Thiên Dương Lâu vẫn náo nhiệt như vậy. Chuyện xảy ra vài tiếng trước căn bản không ảnh hưởng gì tới sinh ý ở đây. Lúc Lâm Vân đi tới đại sảnh của Thiên Dương Lâu, cái màn hình vẫn không ngừng hiện lên các thông tin, nhưng lại không thấy tung tích của hai cô gái đâu cả.
Lâm Vân hơi ngạc nhiên. Ở thành Thác Mã này, cô gái che mặt có thể coi như là một cường giả, không có khả năng xảy ra ngoài ý muốn mới đúng? Lâm Vân phóng thần thức ra ngoài, nhưng vẫn không thấy gì cả.
Phải biết rằng hiện tại thần thức của Lâm Vân hơn tu sĩ Đại Thừa bình thường gấp mấy lần. Nếu là một nơi như Địa Cầu, thần thức của hắn có thể bao trùm cả hành tinh đó
Tuy Hạt Nguyên Tinh lớn hơn Địa Cầu không biết bao nhiêu lần, nhưng thần thức của Lâm Vân rõ ràng không phát giác. Chứng tỏ hai cô gái kia đã rời đi rất xa rồi.
- Khách quan, đây là thư gửi cho ngài.
Một tiểu nhị của Thiên Dương Lâu đưa một bức thư cho Lâm Vân.
- Là của hai vị cô nương lưu lại.
Lâm Vân gật đầu nhận bức thư rồi mở ra xem. Một mùi thơm nhàn nhạt truyền tới:
“Xin lỗi đại ca, tôi và Chỉ Phán muội muội có việc quan trọng phải rời đi. Tôi có lưu lại một tia thần thức ở Giản ra, nên biết đại ca không xảy ra việc gì, trong lòng tôi rất vui mừng. Chỉ là không thể gặp lại đại ca, thật là tiếc nuối.”
“Nếu như đại ca muốn tìm tiểu muội, thì cầm cái thẻ ngọc này tới đảo Hào Quang. Tiểu muội nhất định sẽ đón chào. Trác Âm. ”
Ở trong bức thư còn có một cái thẻ ngọc. Lâm Vân thu bức thư và thẻ ngọc lại. Hắn đâu có thời gian để đi gặp một người chỉ thấy mặt mấy lần. Sở dĩ hắn có hảo cảm với hai người này, bởi vì tính cách thiện lương của cô gái áo hồng mà thôi. Để cho hắn đi tìm hai người mà ngay cả tên của họ, hắn cũng chỉ mới biết, hắn không có thời gian rảnh rỗi như vậy.
Mà cô nàng Trác Âm kia có thể để lại một tia thần thức mà hắn không phát hiện, chứng tỏ hậu trường của cô ta không đơn giản. Bằng không đâu học được công pháp thần kỳ như vậy.
Tuy nhiên, hiện tại hắn còn bận với việc tiêu diệt Tịch Mịch Cốc.
Lâm Vân lấy cái bùa truyền tin, liên lạc với Thiên Cơ Tử. Thiên Cơ Tử đi cũng không xa lắm, được gặp lại Lâm Vân thì cũng rất cao hứng. Biểu lộ không còn vẻ thần côn như lúc trước nữa, mà là cẩn thận hỏi thăm xem Lâm Vân muốn biết điều gì.
Lâm Vân mỉm cười nói:
- Tôi có vài vấn đề cần hỏi. Một là, ông có biết gì về năm viên ngọc mang thuộc tính Ngũ Hành hay không? Còn có hai cái đỉnh Âm Dương nữa. Chỉ cần trả lời được một điều trong đó, tôi sẽ trả cho ông một triệu linh thạch.
Sắc mặt của Thiên Cơ Tử trở nên nghiêm trọng. Y nhìn Lâm Vân nửa ngày, rồi mới liên tiếng:
- Vấn đề của đạo hữu, tôi rất khó trả lời. Mặc dù tôi không biết ngọc Ngũ Hành, nhưng tôi biết có một nơi gọi là Linh Tuyền. Nơi đó chính là con suối nằm trên núi Thiên Trì. Theo sư phụ của tôi nói, nước trong con suối quý giá như vậy, bởi vì trong con suối có chứa nguyên tố Thủy. Không biết có liên quan gì tới ngọc Ngũ Hành của mà đạo hữu nói không?
