- A, đây là nhà hàng quốc tế Mỹ Châu?
Ninh Vi vừa tới nơi đã bị kinh trụ.
Lục Dược đang đứng ở cửa ra vào của nhà hàng. Y trông thấy Lâm Vân quả nhiên mang theo một cô gái xinh xắn tới. Dùng ánh mắt lõi đời của Lục Dược, chỉ biết đó là một cô gái không có nhiều kinh nghiệm cuộc sống. Khóe miệng y liền lộ ra vẻ mỉm cười, âm thầm bội phục ánh mắt của Lâm Vân.
- Hai ngày này đang nghĩ tới ngươi, không ngờ ngươi lại tới. Vì sao muộn như vậy mới tới? Ăn cơm chưa? Chưa ăn thì đi ăn luôn một thể. Ta đã gọi món ăn rồi.
Lục Dược đi ra chào đón.
- Đây là bằng hữu của ta, Lục Dược, hay còn gọi là Lão Yêu.
Lâm Vân giới thiệu Lục Dược cho Ninh Vi.
- Chào Lục đại ca, em là Ninh Vi, là sinh viên của học viện Kinh Mậu.
Ninh Vi đi tới phía trước chào hỏi Lục Dược.
- Chào em, ha ha, ánh mắt của Lâm lão đệ thật không sai. Ninh cô nương quả thật là xinh đẹp, khả ái.
Lục Dược khen tặng. Trong lòng tự nhủ, còn là một sinh viên nữa.
Lâm Vân ngạc nhiên, Ninh Vi lớn lên xấu hay đẹp thì liên quan gì tới ta đâu? Liền nói thẳng:
- Lão Yêu, gian phòng chắc đã chuẩn bị rồi nhỉ. Ngươi để cho Ninh Vi đi lên trước cất đồ đạc đi.
- A, vẫn là gian phòng ngươi ở lần trước. Các ngươi ở chung à?
Lục Dược cố ý nói.
Nghe Lục Dược nói vậy, Ninh Vi đỏ mặt cúi đầu, hai tay không ngừng xoắn vào nhau. Trong nội tâm thầm than, quả nhiên Lâm đại ca muốn ngủ cùng mình. Trong lòng tuy đã ngầm đồng ý, nhưng vẫn có chút khổ sở.
- Ngươi nghĩ đi đâu thế Lão Yêu. Chỉ vì đêm nay Ninh Vi không có chỗ ở, cho nên ta mới muốn nhờ ngươi để lại cho nàng ấy một căn phòng nghỉ ngơi mà thôi. Vì sao phải ở cùng phòng rồi?
Lâm Vân liền hiểu biểu lộ kỳ quái của Lục Dược lúc trước. Người này đúng là hèn mọn bỉ ổi. Chẳng lẽ cứ mang con gái tới nơi này là muốn ngủ cùng à?
Chẳng những là Lục Dược biểu hiện xấu hổ, mà ngay cả Ninh Vi nghe thấy Lâm Vân nói vậy, mặt liền đỏ. Thật không ngờ là mình đã hiểu lầm Lâm Vân. Chính mình còn chuẩn bị xong làm việc đấy với hắn. Nếu như Lâm Vân biết mình suy nghĩ như vậy, chắc mắc cỡ muốn chết quá. Trong lòng có chút thở phào, lại có chút thất vọng.
Lục Dược là ai, nhìn sắc mặt và cử chỉ vừa rồi của Ninh Vi là liền hiểu. Vội vàng cười ha hả sai nhân viên dẫn Ninh Vi tới phòng ở đã chuẩn bị trước. Lúc này Lâm Vân mới kể lại chuyện xảy ra ở nhà ga cho Lục Dược. Lục Dược liền minh bạch vì sao Diệp bí thư lại vội vàng gọi điện thoại cho mình như vậy. Nguyên lại là y sợ Lâm Vân tức giận.
Mấy người ăn xong cơm thì đã không còn sớm. Tối hôm qua, Lâm Vân ở chỗ Hàn Vũ Tích tuy ngủ rất ngon, nhưng do thời gian ngủ quá ít, cho nên sau khi ăn xong cơm liền nằm xuống giường ngủ.
Buổi sáng, Lâm Vân dậy không quá muốn. Bởi vì tối hôm qua, Lục Dược nói cho hắn, bảo hắn hôm nay gọi điện cho Diệp Sở Thiên. Gọi ông ta tới nhà hàng quốc tế Mỹ Châu để Lâm Vân trợ giúp chữa bệnh.
- Chào buổi sáng, Lâm đại ca.
Lâm Vân vừa mới ra cửa đã thấy Lục Dược và Ninh Vi đang đứng chờ hắn.
- Xuống ăn cơm.
Lục Dược liền mời hắn xuống ăn cơm sáng.
Ba ngươi ăn no nê xong, Lâm Vân nhìn Ninh Vi hỏi:
- Hôm nay, em còn muốn về quê xin việc không?
- Không đi, bọn họ bảo hôm nay là hạn cuối cùng. Cho dù hiện tại em trở về cũng không kịp rồi.
Ninh Vi uể oải nói.
- Em đang muốn tìm việc làm?
Lục Dược nghe Lâm Vân nói vậy liền nhìn sang Ninh Vi.
- Em học ngành tiếp thị thị trường, chỉ cần có một công việc liên quan đến tiếp thị là được
Ninh Vi một bên trả lời Lục Dược, một bên còn đang suy nghĩ nên trở về trường học, hay là nên đi tới chợ việc làm tìm thử xem.
