"Chỉ nguyện, thiên hạ thái bình, ngàn đời thịnh vượng..."
...
Lúc này, trong Vương cung chỉ còn lại hai cỗ thi thể vận hoa phục.
Cửa cung đã bị phong tỏa, Tam Quận còn có vô số đường thủy lớn nhỏ. Nhóm cung nhân chạy trốn không kịp bèn lặn xuống nước hoặc bám vào đáy thuyền mà chạy.
Liễu Hữu ôm Lâm Củng, miễn cưỡng bơi dọc theo đường thủy bẩn thỉu đen ngòm ra khỏi cửa cung phía Tây. Đêm khuya tăm tối không nhìn rõ năm ngón, bọn họ không nhận ra dáng dấp những người xung quanh, đề phòng khắp nơi, cuối cùng nín nơi trốn dưới vòm cầu.
Mưa to gió lớn, thế nước tăng vọt chảy xiết không ngừng đẩy đám loạn dân ra xa. Khải binh không giết bách tính, thế nhưng đám quý tộc và vong binh chạy trốn ra từ cửa cung đã quen thói gặm sạch xương cốt bách tính rồi, thấy người liền cướp liền giết, đảm bảo tính mạng mình.
Lâm Củng hai mắt trợn ngược nhìn từng người từng người dân vô tội bị binh sĩ tay nắm binh khí bắt nạt sát hại, cũng chỉ có thể nhịn nhục nhẫn khí, nước mắt vòng quanh.
Tiếng mắng chửi ầm ĩ và thanh âm cướp giết không ngừng.
"Nam Ân vong, đều xong đời rồi! Khương thái hậu dâng ngọc tỷ ra, còn gi,ết chết Hoàng hậu và nghiệt tử nằm trong bụng nàng, cuối cùng vẫn không thoát khỏi kết cục tự vẫn! Đám sài lang các ngươi phải dùng thân mà hy sinh cho tổ quốc!" Lưu dân gào lên một tiếng thê thảm, lập tức rơi vào giữa sông.
Lâm Củng nghe nói, quanh thân chấn động, muốn tóm lấy người kia hỏi lại tình thế trong cung, cuối cùng suýt nữa bị một dòng nước siết cuốn đi mất.
Liễu Hữu một tay ôm trụ cầu, hợp lực lôi hắn trở lại, đè giọng trách gấp: "Hoàng Thượng làm chi! Truy binh còn đang ở phụ cận, không thể ra ngoài!"
Y thấy Lâm Củng uể oải, bèn cắn răng nói: "Thái hậu làm tất cả đều là để bảo vệ tính mạng Hoàng Thượng, tương lai còn có thể trùng mưu đại nghiệp, cướp đoạt giang sơn! Chỉ cần Hoàng Thượng sống sót... Đại Ân, Đại Ân sẽ không vong!"
"Thái phó đừng gạt ta nữa! Vương cung đã vỡ, Đại Ân chẳng còn dư nửa phần cơ nghiệp..."
Lâm Củng bị sóng lạnh vỗ cho tê dại, hầu kết nhỏ xíu di động lên xuống, nói: "Thái hậu cũng không phải vì đảm bảo Hoàng Đế, mà là vì đảm bảo Lâm Củng..."
"Hoàng Thượng đang nói lời vớ vẩn gì vậy?!" Liễu Hữu gắt lên chửi nhỏ: "Lâm Củng ngươi là Hoàng Đế, là người mang mệnh trời!"
"Chỉ vì ta là nhi tử của hiền Thái tử, các ngươi đều trông mong ta trở thành một Lâm Minh Chương!" Lâm Củng nói: "Có điều chính các ngươi cũng không biết, Lâm Minh Chương rốt cuộc là người như thế nào."
Liễu Hữu sững sờ một chút.
