Sau khi biết tin tức Khương Kỳ mang theo năm vạn đại quân kéo vào Nam Chu, Trưởng Công chúa ở Kinh Thành có chút không chắc chắn hỏi Khương Văn Chính: "Lúc Kỳ Nhi và Dương Tướng quân ra đi, Bệ hạ cũng chỉ bảo bọn họ đưa Chất Tử hồi Kinh. Bây giờ chàng dám chắc Kỳ Nhi không mượn cơ hội này ra tay với Nam Chu không?"
Tuy nói bên cạnh có Vân Huy Tướng quân, nhưng trước đó bệ hạ cũng đã thông báo, bảo ông ấy nghe theo mệnh lệnh của Khương Kỳ mà làm việc. Mắt thấy công lao lớn như thế, nếu như Khương Kỳ thật sự bỏ qua, cũng không biết vị cữu lão gia kia sẽ nghĩ đứa cháu rể này thế nào.
Khương Văn Chính nhướng mày kiếm, cười nói: "Thịt tới miệng, nếu Kỳ Nhi còn không biết ăn, từ bỏ cơ hội lần này một cách uổng phí, vậy hai chúng ta cũng chỉ có thể chấp nhận số phận."
Vốn chỉ muốn để Khương Kỳ bình an sống hết đời là đủ rồi, cũng không trông cậy hắn có thể đạt được thành tựu gì. Nhưng dù là như thế, vẫn có người đánh chủ ý lên người hắn. Cũng may, sau khi Khương Kỳ tỉnh lại, tỏ ra bản thân đã tỉnh ngộ, không giống như thường ngày, mặc kệ chuyện triều chính. Đã như vậy, bọn họ thân là phụ mẫu, phải trải đường cho hắn mới được, đây cũng là lý do bọn họ đồng ý để hắn đi Nam Chu. Lần này, hắn dâng thánh chỉ, cho dù không ra tay, chỉ cần có thể mang Thất Vương tử kia về thì coi như đã hoàn thành nhiệm vụ. Trái lại, vào hoàn cảnh như thế, cho dù bệ hạ chưa từng ra hiệu, ăn Nam Chu cũng là xu thế tất yếu. Có công lao mở rộng đất đai, không có người nào dám chất vấn năng lực của hắn nữa. Những người muốn ra tay với hắn cũng phải cân nhắc lại.
Trưởng Công chúa lại thở dài: "Nếu như bọn họ lựa chọn nắm lấy cơ hội này, có Dương Tướng quân ở đó, ta không lo lắng điều gì. Nhưng Kỳ Nhi đã lớn như vậy, chưa từng ra sa trường. Đến lúc đó máu thịt văng tung tóe, ta lo nó sẽ luống cuống tay chân, nguy hiểm đến tính mệnh."
Khương Văn Chính liền nói: "Nếu thật sự đến lúc đó, vậy cứ xem bản lĩnh của Kỳ Nhi. Năm đó, khi ta ở trên tường thành nhìn thấy nàng, nàng cũng chỉ bằng tuổi nó, huống chi so với nàng năm đó, hiện tại trong tay Kỳ Nhi cầm năm vạn đại quân, bên người lại có Vân Huy Tướng quân thì còn lo lắng cái gì?"
Trưởng Công chúa biết Khương Văn Chính đang an ủi mình, bởi vì bà biết, trên chiến trường tình hình thay đổi trong nháy mắt, ai dám chắc mọi thứ đều có thể như mong muốn. Ngay cả Khương Văn Chính cũng không thể đảm bảo bản thân có thể bình yên trở về từ chiến trường chứ đừng nói Khương Kỳ.
Trưởng Công chúa đáp: "Hai ngày nay cảm xúc của Nghiêm thị cũng có chút không ổn."
Khương Văn Chính sững sờ, lập tức nói: "Lần này Kỳ Nhi đi, ở ngoài mặt chỉ là đi đón Chất tử Nam Chu, nhưng dây dưa phía sau chỉ cần nghĩ cũng có thể hiểu được lợi hại. Nghiêm thị là người thông minh, Kỳ Nhi cũng không giấu giếm nó cái gì. Cho nên thêm chút suy tư là có thể rõ ràng các mấu chốt trong đó ngay, như vậy Nghiêm thị lo cho Kỳ Nhi cũng có thể hiểu được."
