Công Tử Điên Khùng

chương 445: hạt nguyên tinh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ánh mắt của Lâm Vân trở nên lạnh lẽo. Hắn đã khẳng định trong mấy người đó có Vũ Đình và Mông Văn. Ít nhất là có Vũ Đình trong đó. Lại là Tử Vân Điện, xem ra ân oán giữa mình và chỗ đó khó mà xóa bỏ được.

Thấy ánh mắt của Lâm Vân đáng sợ như vậy, Tân Nhai không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng y không hề sợ hãi. Bởi vì y biết cho dù Lâm Vân có dùng toàn lực ra tay, cũng không phải hai ba chiêu là giải quyết được mình. Huống hồ y tin rằng Lâm Vân không phải muốn ra tay, mà là đang nghĩ tới việc khác.

- Nếu đạo hữu không chê, có thể đi cùng tới Úy Tinh, nói không chừng chúng ta ại gặp được kỳ ngộ nào đó. Xong việc thì cậu có thể tới Ma Cốc Tông của tôi chơi.

Tân Nhai cười nói.

Thông qua buổi nói chuyện này, Lâm Vân biết Tân Nhai không phải là hạng người xảo trá. Nên cũng cười trả lời:

- Tôi tên là Lâm Vân, được làm quen với huynh đài, tôi rất cao hứng. Chắc chắn tôi sẽ tới Ma Cốc Tông làm khách. Nhưng hiện tại tôi còn có vài việc phải giải quyết ở đại lục Thiên Hồng. Một khi làm xong chuyện ở đây, tôi nhất định sẽ tới Hạt Nguyên Tinh.

Tân Nhai thấy Lâm Vân nói ra tên của hắn, cũng rất cao hứng. Dù y không hiểu một tu sĩ cấp cao như vậy còn quan tâm thế tục làm gì. Nhưng y không có hỏi nhiều. Chỉ lấy một viên ngọc truyền tin đưa cho Lâm Vân:

- Đây là ngọc truyền tin của tôi. Lúc tới Hạt Nguyên Tinh, phải nhớ tới chỗ tôi chơi đó. Giờ tôi phải đi đây, tạm biệt.

Nói xong, Tân Nhai lấy một pháp bảo hình phi thuyền, đi lên đó, rồi trong nháy mắt biến mất không thấy.

Lâm Vân nhìn Tân Nhai rời đi, âm thầm nói:

“Tử Vân Điện, để xem các ngươi có bản lĩnh gì mà kiêu ngạo như vậy, dám liên tục đắc tội tới lão tử.”

Lúc Lâm Vân trở lại kinh thành của Minh Việt Quốc, thì mấy người Ly Vô Biên đã trị thương xong. Dù bọn họ bị thương không nhẹ, nhưng đan dược mà Lâm Vân cho bọn họ toàn là đan dược cực phẩm. Mỗi một viên đều có giá trị liên thành. Hơn nữa Tân Nhai không có hạ tử thủ, cho nên khôi phục rất nhanh.

Ly Vô Biên thấy Lâm Vân đã trở về, liền đi tới phía trước ân cần hỏi thăm. Lâm Vân gật đầu nói:

- Mọi người làm không tồi. Mấy thứ này coi như là ban tặng cho mọi người. Hiện tại tôi muốn rời đi đại lục Thiên Hồng. Sau khi trở về, còn có nhiều chỗ tốt hơn cho mấy người. Nhưng nhớ là phải làm tốt chuyện ở đây.

Nói xong, Lâm Vân ném năm pháp bảo ra ngoài.

Bốn tu sĩ Kết Đan và Ly Vô Biên cầm pháp bảo trong tay, đều ngây người. Lâm Vân tùy tiện lấy ra đều là cổ bảo có uy lực vô cùng. Là những thứ mà cả đời bọn họ cũng không có được. Năm người tranh thủ thời gian hứa hẹn làm tốt việc Lâm Vân giao phó.

- Vân ca, anh trở về nhanh vậy.

Khi Lâm Vân trở lại Thanh phủ, thì Thanh Thanh vừa lúc tỉnh dậy. Nàng thấy Lâm Vân mới đi ra ngoài vài tiếng liền trở lại, không khỏi vui mừng.

