Ăn tối xong xuôi, bố mẹ Lục Thanh Nham cũng đã tới đây, ba tiếng sau, bố mẹ Lâm Hữu cũng vội vàng lái xe tới bệnh viện. Bốn người lớn kéo Lâm Hữu dậy nhìn tới nhìn lui, xác nhận cậu thật sự không có gì khó chịu mới yên tâm.
Lâm Hữu tựa vào lòng Lục Thanh Nham ăn táo, chỗ táo này cũng do Lục Thanh Nham gọt.
Cậu lầu bầu nhìn mẹ mình, “Mẹ nói xem tại sao bệnh viện chỗ mẹ sinh con không đáng tin chút nào vậy, Beta hay là Omega còn không xét nghiệm được.”
Mẹ cậu vỗ cậu một phát, “Chuyện này lại trách bệnh viện người ta à, trước khi anh phân hóa máy dò cũng không phát hiện ra anh không phải Beta.”
Nói tới đây, Lâm Hữu nhìn sang Lục Thanh Nham, nhớ lại hồi sáng khi khám ở dưới, anh bác sĩ kia đã lấy máy dò ra kiểm tra cho cả Lục Thanh Nham.
Cậu huých Lục Thanh Nham nói: “Ông nói xem có khi nào thật ra ông là Alpha, chẳng qua bây giờ chưa phân hóa nên mới có vẻ giống Beta không?”
Lục Thanh Nham khẽ cười, “Ông tưởng đây là siêu thị bán tháo mua một tặng một à? Chuyện tuổi mới phân hóa như ông, trong năm mươi nghìn người chưa chắc đã có một người, làm gì có chuyện có hai người xuất hiện cùng lúc.”
Lâm Hữu “ò” một tiếng, vỗ tay Lục Thanh Nham, “Vậy cũng tốt, ông nghĩ xem, ông mà là Alpha thì tôi không thể nằm trong lòng ông thế này được nữa rồi, kiểu gì nhà trường cũng bêu đầu bảo chúng ta yêu sớm.”
Không nói thì thôi, vừa lên tiếng mẹ cậu đã bụp thêm phát nữa, “Anh cũng biết cơ à, mau xuống khỏi người Thanh Nham đi, nhỏ hơn Thanh Nham có bốn tháng thôi, sao lại mặt dày thế chứ.”
Lâm Hữu mặc xác, ba chân bốn cẳng quắp lên người Lục Thanh Nham, “Lão Lục còn chưa ý kiến, miss Tưởng Niệm đừng có mà phân biệt đối xử.”
Tưởng Niệm tức trợn mắt với đứa con “trời đánh” này.
Mẹ Lục Thanh Nham, Liễu Triêm lại cười ha ha, cô với Tưởng Niệm là bạn thân chơi với nhau từ nhỏ, cô cũng coi Lâm Hữu như nửa con trai của mình.
“Thật ra khi Tiểu Hữu còn chưa chào đời, bọn mẹ đều nghĩ chắc chắn thằng bé là Omega, đúng lúc mẹ cũng đang có mang, khi ấy hai người còn nói hay là đính hôn từ bé cho hai đứa.” Liễu Triêm nói.
Lâm Hữu và Lục Thanh Nham đều tỏ vẻ chịu không thấu, thật ra họ đã biết chuyện này từ lâu rồi.
“Cô à, đính hôn từ bé nhà quê lắm luôn ấy.” Lâm Hữu chê bai, “Đã vậy cô nhìn con với Thanh Nham đi, lớn từng này rồi còn chưa xẹt ra tí pháo bông nào, nhưng cùng ra ngoài tán gái thì được đó.”
Lục Thanh Nham bật cười, “Bây giờ thì ông khỏi mơ mộng tán gái nữa, gái tán ông còn nghe được.”
Lâm Hữu im lặng, trưng ra bộ mặt không thiết sống nữa.
