Công Thức Mỹ Học

chương 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit + Beta: Heo

Từ chương này mình sẽ để Đinh trợ ký thành Đinh trợ nha

Cuối cùng Hoắc Chấp Tiêu cùng Đinh Dĩ Nam không đi phố ẩm thực ăn khuya, thay vào đó họ rẽ nửa đường vào một quán Qingba ở bên đường. (Qingba là một quán bar)

Đinh Nghiêu biết Hoắc Chấp Tiêu gọi cậu ra ngoài nửa đêm vì muốn uống rượu, nhưng vì mối quan hệ giữa hai người chỉ là đồng nghiệp chưa đủ thân để đến quán bar uống rượu nói chuyện, vì vậy. cậu đã chọn ăn bữa tối.

Mà bây giờ tình huống có thay đổi, bởi vì Đinh Dĩ Nam cần gấp rượu để làm tê liệt tâm trạng.

Hoắc Chấp Tiêu hiển nhiên là đi nơi nào cũng được, có Đinh Dĩ Nam ở bên người, dù có gặp đồng nghiệp cũng không gây ra tin đồn gì. Vì vậy, khi nhìn thấy Đinh Dĩ Nam, anh ấy đi thẳng về phía quầy bar mà không chào hỏi, nhưng hơi ngạc nhiên, và sau đó đi theo tốc độ của Đinh Dĩ Nam.

h, h đêm chính là thời điểm kinh doanh thích hợp nhất của quán bar, ghế dài bên trong ngồi đầy người, hai người chỉ có thể tới quầy bar một bên tìm chỗ ngồi.

“Muốn uống gì?” Hoắc Chấp Tiêu chủ động hỏi.

“Gì cũng được.” Đinh Dĩ Nam nói.

Hoắc Chấp Tiêu gọi hai ly cocktail, sau đó quay lại và nhìn thấy Đinh Dĩ Nam đang lấy ra một bao thuốc lá trêи người. Anh lấy một cái rồi tò mò hỏi: “Cậu còn hút thuốc hả?”

Một thanh niên hai lăm tuổi hút thuốc là chuyện bình thường, nhưng Đinh Dĩ Nam luôn tạo ấn tượng về một tầng lớp thượng lưu trong xã hội, khác hẳn với những thanh niên suy đồi hút thuốc bây giờ.

“Không thể?” Đinh Dĩ Nam hỏi ngược lại, đem bật lửa đẩy cho Hoắc Chấp Tiêu.

Kỳ thực Đinh Dĩ Nam rất ít khi dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Hoắc Chấp Tiêu. Như sáng nay Hoắc Chấp Tiêu hỏi cậu tại sao lại chọn cái cà vạt kia, cậu sẽ không hỏi ngược lại cái cà vạt kia có cái gì không ổn, mà là tự giác chọn ra một cái khác.

Mà đêm nay không giống nhau. Vừa nãy trong quán bar của đội Triệu Dương vừa rồi Đinh Dĩ Nam đã uống rất nhiều rượu, hơn nữa lại gặp phải chuyện khủng khϊế͙p͙ bị bạn trai lừa dối, thật sự không còn tâm trạng hầu hạ Hoắc Chấp Tiêu.

“Không.” Hoắc Chấp Tiêu châm thuốc, đem bật lửa hoàn trà cho Đinh Dĩ Nam, “Tôi đột nhiên phát hiện cậu—— “

Nói được nửa câu, Hoắc Chấp Tiêu ngừng lại. Anh chưa bao giờ nói chuyện với Đinh Dĩ Nam, anh nói không hết lời, chỉ là anh ấy chưa sắp xếp ngôn ngữ trong tâm trí mình.

“Đột nhiên phát hiện công cụ người cũng sinh động?” Đinh Dĩ Nam tự giễu giúp Hoắc Chấp Tiêu nói hết lời, sau đó dựa lưng vào ghế đẩu cao, ngửa mặt phun ra một làn khói.