"Thực ra ta không phải do Khương Hi thân sinh, chính là nhi tử của Lâm Minh Chương tư thông cùng Thần phi của tiên đế." Lâm Củng bình tĩnh thuật lại bí mật này: "Ngày đó Khương Hi sinh ra một nữ hài, chỉ có điều vì toàn bộ thanh danh hiền đức của phụ thân, mới nhận nuôi ta, tự tay bó,p chết nữ nhi thân sinh của nàng."
"Không thể, chuyện này tuyệt đối không có khả năng..."Liễu Hữu như dại ra, nhất thời không biết nên có phản ứng như thế nào. Người cao cao tại thượng tài đức như Lâm Minh Chương sao có thể làm ra chuyện trái với thiên luân, tổn hại bộ mặt Hoàng gia như thế!
Có điều nghĩ lại, đối với vương tôn công tử, chuyện như vậy cũng chỉ tầm thường không tính là cái gì, thế nhưng Lâm Minh Chương vốn mang danh hiền Thái tử, được thế nhân nâng lên Thần đàn, phong thành Thánh nhân, cho dù là một tia ô uế cũng có thể khiến y bị lên án cả ngàn năm.
Chẳng thể nghi ngờ, Khương Hi yêu Lâm Minh Chương tha thiết, cũng là một thê tử hiểu rõ đại nghĩa.
Nàng cũng chỉ giống như những phụ nhân khác trên thế gian mà thôi, thường xuyên phẫn hận không thôi vì sai lầm của trượng phu giữa đêm khuya thanh vắng, có điều nàng lại chẳng chỉ đến thế. Thân là nữ nhi Hoàng thất, nàng có chết cũng phải nghĩa biện pháp che lấp sai lầm Lâm Minh Chương phạm phải, hoàn thành đại nghiệp của y khi còn sống.
Hai mẹ con họ mưu hại trung thần, mưu hại Lâm Kinh Phác, ban đầu hồi Tam Quận, trong nhóm cựu thần cũng có rất nhiều người không ngừng nghi kỵ bọn họ. Nếu muốn khống chế thế cuộc, để có thể sử dụng mọi người trong Tam Quận, bọn họ ắt phải làm chút chuyện phi thường, còn phải có hy sinh.
Khương Hi không tiếc dùng bản thân lôi kéo Ngô Chúc, chuyên quyền thiện quyền, ôm đồm toàn bộ tội danh lên người bản thân, cũng là vì sau khi công thành, để Lâm Củng mang theo cái bóng của Lâm Minh Chương mà sống tiếp, làm một Quân Vương trước sau đều được vạn người kính ngưỡng.
Có điều đây cũng là lần đầu tiên nàng nhúng tay vào chính trị, hơi bất cẩn một chút bèn đi nhầm vài nước cờ; lại đáng tiếc địch thủ của nàng là Ngụy Dịch và Lâm Kinh Phác, nàng không đánh lại, cũng không tính nổi.
Một tay nàng nuôi nấng Lâm Củng lớn lên, vẫn phải có tình mẹ con. Có điều mỗi khi nhìn thấy đứa bé này, ngoại trừ dáng dấp trượng phu, nàng vẫn luôn có thể nhìn thân ảnh của nữ nhân ấy.
Trong lòng nàng không cam lòng, có điều chẳng thể quăng trọng trách trên vai xuống, không thể làm gì hơn ngoài nhẫn nại, giãy giụa qua ngày.
Đều chẳng quan trọng.
Đại Ân đã vong.
Đêm vong quốc, Khương Hi dùng cái chết đổi lấy tự do cho Lâm Củng.
Nàng tự tay chấm dứt chấp niệm của mình và thế nhân đối với Lâm Minh Chương. Tương lai Lâm Củng không cần cố gắng nề nếp sống trong lo sợ, cũng không cần phải vì thành toàn hiền danh của phụ thân mà sống nữa.
Khi bị ép chém đứt cầm cố, Lâm Kinh Phác còn phải bỏ ra đau đớn thê thảm để đánh đổi. Lâm Củng tránh thoát vận mệnh trói buộc này, phải hy sinh mẫu thân hắn và vương triều Đại Ân.