"Nghe nha hoàn bên người nói, mấy ngày nay hình như Nghiêm thị ngủ không được ngon lắm. Một lát nữa, vẫn nên mời Trần thái y đến xem thử đi! Nếu không chờ Kỳ Nhi trở về, còn tưởng rằng nương ta để thê tử nó chịu uất ức." Trưởng Công chúa nói.
Khương Văn Chính thấy dáng vẻ miệng nói một đằng lòng nghĩ một ngã của bà, bất đắc dĩ cười. Vốn là quan tâm con dâu nhưng sao không thể nói dễ nghe hơn chứ? Nếu để người khác nghe thấy, còn tưởng rằng bà làm bà mẫu có gì bất mãn với Nghiêm thị đấy!
Bà mẫu: mẹ chồng
Khương Văn Chính chuyển chủ đề, hỏi: "Nơi đó nàng đã tra ra tin tức gì rồi?"
Trưởng Công chúa dừng một chút, sau đó lo lắng nói: "Thân phận Lý An kia đã có thể xác nhận, đời đời kiếp kiếp đều ở tại Uy Huyện, ở trong huyện đó cũng coi là thương hộ có chút danh tiếng. Có điều, vào thời điểm phụ thân Lý An đang vận chuyển hàng thì bị tặc giết chết, sau đó Lý gia liền xuống dốc. Lý An là con riêng của Lý phụ, sau khi Lý phụ chết, chủ mẫu Lý gia bèn nhận hắn trở về, kế thừa hương hỏa. Chỉ có điều, vì có thể để Lý gia có khả năng duy trì nghề nghiệp, chủ mẫu kia ép Lý An bỏ người vợ cả xuất thân nông hộ, cưới nữ tử nhà khác. Mà Lý Yên Nương kia nghe nói là đứa con vợ cả mang thai lúc còn chưa bị hưu, sau khi vợ cả Lý An chết liền được Lý An nhận nuôi. Lý gia cũng chỉ có một mình Lý An là con trai nối dõi, nếu như trước khi bỏ vợ biết được đối phương có thai thì dù thế nào cũng không có khả năng bỏ vợ vào lúc đó. Nếu như lúc ấy không biết, dưới tình huống kế thất có con nối dòng, đứa con vợ cả sinh ra làm sao có thể dễ dàng nhận nhau?"
Khương Văn Chính nghe xong lập tức biết thân phận của Lý Yên Nương này nhất định là không đơn giản: "Sợ là bên tông tộc có một nữ hài chết yểu chăng? Một thương hộ ở một huyện nho nhỏ, cơ nghiệp tổ tông đều ở nơi đó. Nếu theo lẽ thường, sau lưng không chỗ dựa, cũng không dám tuỳ tiện chạy tới Kinh Thành. Mà thân phận Hoàng tộc, cho dù là bị lưu vong, ở Kinh Thành vẫn sẽ có thế lực còn sót lại."
Trưởng Công chúa gật đầu, nói: "Thê tử của Bình Quận Vương khó sinh mà qua đời, năm năm sau, nữ nhi sinh ra chết yểu. Mà cùng năm đó, Lý An nhận Lý Yên Nương năm tuổi về nuôi. Còn về Viên Tập kia. . . Ăn khớp tuổi tác chỉ có Mân Nhi nhà Vệ Vương huynh."
Khương Văn Chính lại nói: "Vệ Vương là thủ phạm chính, ai cũng nói từ trên xuống dưới Vệ Vương phủ, ngay cả người liên quan tới cũng đều vị Hình bộ thẩm tra đối chiếu từng người. Năm đó, mặc dù Lý Gia Mân tuổi còn nhỏ, nhưng làm con trai trưởng Vệ Vương, sao có thế nào dễ dàng trốn thoát?" Đại tội mưu phản không giống những tội khác. Lúc trước phản loạn, trên dưới phủ của ba vị Vương gia đều bị áp giải đến Kinh Thành, cho dù có chủ động nhận tội thì cũng không thể may mắn thoát khỏi. Lý Gia Mân thân là công tử Vương phủ, vạn chúng nhìn chằm chằm, sao có thể bị thay xà đổi cột?