Công cụ người: từ thông dụng trêи mạng, đề cập đến một người sẵn sàng giúp đỡ người khác, làm việc chăm chỉ, trong mọi hoàn cảnh, trả lương theo cuộc gọi, mà không yêu cầu bất cứ điều gì về tình cảm, thể chất và kinh tế, giống như một công cụ (theo baidu)

Ánh sáng ở quầy bar sáng hơn so với ghế dài bên kia chiếu vào mặt Đinh Dĩ Nam như một tấm kính có ánh sáng dịu dàng, khiến cả người cậu thoạt nhìn có loại ʍôиɠ lung u buồn.

Hoắc Chấp Tiêu quan sát Đinh Dĩ Nam một lúc, đột nhiên nói: “Đinh trợ, ra là dáng vẻ cậu như vậy.”

Đinh Dĩ Nam nhướng mắt, nhìn về phía Hoắc Chấp Tiêu.

Đúng lúc nhân viên pha chế đẩy qua hai ly cocktail, Đinh Y Nam cầm ly lên uống cạn, sau đó lại đẩy ly về phía người pha chế: “Thêm một ly nữa.”

“Kiềm chế đi.” Hoắc Chấp Tiêu nhấp một ngụm, “Buồn như vậy sao?”

Đinh Dĩ Nam không hề trả lời, rũ mắt mắt nhìn mặt bàn, mãi đến tận trong tay thuốc lá tích lũy không ít khói bụi, cậu mới giơ cổ tay gảy tàn thuốc xuống gạt tàn thuốc.

Hoắc Chấp Tiêu gọi một ly cocktail có nồng độ rất cao, uống một hơi cạn sạch biểu hiện sảng kɧօáϊ liền hiện ra.

Đinh Dĩ Nam cảm thấy hơi buồn chán, anh cầm điếu thuốc lên và cắn miếng cuối cùng, dập tắt nó trong gạt tàn, sau đó rút cà vạt và cởi hai cúc trêи cùng của áo sơ mi.

Nếu mới vừa rồi còn có thể nhìn thấy Đinh Dĩ Nam như ngày thường, thì có thể nói bây giờ cậu ấy với người lúc nãy, hoàn toàn là hai người khác nhau.

Xương quai xanh thoắt ẩn thoắt hiện như cấm địa vô tình ở ra, ánh mắt Hoắc Chấp Tiêu không nhịn được hướng lên trêи. Anh phải tìm đề tài đến dời đi lực chú ý: “Bạn trai cậu làm cái gì?”

“Người mẫu tạp chí” Đinh Dĩ Nam không kháng cự nói hết, chỉ là sau khi có men say cậu mới không kiêng dè gì, “Hắn nói phải đi công tác, không nghĩ tới cùng một thành phố với tôi.”

Hoắc Chấp Tiêu cười khẽ một tiếng, nói: “Vậy hai người cũng thật có duyên.”

Đinh Dĩ Nam ngơ ngác nhìn Hoắc Chấp Tiêu một cái, cậu ngày hôm nay mới phát hiện, thì ra Hoắc Chấp Tiêu miệng tiện như vậy..

“Hắn nói là công tác, ” Hoắc Chấp Tiêu đạo, “Cậu sẽ tha thứ cho hắn sao?”

“Không, tôi sẽ chỉ làm hắn cút ra khỏi phòng tôi.” Đinh Dĩ Nam dừng một chút, “Nghiêm túc mà nói, hắn hiện tại đã là bạn trai cũ của tôi.”

Lúc Đinh Dĩ Nam nói lời này, vẻ mặt rất nghiêm túc, lông mày còn mang theo một sự quyết tâm. Trong ấn tượng của Hoắc Chấp Tiêu, anh chưa từng thấy Đinh Dĩ Nam có vẻ mặt như vậy bao giờ, cho nên liền không nhịn được nhìn chăm chú một lát.

“Công việc cùng cuộc sống riêng tư nên tách biệt.” Đinh Dĩ Nam lại nói, “Đây là vấn đề nguyên tắc.”

Hoắc Chấp Tiêu nghe vậy cười cười, nói: “Cậu cũng thật rõ ràng.”

Quả thực giới hạn thật rõ ràng. Nếu như không phải ngày hôm nay vừa vặn đụng phải tiết mục bắt cá nhiều tay này, Hoắc Chấp Tiêu hoàn toàn không tưởng tượng được bạn gái Đinh Dĩ Nam đàn ông.

