Lâm Hữu bảo Lục Thanh Nham chờ cậu rồi cùng về, nhưng sau khi tan lớp tự học tối, cậu lại muốn đi ăn khuya.
Có những lúc Lục Thanh Nham thật sự nghi ngờ dạ dày của cậu nối liền với một không gian khác, không bao giờ đầy.
Nhưng ông chủ quán xiên nướng hôm nay phát huy khác thường, vung bột ớt rất điên cuồng.
Lâm Hữu gọi khoảng mười xiên, xiên nào cũng cay đến mức linh hồn cậu run rẩy. Đến khi ăn cố hết đống xiên thịt kia, môi và mũi Lâm Hữu đã đỏ bừng vì cay, hai mắt ầng ậc nước, thoạt trông cực kỳ đáng thương.
Cậu nhét bảng vẽ trong tay cho Lục Thanh Nham, “Em không chịu được nữa rồi, em phải sang bên cạnh mua cốc trà chanh đây.”
Sau đó cậu luồn qua đám đông như một con cá chạch.
Lục Thanh Nham đứng dưới đèn đường đợi cậu.
Anh nhìn bảng vẽ Lâm Hữu nhét vào tay mình, bìa bên ngoài đen thuần không trong suốt, không thể nhìn rõ bên trong kẹp thứ gì, nhưng hẳn cũng chỉ có mấy bức phác họa vật tĩnh của Lâm Hữu.
Lục Thanh Nham không có hứng dòm ngó riêng tư của người khác, anh chỉ nhìn lướt tấm bìa ngoài, không lật ra xem.
Nhưng anh đứng đó chưa được bao lâu, đã có hai nữ sinh vừa nói vừa cười đi ngang qua, một người trong đó còn sơ ý đụng vào anh. Tệp bảng vẽ trong tay rơi xuống, giấy vẽ bên trong rơi đầy đất.
“Ôi, xin lỗi.” Hai nữ sinh kia liên tục xin lỗi.
Lục Thanh Nham khoát tay, “Không sao.”
Nhưng anh chưa kịp cúi người, hai nữ sinh kia đã vội vàng ngồi xuống, nhặt giấy vẽ dưới đất lên giúp anh.
Đèn đường ám vàng khiến họ không nhìn rõ tất cả, nhưng cũng đủ để thấy nội dung trên mấy tờ giấy vẽ.
Hai nữ sinh vừa nhặt được mấy tờ đã khựng lại, hai người cùng ngẩng đầu nhìn Lục Thanh Nham, họ chớp mắt vài lần, rồi quay sang nhìn sau, ai nấy mặt đỏ bừng.
Lục Thanh Nham không hiểu.
Hai nữ sinh nhặt đồ nhanh hơn, cũng không quan tâm đã xếp lại ngay ngắn chưa, họ thấy không còn sót tờ nào bèn nhét hết vào tay Lục Thanh Nham, sau đó đỏ mặt xin lỗi mấy câu rồi bỏ chạy.
Lục Thanh Nham không khỏi hoang mang, trông anh đáng sợ vậy sao?
Tại sao hai nữ sinh này lại hoảng hốt bỏ chạy?
Anh cúi đầu, định kẹp lại tranh của Lâm Hữu vào bảng vẽ. Nhưng khi nhìn rõ nội dung trên bức tranh, Lục Thanh Nham hóa đá tại chỗ.
Không phải ai sống trên đời cũng có may mắn được xem tranh ứ ừ của mình đâu.
Nhưng Lục Thanh Nham thì có.
Ngoài mấy bức tranh vẽ tĩnh vật linh tinh, Lâm Hữu có cả một xấp giấy chỉ vẽ toàn Lục Thanh Nham.
Lục Thanh Nham cởi trần bị trói trên ghế.
Lục Thanh Nham bị dán băng dính trên miệng và bịt mắt.
Lục Thanh Nham bị người ngoài hành tinh có xúc tu quấn chặt.
Lục Thanh Nham mặc đồ hầu nữ quỳ dưới đất.
Lục Thanh Nham đeo tai thỏ ôm chai rượu.
……….
Lục Thanh Nham sầm mặt lật vài trang, hay lắm, có tất cả mười tranh vẽ cảnh + của anh, cực kỳ đa dạng, thích gì có đó.
Tấm nào cũng sống động như thật.
Chỉ có điều anh không nghĩ tới, không có gì Lâm Hữu không vẽ được.
Lần đầu tiên trong đời, Lục Thanh Nham muốn đè Lâm Hữu xuống ghế đánh mông một trận.
Anh biết Lâm Hữu vẽ rất đẹp, gần đây cậu tiến bộ rất rõ rệt.
Nhưng anh không biết Lâm Hữu lại giấu anh vẽ thứ này.
Lúc này anh đã hiểu vì sao hai cô gái kia lại nhìn anh bằng ánh mắt khó nói như vậy.