- Thanh nhi, anh phải xa ra một chuyến. Anh định dẫn theo em đi, nhưng lại sợ nguy hiểm. Tuy nhiên em không cần phải lo lắng. Anh sẽ trở về nhanh thôi.

Lâm Vân cũng muốn dẫn theo Thanh Thanh đi. Nhưng còn Đặng Thư Cần ở đây, nên đành phải để lại Thanh Thanh ở lại chiếu cố.

- A, anh lại muốn đi à?

Trong mắt của Thanh Thanh lộ ra vẻ không nỡ.

- Anh sẽ trở về nhanh thôi. Hơn nữa, em luôn ở bên cạnh anh mà.

Lâm Vân lấy cây Hồng Liên ra, tràn đầy nhu tình nói.

Thanh Thanh nhìn thấy cây Hồng Liên, vành mắt liền đỏ, nắm chặt tay của Lâm Vân, nhất thời không nói lên lời.

- Thanh nhi, những năm nay khổ cho em rồi. Anh đoán mỗi năm em lại tới núi Tằm Mi để trồng Hồng Liên phải không?

Lâm Vân vuốt ve mái tóc của nàng hỏi.

- Vâng, nếu không có Hồng Liên, thì em không thể kiên trì được nhiều năm như vậy. Mỗi lần khi nhớ tới anh, em lại tới đó ngắm nhìn Hồng Liên. Nhìn nó, em lại nhớ tới khuôn mặt của anh. Cuối cùng ông trời đã cho anh trở về bên em. Hiện tại em đã thấy rất mỹ mãn rồi.

Thanh Thanh nói xong, tựa vào lòng của Lâm Vân.

Hai người ôm nhau một lúc lâu, mãi đến khi người Thanh phủ gọi hai người ra ăn cơm. Lâm Vân và Thanh Thanh nhìn nhau cười, nhưng không đi ra ngoài. Lai lịch của Lâm Vân, mọi người trong Thanh phủ đều biết, cộng thêm hắn vốn là chồng chưa cưới của Thanh Thanh, nên không ai nói gì.

- Vân ca, đi ra ngoài anh nên cẩn thận một chút, rồi trở về sớm với em. Em biết hiện tai anh rất có bản lĩnh. Nhưng trong vũ trụ bao la có vô số cường giả, cho nên anh phải chú ý đây. Em sẽ luôn nhớ tơi anh.

Mấy năm mới được gặp lại, Thanh Thanh đã không còn vẻ rụt rè nữa. Được gặp lại hắn là nàng hạnh phúc rồi.

Lâm Vân mỉm cười nói:

- Anh sẽ bảo Tiểu Tinh bảo vệ em.

- Tiểu Tinh?

Thanh Thanh ngạc nhiên.

Lâm Vân giơ tay lên, Tiểu Tinh đang tu luyện trong Sơn Hà Đồ thì bị Lâm Vân kéo ra ngoài. Trải qua một thời gian dài tu luyện, bộ lông của Tiểu Tinh càng trở nên vàng óng ả. Lâm Vân vẫn không biết Tiểu Tinh có sở trưởng gì, nhưng nó tuyệt đối là một ngoại tộc.

Linh khí ở bên trong Hỗn Độn Sơn Hà Đồ rất phong phú, cộng thêm Lâm Vân không ngừng cung cấp đan dược, Tiểu Tinh đã trở thành một yêu thú cấp năm sơ kỳ. Tương đương với tu vị Kết Đan của nhân loại.

Bị Lâm Vân kéo ra khỏi Hỗn Độn Sơn Hà Đồ, Tiểu Tinh rất là bất mãn rống lên một tiếng. Lâm Vân vỗ đầu nó nói:

- Ở đây bảo vệ cho chủ nhân, lúc ta trở về cho ngươi thêm nhiều thứ tốt.

- A, một chú chó thật xinh đẹp.