“Tôi không có lừa gạt ý của anh.” Đinh Dĩ Nam đạo, “Là anh cho rằng tôi có bạn gái.”

“Cậu có thể sửa lại mà.” Hoắc Chấp Tiêu chầm chậm nói.

“Không cần thiết.” Đinh Dĩ Nam nói tới chỗ này, người pha rượu vừa vặn đưa một ly rượu vừa pha xong, cậu cầm chén rượu lên, ánh mắt dừng lại ở hoa quả trong ly nước, thản nhiên nói, “Tôi không muốn ngủ với anh.”

Đinh Dĩ Nam nói lời này không ý tứ gì khác, nhưng ở Hoắc Chấp Tiêu vào tai nghe lại khá là vi diệu, bởi vì Đinh Dĩ Nam thấy qua vô số lần anh chỉ mặc qυầи ɭót boxer.

Nghĩ theo hướng tốt, Đinh Dĩ Nam không phải độc thân, đương nhiên sẽ không muốn ngủ cùng anh.

Nhưng suy nghĩ theo hướng xấu, ngay cả đàn ông đã có vợ con cũng có thể nảy sinh ham muốn ȶìиɦ ɖu͙ƈ nhất thời khi nhìn thấy một người khác giới gợi cảm. Vì vậy, ý tứ trong lời nói của Đinh Dĩ Nam, cậu hoàn toàn không có kϊƈɦ động với Hoắc Chấp Tiêu.

Hiện tại Hoắc Chấp Tiêu có một nhận thức mới, cũng không phải anh tự tin đến mù quáng, mà do anh tự hào về bản thân. (nhưng anh méo ngờ em nó không hứng thú với mình)

“Làm sao, bạn trai cậu hành sự rất tốt sao?” Hoắc Chấp Tiêu lười biếng hỏi.

“Cũng tạm được.” Đinh Dĩ Nam uống thêm một ngụm rượu, nhưng não bị rượu làm tê liệt khiến cậu không phản ứng kịp.

“Nhưng hắn ta hiện tại đang trêи giường với người khác.” Hoắc Chấp Tiêu có ý xấu mà nhắc nhở.

Đinh Dĩ Nam cảm thấy căng thẳng và nặng nề đặt ly rượu xuống. Anh ta hết lần này đến lần khác bị đâm tới mức đau đớn, dù là Hoắc Chấp Tiêu là ông chủ, cậu cũng lười duy trì thể diện của mình.

“Anh có phải là quên mất tại sao hơn nửa đêm ra uống rượu hay không?” Đinh Dĩ Nam nhíu mày, nhìn Hoắc Chấp Tiêu nói, “Không đoạt giải, anh có vui không?”

Ai cũng làm tổn thương lẫn nhau.

Cho dù Hoắc Chấp Tiêu biểu hiện không để ý chút nào, nhưng Đinh Dĩ Nam biết đến trong lòng anh nhất định không thoải mái.

Mười năm trước, Hoắc Chấp Tiêu tuổi đã thiết kế một vật nhỏ có thể giữ cho bốn góc bàn, ghế và các thiết bị gia dụng ở ngang hàng và không bao giờ rung chuyển.

Vật nhỏ này vô cùng tinh tế, nó đã giành được Giải thưởng Lam Điểm cho Giải thưởng thiết kế đẹp nhất, đồng thời cũng làm cho Hoắc Chấp Tiêu trở thành người trẻ tuổi nhất trong lịch sử đoạt được Giải thưởng Lam Điểm, cho tới bây giờ cũng còn vẫn duy trì cái kỷ lục này.

Mặc dù từ đó đến nay, Hoắc Chấp Tiêu đã dần rẽ sang hướng thiết kế kiến

trúc, cũng đã giành được nhiều giải thưởng trong và ngoài nước, nhưng anh chưa bao giờ bỏ qua Giải thưởng Lam Điểm. Hiện tại anh cuối cùng lọt vào danh sách đề cử của Giải thưởng Lam Điểm, lại bị đồng nghiệp trong công ty áp đảo, làm sao có khả năng sẽ không ngại?