- Nhưng Linh Tuyền do Thiên Trì Điện bảo vệ. Không người nào được phép tới gần đó. Còn đỉnh Âm Dương thì tôi chưa nghe nói bao giờ. Đạo hữu là người đầu tiên làm khó tôi như vậy. Ài!
Nói tới đây, Thiên Cơ Tử lưu luyến trả lại cái giới chỉ cho Lâm Vân.
Lâm Vân mỉm cười nói:
- Tin tức của ông rất hữu dụng đối với tôi. Túi linh thạch này coi như là thù lao. Cảm ơn.
Nói xong, Lâm Vân liền biến mất trước mặt của Thiên Cơ Tử.
Thiên Cơ Tử sững sờ nhìn Lâm Vân bất động thanh sắc biến mất, trong lòng hoảng sợ vô cùng. Không ngờ người này lại lợi hại như vậy, vội vàng kêu lên:
- Đạo hữu ngàn vạn lần đừng liều mạng đi tới chỗ đó…
Nhưng Lâm Vân đã mất tăm mất tích.
Lần này Lâm Vân tới tìm Tịch Mịch Cốc. Trên thế gian này cũng có nhiều chuyện buồn cười, Tịch Mịch Cốc và Lâm Vân có thâm cừu đại hận, nhưng ngay cả vị trí của Tịch Mịch Cốc, Lâm Vân cũng không biết.
Lâm Vân thật sự nghĩ không ra, vì sao Tịch Mịch Cốc lại gây sự với hắn. Tịch Mịch Cốc nói cái gì, vì trả thù cho Tử Vân Điện và Hóa Linh Điện, không để cho căn cơ của đại lục Hạt Nguyên bị tổn hai, Lâm Vân sao có thể tin tưởng.
Cũng may danh tiếng của Tịch Mịch Cốc rất lớn, Lâm Vân không biết, nhưng rất nhiều người biết vị trí của Tịch Mịch Cốc. Lâm Vân không cần hỏi người thứ hai, liền biết vị trí chính xác của Tịch Mịch Cốc.
Nhưng Lâm Vân không lập tức giết tới đó. Đầu tiên hắn phải điều tra rõ ràng xem rốt cuộc vì sao Tịch Mịch Cốc lại muốn giết hắn. Là vì thế giới hỗn độn hay là vì Tinh Hà Trùy.
Nếu như là Tinh Hà Trùy, thì diệt cả Tịch Mịch Cốc báo thù là xong. Nhưng nếu là thế giới hỗn độn, thì Lâm Vân không ngại giết tất cả những người biết chuyện này. Sự hấp dẫn của thế giới hỗn độn quá lớn. Cho dù là Lâm Vân, cũng không dám mạo hiểm để lộ ra ngoài.
Hơn nữa, hiện tại thế giới hỗn độn còn chưa hình thành. Một khi hắn tập hợp đủ các thành phần tạo nên thế giới hỗn độn, thì hắn có tư cách để khiêu chiến với các vị đại năng.
Thành Kim Châu là một thành thị Tu Chân cách Tịch Mịch Cốc gần nhất. Tòa thành này chủ yếu là người của Tịch Mịch Cốc. Hiện tại Lâm Vân đang ở thành Kim Châu. Hắn còn đang suy nghĩ đi vào Tịch Mịch Cốc như thế nào. Trực tiếp lao vào giết, thì sẽ không điều tra được nguyên nhân Tịch Mịch Cốc muốn giết hắn. Vậy chỉ còn có cách là dùng Tinh Dời, lén lút vào đó thu thập tin tức. Nhưng muốn Tinh Dời cũng phải vượt qua được đại trận hộ sơn của Tịch Mịch Cốc trước đã.
- Hai vị tiền bối, mời vào.