- Nếu em không ngại, có thể đến công ty của anh làm. Đây là danh thiếp của anh.
Lục Dược đưa một tờ danh thiếp cho Ninh Vi.
- A, ngài chính là chủ tịch tập đoàn Cảng Hải Hồng Kong, mà mọi người vẫn xưng là thần tài Lão Yêu sao? A, thực xin lỗi.
Ninh Vi nhận lấy danh thiếp, vừa nhìn liền lập tức kích động đứng lên nói.
- Người ta gọi anh là Lão Yêu là không sai. Nhưng hai chữ "Thần tài" thì không dám nhân. Còn khối người nhiều tiền hơn anh mà.
Lục Dược vội vàng khiêm tốn nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
- Tốt lắm, vậy thì Ninh Vi không cần lo lắng về công việc nữa. Lão Yêu đã mở miệng, thì việc này không phải là đơn giản sao?
Lâm Vân biết thân phận của Lục Dược, nhưng hắn không biết Lục Dược tới Phần Giang làm cái gì, mà một mực ở trong nhà hàng này. Mà hắn cũng không muốn hỏi chuyện đời tư của người khác.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc nhờ Lão Yêu tìm việc làm hộ mình. Muốn làm bằng hữu, thì nên ít nhờ cậy. Nếu ngay cả công tác của mình đều muốn tới công ty của y làm, đây tuyệt đối không phải là điều Lâm Vân muốn.
- Vậy thì cảm ơn Lục đại ca, còn có, cảm ơn Lâm đại ca.
Ninh Vi thật vất vả mới bình phục lại tâm tình kích động. Thật không ngờ, mính có thể ngồi cùng một chỗ với "Thần tài" Lão Yêu ăn cơm. Nhân sinh thật là thay đổi thất thường a.
- Đã gọi điện thoại cho Diệp lão ca chưa?
Cơm nước xong, Lâm Vân liền hỏi Lục Dược.
- Đã gọi rồi, phỏng chừng một lát nữa là tới. Có thêm vợ chồng Diệp bí thư đi cùng.
Lục Dược cũng không dám gọi trực tiếp Diệp Sở Thiên là Diệp lão ca.
Lâm Vân vừa muốn nói chuyện, điện thoại của Lục Dược đã kêu lên.
Lục Dược nhận điện thoại, nói với Lâm Vân:
- Bọn họ đã tới.
……
- Vũ Tích tỷ, cả ngày hôm qua đi làm chị cứ thất thần vậy? Có phải do thức khuya quá không? Dù sao hôm nay cũng được nghỉ, chị có muốn đi ra ngoài chơi không?
Mỹ Na thấy Hàn Vũ Tích từ hôm qua tới giờ toàn ngồi ngẩn người, tuy nàng mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng vẫn mở miệng an ủi.
Hàn Vũ Tích còn chưa trả lời, đã nghe thấy tiếng đập cửa bình bịch. Mỹ Na vừa mới mở cửa, chỉ nghe thấy tiếng hưng phấn của Vũ Đình:
- Tỷ tỷ, Mỹ Na, được nghỉ ngày, chúng ta đi Hoàng Sơn chơi đi.
- Ý kiến hay. Chị đang thương lượng với Vũ Tích tỷ nên đi nơi nào chơi đây.
Mỹ Na nghe thấy Vũ Đình đề nghị như vây, cũng rất cao hứng.
- Tỷ tỷ, cho em mượn cái áo gió màu xanh lam nhé.
Vũ Đình nói xong liền vọt tới phòng của Vũ Tích. Hàn Vũ Tích thậm chí còn chưa kịp nói lời nào. Không khỏi lắc đầu, đứa nhỏ này cũng thật là.
- Vũ Tích tỷ, cùng đi chứ, đi ra ngoài giải sầu cũng tốt. Cứ ở trong nhà buồn bực làm gì. Lần này được nghỉ ngày cơ mà.
Mỹ Na còn đang khuyên Hàn Vũ Tích đi chơi cùng các nàng.
- A, tỷ tỷ, chị đã ly hôn rồi à?
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng kêu to của Vũ Đình.
Khuôn mặt Hàn Vũ Tích đột nhiên trở nên trắng bệch, lập tức xông vào gian phòng, giật lấy tờ ly hôn trong tay của muội muội.
- Làm sao vậy, tỷ tỷ, ly hôn là chuyện tốt a. Vì sao chị không nói với em. Em muốn đi nói với người trong nhà a, để cho mọi người trong nhà cũng cao hứng.
Hàn Vũ Đình tựa hồ rất kinh ngạc với biểu hiện của bà chị.
Hàn Vũ Tích lập tức nói:
- Không cho phép nói ra.
Nàng đã rất thất vọng với những người trong gia đình rồi. Lúc trước, chính do những ông chú ông bác kia, vì lợi ích của gia tộc, mà tùy tiện gả nàng cho một tên hoàn khố bị vứt bỏ. Những năm gần đây, bọn họ còn mặc kệ mình sống chết, cũng không có người hỏi han qua. Nếu không phải còn có muội muội thường xuyên lui tới, nàng cơ hồ đều muốn quên hết bọn họ.
- Tỷ tỷ, lần trước em ở nhà còn nghe thấy vài ông bác nói tới việc ly hôn của chị. Hình như có một người con trai của phó thị trưởng thành phố Phần Giang nào đó vừa ý chị. Chị…
Hàn Vũ Đình còn chưa nói hết lời, đã thấy sắc mặt của tỷ tỷ trở nên băng hàn. Tranh thủ thời gian câm miệng.