Hoắc Chấp Tiêu nghe vậy nhíu mày nhìn Đinh Dĩ Nam chốc lát, cuối cùng cũng không có trả lời vấn đề của cậu, chỉ là cười cười, gảy thuốc lá, cạn hết rượu trong ly tinh.

Sau khi xem náo nhiệt được nửa ngày, Hoắc Chấp Tiêu cuối cùng cũng ý thức được chính anh cũng rất thảm, so với Đinh Dĩ Nam cũng không tốt hơn tốt hơn chỗ nào.

Thời điểm rời quán bar, Đinh Dĩ Nam rõ ràng cảm giác mình uống hơi nhiều.

Dưới chân đài bậc bắt đầu xuất hiện bóng chồng, cậu dẫm chân lên, đạp vào khoảng không, mất đi trọng tâm đổ về phía trước.

Hoắc Chấp Tiêu phía sau nhanh tay lẹ mắt duỗi tay ra nắm eo Đinh Dĩ Nam, Đinh Dĩ Nam mượn lực đứng thẳng người, lại không chắc chắn về điều đó, phía sau lưng trực tiếp đụng phải lồng ngực Hoắc Chấp Tiêu.

Độ cao của bậc thang bù lại sự chênh lệch độ cao giữa hai người, Hoắc Chấp Tiêu hơi quay đầu lại, liền nhìn thấy hàng mi dày hờ hững và đôi môi ửng hồng khép lại trong tầm tay.

Năm giác quan mà anh chưa bao giờ chú ý đến vào ngày thường được phóng đại vô hạn vào lúc này, từ góc độ này, nó trông có vẻ đẹp khiến người ta chấn động hồn phách.

Hầu kết Hoắc Chấp Tiêu không bị khống chế trượt một chút.

“Cảm ơn.” Đinh Dĩ Nam đẩy ngực Hoắc Chấp Tiêu ra, dọc theo bậc thang tiếp tục đi lên.

Hoắc Chấp Tiêu không di chuyển ngay lập tức, tầm mắt của anh rơi xuống gần eo của Đinh Dĩ Nam, theo đó tiếp tục di chuyển lên, anh chắc chắn nhận thấy hai vạt áo bên hông được bao bọc trong quần âu.

Rượu quả nhiên là càng uống càng khát.

Hoắc Chấp Tiêu nhíu mày, sốt ruột cởi hai cúc áo sơ mi trêи cùng.

Trở lại khách sạn đã là ban đêm hai điểm, hai người cách nhau ở cửa phòng liền kề..

Hoắc Chấp Tiêu móc thẻ mở cửa phòng từ quần âu, trước khi quẹt thẻ, anh do dự một chút, quỷ thần xui khiến nhìn về phía Đinh Dĩ Nam hỏi: “Có muốn đến phòng tôi không?”

Ám chỉ ý đồ không thể rõ ràng hơn, dù Đinh Dĩ Nam bị rượu làm mất đi khả năng tư duy bình thường, nhưng anh cũng hiểu rõ ý của câu hỏi của Hoắc Chấp Tiêu.

Hoắc Chấp Tiêu muốn ngủ với cậu.

Đinh Dĩ Nam xem thẻ phòng trong tay, trong đầu nhớ tới hình ảnh Hàn Thạc cùng cô gái ôm nhau.

Hai giây sau, cậu đem thẻ phòng bỏ vào trong túi quần.

“Được.” Cậu nói với Hoắc Chấp Tiêu.

Sự hiểu biết ngầm hiểu của người lớn giống như sóng gió trong đêm tối, cửa phòng vừa mới đóng lại, Đinh Dĩ Nam liền ôm lấy cổ Hoắc Chấp Tiêu, đẩy anh trêи tường mạnh mẽ hôn lên.

Hoắc Chấp Tiêu bị tấn công bất ngờ trở tay không kịp, chờ sau khi phản ứng, anh nắm eo Đinh Dĩ Nam, ép cậu vào bức tường đối diện, đổi khách làm chủ mà hôn sâu hơn.

Nụ hôn của Hoắc Chấp Tiêu có tính xâm lược, giống như là muốn cướp đi không khí trong miệng Đinh Dĩ Nam.