Mưa nồng khốc liệt, Lâm Củng ngẩng đầu nhìn bóng đêm phía trong Vương cung, chẳng thấy một tia ánh sao. Trong thoáng chốc, hắn phụt một ngụm máu ra ngoài, sắc mặt trắng bệnh, nước sông cũng bị nhiễm đỏ một mảnh.
Lúc này, lòng Liễu Hữu gần như đau đến sắp nứt ra, cuối cùng vẫn chậm rãi mở hai tay, ôm lấy Lâm Củng giữa dòng sông băng giá.
Trên bờ có người đang phóng hỏa, cách đó không xa có chiếc thuyền đột nhiên bốc cháy, chết cả người. Mà rất nhanh sau đó, Khải binh trong Vương cung sẽ ra ngoài dọn dẹp tất cả những thứ này.
Đối với bọn họ, đêm nay tự dưng dài dằng dặc. Đợi đến lúc bình minh, sẽ là một cuộc sống mới.
...
Kỳ thi mùa xuân năm nay lại bị lỡ.
Sau khi bình định Tam Quận, Ngụy Dịch và Lâm Kinh Phác liền khởi hành hồi kinh, giao toàn quyền việc trợ cấp bách tính, trùng tu kiến tạo nơi đây vào tay Tào Vấn Thanh.
Tào Vấn Thanh cũng nói rõ mình lớn tuổi rồi, không thích hợp xử lý quân vụ, sau trận chiến này sẽ không hồi kinh nữa, tự lĩnh chức thứ sử Tam Quận, tháo giáp đưa kiếm, cáo lão về quê, rời khỏi võ đài chính trị.
Lâm Kinh Phác rời kinh một tháng, Tây trai vẫn xảy ra chút sự cố nhỏ, luôn có chút việc triều thần không tiện phán quyết, lại không thể đưa tới phía Nam, vì vậy công văn chồng chất lên như núi. Có điều bây giờ Ngụy Dịch cũng quay trở lại, đến lúc đó những chính vụ hỗn tạp này sẽ giao lại cho hắn xử trí.
Ngụy Dịch còn chưa kịp bố trí tiệc khánh công, phong thưởng công thần có công đã bận đến chân không chạm đất, trước tiên phải tập trung phê sổ con trong Diễn Khánh điện.
Bên ngoài còn có một đống văn thần vẫn đang chờ hắn phê văn phát xuống, một cái lại dày hơn một cái. Nếu bàn về chính tích thăng chức trong hôm nay, e là toàn bộ quan chức hàng năm trong Tây trai đều có thể bị thay thế bất cứ lúc nào tùy theo công trạng, ai cũng sợ trì hoãn chính sự, làm trễ nải sát hạch cuối năm, bởi vậy đều cuống lên giục Hoàng Đế.
Sau khi quay trở về, Tiêu Thừa Diệp trở nên cực kỳ nghiêm túc, ngày nào cũng đi theo Thương Châu lĩnh giáo học vấn chính trị, vô cùng tiến bộ.
Hồi Nghiệp Kinh, chuyện đầu tiên Lâm Kinh Phác làm là đi cùng Tạ Thường Thường và Trúc Sinh tới trước bia mộ Ngũ Tu Hiền tế bái, kể ra việc bình định Tam Quận, mượn rượu an ủi vong hồn á phụ.
Hôm sau hồi cung, y vẫn luôn kề bên cạnh Ngụy Dịch, như hình với bóng.
Ngụy Dịch xử lý hồ sơ tấu chương, y ngồi bên cạnh hoặc là đọc sách, hoặc là gõ hạch đào ăn, bồi cho tới sau nửa đêm mới nghỉ ngơi.
"Tào đại nhân cho người truyền mật văn, nói từng tìm được một ma ma già hầu hạ Khương Hi trong cung. Người này tố giác Lâm Củng không phải do Khương Hi thân sinh mà là nhi tử của Lâm Minh Chương tư thông với phi tử được phụ hoàng ngươi nuôi dưỡng ở lãnh cung sinh thành." Ngụy Dịch thả ủng xuống, khom lưng tới gần, thanh âm mềm nhẹ tùy ý.
