Công Tử Điên Khùng

chương 484: nguyên tố mộc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Công pháp Ngũ Tinh trải qua sự cảm ngộ từ Tạo Hóa Đan lại xảy ra biến dị. Không còn từ ngôi sao màu xanh thành màu bạc nữa, mà trực tiếp hình thành ngôi sao màu bạc.

Một năm, hai năm…Đảo mắt lại qua năm năm.

Lâm Vân bỗng nhiên mở mắt đứng vọt dậy. Một triệu linh thạch xung quanh hắn đã thành bụi phấn. Năm viên Kim Tinh thì bay xung quanh Tử Phù.

Đây chính thức là Ngũ Tinh Quyết sao? Rõ ràng tu luyện nhanh như vậy. Lâm Vân rất hoài nghi tốc độ tu luyện đó là do có liên quan với Tạo Hóa Đan. Lần đầu tiên uống Tạo Hóa Đan, tu vị tăng chóng mặt, suýt nữa thì mất mạng. Lần này uống thì chỉ cảm thấy kinh mạch hơi bị ảnh hưởng mà thôi.

Lâm Vân có thể khẳng định, chỉ cần hắn vung tay một cái, cả một tòa thành cũng bị hủy diệt trong nháy mắt. Đại Thừa Kỳ sao? Lâm Vân cười lạnh. Trước khi rời đi, nên cảm ơn vị Liễu dược sư đã cho hắn ở đây. Ông ta còn tạo điều kiện cho hắn thời gian mười năm, yên tĩnh tu luyện.

Lâm Vân không biết Tịch Mịch Cốc có đi tìm mình hay không. Nhưng cho dù Tịch Mịch Cốc có nghĩ nát óc, cũng không nghĩ tới hắn lại tu luyện ở một nơi của người phàm mười năm.

Chỉ là không biết hiện tại mấy người Thanh Thanh và Vũ Tích ra sao rồi. Lâm Vân chỉ cảm thấy nhớ nhà da diết. Nhưng trước khi trở về, hắn muốn đòi nợ Âu Dương Sơn Trang và Tịch Mịch Cốc.

Lúc trước hắn không đắc tội Tịch Mịch Cốc điều gì, nhưng người của Tịch Mịch Cốc lại trăm phương nghìn kết muốn giết hắn. Lần này rời khỏi Hạt Nguyên Tinh, có lẽ sẽ không quay lại. Hơn nữa nếu không diệt cả Tịch Mịch Cốc, hắn không yên lòng mà trở về Địa Cầu.

Mà thế giới hỗn độn còn có một vật ở Giản gia. Diệt Tịch Mịch Cốc trước, rồi tới Giản gia một chuyến.

Lâm Vân vung tay một cái, tro bụi xung quanh đều biến mất. Đồng thời hắn lấy ra một bộ quần áo mặc vào, đi ra khỏi phòng.

….

Cô bé Tiểu Yên giờ đây đã kết hôn với Vu Liêm, thành đôi thành lứa. Hổ Đâu cũng đã kết hôn từ lâu. Chỉ có Linh Nhi là không muốn lấy chồng xa, cho nên vẫn ở Dược đường khám bệnh. Còn Liễu dược sư thì đã già, nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn.

Tuy Dược đường càng ngày càng mở rộng, học trò cũng ngày càng nhiều, nhưng căn phòng của Lâm Vân vẫn là cấm địa. Không một học trò nào được tới gần.

Hiện tại Liễu Tiểu Yên cũng đã có hai người đệ tử. Hôm nay cô ta vừa tới nhà kho lấy thuốc, lúc ngẩng đầu thì nhìn thấy một người trẻ tuổi đứng trước mắt. Cô ta liền sững sờ, sao lại có người lạ đi vào nhà kho nhỉ?

Nhưng ngay lập tức, cô ta liền mở to mắt, kêu lên một tiếng:

- Anh, anh chính là người nằm trong căn phòng kia?

Lâm Vân mỉm cười gật đầu. Lúc trước hắn hôn mê, nhưng ý thức vẫn còn, mọi chuyện trong nhà này hắn đều nắm rõ.