Đinh Dĩ Nam phát ra một tiếng rêи, không cam lòng yếu thế mà dùng đầu lưỡi đảo qua hàm trêи của Hoắc Chấp Tiêu. Khu vực là điểm nhạy cảm của con người, Đinh Dĩ Nam gần như lập tức cảm giác được thứ dưới quần Hoắc Chấp Tiêu nổi lên phản ứng.

Hai người một bên điên cuồng hôn môi, một bên mở cởi từng cúc áo trêи người của nhau, lúc loạng choạng ngã xuống giường lớn, cả hai đều trần như nhộng.

Thân hình Đinh Dĩ Nam không có những đường cơ rõ ràng như Hoắc Chấp Tiêu, mà vóc người cậu cực kì cân xứng, không có một tí sẹo lồi, làn da quanh năm không thấy mặt trời, sờ vào lại cảm thấy tốt đến bất ngờ.

Hoắc Chấp Tiêu cầm lấy chai bôi trơn ở đầu giường, ngón tay đi tới hậu đình đóng chặt kia. Nhưng lúc này, Đinh Dĩ Nam đột nhiên vươn mình đặt anh ở dưới thân, cũng lấy luôn lọ trong tay.

“Để tôi tự làm được rồi.”

Đinh Dĩ Nam cưỡi trêи eo Hoắc Chấp Tiêu, lấy ngón tay chính mình mở rộng. Dị vật xâm lấn làm cho cậu bất giác nhíu mày, mà trêи mặt lại tràn đầy ɖu͙ƈ vọng,

Hoắc Chấp Tiêu chưa từng thấy dáng vẻ ấy của Đinh Dĩ Nam, anh khó nhịn mà xoa nắn hai cánh ʍôиɠ đầy đặn, muốn lập tức tiến quân thần tốc.

“Có thể rồi.”

Đinh Dĩ Nam rút tay ra, đỡ lấy dương vt trướng đỏ nhắm ngay tiểu huyệt của mình. Tuy nhiên, cậu còn đánh giá thấp kϊƈɦ cỡ của Hoắc Chấp Tiêu, nếu là đổi thành Hàn Thạc, lúc này cũng đã thông suốt mới đúng. (tôi không còn gì để nói:! )

Cậu dựng lên thân trêи, vặn vẹo eo từng chút một ngồi xuống.

Quy đầu bị kϊƈɦ thích khiến Hoắc Chấp Tiêu thoải mái phát ra một tiếng than nhẹ, hắn không chịu được mà nhéo đùi Đinh Dĩ Nam, sợ anh không kiềm chế được mà trực tiếp đẩy vào.

Đinh Dĩ Nam cắn môi dưới, cưỡng bách chính mình chứa đựng thứ khổng lồ này. Chờ quy đầu tiến vào toàn bộ, bước tiếp theo dễ dàng hơn rất nhiều, thắt lưng của cậu chìm xuống, vũ khí giết người của Hoắc Chấp Tiêu đã được nuốt hết.

Hoắc Chấp Tiêu cũng không thể bình tĩnh được nữa, anh nhéo thắt lưng của Đinh Dĩ Nam, bắt đầu thúc lên với biên độ nhỏ. Nhưng mà mới thúc hai lần, Đinh Dĩ Nam liền đè lại bụng dưới của anh, nhìn từ trêи cao nhìn xuống nói: “Đừng nhúc nhích.”

Hoắc Chấp Tiêu cho rằng Đinh Dĩ Nam vẫn chưa thích ứng, đành phải đột ngột dừng động tác lại, nhưng sau đó hành động của Đinh Dĩ Nam gần như khiến anh phát điên.

Đinh Dĩ Nam chống hai tay trêи lồng ngực Hoắc Chấp Tiêu, thân trêи hầu như không nhúc nhích, nhưng ʍôиɠ thì đung đưa lên xuống như một mô tơ điện nhỏ.

Hoắc Chấp Tiêu chưa bao giờ thấy nào có vòng eo linh hoạt, mềm dẻo như vậy, chỉ nằm bất động, liền kϊƈɦ động muốn bắn tinh.

“Đinh Trợ, cậu…” Sao lại hoang đường như vậy?