Một tiểu nhị cung kính mời hai tu sĩ vào quán. Lâm Vân để ý thấy quần áo của bọn chúng mặc giống với quần áo của những kẻ đã vây công mình lần trước.
Lâm Vân hơi nhíu lông mày. Hắn không nhìn lầm. Ống tay áo của bọn chúng đều có hình ngọn núi. Lâm Vân khẳng định hai người này chính là tu sĩ của Tịch Mịch Cốc.
Thấy hai người chỉ tùy ý gật đầu với tiểu nhị, rồi chắp tay phía sau đi vào. Lâm Vân hỏi một vị người bán hàng bên cạnh:
- Xin hỏi, người tiểu nhị kia đã là tu sĩ Kết Đan, vì sao phải gọi hai đệ tử Trúc Cơ là tiền bối vậy?
Người bán hàng trừng mắt nhìn Lâm Vân một cái:
- Hậu sinh, chắc cậu mới tới thành Kim Châu lần đầu tiên phải không? Có nhiều việc đừng nên nói lung tung ra ngoài. Phải nhớ cho kỹ, tất cả đệ tử của Tịch Mịch Cốc đều là tiền bối ở thành Kim Châu. Cho nên lần sau gặp đệ tử của Tịch Mịch Cốc phải lễ phép vào. Bằng không đến lúc chết lại không biết vì sao mà chết.
Lâm Vân bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng hừ lạnh một tiếng. Quả nhiên là một môn phái kiêu ngạo. Thành Kim Châu này phỏng chừng chính là sân sau của Tịch Mịch Cốc. Ở bên ngoài, Tịch Mịch Cốc dương dương tự đắc là môn phái ẩn thế. Nhưng nói không chừng, cả đại lục Hạt Nguyên đều biết Tịch Mịch Cốc là môn phái không biết xấu hổ. Chỉ là không có người dám nói mà thôi.
Nếu Tịch Mịch Cốc đã như vậy, Lâm Vân rất chờ mong sau khi tiêu diệt bọn chúng sẽ kiếm được nhiều tài nguyên như thế nào. Hắc hắc, càng có nhiều tiền, lão tử càng thích.
Lâm Vân nghĩ một lát, rồi đi tới một quán hàng bên lề đường, lấy ra mười viên linh thạch Trung Phẩm, nói với chủ quán:
- Ông có thể cho tôi mượn quán của ông một ngày được không. Yên tâm, chỉ một ngày mà thôi, ngày mai tôi sẽ trả lại.
Mười viên linh thạch chỉ để thuê quán một ngày, chủ quán đương nhiên là không lý do gì để từ chối rồi. Lập tức thu dọn quầy hàng rồi cầm linh thạch rời đi. Trong lòng ông ta còn cười thầm Lâm Vân ngu ngốc. Ở vỉa hè thì bầy chỗ nào mà chả được, căn bản chẳng có ai quản.
Lâm Vân ngồi xuống đằng sau rồi bày một ít đồ vật cấp thấp. Nhưng vẫn có một pháp khí Cực Phẩm được Lâm Vân ghi là pháp khí Trung Phẩm. Và một viên Thiên Diễm Tinh Kim bị Lâm Vân ghi là viên đá không rõ nguồn gốc.
Mục đích chủ yếu của hắn là muốn cho hai tên ‘Tiền bối’ Trúc Cơ của Tịch Mịch Cốc tới hỏi thăm. Sau đó thì chờ thời cơ làm thịt hai vị ‘Tiền bối’. Mong rằng hai người đó biết nhìn hàng.
- Trời ạ…
Có hai người đi qua quầy hàng của Lâm Vân. Một cô gái tùy ý nhìn hàng Lâm Vân bán. Cô gái bỗng nhiên kêu lên một tiếng, rồi vội vàng bịt miệng.
Cô gái cúi người xuống hỏi:
- Chủ quán, thứ này bán thế nào?
Cô ta chỉ về viên Thiên Diễm Tinh Kim. Người con trai thì cầm pháp khí Lâm Vân ghi là pháp khí Trung Phẩm, quan sát nửa ngày rồi lộ vẻ kinh hỉ.
