Hee Woo ngồi bên cạnh và hỏi một học sinh trông giống như một cặp mà không biết tên.
"Tôi đã ngủ lúc mấy giờ?”
"Đừng có bắt chuyện với tôi."
Học sinh đó trả lời bằng giọng bực bội và nói chuyện lại với những người bạn xung quanh.
"Có đi nhanh không hả?
Khi Hee Woo tiếp tục do dự, người đưa cho 500 won đã ném chiếc dép vào người anh ấy.
Bụp!
Chiếc dép đập trúng đầu và rơi xuống sàn.
Đau quá.
Đây là hiện thực.
'Mua nhanh đi!' 'Hết giờ nghỉ rồi'
Khi Hee Woo nhìn anh ta hét lên, anh đã nhớ ra hắn ta là ai. Đó là một thằng nhóc đã rất quấy rầy anh ấy khi học cấp 3.
Lee… Tae Hoon?
Hee Woo dùng ngón tay chỉ Tae Hoon và hỏi.
"À, cái thằng này sao hôm nay ngốc vậy nhỉ?"
Kỹ năng đặc biệt của Tae Hoon là ném dép và trúng đầu. Hắn ta là một tên khốn với biệt danh "Iljin" [note50515] và chỉ bắt nạt những đứa trẻ yếu đuối và hiền lành. Lúc đó tôi nghĩ thằng nhóc đó khá đáng sợ nhưng bây giờ trông nó dễ thương lắm.
"Tôi không chắc nó là gì, nhưng có một thứ tôi cần kiểm tra ngay bây giờ."
Anh ta cầm 500 won và chạy ra ngoài.
"Bây giờ mới chạy nhỉ." 'Nhanh đi mua đồ lạnh về đi."
Tôi nghe thấy tiếng Tae Hoon cười khúc khích từ phía sau lưng nhưng tôi không quan tâm.
Hee Woo nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh cuối hành lang.
Khói thuốc lá mà các học sinh hút đang bốc lên trắng xóa. Anh ấy không quan tâm ai hút thuốc và nhìn vào gương mà không quan tâm.
Đúng rồi! Đó là khuôn mặt của một thiếu niên tuổi teen vẫn chưa hết mụn.
"Cô ấy đã đưa mình trở lại?"
Nếu cùng lớp với Tae Hoon thì là học sinh năm 2 cấp 3. Đó là năm 1997.
Rõ ràng cô ấy đã nhờ anh cho Jo Tae Seop nếm trải cảm giác ở địa ngục.
Anh ấy kông thể phân tích một cách logic được.’
Anh ấy sờ mặt mình và cô sắp xếp mọi thứ.
"Này, thằng nhóc đó là aivậy. Tao đã bảo là không cho ai vào mà.”
Một thằng đô con trong số những người hút thuốc trong nhà vệ sinh nói. Một học sinh nhỏ đeo kính đang quan sát xem giáo viên có đến không, nhìn chằm chằm vào Hee Woo với ánh mắt bực bội.
"Cái thằng đó không phải là Lee Tae Hoon sao? "
"Lee Tae Hoon?"
"Jinta đúng là một thằng ngốc mà, hehe."
"Nhưng mà thằng kia có biết đây là đâu mà vào à?”
Những kẻ hút thuốc khạc nhổ xuống sàn và tiến đến phía trước Hee Woo.
"Này, nhìn thấy mắt tao rồi thì mày đừng có nghĩ đến chuyện bỏ trốn mà quay đầu lại đi."
Hee Woo, người đang nhìn vào gương khi nghe thấy âm thanh đe dọa, quay về phía họ với vẻ mặt rạng rỡ.
"À, xin lỗi, tao sẽ không nói gì đâu, hãy tiếp tục làm những gì chúng mày đang làm đi. Bây giờ tao phải đi rồi."
"Gì cơ?"
Đôi mắt của bọn chúng ngơ ngác nhìn anh. Nhưng anh ấy đã chạy để thoát khỏi trường học.
"Lại đây nào!"
Anh đã nghe thấy những lời chửi rủa của bọn họ nhưng anh không thèm quan tâm.
Thằng nhóc đô con nhăn mặt nói.
