Tiết lão gia thở dài: "Thôi được, tôi lại cho người hỏi thăm tin tức khách điếm, chẳng phải Chu chưởng quỹ quen biết người của thôn Lâm Nguyệt hay sao.
Người kia có quen biết với khách điểm, mời hắn đến hỏi một chút."Ngưu Cường đang muốn rời thành về thôn, đến cửa thành lại bị Chu chưởng quỹ vội vàng tìm đến lôi kéo đến Tiết chỉ là một nhân vật nhỏ, đột nhiên nhìn thấy Tiết lão gia, khẩn trương đến mức nói chuyện không rõ ràng."Đừng khẩn trương, tôi chỉ là muốn hỏi một chút chuyện của khách điếm Bát Phương." Tiết lão gia cười thân thiện, "Nghe nói anh trợ giúp người trong thôn vận chuyển hàng cho khách điếm, có đúng hay không?"Ngưu Cường thấy ông ta hiền lành, yên tâm hơn phân nửa, trả lời: "Khách điếm mua thực phẩm của hương thân, tôi phụ trách vận chuyển kiếm chút tiền chạy vặt.""Thì ra là vậy, giá thu mua của khách điếm là bao nhiêu?”Ngưu Cường: "Giá cả giống như trong thành, còn giảm thêm phí vào thành của hương thân.""Không tệ." Tiết lão gia cười gật cơ bản ông ta đã xác định, khách điếm Bát Phương cũng không phải là một hắc điếm giết người cướp ta thưởng cho Ngưu Cường mấy đồng tiền rồi gọi quản gia đến, phân phó hắn đi khố phòng chọn mấy món lễ vật quý giá.
Đêm nay chuẩn bị tốt, ngày mai trực tiếp đến khách điếm tạ lạnh như Nguyệt ngồi xếp bằng trên giường, lo lắng hỏi Trương bá: "Giá phòng trong khách điếm có phải là hơi đắt không? Hôm nay doạ hai người khách chạy mất, họ còn cho rằng chúng ta là hắc điếm."Trương bá không hề lo lắng: "Chưởng quầy tự nhiên có dụng ý, nói không chừng ngày mai sẽ có hậu lễ đưa tới cửa."Hắn sống hơn nửa đời người, biết rõ bá tánh tầm thường kính sợ võ giả.
Họ căn bản không dám đắc tội võ giả, chỉ sợ bị võ giả âm thầm không một tiếng động cắt thiếu gia kia là công tử gia đình giàu có nhất trong thành.
Nếu gia chủ Tiết gia không ngu ngốc, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội giao thiệp cùng võ giả lần nhận lỗi là nước cờ đầu tiên, nếu như có thể nhờ vào việc đó mà giao hảo với võ giả, đối Tiết gia mà nói cũng coi như là một chuyện có ích."Hậu lễ?" Chu Nguyệt không hiểu, "Ai đến tặng lễ?"Trương bá cười ha hả nói: "Ta cũng không nói rõ được.”Hoặc là một mình Tiết thiếu gia, hoặc là Tiết lão gia thay hắn sau mới tờ mờ sáng, một chiếc xe ngựa lắc lư, ung dung ra cổng phía nam của thành, một đường hướng thẳng về nơi hoang Kiến Vi ăn hết bữa sáng, phân phó Chu Nguyệt mang xích đu đã làm xong ra tiền viện.
Xích đu đặt phía bên phải bàn trà, cô ngồi trên xích đu khoan thai thưởng phía trái trước mặt là Trương bá đang luyện tập chưởng pháp, bên phải là Chu Nguyệt đang nghiên cứu kiếm quan sát một lát, đột nhiên nói: "A Nguyệt, chiêu thức của em quá rời rạc."Chu Nguyệt hiểu ý, vừa vui vừa ngạc nhiên vội vàng quay người."Mong chưởng quầy tỷ tỷ chỉ giáo!"Lục Kiến Vi nâng má mỉm cười, trong mắt mang theo ánh sáng sớm mai ấm áp, giọng nói nhu hòa, mang theo âm hưởng dịu dàng của Giang Nam."Chiêu thứ nhất, lúc xuất kiếm ép xuống ba phần; Chiêu thứ hai, lúc cánh tay đưa ra thẳng đứng với vai; Chiêu thứ ba, lúc đâm về phía chân trái đối phương..."Ngoài cửa viện, cha con Tiết gia đã xuống xe ngựa từ sớm, ngước lên nhìn tấm biển khách điếm Bát Phương, đều mang vẻ mặt kích sự là võ giả!Cha con Tiết gia tiến vào tiền người đứng trước mặt Lục Kiến Vi, cẩn thận hành lão gia tự mình mang ra một hộp gỗ vuông, vô cùng thành khẩn."Tại hạ họ Tiết, Tiết Bình Sơn, là đông gia tửu quán Duyệt Lai tại Vọng Nguyệt thành.
Hôm qua khuyển tử mạo muội xông vào quý điếm, nói năng mê sảng.
Người trẻ tuổi không hiểu chuyện, mong Lục chưởng quỹ tha thứ cho sự lỗ mãng của nó.
Đây là một chút tâm ý của Tiết mỗ, thỉnh Lục chưởng quỹ vui lòng nhận lấy."Nói xong, ông ta trừng mắt liếc Tiết Quan Quan Hà cúi gập người, giọng nói khẩn trương đến mức có hơi thô chát: "Hôm qua ta đã phạm tới Lục chưởng quỹ.
Lục chưởng quỹ đại nhân có đại lượng, mong tha thứ cho sự mạo phạm của tôi.".