Trong lòng Lâm Vân rất buồn bực. Chính chủ còn chưa tới, đã tới hai người biết nhìn hàng. Thật không biết nên làm thế nào cho phải.
- À, viên đá này do sư phụ của tôi nhặt được. Sư phụ của tôi nói viên đá này rất không tồi. Tôi thì không biết đó là đá gì, nhưng có lẽ là thứ tốt.
Lâm Vân chỉ đành trả lời như vậy. Trong lòng thì chỉ muốn hai tu sĩ Nguyên Anh này mau rời khỏi đây, đừng ngăn cản lão tử câu cá.
- Tôi muốn mua viên đá này và pháp khí kia. Giá tiền là bao nhiêu?
Cô gái cũng nhìn thấy pháp khí mà chồng mình cầm là bảo bối. Trong lòng tự nhủ, người này là ai vậy nhỉ. Rõ ràng cầm bảo bối ra bán mà không biết. Thật đúng là một tên ngốc.
Lâm Vân khó xử. Xem dáng vẻ này thì hai người chắc muốn mua bằng được. Đúng là làm khó hắn, đành phải nói:
- Các vị nói cái giá xem.
- Hai vật này không có tác dụng gì với anh. Nhưng lại rất hữu dụng với vợ chồng chúng tôi. Mà giá trị của nó cũng không kém, cho nên tôi trả cho anh một nghìn linh thạch Thượng Phẩm. Anh thấy thế nào?
Cô gái nói.
Lâm Vân thầm than. Nhân phẩm của đôi vợ chồng này coi như không tệ. Tuy đồ đạc của hắn giá trị hơn một nghìn linh thạch Thượng Phẩm rất nhiều. Nếu người bình thường chắc chỉ trả mấy trăm linh thạch Hạ Phẩm mà thôi. Đủ biết hai người này là hạng người quang minh lỗi lạc.
Đã như vây, bán cho bọn họ cũng không sao. Đợi cho hai người rời đi, thì lại lấy mấy thứ khác. Lâm Vân không phải người lạm dụng lòng tốt. Nhưng ở thế giới Tu Chân, gặp phải đôi vợ chồng như vậy, cũng thật là hiếm có. Cho nên giúp bọn họ một lần cũng không sao. Huống hồ hắn chỉ muốn hai người rời đi càng nhanh càng tốt. Nghĩ tới đây, hắn nói:
- Cũng được, hai vị lấy đi.
Cô gái nghe vậy, kinh hỉ kêu lên:
- Cảm ơn.
Rồi cô ta vội vàng lấy linh thạch.
- Khoan đã, thứ này ta muốn.
Một thanh âm lạnh lùng vang lên.
- Nhưng tiền bối, chúng tôi đã mua vật này trước rồi. Hơn nữa chủ quán cũng đã đồng ý.
Cô gái vội vàng nói. Vừa mới phát hiện ra Thiên Diễm Tinh Kim để nâng cấp pháp bảo bổn mạng. Giờ lại phải đưa cho người khác, bọn họ thực sự không cam long. Nhưng người lên tiếng lại là một tu sĩ Hóa Thần. Hai vợ chồng căn bản không địch nổi.
- Hừ, một chủ quán chỉ có tu vị Trúc Cơ sơ kỳ thì biết cái gì? Ta ra giá một ngàn một trăm linh thạch Thượng Phẩm để mua viên đá đó.
Tu sĩ trung niên lạnh lùng nhìn thoáng qua Lâm Vân và đôi vợ chồng, hờ hững nói.
Lâm Vân căn bản chẳng đếm xỉa gì tới y. Người này không mặc trang phục của Tịch Mịch Cốc, xem ra không phải là người của Tịch Mịch Cốc. Trong lòng hắn dâng lên sự thất vọng. Hai cái tên đệ tử của Tịch Mịch Cốc kia sao mãi vẫn chưa ra nhỉ. Bọn chúng chết ở trong đó rồi hay sao thế?