Tưởng Niệm búng trán cậu, “Đừng có ngày nào cũng nghĩ đến chuyện yêu sớm nữa, coi mẹ anh là không khí đấy à. Anh đã lớp rồi, tập trung vào chuyện học hành một chút đi, dù anh có phân hóa thành Omega mẹ cũng không bớt tẩn anh đâu.”
Lâm Hữu thầm nghĩ, mẹ cũng phải rảnh rỗi về nhà mới tẩn được chứ.
Ngày nào bố mẹ cậu cũng bận tới mức chân không chạm đất, đi biệt cả tháng cũng không về nổi một lần, làm gì rảnh rỗi mà tẩn cậu.
Nhưng cậu chỉ nghĩ vậy thôi, không nói, cậu biếng nhác nói: “Biết rồi, cô Tưởng đúng là chiến binh bình đẳng, sinh B hay O cũng như nhau hết.”
–
Thời gian thăm nom cuối tuần ở bệnh viện là từ giờ sáng đến giờ tối.
Đến giờ tối, bố mẹ Lâm Hữu vốn muốn ở lại chăm sóc cậu, cuối cùng Lâm Hữu lại xua tay, “Bố mẹ về hết đi, Lục Thanh Nham ở lại với con là được, bôn ba cả ngày rồi bố mẹ không thấy mệt à?”
Bố mẹ Lâm Hữu còn muốn nói thêm vài câu, Lục Thanh Nham đã tự giác trải chăn lên chiếc giường còn lại, “Cô chú về nghỉ ngơi đi, có cháu trông Tiểu Hữu rồi, nếu ngày mai không sao là có thể xuất viện.”
Bố mẹ Lục Thanh Nham cũng kéo họ ra ngoài, “Đừng lo, Thanh Nham với Tiểu Hữu thân thiết, hai đứa con trai với nhau cũng tiện hơn.”
Nghe vậy, bố mẹ Lâm Hữu không khăng khăng ở lại nữa.
Khi mọi người đã về hết, Lâm Hữu nằm trên giường nghịch điện thoại, Lục Thanh Nham ngồi bên cạnh làm bài tập cho cả hai người, lại còn viết bằng nét bút khác nhau.
Hôm nay là thứ bảy, mai là chủ nhật, ngày kia phải về trường học. Cả ngày hôm nay rối tung rối mù, không ai chú ý đến chuyện bài tập, may mà vừa rồi có người hỏi bài tập tiếng Anh trong nhóm lớp, Lục Thanh Nham mới nhớ ra vụ này.
Lâm Hữu lăn lộn khắp giường không chịu tự làm bài tập, thật ra thành tích của cậu rất tốt, mỗi tội lười, vậy nên từ nhỏ Lục Thanh Nham đã rèn được ngón nghề bắt chước nét bút tuyệt đỉnh.
Bản thân Lục Thanh Nham cũng là gương mặt thân quen trong top ba khối, làm một đề tiếng Anh trong nửa tiếng không thành vấn đề với anh, thậm chí anh còn dành bớt thời gian trả lời tin nhắn trong nhóm chat.
Mọi người nhắn tin sôi nổi trong nhóm lớp, có người còn hỏi sao không thấy Lâm Hữu xuất hiện, không phải trước đây cậu sôi nổi nhất sao, hơn nữa lúc nào cũng xuất hiện cùng Lục Thanh Nham.
Lục Thanh Nham nhìn sang Lâm Hữu đang chơi game trên điện thoại.
Lâm Hữu mặc đồng phục bệnh nhân nằm sấp trên giường, hai cẳng chân nho nhỏ đong đưa qua lại giữa không trung, ống quần rộng thùng thình rơi xuống từ mắt cá chân, để lộ ra đường cong xinh đẹp tinh xảo. Lúc này cậu đang tập trung nhìn điện thoại, thoạt trông vô cùng cẩu thả.