"Này, mắt kính! Gọi Lee Tae Hoon lại đây. Nếu nó làm sai thì phải gọi chủ nhân chứ'
Học sinh nhỏ đeo kính chạy ra gọi Tae Hoon bằng tiếng kêu dữ dội như những sếp lớn.
“Hôm nay là sinh nhật của Lee Tae Hoon đó, hehehehe.”
"Mày có tiền không?"
"Lấy ra rồi đi karaoke đi."
Đám sinh viên lưu manh lại cúi xuống, phì phèo điếu thuốc.
Hee Woo đang rời khỏi cổng trường qua sân vận động.
Tae Hoon, người đang ngồi bên cửa sổ ở cuối lớp và ngây người nhìn, giật mình.
"Gì vậy?
Trong mắt hắn, hắn chỉ thấy Hee Woo đang chạy trốn.
"Bảo đi mua nước mà sao nó lại chạy ra ngoài?"
Lúc đó, một học sinh đeo kính đã đến trước mặt Tae Hoon.
"Này……".
"Hả?"
"Jong Il, lâu lắm rồi không gặp."
Khuôn mặt Tae Hoon trở nên trắng bệch.
"Jong Il à? Sao vậy?"
"Tao cũng không biết nữa."
Im Jong Il là học sinh nổi tiếng đánh nhau giỏi nhất ở trường. Tae Hoon đã rất sợ hãi nhưng vì ở trong lớp học nên đã giả vờ mạnh mẽ và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
"Ha, mày muốn 1 điếu thuốc phải không?”
Tae Hoon đi theo thằng đeo kính vào nhà vệ sinh.
"Đóng cửa lại."
Jong Il nói với cặp kính bằng giọng nặng nề.
Hắn cao 186cm và có trọng lượng hơn 100kg. Trông giống như một con lợn rừng, nhưng không có ai nói từ lợn rừng trước mặt nó.
"Lớp học bắt đầu rồi sao?"
Tae Hoon cười khúc khích và nói nhưng Jong Il vờ như không.
"Mày biết đây là phòng hút thuốc của tao rồi chứ?”
"Tất nhiên là tao biết. Vậy nên không ai dám bén mảng tới đây.”
"Vừa rồi có một thằng ất ơ nào đó náo loạn rồi biến mất."
“……!”
"Nếu làm sai luật thì chủ nhân phải bị đánh, hiểu không?”
"Ừ."
Tae Hoon cúi đầu và thu gọn hai tay lại với nhau và đưa đến gần thắt lưng.
"Hãy giáo dục nó thật tốt."
Vụt!
Lòng bàn tay của Jong Il đã nâng mặt Tae Hoon lên.
Một nụ cười nở trên môi của Hee Woo, người đã rời khỏi cửa chính. Anh không thể biết chính xác tình huống như thế nào. Nhưng nếu bây giờ tất cả những điều này là sự thật thì bố mẹ anh đã qua đời khi học lớp 12 vẫn còn sống. Anh ấy đã kết thúc công việc vào sáng sớm và trở lại đánh một giấc ngon lành.
Hee Woo đứng trước trạm xe buýt cạnh cổng chính của trường.
Anh không nhớ giá vé xe buýt là bao nhiêu.
Đằng sau trạm dừng, có một quầy bán vé xe buýt, báo, kẹo cao su và kẹo ăn đơn giản.
Anh cúi người xuống và hỏi một cách lịch sự người phụ nữ bên trong thông qua một cái lỗ nhỏ.
"Một vé học sinh giá bao nhiêu?”
Cảm giác đi hỏi vé học sinh ở độ tuổi gần 40 thật kỳ lạ.
Bà cụ trả lời bằng giọng lạnh lùng không có ngữ điệu.
"290 won."
290 won thì cũng tạm rẻ. Anh ấy gãi đầu và nhét 500 won mà Tae Hoon đưa cho tôi vào một cái lỗ nhỏ. Vé giấy đã xuất hiện và tôi tò mò liếc nhìn chiếc vé xe buýt. Tấm vé xe buýt đã được thay thế bằng thẻ xe buýt trong tương lai và bây giờ nó lại gợi cho tôi những ký ức mơ hồ.