- À, tôi buôn bán chú trọng tới chữ tín. Tôi đã nhận tiền của hai người này rồi. Mặc dù ông có đưa thêm một trăm linh thạch, nhưng tôi vẫn quyết định bán cho bọn họ. Đừng nói ông có trả thêm một răm, cho dù một vạn…
Lâm Vân còn chưa dứt lời, tên tu sĩ kia lại hừ lạnh một tiếng.
Sắc mặt của cô gái liền trở nên trắng bệch, rõ ràng là bị thương. Lâm Vân nhướn mày, hắn đã nổi lên sát khí. Cùng lắm thì đổi thân phận khác là được. Một tu sĩ Hóa Thần mà cũng dám vênh mặt hất hàm với hắn.
- Thật không biết sống chết. Một tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ và hai tu sĩ Nguyên Anh mà cũng dám kiêu ngạo như vậy. Không chỉ nói các ngươi, cho dù các ngươi có lôi sư môn ra thì thế nào?
Tên tu sĩ Hóa Thần nói xong, lấy ra một tấm lệnh bài.
- Lệnh bài của Tịch Mịch Cốc?
Đôi vợ chồng kinh hãi kêu lên.
Lâm Vân vừa nghe vậy liền giật mình. Người này chẳng lẽ là đệ tử của Tịch Mịch Cốc? Nghĩ tới đây, hắn vội vàng đứng lên hỏi:
- Ông là người của Tịch Mịch Cốc?
Tên tu sĩ Hóa Thần còn đang dương dương tự đắc, nghe thấy Lâm Vân hỏi, y cười ha ha nói:
- Ta không phải là đệ tử của Tịch Mịch Cốc. Nhưng ta tới Tịch Mịch Cốc theo lời mời của đạo hữu Dương Phong để thảo luận việc luyện đan. Đây là lệnh bài chỉ có những vị khách quan trọng mới có. Cho dù ta giết các ngươi ở đây, cũng không ai nói gì ta.
Sắc mặt của đôi vợ chồng đã trắng bệch. Bọn họ biết tên tu sĩ Hóa Thần đã nói đúng sự thật. Cho dù thành Kim Châu không cho phép giết người, nhưng một vị khách quý của Tịch Mịch Cốc giết hai tu sĩ từ bên ngoài tới, thì chỉ là việc nhỏ mà thôi. Thậm chí chả ai quan tâm tới.
Lâm Vân bỗng nhiên cười ha hả, nói với đôi vợ chồng:
- Như vậy thì tốt rồi. Hai người cầm viên đá rời đi thôi.
- Ngươi chán sống rồi phải không?
Tu sĩ Hóa Thần nghe Lâm Vân nói vậy, lập tức muốn phát tác.
Lâm Vân lại lấy hai viên Thiên Diễm Tinh Kim to bằng quả bóng, nói:
- Đá này tôi còn rất nhiều. Hai người đi đi. Tôi còn có chuyện làm ăn với khách quý của Tịch Mịch Cốc.
Đôi vợ chồng trẻ khiếp nhìn viên Thiên Diễm Tinh Kim cực lớn trong tay của Lâm Vân, nhất thời ngây dại.
Người bán hàng này thật là may mắn. Không biết hắn kiếm đâu ra được đá Thiên Diễm Tinh Kim lớn như vậy. So với viên đá đó, viên của mình vừa mới mua chỉ như đồ bỏ đi mà thôi.
Tu sĩ Hóa Thần cũng ngây dại, sau một lúc lâu mới cười ha hả nói:
- Âu Dương Giáo ta thật là may mắn. Chuyện tốt như vậy cũng có thể gặp được. Ha ha…
Đôi vợ chồng thấy thế, vội vàng bỏ linh thạch lại rồi cầm viên đá đi. Trước khi đi, bọn họ còn nhìn Lâm Vân với vẻ đồng tình. Thậm chí cô gái còn nháy mắt ra hiệu cho Lâm Vân. Nhưng Lâm Vân giống như không thấy.
Đôi vợ chồng cũng chỉ phải bất đắc dĩ rời đi. Bọn họ biết tính mạng của người bán hàng kia đã lành ít dữ nhiều.
Âu Dương Giáo mặc kệ đôi vợ chồng. Chỉ cần tên bán hàng còn ở đây là được.