Tạm thời ở trường vẫn chưa có ai biết tin Lâm Hữu phân hóa thành Omega, nhưng thứ hai khi cậu đi học, chắc chắn tin tức này sẽ được lan truyền nhanh chóng, một “drama” căng đét như vậy bỗng nhiên xuất hiện trong kiếp sống nhạt nhẽo khô khan của học sinh cấp ba, chỉ nghĩ thôi cũng biết tin này sẽ lan rộng tới mức nào.
Lục Thanh Nham xoay bút, bụng thầm nghĩ lại thông tin về pheromone dẫn dụ kia, không hiểu vì sao khi tưởng tượng cảnh Lâm Hữu quay lại trường, bị một đám Alpha vây quanh, anh lại cảm thấy tâm trạng không được vui vẻ.
–
Tối hôm nay, Lâm Hữu và Lục Thanh Nham đều không ngủ sớm lắm.
Khi đi ngủ, Lâm Hữu không dán thuốc ức chế, đây là đề nghị của bác sĩ, vậy nên mùi hương hoa lan tĩnh lặng, sâu thẳm lại tràn đầy trong không khí. Dù sao Lục Thanh Nham cũng là Beta, không sợ bị ảnh hưởng.
Lâm Hữu trằn trọc trên giường hồi lâu, vẫn không sao ngủ được.
Cậu ló đầu ra khỏi chăn, nhìn Lục Thanh Nham nằm đối diện mình. Lục Thanh Nham cũng đang nhắm mắt, nhưng cậu biết Lục Thanh Nham chưa ngủ.
“Lục Thanh Nham.” Cậu thì thầm gọi.
“Ừ?” Lục Thanh Nham nhắm mắt đáp lại.
Nghe thấy Lục Thanh Nham đáp lại mình, không hiểu sao Lâm Hữu lại thấy rất yên tâm, cũng không muốn hỏi gì nữa.
“Không có gì đâu, tôi gọi ông tí thôi.”
Lâm Hữu lại rúc mình vào trong chăn, ngửi hương hoa lan trên cơ thể mình, cậu cảm thấy cũng không tệ lắm.
–
Hôm sau, bác sĩ đến kiểm tra lại, xác nhận Lâm Hữu không có vấn đề gì, có thể xuất viện.
Vốn dĩ cơ thể cậu vô cùng khỏe mạnh, cũng không hề cảm thấy mệt mỏi, mất sức như các Omega bình thường trong thời kỳ phân hóa.
Nhưng kỳ phân hóa của cậu vẫn chưa kết thúc, nồng độ pheromone trong mấy ngày này sẽ khá cao, dù đã dán thuốc ức chế vẫn sẽ có chút mùi hương lọt ra.
Lâm Hữu cũng không để bụng, hôm nay cậu đi ra đi vào bệnh viện cả ngày, dường như người qua đường cũng không bị ảnh hưởng.
“Mấy bác sĩ đó căng thẳng quá thôi.” Lâm Hữu kêu ca với Lục Thanh Nham, “Tôi thấy pheromone dẫn dụ này không có thần kỳ vậy đâu.”
Nhưng cậu không ngờ rằng khi mình về trường vào thứ hai, cậu đã tự vả mình bôm bốp.
Ngôi trường Lâm Hữu và Lục Thanh Nham đang theo học là trường cấp ba dân lập tốt nhất bản địa, trong trường cực kỳ nhiều Alpha, số lượng Omega vốn ít ỏi nhưng vẫn chiếm một phần ba, ngược lại số lượng Beta là ít nhất.
Vì phải làm thủ tục, khi Lâm Hữu về phòng học đã muộn hai tiết rồi.
Khi cậu lắc lư đi qua cửa vào lớp, ánh mắt của mọi người trong lớp đều dồn vào cậu, đăm đăm nhìn cậu ngồi xuống bên cạnh Lục Thanh Nham.
Họ đã biết chuyện Lâm Hữu phân hóa thành Omega, nhưng trong chốc lát vẫn không thể tin được, đến lúc này ngửi thấy mùi pheromone thoang thoảng của cậu, mọi người mới bắt đầu lung lạc.
