù.
Nếu vậy Trường An hắn chỉ còn tháng để sống, nếu sau tháng không có thuốc giải thật thì hắn sẽ chầu tổ tiên.
Nghĩ tới đây nàng càng thêm khẩn trương, rõ ràng tên bệnh tật kia không phải kẻ dễ lừa, lần này xem ra phải nghĩ cách khác rồi.
-----------
Ninh Vương phủ.
Vãn Mị đã qua mấy ngày vẫn không gặp Ninh Công Tử, lần này nàng chắc chắn hắn không bận mà là có uẩn khúc gì chăng? Nàng tìm hỏi một nha hoàn trong phủ.
- A Nhu, ta cần gặp Ninh Công Tử.
Nha hoàn xinh xắn đang đứng trước mặt nàng tên là A Nhu, từ khi nàng vào phủ muội ấy luôn túc trực bên nàng cũng xem là thân thiết, nghe nàng hỏi thế A Nhu liền đáp.
- Ninh Vương Gia, ngài ấy hiện không khỏe a.
Nàng lo lắng, quả đúng như những gì nàng suy nghĩ hắn đã xảy ra chuyện,nàng hỏi lại.
- Hắn không khỏe, hắn đang bị thương sao?
A Nhu lắc đầu, bím tóc hai bên khẽ đung đưa.
- Ngài ấy không bị thương, ngài ấy bị bệnh...!Là bệnh a.
Nghe A Nhu nói thế nàng ngờ vực hiểu ra vấn đề, hắn hiện chắc là bạo bệnh nên mới ở tẩm phòng suốt mấy ngày trời.
Nàng hỏi A Nhu xem Tẩm Điện của hắn ở đâu liền nhanh chóng đến thăm hắn, Phòng ngủ hắn xây ở phía Tây, khuôn viên khang trang kính đáo nhìn quanh một lượt có thể thấy thẩm mỹ của hắn rất tốt, nàng đứng trước cửa phòng gõ nhẹ vài cái, bên trong vẫn im lặng, nàng có chút khẩn trương nên tự ý đẩy cửa vào trong.
Lúc bước vào nàng bị mùi thuốc bên trong làm cho ngộp thở, Hắn ta không lẽ bệnh nặng đến sắp chết rồi chăng? Cả không gian phòng ngủ đều tràng ngập mùi thuốc khó ngửi, bên trong lại có đinh hương tán đang cháy, xem ra Ninh Công Tử này sức khỏe không tốt rồi.
Phía sau tấm vải lụa treo lơ lửng kia là Long sàn của hắn, thân ảnh mờ nhạt nằm ngủ trên giường lớn, hắn cả người mặc y bào mỏng, cổ áo khoét sâu hờ hững đến độ nàng có thể nhìn thấy thứ không nên thấy.
Ninh công tử hắn là đang ngủ, sắc mặt hắn lúc này nhợt nhạt quá, đôi môi trắng toát khô đến rỉ máu, hắn như vừa trải qua cơn đau kịch liệt trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi.
Nàng bước tới ngồi cạnh hắn, tay nàng khẽ chạm nhẹ lên vầng trán thanh tú kia, hắn như cảm nhận được nàng nên có chút lay động mi tâm.
Hắn rất nóng, cả người như tỏa ra luồng nhiệt rực lửa, nàng lần tay xuống cổ áo một chút mới thấy rõ cả người hắn nổi đầy vết chàm đỏ lớn nhỏ đều có.
Không kìm được tay nàng tiếp tục lần xuống khuôn ngực rắn chắc kia phát hiện bên ngực trái của hắn có vết sẹo lớn đâm sâu vào tim, miệng vết sẹo tuy đã lành nhưng vẫn hằn rõ vết tích năm nào, có thể thấy đây không phải là vết thương nhẹ nói không chừng năm đó nó có thể đoạt mạng của hắn.
Lúc ngón tay nàng miết nhẹ lên vết thương thì hắn cũng giật mình tỉnh giấc, lúc mở mắt thấy nàng hắn có chút hoảng hốt.
- Vãn Mị cô nương.
Đang lúc làm việc xấu lại bị bắt quả tang khiến nàng lúng túng mặt đỏ bừng hóa thẹn.
- Là ta, ta đến thăm ngài.
Hắn chống tay ngồi dậy đầy cực khổ, nàng đưa tay đỡ lấy vai hắn, kéo gối lót sau lưng tạo điểm tựa thoải mái cho hắn.
- Ninh Công Tử, nếu ta đoán không lầm, bệnh tình của ngài rất tệ.
Hắn nhìn nàng ánh mắt như đang dò xét, vài giây sau mới lên tiếng đáp.
- Ta quen rồi.
Sẽ sớm bình phục thôi.
Nhìn bộ dạng của hắn bây giờ xem, ốm đến mức tưởng chừng chỉ còn da bọc xương mà hắn vẫn có thể chịu được.
- Ninh Công Tử, ngài đừng ngại với ta, lúc ta gặp nguy hiểm ngài ra tay giúp đỡ nay ngài bệnh ta cũng phải giúp ngài.
Nếu cần gì ngài cứ gọi ta.
Hắn lắc đầu, ánh mắt lãng tránh không muốn nhìn nàng.
- Vãn cô nương về đi, tại hạ chỉ bệnh cảm thông thường, trời trở gió nên thành ra như vậy.
Vãn Mị nhìn một lượt trên người hắn có thể thấy rõ, đây không phải bệnh cảm thông thường như hắn nói, bệnh tình này của hắn như thế đã xem là nặng lắm rồi, nhìn xem cả người đều đầy vết đỏ chứng tỏ nó đã ăn sâu vào lục phủ ngũ tạng của hắn.
Thấy Vãn Mị không chịu dời mắt nhìn mình hắn liền đưa tay kéo lấy vạt áo trước ngực.
Vãn Mị chặn lấy tay hắn nhìn kỹ một lần nữa.
- Ngài bị bệnh tim sao?
Móng tay thanh tú thường ngày nàng nhìn thấy nay đã hóa thành đen, các đốt ngón tay cũng biến thành màu trắng thấy cả gân bên trong.
Hắn như bị nàng nhìn thấy tâm can, liền cố sức đẩy nàng ra ngoài.
- Đi đi, Ta bảo nàng ra ngoài.
Mau ra ngoài...
Vãn Mị từ xưa đến nay mặt dày vô sỉ, nàng sao bị mấy lời tức giận kia của hắn mà rời đi.
Ngược lại...!Hắn càng đuổi nàng ngày ôm chặt lấy tay hắn kêu gào thảm thiết.
- Ninh Công Tử...!Ninh công tử....!Nghe ta nói, ta hứa sẽ giữ bí mật dùm ngài, một lời cũng không để lộ.
Làm ơn cho ta ở lại chăm sóc ngài nha.
Sau một hồi giằng co cuối cùng hắn cũng kiệt sức, hắn nhìn nàng thầm oán trên trán hắn vã đầy mồ hôi, nàng nhìn hắn thầm vui sướng, cuối cùng nàng đã thành công thu phục hắn...!Haha....!Nghĩ xem nếu hắn không bị bệnh có lẽ nàng đã bị hắn tống ra khỏi Vương phủ ngay tức khắc .
------------
Hết chương