Sau khi lên xe buýt và xuống ở một khu dân cư, anh ấy lại bắt đầu chạy. Anh chạy hụt hơi và chân run lẩy bẩy nhưng không dừng lại.
Ở kiếp trước, anh chạy như thế này rất dễ dàng, nhưng bây giờ cơ thể yếu ớt của một học sinh trung học rất khó có thể chịu được.
Anh ấy quyết định phát triển sức chịu đựng của mình trước.
Khi còn đi học, anh rất ghét tiết thể dục ở trường. Quần áo thể dục được giặt sạch sẽ đã bị những kẻ côn đồ như Tae Hoon cướp đi. Hee Woo luôn phải mặc quần áo bẩn và bốc mùi mồ hôi.
Anh ghét nhất là khi chơi bóng đá trong giờ thể dục. Những gì anh làm là thành thủ môn nhưng nếu không bắt được thì bị bọn bên mình đánh, còn nếu chặn được bóng thì bị bọn bên kia đánh.
Đây là tiết học thể dục bị đánh thế này thế kia, bị phớt lò và bị chửi bới nên dù anh có thích môn này anh cũng không thể làm được.
Nhưng bây giờ thì không. Anh đã sống và tập luyện được hơn 10 năm. ANh có thể chẩn đoán chính xác tình trạng cơ thể hiện tại của mình đang khuyết thiếu phần nào.
Đi qua con hẻm của khu dân cư và đi vào tầng hầm của một ngôi nhà cũ nhiều hộ gia đình. Đó là ngôi nhà nơi mà bố mẹ anh đã sống trước khi qua đời.
Anh nắm lấy tay nắm cửa và xoay trong tâm trạng run rẩy. Nó đã bị khóa.
Anh đã không mang theo chìa khóa.
Bố mẹ thì đang ngủ ở trong.
Anh cảm thấy có lỗi khi đánh thức giấc ngủ say của họ. Anh đã suy nghĩ có nên quay lại trường học không nhưng anh đã rất nhớ bố mẹ.
Anh ấy bắt đầu gõ cửa bằng hai tay.
"Mẹ! Ba!"
Gõ cửa và gọi bố mẹ bằng giọng lớn.
Cọt kẹt, cánh cửa mở ra.
Anh đã nhìn thấy khuôn mặt của mẹ.
"Vẫn chưa đến giờ tan học mà?”
Anh đã nghe thấy giọng nói của bà ấy.
"Mẹ."
Hee Woo ôm mẹ và bắt đầu khóc.
"Có chuyện gì với conậu ấy vậy?
"Nếu đây là giấc mơ thì con sẽ không tỉnh giấc đâu."
"Cái thằng lớn đùng từng này tuổi đang làm gì thế hả?”
Bố cũng đi ra ngoài với khuôn mặt tỉnh giấc.
"Bố!"
Hee Woo chạy đến ôm lấy ông ấy.
Con nhớ bố mẹ lắm. Con thật sự rất nhớ bố mẹ.”
"Tối hôm qua chúng ta vẫn gặp nhau mà."
"Dù vậy con vẫn nhớ bố mẹ.”
Hee Woo một mình rơi nước mắt trong một thời gian dài và sự hội ngộ cảm động, mẹ Miok hỏi.
"Tan học rồi à?”
Anh ấy gật đầu. Bởi vì rõ ràng là anh cực kỳ lo lắng cho tình cảnh của gia đình mình.
Anh đã nhớ cha mẹ mình biết bao nhiêu?
Anh đã hối hận biết bao nhiêu khi bản thân đã bất hiếu trước khi bố mẹ qua đời.
Bây giờ anh ấy rất hạnh phúc khi ở cùng bố mẹ.
'Chúng ta cùng ăn cơm đi.”
"Nói gì thế hả? Bố mẹ phải ngủ thêm nữa. Bố mẹ cần ngủ nhiều hơn. Bằng cách đó bố mẹ mới có thể đi làm."
Cha anh Chansung nói và đi vào phòng một lần nữa thì Miok cũng đuổi theo sau.
Hee Woo lau những giọt nước mắt đọng lại trên mắt và nhìn dáng vẻ phía sau của họ và mỉm cười.