- Cô bé lúc trước đã trưởng thành rồi. Cảm ơn mọi người đã cho tôi ở đây. Hiện tại tôi muốn gặp gia gia của cô.

Tiếng kêu của Liễu Tiểu Yến đã kinh động tới Liễu dược sư. Ông ta liền vội vàng dẫn theo Linh Nhi đi tới kho thuốc.

Vừa đối mặt, Liễu dược sư và Linh Nhi lập tức nhận ra Lâm Vân.

Bọn họ cũng như Liễu Yên Nhi vậy, trợn mắt há mồm nhìn Lâm Vân. Trong lúc nhất thời, không biết nói gì cho phải.

Lâm Vân đi tới trước mặt của Liễu dược sư, cúi người chắp tay nói:

- Tôi tên là Lâm Vân, đa tạ tiền bối đã cứu giúp tôi nhiều năm như vậy. Lâm Vân tôi cảm kích vô cùng.

Lúc này Liễu dược sư mới phản ứng, vội vàng vịn Lâm Vân lên:

- Tôi không dám nhận. Ngài là Tiên Sư, sao có thể hành lễ với người phàm chúng tôi.

- Sư phụ…

Vu Liêm nghe thấy tiếng ồn ào, cũng vội vàng chạy tới. Nơi này là nội đường, ngoại trừ Liễu dược sư và vài vị đệ tử ra, những người khác không được vào. Cậu ta nhìn thấy Lâm Vân cũng là sững sờ. Nhưng cậu ta lập tức nhận ra người đó chính là người trẻ tuổi mà cậu ta đã cõng về năm đó.

- Vị đại ca này, anh đã tỉnh rồi à?

Vu Liêm thẫn thờ hỏi.

Lâm Vân gật đầu:

- Đa tạ tiểu huynh đệ đã chiếu cố tôi năm đó.

- Chúng ta đi vào rồi nói sau. Tiểu Yên, mau chuẩn bị thức ăn.

Liễu dược sư kích động nói.

Lâm Vân khoát tay:

- Không cần chuẩn bị cơm nước đâu, tôi chỉ nói vài lời là đi luôn thôi.

Liễu dược sư cùng vài đệ tử dẫn theo Lâm Vân tới đại sảnh, Liễu dược sư lập tức nói:

- Tiên Sư có gì phân phó cứ việc nói cho tôi biết. Tôi nhất định sẽ cố hết sức.

Lâm Vân lắc đầu nói:

- Tôi đã làm phiền tiền bối nhiều năm như vậy rồi, mà tôi cũng không có gì phân phó cả. Đây là vài lọ đan dược và một quyển sách thuốc. Các phương thuốc ghi trong sách có thể trị liệu bách bệnh trên thế gian.

Nói xong, Lâm Vân lấy vài lọ đan dược và một quyển sổ tay đưa cho Liễu dược sư. Những thứ này là hắn thu thập được từ các môn phái. Dù nó không tác dụng gì với hắn, nhưng lại là thứ vô cùng quý giá với người phàm.

Liễu dược sư biết nếu cao nhân đã tặng đồ, thì không nên từ chối. Huống hồ ông ta cũng rất khát vọng với sách thuốc có thể trị bách bệnh.

Thấy Liễu dược sư nhận lấy mấy thứ, Lâm Vân gật đầu:

- Hai lọ đan dược này, một lọ chỉ có mười viên. Mỗi một viên có thể kéo dài tuổi thọ thêm hai mươi năm. Còn một lọ thì có một trăm viên. Có tác dụng là cứu sống người, chỉ cần người đó còn có một hơi.

Nghe Lâm Vân nói vậy, Liễu dược sư đẩy hai lọ thuốc lại:

- Tiên Sư, thuốc này thật quá quý giá, tôi không dám nhận.

Lâm Vân cười, đẩy về:

- Ông đã biết tôi là Tiên Sư, thì cũng nên biết thuốc này không là gì với tôi, nên đừng quá lo lắng. Tuy nhiên, mọi người đừng tiết lộ nó ra bên ngoài, sẽ khiến người khác chú ý.