Lâm Hữu lấy sách tiếng Anh trong ngăn bàn, bày sẵn trên mặt bàn rồi dựa vào lưng ghế, cậu lười biếng nhìn xung quanh, “Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy Omega bao giờ à?”
Cậu vừa lên tiếng, chẳng khác nào nhỏ một giọt nước vào trong chảo dầu sôi, cả lớp họ nổ tung.
“Đậu má, anh Lâm biến thành Omega thật à?”
“Không phải chứ, tại sao muộn vậy rồi ông mới phân hóa? Không phải người ta nói phân hóa muộn nhất là tuổi sao?”
“Tôi vừa mới cược với người ta là ông không thể trở thành Omega đó!!! Lâm Hữu, ông hại tôi mất đồng rồi!”
……
Lâm Hữu ngoáy tai, cuộn cuốn sách lại gõ lên bàn ba phát, “Trật tự đi, ai có câu hỏi lần lượt lên hỏi.”
Cậu tự nhận thấy mình khá có khí thế của đại ca.
Kết quả, câu hỏi đầu tiên đã khiến cậu suýt ngã lộn cổ.
“Lâm Hữu, có phải ông không biết dùng thuốc ngăn cách không á?” Người lên tiếng là Diệp Nam Sơn ngồi ở tổ một bên cạnh, cậu ta cũng là một Alpha. Diệp Nam Sơn khịt khịt mũi, không hiểu vì sao mặt lại đỏ lên một cách khó hiểu, “Vậy là không được đâu, mùi này của ông quá là…”
Lâm Hữu khó chịu nhìn cậu ta, “Mùi của tôi làm sao?”
“Mùi hương của ông có hơi đặc biệt.” Người tiếp lời là Bạch Lộ ngồi ngay trước cậu, cô cũng là Alpha, khá thân thiết với Lâm Hữu, “Từ lúc ông mới bước vào tôi đã định nói rồi, tôi cũng không phải tấm chiếu mới, nhưng khi ngửi mùi của ông lại thấy tim đập hơi nhanh. Ông mau dùng thuốc ngăn cách đi.”
Mấy Alpha xung quanh nhao nhao gật đầu.
Họ như muốn nhìn Lâm Hữu nhưng lại không dám, chỉ có thể len lén liếc nhìn cậu, ánh mắt vô thức nhìn vào gáy Lâm Hữu.
Lâm Hữu bỗng thấy cạn lời trước phản ứng của họ.
Cậu biết chắc chuyện này là do pheromone dẫn dụ của mình gây ra, vốn dĩ khi ở bệnh viện không có cảm giác gì, nhưng lúc này cả nửa lớp họ đều là Alpha, lại còn ở độ mười sáu mười bảy tuổi, là giai đoạn dễ bị ảnh hưởng nhất.
Từ khi Lâm Hữu vào phòng học, dường như không khí cũng khô nóng hơn đôi chút.
Thậm chí có Alpha nọ đã bắt đầu tự quạt cho mình.
Lâm Hữu thở dài, vạch gáy mình ra cho Bạch Lộ xem, “Tôi có dán thuốc ngăn cách rồi mà, nhưng bác sĩ nói mấy hôm nay nồng độ pheromone sẽ khá cao, vậy nên dù có dán vẫn sẽ bị lọt ra một chút mùi.”
Bạch Lộ “ừ” một tiếng, không hiểu vì sao cô lại nhìn chăm chằm miếng dán ngăn cách hình vuồng màu trắng kia, khao khát muốn bóc nó ra bỗng dâng lên trong lòng, tốt nhất là để mùi pheromone của Lâm Hữu hoàn toàn phả ra.
Nhưng cô chỉ nhìn hai lần, sau đó dùng ý chí của mình kìm lại.
Lâm Hữu cũng kéo cổ áo lên, nói: “Còn vụ bà nói mùi của tôi thơm thì… Yên tâm, không phải bà yêu tôi đâu, là do pheromone của tôi có vấn đề.”