Thanh Thanh vừa thấy Tiểu Tinh liền yêu thích. Lâm Vân thì dở khóc dở cười nói:

- Nó không thuộc loài chó đâu. Tuy nhìn bề ngoài dễ thương như vậy, nhưng thực lực của nó đã tương đương với ma thú cấp năm rồi.

Thanh Thanh nghe vậy liền hoảng sợ, có chút không tin tưởng.

Lâm Vân trừng Tiểu Tinh một cái:

- Sau này muốn ăn đan dược thì hỏi chủ nhân mới của ngươi.

Dù Tiểu Tinh bất mãn, nhưng thấy vẻ mặt từ ái của Thanh Thanh, liền không nghĩ ngợi nữa, thoáng cái nhảy vào trong lòng của Thanh Thanh. Đồng thời quăng một ánh mắt khinh bỉ về phía Lâm Vân.

Lâm Vân thầm than giảo hoạt. Rõ ràng biết nịnh hót chủ nhân.

Thanh Thanh càng là vui mừng, không ngừng vuốt ve bộ lông óng ả của Tiểu Tinh.

Lâm Vân đưa một giới chỉ cho Thanh Thanh, rồi nói:

- Trong này có một ít đan dược. Em vốn học về nghề y, có thể nghiên cứu một chút. Phần ăn của Tiểu Tinh cũng ở trong đó.

Dù vui mừng có một chú chó dễ thương như Tiểu Tinh, nhưng Thanh Thanh nghe thấy Lâm Vân muốn rời đi, trong mắt lại hiện lên vẻ không nỡ. Nàng ông Tiểu Tinh, tựa vào ngực của Lâm Vân:

- Anh đã cho em uống đan dược trú nhan à?

Lâm Vân cười, ôm Thanh Thanh nói:

- Ừ, nhưng loại đan dược đó khá là hiếm.

Thanh Thanh cười ngọt ngào:

- Khó trách em lại trẻ ra như vậy. Còn có…

- Còn có gì?

Lâm Vân cười hỏi.

Thanh Thanh không trả lời mà nhẹ nhàng nói:

- Anh sớm trở về nhé, rồi dẫn em tới cung Quảng Hàn kia. Nghe thấy tên thôi là em thấy yêu mến rồi.

- Anh nhất định sẽ về sớm. Em và Tiểu Tinh chờ anh nhé.

- Vâng…

Lâm Vân ôm Thanh Thanh, mãi đế khi nàng rơi vào giấc ngủ, mới cẩn thận bế nàng lên giường, rồi nhẹ nhàng nói:

- Anh sẽ trân trọng cây Hồng Liên mà em trồng. Tạm biệt.

Nói xong, hắn liền đi ra khỏi phòng rồi bay lên trời.

Thanh Thanh thấy Lâm Vân đi rồi, mở to mắt, đứng ở trước cửa thì thào nói:

- Em sẽ chờ anh về.

Thấy Thanh Thanh lưu luyến như vậy, trong lòng Lâm Vân thật không nỡ. Hắn quyết định giải quyết xong Tử Vân Điện liền dẫn theo Mông Văn, Vũ Đình và Thanh Thanh rởi đi.

Trên Tinh Hà Trùy quả nhiên có vị trí của Hạt Nguyên Tinh. Tu vị của Lâm Vân đã là bốn sao màu bạc, cho nên tốc độ của Tinh Hà Trùy nhanh hơn lúc trước rất nhiều.

Chỉ mất hai ngày Lâm Vân đã bay tới Hạt Nguyên Tinh. Khi gần tới nơi, Lâm Vân nghĩ tới việc đang có nhiều người truy lùng Tinh Hà Trùy, thì quyết định an phận một chút. Hắn thu hồi Tinh Hà Trùy rồi bước lên Phệ Hồn Thương.

Chỗ rơi xuống là một sa mạc lớn. Phạm vi thần thức hiện tại của Lâm Vân đã là năm nghìn km. Nên hắn rất nhanh nhìn thấy một đám người trên sa mạc.

Dù biết nơi này là Hạt Nguyên Tinh, nhưng Lâm Vân lại không biết Tử Vân Điện ở đâu. Nên định tìm người hỏi một chút.