Lâm Vân đã nói như vậy, Liễu dược sư mới cẩn thận bỏ hai lọ đan dược vào túi. Nhìn Liễu Yên Nhi và Vu Liêm đầy vẻ chờ mong, Lâm Vân lấy mấy cái vòng đưa cho hai người:

- Đeo cái này vào cổ, có thể bảo vệ bản thân.

Nhìn mấy chiếc vòng lóe sáng, hai người biết không chỉ nói là hiệu quả của nó, mà giá trị của nó chắc cũng là vô giá.

- Vu Liêm huynh đệ không có linh căn, nên không thể tu luyện được. Tôi có một bộ công pháp cổ võ, nếu tu luyện tới cực hạn, thì cũng rất mạnh.

Lâm Vân lấy một quyển sách đưa cho Vu Liêm.

- Tiểu Yên tới đây, anh giúp em Trúc Cơ.

Liễu Tiểu Yên nghe thấy Lâm Vân nói mình có thể tu tiên, liền hưng phấn không thôi, vội vàng đi tới trước mặt Lâm Vân.

Hiện tại tu vị của Lâm Vân đã là Ngũ Tinh, giúp một người có linh căn Trúc Cơ, quả thật quá dễ dàng. Rất nhanh, Tiểu Yên đã được đả thông kinh mạch, Trúc Cơ thành công.

Nhìn vẻ hưng phấn của Tiểu Yên, Lâm Vân lấy một cái nhẫn đưa cho cô ta, rồi nói:

- Đây là tài nguyên cho em tu luyện. Phải tránh đừng để lộ ra ngoài. Còn tu luyện tới đâu thì tùy theo ngộ tính của em.

Lại nhìn mấy người Liễu dược sư, Lâm Vân nói:

- Tôi có vài việc muốn nói với Linh Nhi cô nương. Mọi người ra ngoài trước đi.

Dù không biết Lâm Vân có chuyện gì phải nói riêng với Linh Nhi, nhưng mấy người Liễu dược sư vẫn nghe theo mà rời khỏi phòng.

Nhìn vẻ chờ mong của Linh Nhi, Lâm Vân mỉm cười nói:

- Lúc tôi còn đang bế quan, cô là người tới gần phòng của tôi nhiều nhất. Tôi nghĩ chắc cô có việc gì muốn nhờ tôi phải không?

Đôi mắt của Linh Nhi bỗng nhiên đỏ bừng. Cô ta liền quỳ xuống đất nói:

- Mong Tiên Sư thu tôi làm đệ tử. Tôi muốn báo thù cho cha mẹ.

Lâm Vân vừa nghe là biết liên quan tới chuyện ân oán. Nhưng hắn lại lắc đầu nói:

- Sở dĩ tôi bảo cô lưu lại, là vì linh căn của cô là tốt nhất, là linh căn tinh khiết thuộc tính Mộc. Nhưng thu cô làm đồ đệ thì sợ không được. Bởi vì tôi sắp phải rời đi nơi này, đến một nơi rất xa, thậm chí là không quay trở lại đây. Nhưng tôi có thể hướng dẫn cô trên con đường tu tiên, cô thấy thế nào?

Linh Nhi là người thông minh. Cô ta biết Lâm Vân nói thật. Hắn nhất định có chuyện cần làm. Dẫn theo một người phàm như mình quả thật là bất tiện. Vội vàng nói:

- Tôi nguyện ý, nhưng về sau tôi làm sao có thể được gặp lại sư phụ?

Lâm Vân bất đắc dĩ lắc đầu:

- Tôi không phải là sư phụ của cô. Tôi chỉ lớn hơn cô vài tuổi mà thôi. Nếu không cô cứ gọi tôi là đại ca là được. Hiện tại tôi không nghĩ thu đồ đệ. Nếu cô muốn gặp tôi, thì có lẽ chờ khi cô phi thăng Tiên Giới, mới có thể gặp lại tôi.