Bạch Lộ trợn mắt, “Tôi có mù mới mặc kệ nhiều Omega đáng yêu như vậy để thích tên bạo lực như ông. Pheromone của ông có vấn đề gì.”
Những bạn học khác cũng mở to mắt ngóng về phía này, thậm chí còn cố ý lại gần cậu để nghe cho rõ ràng.
Lâm Hữu nghĩ hồi, vì cuộc sống bình thản của mình sau này, cậu bèn giải thích ngắn gọn: “Bác sĩ nói pheromone của tôi có mã số H, là pheromone dẫn dụ gì đó, có sức hấp dẫn đặc biệt với Alpha. Nhưng không phải hấp dẫn về mặt tâm lý mà chỉ là một loại bản năng sinh lý thôi, mấy ông cố gắng chịu đựng nhé.”
Bản thân cậu không coi chuyện này ra gì, giải thích xong là nghĩ chuyện này xong xuôi rồi, không ngờ ngay sau đó, hàng loạt tiếng kêu ngạc nhiên phát ra bên cạnh.
Khác với hai tên Beta Lâm Hữu và Lục Thanh Nham, những Alpha và Omega ở đây không lạ lẫm gì với từ pheromone dẫn dụ này, bản thân họ cũng biết đây là pheromone cao cấp hiếm có, cũng biết rằng một khi Alpha gặp dạng Omega này sẽ dễ dàng nảy sinh khát vọng đánh dấu.
Lâm Hữu ngơ ngác nhìn mọi người xung quanh, “Mấy ông nhìn tôi như vậy làm gì?”
Bạch Lộ đăm đăm nhìn cậu, “Tôi không ngờ là mình lại được thấy Omega loại dẫn dụ khi còn sống.”
Diệp Nam Sơn cũng ra vẻ đã “giác ngộ”.
Cậu ta lắc đầu, cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân cho nhịp tim nhanh bất thường của mình vừa rồi.
Diệp Nam Sơn che trái tim xinh xinh của mình lại, nói với Lâm Hữu: “Anh Lâm, từ giờ tốt nhất là ông cách xa tui, à không, cách ta toàn bộ Alpha một chút, làm vậy là tốt cho ông thôi. Ông hoàn toàn không biết đây là thử thách thế nào với Alpha bọn tui đâu.”
Lâm Hữu nhíu mày, “Có ghê gớm vậy không?”
“Có!”
Mấy Alpha cùng gật đầu.
“Anh Lâm, ông thật sự không biết mùi hương trên người ông dù có dùng thuốc ngăn cách, nhưng khứu giác của Alpha vốn đã nhạy bén, mùi hương như có như không này lại càng quyến rũ đâu.” Hầu Tử Thành ngồi bên trái cậu đau khổ nói, “Bởi vì là ông nên tui nào dám có suy nghĩ láo lếu gì, nhưng mùi hương này thật sự rất cuốn hút. Vừa nãy khi ông ở ngoài cửa tui đã ngửi thấy rồi, còn đang nghĩ là cô tiên nào hạ phàm đó.”
Những người khác tiếp tục gật đầu.
Một Beta thấy hơi tò mò hít hít không khí vài lần, “Sao tôi không có cảm giác như vậy nhỉ, tôi thấy mùi trên người Lâm Hữu nhạt lắm mà.”
“Beta mấy ông đương nhiên không có cảm giác gì rồi, ông xem anh Lục ngồi gần Lâm Hữu như vậy mà có bị ảnh hưởng đầu.” Hầu Tử Thành nói, cậu ta thấy Lâm Hữu ngơ ngác nhìn mình, tim lại nảy thót lên. Cậu ta vẫn luôn biết Lâm Hữu đẹp, nhưng chưa từng nhận thức được rõ ràng như hôm nay.
Cậu ta im lặng vài giây, tự giác dịch ghế ra phía sau, giữ được khoảng cách bao nhiêu thì hay biết nhiêu.
Các Alpha khác như được chỉ dẫn, cũng bắt đầu dịch ghế.