Anh không dám nghĩ đến hình tượng của mình trong mắt người ta nữa rồi.
—
Hàng người xếp hàng ngoài cửa hàng trà sữa cũng không ngắn hơn tiệm thịt nướng chút nào, Lâm Hữu xếp hàng mười phút mới đến gần quầy thu ngân.
Khi xếp hàng dở, cậu mới nhớ chiếc bảng kẹp cậu đưa Lục Thanh Nham kẹp toàn những bức tranh không dám cho ai xem trong đó, trái tim bé nhỏ không khỏi hoảng sợ đập thình thịch.
Nhưng cậu nhanh chóng bình tĩnh lại, trước giờ Lục Thanh Nham không thích giở đồ của cậu ra xem, mua cốc trà chanh cũng chỉ mấy mười phút, không đến nỗi đâu nhỉ.
Thậm chí lúc xếp hàng Lâm Hữu còn nghĩ, nói không chừng sau này mình làm nũng một xíu là có thể lừa Lục Thanh Nham mặc đồ thỏ cho cậu xem.
Tiếc là người tính không bằng trời tính.
Khi cậu cắn ống hút hút trà chanh, vui vẻ chạy về phía Lục Thanh Nham… Khoảng cách giữa hai người chỉ còn đôi ba mét, nhưng cậu lại khựng lại.
Dưới đèn đường, Lục Thanh Nham tựa lên cột đèn, mặt mày vô cảm lật kẹp tranh của cậu.
Có lẽ anh cảm nhận được Lâm Hữu quay lại, bèn ngẩng đầu.
Lâm Hữu không muốn hình dung ánh mắt của Lục Thanh Nham lúc này lắm.
Nếu phải nói thì cũng chỉ có bốn chữ.
“Em chết chắc rồi.”
Cậu vứt cốc trà chanh vào thùng rác bên cạnh, hốt hoảng cắm đầu chạy.
Nhưng rõ ràng Lục Thanh Nham chạy nhanh hơn cậu.
Khi bị đuổi theo, Lâm Hữu tuyệt vọng nhớ lại, Lục Thanh Nham từng cầm huy chương vàng cuộc thi điền kinh hai năm liền.
Lục Thanh Nham kéo cậu vào một ngõ cụt.
Quanh trường họ có rất nhiều con hẻm đen thui thế này, chúng không dẫn tới đâu hết, đi đến cuối cùng cũng chỉ thấy vách tường dựng cao. Lúc này, học sinh ra ngoài ăn khuya đã lục tục quay về, ngoài con hẻm là ánh đèn vàng ấm áp, bên trọng lại mờ tối, cỏ mọc thành bụi.
Vai Lâm Hữu bị áp lên vách tường thô ráp.
Tay Lục Thanh Nham đặt cạnh vai cậu, ôm trộn cơ thể cậu trong lòng, không cho cậu chạy thoát.
Tập tranh gây họa rơi xuống đất, tranh vẽ bên trong hơi lộ ra một góc.
Lâm Hữu hoảng hốt, sợ hãi hiếm thấy.
Làm người phải biết co biết duỗi, núi xanh còn đó sợ gì không có củi.
Cậu dè dặt đẩy Lục Thanh Nham, nói thử: “Anh Lục, có gì chúng ta bình tĩnh nói… Bạo lực không hay lắm đâu.”
Lục Thanh Nham cười, hơi thở nóng rực phả lên tai Lâm Hữu, cậu sợ đến rụt người.
Lục Thanh Nham lại gọi ngược lại, “Anh Lâm, không nhận ra đó, cũng táo bạo quá nhỉ?”
Hay rồi, lần này lão Lục quyết tâm xử cậu rồi.
Lâm Hữu tuyệt vọng nhắm mắt.
Cậu rón rén túm góc áo Lục Thanh Nham, nhận lỗi với anh: “Anh, em sai rồi, lần sau không vẽ nữa.”
Lục Thanh Nham chen một chân giữa hai đùi Lâm Hữu, hỏi cậu: “Còn bao nhiêu tấm nữa?”
Lâm Hữu đâu dám nói trong ký túc xá vẫn còn, cậu vội vàng lắc đầu, cực kỳ chân thành nói: “Hết rồi, không có thật, ở đây hết rồi.”
Lục Thanh Nham phụt cười, hoàn toàn không tin nhóc lừa đảo này.
Anh chậm rãi quan sát Lâm Hữu vài lần, chỉ có ánh trắng mờ ảo chiếu vào con hẻm, Lâm Hữu chớp mắt, lông mi vừa dài vừa dày, khẽ run rẩy bất an, khuôn mặt cực kỳ ngoan ngoãn.
Lục Thanh Nham vươn tay chạm lên mặt cậu.
Mắt anh tối sầm, “Đúng là em sai rồi, đi học không chịu học tử tế lại vẽ thứ này, không phạt một chút thì đâu được.”