Trưởng Công chúa lắc đầu nói: "Lần cuối ta gặp Mân Nhi chính là năm đó nó theo Vệ Vương huynh vào Kinh tham gia yến tiệc cuối năm. Đợi đến khi Vương huynh thua trận, bọn họ bị áp giải hồi Kinh thì cũng đã qua hai năm. Tướng mạo của hài tử dù sao cũng không khác người trưởng thành bao nhiêu, những triều thần kia làm việc sơ sẩy cũng không phải là không có khả năng."
Chẳng qua là ban đầu, bà bảo vệ An Vương huynh đã không dễ, đối với mấy vị hoàng tẩu ở trong ngục cố gắng mượn Hình bộ truyền lời, thật sự hữu tâm vô lực, cho nên chỉ có thể nhẫn tâm tránh né, làm như không thấy. Bây giờ nghĩ đến con cái Vương huynh còn có người sống sót, hơn nữa còn ý đồ muốn làm mưa làm gió trong Kinh Thành, trong lòng Trưởng Công chúa không nói ra được là loại tư vị nào.
Lời Trưởng Công chúa nói cũng không phải không có khả năng, Khương Văn Chính cũng đành phải khuyên nhủ: "Mọi thứ vẫn nên chờ điều tra rõ ràng rồi mới quyết định, phía An Vương phủ cũng đã phái người trông chừng, nàng cứ yên tâm là được."
Nam Chu Vương đồng ý Khương Kỳ mang theo năm vạn đại quân nhập cảnh, chuyện này khuấy động triều đình Nam Chu. Dựa vào Triệu Chấn cầm đầu, các quan võ đồng loạt thượng tấu, yêu cầu châu quận dọc đường ngăn đâm người Khương Kỳ ở ngoài thành, không cho bọn họ tiến về Kinh Thành. Mà theo phe Tả Thừa, quan văn cảm thấy nguyên nhân đều do Triệu Chấn và Khánh Phi, để Thất Vương tử không thể lên kinh kịp thời, mới chọc cho đại quân áp cảnh. Bây giờ, tuy nói Phó sứ là Dương Hàm giống như Diêm Vương giáng lâm, nhưng Chính sứ lại là Khương Kỳ thanh danh lan xa. Những năm gần đây, Nam Chu luôn nghe theo trong Kinh, cũng không có hành động nghịch phản, chỉ cần nghe lời vị Thế tử Quốc Công, để hắn mang Thất Vương tử đi, mọi thứ sắp nghênh lưỡi đao đều sẽ được hóa giải.
Mà người chưa từng gặp trắc trở, hưởng phúc đã quen là Nam Chu Vương căn bản không muốn nghe lời của võ tướng, chỉ cảm thấy sự việc phát triển đến nước này quả thật là do đám người Triệu Chấn, nếu không phải ông ta và Khánh Phi thì làm sao lại dẫn tới đại quân triều đình?
Sau khi tan triều, Tả Thừa đi đến trước cửa cung, đang muốn lên xe ngựa lại bị học trò nhà mình ngăn cản. Đó chính là Đặc sứ Nam Chu - Trương Văn, trước đó bị phái đi Kinh Thành. Tả Thừa dường như biết mục đích đến của hắn, bèn gọi hắn cùng nhau lên xe ngay lập tức.
Xe ngựa chạy chầm chậm, chỉ thấy Trương Văn do dự một lát, sau đó nói ra: "Tiên sinh, vì sao người đồng ý cho đại quân triều đình nhập cảnh vậy? Người biết rất rõ bọn họ không có khả năng đến chỉ vì Thất Vương tử mà!"
Tả Thừa thấy dáng vẻ đau lòng nhức óc của hắn, khẽ thở dài: "Ngươi thấy Thế tử thế nào?"
"Thế tử?" Trương Văn dừng lại, khinh thường nói: "Chỉ biết a dua vỗ mông ngựa, đối với xã tắc bách tính không có chút lòng thương hại nào."