“Mấy ông có cần tới vậy không?” Lâm Hữu cười mắng họ, cậu lại không lo lắng những người này sẽ làm gì cậu, cậu vẫn rất tin tưởng bạn bè trong lớp.
“Có chớ. Lỡ như tui bị ma xui quỷ khiến làm gì, xong ông đánh tui no đòn thì sao?” Diệp Nam Sơn bóp mũi, trả lời bằng chất giọng ồm ồm, “Anh Lâm, tui tha thiết đề nghị ông luôn, ông mau tìm cho mình một Alpha đi. Theo tui được biết, sau khi Omega loại dẫn dụ được đánh dấu, sức hấp dẫn với các Alpha khác sẽ tự động biến mất đó.”
“Ông thôi đi, ai dám đánh dấu Lâm Hữu, sợ mình sống lâu quá hả?” Bạch Lộ tiếp lời.
Cô nói vậy cũng không phải vô duyên vô cớ, chiến tích nổi tiếng nhất của Lâm Hữu chính là cậu và Lục Thanh Nham đối đầu với mười Alpha ở trường bên cạnh hồi lớp mười, đã vậy còn đánh thắng.
Từ đó về sau, những Alpha rục rịch trước gương mặt xinh đẹp của Lâm Hữu đều ngoan ngoãn như mấy con chim cun cút, kính trọng gọi cậu là “anh Lâm”, không dám coi thường. Ngược lại sau chuyện đó, có vài Omega ôm ấp mộng thiếu nữ với Lâm Hữu. Tiếc là hình như Lâm Hữu thiếu một sợi dây thần kinh bẩm sinh, nhận sữa của người ta một tuần vẫn không biết mô tê gì.
“Cút, cút, cút. Tôi phải mách thầy mấy ông xúi giục bạn học yêu sớm mới được, tới lúc đó tôi không thi đỗ hạng nhất là tại các ông hết đấy.” Lâm Hữu dựa vào lưng ghế, cười nói.
Cậu ngả người về phía Lục Thanh Nham bên cạnh mình, choàng tay qua cổ Lục Thanh Nham, “Cũng tại lão Lục nhà chúng ta là một Beta, nếu cậu ấy là Alpha, bây giờ tôi cho cậu ấy cắn một phát luôn, thế là tuyệt vời.”
Lục Thanh Nham vẫn lẳng lặng nhìn họ nói chuyện ồn ào.
Thấy chiến tranh đã lan sang người mình, lúc này anh mới chậm chạp mở miệng, tiện tay ôm eo Lâm Hữu, “Được rồi, đừng có hò hét nữa, bác sĩ đã nói rồi, các ông ở chung với Lâm Hữu lâu ngày tự nhiên sẽ quen thôi. Hơn nữa qua mấy hôm mùi hương trên cơ thể cậu ấy sẽ nhạt bớt đi, dán miếng ngăn cách là được.”
Các bạn học cũng chỉ ồn ào vào câu, không thật sự cảm thấy đây là chuyện to tát gì.
Mọi người lại hỏi Lâm Hữu thêm vài câu nữa, chuông vào lớp đã vang lên, các bạn học vây quanh bàn Lâm Hữu lập tức giải tán, phòng học lại yên tĩnh trở lại.
Giáo viên tiếng Anh bước lên bục giảng, bảo mọi người mở unit ba trong sách.
Lâm Hữu thò tay xuống gầm bàn, chạm nhẹ vào tay Lục Thanh Nham.
Lục Thanh Nham nhìn cậu.
Lâm Hữu cười rộ lên, nhe ra chiếc răng nanh nho nhỏ, “Lão Lục, tôi chợt nhận ra may mà ông là Beta.”
Không giống đám Alpha kia, không giữ được bình tĩnh chút nào hết.
Lục Thanh Nham bình tĩnh nhìn vào mắt Lâm Hữu, không hề cảm động nhắc nhở cậu: “Mở sách, đang giảng đến trang .”