Ánh mắt Lục Thanh Nham khiến Lâm Hữu nổi da gà.
Quả nhiên, một giây sau, Lục Thanh Nham đã thong thả tháo cà vạt trên cổ, trói chặt hai tay Lâm Hữu trước ánh mắt mông lung của cậu.
Lâm Hữu rất muốn phản kháng, nhưng giờ cậu đang đuối lý, lại không dám phản kháng nữa.
Cậu nhìn ra ngoài con hẻm, thầm nghĩ nếu lúc này có người vào đây, thấy Lục Thanh Nham làm chuyện này với cậu, e là thanh danh hai người đều bay sạch.
“Anh Lâm, nội dung tranh vẽ là tư thế em thích đúng không?” Lục Thanh Nham vừa trói tay cậu, vừa dịu dàng hỏi: “Địa điểm có hạn, chắc những thứ khác không thỏa mãn được em, nhưng bịt mắt thì có thể thử.”
Lâm Hữu còn chưa kịp nói em không muốn, Lục Thanh Nham đã hôn cậu.
Lưỡi Lục Thanh Nham quấn lấy lưỡi cậu, chặn lại mọi lời cậu định nói lại trong cổ, cơ thể hai người dán chặt, không còn áo khoác đồng phục cồng kềnh, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi mỏng manh. Da thịt dán vào nhau qua lớp vải mỏng, dương như Lâm Hữu có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể Lục Thanh Nham.
Lâm Hữu dần chìm đắm trong nụ hôn này.
Cậu cảm nhận được Lục Thanh Nham đang tháo cà vạt của cậu, nhưng cậu không biết Lục Thanh Nham muốn làm gì.
Đến khi miếng vải mềm mại này che kín mắt cậu.
Lâm Hữu thầm mắng, đồng phục mùa xuân sao lại có cà vạt!
Cậu không thấy gì nữa, vừa rồi dù con hẻm có tối, nhưng cố gắng vẫn thấy được loáng thoáng xung quanh. Lúc này miếng vải nhỏ che kín mắt cậu, thế giới của cậu chỉ còn một màu đen.
Nhưng không nhìn rõ, dường như những giác quan khác của cậu lại nhạy cảm hơn.
Lâm Hữu cảm nhận được nụ hôn của Lục Thanh Nham, trượt dần xuống từ khóe môi cậu.
Rơi trên hầu kết, hút lấy, liếm cắn.
Lâm Hữu run rẩy.
“Lục Thanh Nham…” Cậu khẽ kêu, hơi thở dồn dập, phải tựa vào tường mới có thể đứng thẳng.
“Đừng chơi em.” Cậu xin hắn.
“Thế này đã gọi là chơi em à?” Lục Thanh Nham hỏi.
Anh khẽ cười, hôn Lâm Hữu qua lớp vải áo sơ mi mỏng. Anh vươn lưỡi, hôn lên nơi mẫn cảm trước ngực Lâm Hữu, vải áo nơi đó nhanh chóng trong suốt, ướt sũng.
Lần này anh quyết tâm bắt nạt Lâm Hữu.
Lâm Hữu nghĩ mình sắp điên rồi.
Cậu có thể nghe tiếng mọi người qua lại nói chuyện ngoài con hẻm, tựa như cách họ rất xa, nhưng cũng rất gần.
Cậu sợ có người vào đây, phát hiện cậu và Lục Thanh Nham, lại không kìm được rên rỉ trước sự chọc ghẹo của anh.
……
Cuối cùng khi Lục Thanh Nham tháo cà vạt giúp cậu, mắt Lâm Hữu đã đỏ bừng, lông mi ướt nhẹp dính vào nhau, áo sơ mi trắng đã cởi khóa vài cúc, phơi bày cần cổ trắng nõn thon dài.
Cậu thật sự bị Lục Thanh Nham bắt nạt phát khóc.
Lục Thanh Nham nhìn cậu, lại càng muốn làm chuyện cầm thú.
Nhưng cuối cùng anh chỉ cúi đầu, dịu dàng hôn lên mắt Lâm Hữu, nếm thử vị mặn của nước mắt trên mi cậu.
—
Trên đường về, Lâm Hữu ngoan như một chú chim cút, thậm chí cậu không đòi Lục Thanh Nham hôn chúc ngủ ngon nữa, lủi ngay lên tầng như bôi dầu dưới chân.
Rất lâu sau đó, Lâm Hữu không dám cầm bảng vẽ ra ngoài cùng Lục Thanh Nham nữa.
Trái lại Lục Thanh Nham thấy hơi tiếc, nếu được thêm vài lần nữa, anh hy sinh nhan sắc cho Lâm Hữu vẽ thêm đôi bức nữa cũng được.
Lâm Hữu nghe xong, cười khẩy xùy một tiếng rõ to.