Mặc dù hiện tại Lâm Vân không cảm thấy áp lực khi phi thăng, nhưng hắn thực sư cảm nhận được mình đã đứng ở vị trí cao nhất của thế giới Tu Chân.

Không biết việc hắn không cảm nhận được áp lực phi thăng có phải liên quan tới công pháp của hắn hay không. Nhưng điều này vừa hợp với tâm ý của Lâm Vân. Hắn còn có rất nhiều chuyện cần làm, không muốn lập tức phi thăng.

Nghe Lâm Vân nói vậy, Linh Nhi kiên định gật đầu.

Lâm Vân thấy Linh Nhi đồng ý, thì bắt đầu giúp cô ta Trúc Cơ. Sau khi làm xong, thì đưa một cái nhẫn cho Linh Nhi:

- Tài nguyên trong này đủ cho cô có thể kết thành Nguyên Anh. Ở bên trong còn có vài viên Trú Nhan Đan. Cô uống một viên có thể giải trừ vết sẹo, vĩnh viễn giữ được tuổi thanh xuân.

- Lâm đại ca, lúc trước những người tới nhà giết cha mẹ em, bọn chúng đã ăn cắp một viên ngọc của nhà em. Viên ngọc này có màu xanh, nó là bảo vật gia truyền. Nếu có một ngày em tu luyện thành công, em nhất định sẽ lấy lại viên ngọc đó.

Linh Nhi kiên định nói.

Lâm Vân sững sờ. Hiện tại vừa nghe thấy liên quan tới ngọc, hắn lại nổi lên lòng nghi ngờ. Viên ngọc màu xanh? Chẳng lẽ là ngọc mang thuộc tính Mộc? Linh Nhi có linh căn Mộc tinh khiết. Không biết có phải là do có liên quan tới viên ngọc kia không?

Nghĩ tới đây, Lâm Vân vội vàng hỏi:

- Em có biết là ai cướp viên ngọc đó không?

Linh Nhi căm hận nói:

- Là ai thì em không biết. Lúc ấy em còn nhỏ, em chỉ nhớ có một người gọi đồng bọn là Sơn sư huynh. Lúc cha em bị giết, mẹ của em đã dẫn em chạy trốn. Về sau mẹ của em chết, em thì lưu lạc khắp nơi. Cuối cùng mới được sư phụ nhận về nuôi.

Lâm Vân thấy Linh Nhi chỉ biết có vậy, đành phải nói:

- Anh phải đi đây. Nhờ em cảm ơn Liễu tiền bối lần nữa.

Nói tới đây, Lâm Vân liền biến mất. Hắn đi lên Phệ Hồn Thương, thét dài một cái, đảo mắt đã mất hút ở phương bắc. Mấy người Liễu dược sư nghe thấy tiếng thét dài của Lâm Vân, đều lặng lẽ dõi theo bóng hình của hắn. Linh Nhi thì càng phiền muộn không thôi.

Thành Thác Mã.

Đây là lần đầu tiên Lâm Vân tới đây. Mục địch lần này của hắn là muốn tới Giản gia thử xem Lý Cầu Đạo cần tìm cái gì. Đối với thế giới hỗn độn, Lâm Vân rất chờ mong. Hiện tại hắn còn thiếu bốn viên ngọc và một cái Âm Đỉnh. Viên ngọc mà Linh Nhi nói không biết có phải là viên ngọc mang thuộc tính Mộc không?

Thiên Dương Lâu là quán ăn lớn nhất của thành Thác Mã. Cho dù bây giờ Lâm Vân không cần phải ăn uống, nhưng hơn mười năm chưa ăn cái gì, hắn muốn lấy lại chút vị giác. Huống hồ Lâm Vân còn muốn thăm dò xem Giản gia ở đâu, và thực lực của bọn họ như thế nào.

Tuy với thực lực của hắn bây giờ, căn bản không cần phải e ngại Giản gia, nhưng Lâm Vân là người không coi thường bất kỳ một địch nhân nào. Hơn nữa hắn tới đó cũng không phải là để giết người lung tung.