Đám người kia là một đội vận chuyển hàng hóa, còn có tiêu cục đi theo bảo vệ. Có lẽ là đi trong sa mạc, cho nên đám người đều lộ vẻ mệt mỏi.

Lâm Vân bỗng nhiên xuất hiện khiến cho đám người đều hoảng sợ. Việc đi lại trong sa mạc vốn là một việc nguy hiểm. Bằng không đám thương nhân đã không cần tiêu cục hộ tống rồi. Một người tuổi trẻ đột ngột xuất hiện, càng làm cho bọn cảm thấy quỷ dị. Mấy tên tiêu sư lập tức vây Lâm Vân lại, biểu lộ đầy đề phòng.

- Các hạ muốn làm gì?

Một tiêu sư tỉnh táo hỏi.

Ngôn ngữ mà bọn họ nói giống với ngôn ngữ ở Úy Tinh, nên Lâm Vân nghe là hiểu. Hắn cười nhạt một tiếng, trả lời:

- Tôi ngẫu nhiên đi tới đây, giờ thì đã lạc đường. Cho nên tôi chỉ muốn hỏi thăm mà thôi.

- Ngẫu nhiên đi tới đây?

Tên tiêu sư không tin lời Lâm Vân nói. Bởi vì Lâm Vân ăn mặc như một người mới từ trong phòng đi ra, chứ không giống một lữ hành. Quần áo trên người hắn cũng không dính một hạt cát nào. Mà hắn thì chả có vẻ mệt mỏi gì.

Lâm Vân dùng thần thức kiểm tra, đám người này đều là võ giả trong thế tục. Tuy nhiên cũng có hai tu sĩ có tu vị Luyện Khí. Thực lực còn chưa chắc bằng võ giả của thế tục. Mà bọn họ nghi ngờ mình như vậy cũng đúng.

Thấy Lâm Vân không trả lời, mấy người tiêu sư càng thêm thận trọng.

- Xin hỏi tiền bối có phải là Tiên Sư?

Một tu sĩ Luyện Khí tầng mười một bỗng nhiên đi tới trước mặt Lâm Vân, ôm quyền hỏi.

Tiên Sư? Lâm Vân hơi sửng sốt, rồi lập tức hiểu ra. Chắc đây là cách gọi khác của tu sĩ ở nơi này.

Cho nên hắn gật đầu nói:

- Đúng vậy.

Tên tu sĩ thấy Lâm Vân gật đầu thừa nhận, trong lòng càng kinh hỉ, liền vội vàng cúi chào:

- Tiền bối chớ trách. Bọn họ đều cho rằng tiền bối là người bình thường nên mới vô lý như vậy.

Lâm Vân mỉm cười:

- Ta cũng chỉ định hỏi đường mà thôi. Có gì mà trách cứ chứ.

Tu sĩ Luyện Khí vội vàng hỏi:

- Không biết tiền bối muốn hỏi chỗ nào?

- Ngươi có biết Tử Vân Điện ở đâu không?

Lâm Vân hỏi.

- Tử Vân Điện?

Tu sĩ này cẩn thận nhìn xung quanh một lát, mới trả lời:

- Tử Vân Điện là chỗ ở của Thượng Tiên, là nơi để thành tiên đắc đạo. Những tiểu tu như chúng tôi sao có thể biết được. Tuy nhiên nếu tiền bối tới chỗ sầm uất thì đừng nhắc tới ba chữ Tử Vân Điện. Nơi này vắng vẻ thì còn đỡ. Bởi vì Tử Vân Điện là ba chữ cấm kỵ.

- À.

Lâm Vân hơi sửng sốt. Không ngờ Tử Vân Điện là bá đạo như vậy. Chỉ nhắc tới tên thôi cũng liệt vào tội chết. Liền hỏi:

- Vì sao vậy?

Tu sĩ này thở dài nói:

- Tiền bối từ nơi khác đến chắc không biết. Nhắc tới Tử Vân Điện phải dùng từ Tử Vân Thượng Tiên Cung để tỏ vẻ kính trọng. Nếu nói đích danh ra thì sẽ bị các tu sĩ ở địa phương đuổi giết.

Truyện Chữ Hay