Vãn Mị mang thai vừa được hơn tháng, Trường An dẫn người tìm tới phủ, nhớ tới người huynh đệ đồng cam cộng khổ với mình suốt mấy năm ở Thính Trúc Viện, Vãn Mị xấu hổ không thôi, nàng! nàng thế mà đem người cho quên đi!
Trường An mang theo một nữ tử, nàng ấy gọi là Nhạc Bắc Nguyệt, là thê tử của hắn.
Lần đó, sau khi Vãn Mị bị bắt trở về, Trường An bị thương nặng, được thổ phỉ đưa trở về làm áp trại phu quân.
Nhạc Bắc Nguyệt là nữ nhi được sủng ái của Sơn Đại Vương Nhạc Bất Quần.
Vãn Mị nghe giới thiệu, há hốc mồm:
- Bắc Nguyệt, cô thật lợi hại!
Ai không biết tính khí của Trường An quái gở, hắn nổi danh không gần nữ sắc, ngoài trừ Vãn Mị được hắn xem là muội muội ra.
Người thế này, lại bị một nữ hài tử nhìn chân yếu tay mềm! cưỡng gian! Bắc Nguyệt là cô gái nhỏ nhắn, vẻ ngoài thanh thuần trong sáng, lúc này bụng nhỏ bên trong xiêm y có hơi gồ lên, hỏi mới biết, nàng ấy đã mang thai được tháng, so với nàng còn sớm hơn.
Mấy tháng sau đó, hài tử của Trường An ra đời rồi, là một nam hài tử, rất đáng yêu.
Vãn Mị cũng sinh được hai đứa bé bỏng, là song bào thai, một nam một nữ.
Sau một thời gian dài, Tiểu Ninh Bạch và Tiểu Trường Viễn ngồi trong sân rầu rĩ tâm sự.
Tiểu Bạch: Cậu cũng bị phụ thân đuổi ra khỏi phòng mẫu thân à?
Tiểu Viễn: Phải, ngươi cũng vậy ư?
Tiểu Bạch: Ừm, ta cũng vậy
Tiểu Viễn: Hai chúng ta đều là đứa trẻ đáng thương a, haiz.
.
Nhân ngày sinh nhật, ba đứa bé sẽ muốn quà gì đây?
Ninh Bạch: phụ thân, trả mẫu thân cho ta một ngày đi, ta cầu xin ngài!
Ninh Dương (Suy tư): Nữa giờ, không cho phép bàn lại.
Trường Viễn: mẫu thân, ta muốn thành thân với Tinh Châu muội muội!
Ninh Dương (liếc mắt, trừng móng heo lớn): Muốn ủi cải trắng của ta? Không có cửa!
Ninh Tinh Châu: ta muốn ăn bánh hoa mai phụ thân làm, muốn phụ thân cõng bay cao, muốn phụ thân cùng ta vẽ tranh~
Ninh Dương (Sủng ái): Đều được
Vãn Mị: nữ nhi nô!
Ninh Dương: ta còn là thê nô, nàng có muốn không?