Không thể không nói thức ăn ở Thiên Dương Lâu khá là ngon. Thịt ở đây đều là những phần tinh hoa của yêu thú. Giá tiền tất nhiên cũng rất đắt đỏ.

Lâm Vân gọi món ăn chiêu bài của Thiên Dương Lâu là Cánh Rồng. Chỉ riêng món này thôi đã cần hai mươi linh thạch Thượng Phẩm. Số linh thạch này có thể cho một tán tu nghèo qua vài chục năm.

Đương nhiên, đối với Lâm Vân thì nó không đáng kể gì. Hắn liên tục gọi mười mấy món, ngay cả rượu cũng gọi loại tốt nhất là Diễm Dương Dịch. Sở dĩ Lâm Vân gọi loại rượu này, không phải vì nó đắt tiền nhất, mà vì tên của nó làm hắn nhớ tới Xung Hi và quán bar Tình Nhân, cùng với Diễm Dương Băng mà Xung Hi đã dẫn hắn đi uống.

Thế sự thay đổi thật khó lường. Mười năm lại đảo mắt trôi qua.Hiện tại không biết Xung Hi như thế nào rồi. Lâm Vân thở dài, nâng một chén rượu rồi uống cạn.

Rượu Diễm Dương Dịch có một ít hương vị của Diễm Dương Băng, nhưng linh khí sung túc hơn. Lâm Vân cô đơn cười, hắn thực sự rất nhớ những người thân.

Nếu không phải ở đây còn Tịch Mịch Cốc phải giải quyết, thì hắn đã lập tức trở về rồi. Trước khi rời đi, hắn muốn thu lại những khoản nợ. Lúc trước hắn không đắc tội gì với Tịch Mịch Cốc, vậy mà bọn chúng lại khiến hắn chia lìa với người thân mười năm. Mà hắn thì thiếu chút nữa chết trong tay của bọn chúng.

- Xin chào đạo hữu, tôi thấy anh không phải người thường, có thể nói là rồng trong loài người. Tôi là Thiên Cơ Tử, không biết tôi có thể ngồi đây một lát được không?

Lâm Vân còn đang trầm tư, thì một tu sĩ hơn năm mươi tuổi chủ động đi tới bắt chuyện.

Lâm Vân còn chưa đồng ý, thì y đã ngồi xuống bên cạnh Lâm Vân.

Thiên Dương Lâu xây dựng ở vị trí rất tốt, cũng có rất nhiều ghế ngồi. Nhưng mọi người tới đây ăn đều ngồi ở đại sảnh. Bởi vì ở đại sảnh của quán có một cái màn hình lớn được bố trí trận pháp. Trên màn hình có thông báo những tin tức mới nhất của đại lục Hạt Nguyên. Hơn nữa, chỗ ngồi ở đại sảnh thường đặt ở bên cạnh cửa sổ. Từ chỗ này có thể vừa ăn vừa ngắm nhìn phong cảnh.

Bao quanh thành Thác Mã là núi Thiên Dương và sông Thiên Dương. Tuy tu sĩ có thể dùng thần thức để kiểm tra. Nhưng vẫn có nhiều tu sĩ thích dùng con mắt ngắm nhìn hơn. Như vậy có thể khiến tinh thần của người ta buông lỏng.

Lâm Vân cũng lựa chọn một nơi gần cửa sổ. Vừa có thể nhìn khắp thành Thác Mã, vừa có thể ngắm nhìn phong cảnh. Cộng thêm một bàn thức ăn ngon, quả thật là thích ý.

Cho nên Lâm Vân đương nhiên không muốn có kẻ nào tới quấy rày. Hắn chỉ muốn ngồi một mình ở đây nghĩ lại những chuyện đã qua. Nhưng cái tên Thiên Cơ Tử nà lại rất không thức thời. Dù chán ghét y, nhưng Lâm Vân sẽ không vì chuyện nhỏ như vậy mà nổi giận. Hắn chỉ hơi nhíu mày mà thôi.

Truyện Chữ Hay