“Đừng nói chuyện.” Đinh Dĩ Nam cau mày che lấp đôi môi Hoắc Chấp Tiêu, động tác eo lại càng thêm hăng hái.

Lúc này Hoắc Chấp Tiêu xem như thấy rõ, Đinh Dĩ Nam hoàn toàn xem anh như là một cái dương vt, căn bản không quan tâm anh là ai, chỉ là muốn phát tiết mà thôi.

Hoắc Chấp Tiêu tự nhận kỹ thuật cũng cũng không tệ lắm, đời nào chịu được loại đãi ngộ này? Anh bắt đầu ngắt nhịp điệu thúc lên, chi trong vài cú nhấp, hai cơ thể đã đồng bộ.

Làʍ ȶìиɦ không phải là một vận động đơn giản như pít-tông, không phải dễ dàng để hai người cùng nhịp.

Thân thể Đinh Dĩ Nam và Hoắc Chấp Tiêu chẳng biết sao vô cùng hợp nhau, thật giống như kiếm và vỏ kiếm, vốn là nên kết hợp với nhau.

Không lâu sau, Đinh Dĩ Nam liền bị thúc đến không chịu nổi, thoải mái đến mức cuộn tròn nổi ngón chân. Cậu từ từ dừng động tác lại, Hoắc Chấp Tiêu cũng cùng chậm lại.

Kết quả là khi anh dừng lại, Đinh Dĩ Nam liền yếu ớt nằm úp sấp trêи người Hoắc Chấp Tiêu, đầu tựa lên cổ của anh, lẩm bẩm nói: “Mệt quá, không muốn làm.”

Cậu là thật sự mệt, tim mệt, thân thể cũng mệt mỏi.

“Tôi không muốn…?” Hoắc Chấp Tiêu bị làm cho không nói nên lời, rõ ràng hai người đều sảng kɧօáϊ đến mức muốn bay lên, có đạo lý nào nói không làm thì sẽ không làm?

“Được, cậu nằm đừng nhúc nhích.”

Hoắc Chấp Tiêu đem Đinh Dĩ Nam đặt ở dưới thân, tiếp tục thêm một lần rút ra cắm vào.

Điểm mẫn cảm điểm thừa nhận va chạm mãnh liệt, Đinh Dĩ Nam khó nhịn cắn môi dưới, mờ mịt nhìn nơi kết hợp của hai người, nghĩ thầm Hoắc Chấp Tiêu quả nhiên là mạnh mẽ. Cậu một tay chống đỡ đầu giường, một tay vuốt ve tính khí cứng rắn của bản thân, cuối cùng bị Hoắc Chấp Tiêu dũng mãnh rút ra cắm vào làm cậu bắn ra trước.

Một giây trước khi ngủ thϊế͙p͙ đi, Đinh Dĩ Nam hoảng hốt khi nhìn thấy Hoắc Chấp Tiêu kéo áo mưa, đem tất cả tϊиɦ ɖϊƈh͙ đều bắn trêи người cậu.

Sáng ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, say rượu khiến đầu Đinh Dĩ Nam đau như búa bổ. Cậu sững người một hồi lâu, những ký ức vụn vặt cũng từ từ quay trở lại.

Cậu đột nhiên tỉnh lại, nhìn về phía người bên cạnh, liền thấy được Hoắc Chấp Tiêu bên cạnh ngủ say.

Hai người đều là trần như nhộng, đặc biệt ngực và bụng của Đinh Dĩ Nam còn lưu lại vết tích mây mưa tối qua. Hoắc Chấp Tiêu đáng lẽ phải giúp cậu rửa sạch, nhưng cảm giác nhớp nháp vẫn khiến cậu nhớ lại mọi chuyện xảy ra đêm qua.

Cậu chống đỡ thân thể uể oải ngồi dậy, mà động tác của cậu hình như quấy rầy đến Hoắc Chấp Tiêu, Hoắc Chấp Tiêu trực tiếp đem cậu ấn về trêи giường, dựa trêи cổ của anh, sau nói lầm bầm: “Đừng ồn ào.”

Đinh Dĩ Nam liếc nhìn cánh tay vững vàng siết eo mình, nhắm hai mắt lại hít sâu một hơi.

Nhất định là ảo giác.

Truyện Chữ Hay