"Bây giờ Tứ Vương tử không có hy vọng về nước, cho dù trở về, vác một cái thanh danh như thế, muốn thuận lợi đăng vị mà đơn giản sao? Huống chi hắn có ý đồ kháng chỉ, triều đình tất nhiên sẽ không muốn nhìn thấy hắn có được vương vị. Kể từ đó, một khi Thế tử đăng vị, Nam Chu ta còn trông cậy cái gì?" Sắc mặt Tả Thừa không chút gợn sóng, giống như đã sớm không có tư tưởng chờ đợi người kia.
Trương Văn vội nói: "Nhưng còn có Vương tử khác mà!"
"Ai? Còn có thể là ai?" Tả Thừa cười lạnh nói: "Vương Thượng nhát gan, chỉ biết hưởng lạc, Vương tử còn lại vì sợ Thế tử ăn hiếp, sốnh khép nép. Còn Thất Vương tử. . . Mặc dù thông minh, nhưng có Triệu Chấn và Khánh Phi ở đó, e rằng cuối cùng cũng không có kết quả tốt. Như vậy, vì bách tính Nam Chu ta, ta làm tội nhân một lần thì có làm sao?"
Trương Văn nghe xong, biến sắc: "Tiên sinh, chẳng lẽ người muốn. . ."
Tả Thừa khẽ cười một tiếng, nói: "Ta vốn nghĩ, cho dù Thế tử không có năng lực, chỉ cần nước không loạn, có lẽ là kết quả tốt nhất. Nhưng mà, Thế tử chỉ có dã tâm, lại còn muốn đi khiêu khích triều đình, lúc trước Hải Thị đột kích, Thế tử không thèm khuyên nhủ, khăng khăng không muốn phái ra viện binh. Vốn cho rằng có thể ngư ông đắc lợi, nhưng lại không ngờ đắc tội triều đình. Triều cống gấp đôi rồi sao? Cuối cùng không phải yêu cầu đưa Thất Vương tử ra làm vật thế chấp à. Thất Vương tử được sủng ái, phía sau lại có Triệu gia nâng đỡ, hắn đi Kinh Thành, đợi cho sau này trưởng thành, làm triều đình hài lòng, vị trí Vương Thế tử chắc chắn sẽ đổi chủ."
Trương Văn nghi ngờ nói: "Đã là như thế, vì sao Triệu Chấn lại phản đối?"
"Bởi vì bọn họ không dám mạo hiểm. Mà trước đó ta cũng là suy đoán, nhưng phải biết lần này theo đám người Khương Kỳ còn có thái y triều đình cố ý phái tới, càng thêm chắc chắn." Tả Thừa nói: "Chỉ cần Vương thượng còn sống thì Thế tử vẫn là Thế tử. Triều đình sẽ không dễ dàng đổi Vương, nhưng có thể đổi Thế tử. Nhưng đáng tiếc! Vương thượng nghe thấy tên Dương Hàm đã sợ vỡ mật, đồng ý cho đại quân nhập cảnh. Việc đã đến nước này, ngươi ta có cản cũng vô dụng, ngược lại sẽ bởi vì lật lọng mà chọc Khương Kỳ và Dương Hàm, gây họa cho bách tính."
Trương Văn giật mình, mặt lộ vẻ đắng chát: "Tiên sinh, Nam Chu ta thật sự chỉ có thể đi con đường này sao?"
Tả Thừa tựa như cười mà không phải cười: "Vậy cũng chỉ có thể cầu trời, để cho Khương Kỳ giống như lời đồn, là thiếu gia bất tài vô dụng, chỉ biết vui đùa ăn chơi. Như thế, Nam Chu còn có thể có một ít cơ hội thở lấy hơi."
Nhưng mà sẽ như thế thật sao? Nếu Khương Kỳ thật sự vô dụng như vậy, vị Ninh Quốc Công kia sao lại cho hắn tới Nam Chu, huống chi bên người còn có một Vân Huy Tướng quân, cơ hội tốt như vậy làm sao có thể buông tha.