Trên đời này đã quá nhiều chuyện chết chóc, bọn họ không đuổi tận giết tuyệt Lâm Củng và Liễu Hữu.
Lâm Kinh Phác hơi ngẩn ra, nghiêng mặt đi: "Trong lòng thế nhân, hoàng huynh vốn vô cùng tôn quý, nhưng hoàng huynh đã không còn là hoàng huynh từ lâu rồi, nếu có dã tâm lợi dụng điểm ấy đùa bỡn quyền mưu, quả thực không không nên để một hài tử tới gánh chịu cái sai này. Nhân vô thập toàn, Đế Vương chí tôn có cô quạnh đến nhường nào, cuối cùng cũng chỉ là thân thể máu thịt."
Tâm tư Ngụy Dịch thoáng chìm xuống, thả người nằm nhoài bên gối, liếc nhìn áo lót bằng phẳng của y, vành tai và tóc mai đan vào nhau, nở nụ cười từ tận đáy lòng: "Tối nay quá thiếu thời gian, tất cả toàn là ta bận bịu, sao không thấy ngươi đến chia sẻ với ta?"
"Tối nay ta đã nghĩ kỹ tiêu đề cho kỳ thi xuân, ngày mai viết ra, ngươi giao cho đại học sĩ thẩm duyệt, nhìn chung xem còn gì đáng phải cân nhắc lại không." Lâm Kinh Phác hờ hững nhắm mắt, ý bảo y vẫn chưa nhàn rỗi.
Rất nhiều chuyện vẫn cần có Ngụy Dịch lấy danh nghĩa Hoàng Đế đứng ra làm chủ, có điều vô số những sự kiện lớn nhỏ trong triều, bây giờ đa phần cũng là do Lâm Kinh Phác hành xử đúng mực.
"Ngươi có năng lực như vậy, những thứ có thể chia sẻ cùng ta đâu chỉ đến vậy?" Khí tức của Ngụy Dịch như dán sát vào ngực y: "A Phác..."
"Hửm?" Lâm Kinh Phác thoáng mập mờ đáp.
"A Phác." Hắn lại gọi thêm một tiếng.
"Ừm." Y cũng không ngại phiền phức mà đáp thêm một câu.
"Hôm nay lúc ngươi đi gặp Ngũ lão, có đề cập đến chuyện ta nói với ngươi chưa?" Thanh âm từ cổ họng Ngụy Dịch đã khàn đến không ra hình dáng, giữa nhu tình mật ý lại ngập tràn tham lam.
Hắn có Lâm Kinh Phác còn chưa đủ, còn muốn bản thân mình cũng có thể nhận cha mẹ bề trên, được người làm mai ủng hộ.
"Không cần đề ra." Lâm Kinh Phác nhẹ níu lấy gáy hắn: "Ngày ấy chịu khổ ở Nhạn Nam quan, kỳ thực ta đã có tâm tư muốn chết. Quay đầu lại hướng Bắc, vốn chính là ý tứ của á phụ."
Ngụy Dịch nở nụ cười, đáy mắt đong đầy tình ý, lại có càng nhiều cảm xúc quyện vào nhau: "Ông đã cứu ngươi, cũng thành toàn cho ta."
Con ngươi Lâm Kinh Phác cũng nhuốm màu ấm áp, lại nhận ra một dòng nước nóng đi từ cổ áo lên cao, lướt qua sau tai. Chính vào lúc này, trên môi chẳng kịp đề phòng mà như bị châm thêm một ngọn đuốc vừa tàn nhẫn vừa ấm nóng.
Lâm Kinh Phác sợ nóng, không thở nổi, dò tới bên cổ hắn cắn một cái: "Ngươi là rắn sao?"
Ngụy Dịch xốc chăn lên, không chịu bỏ qua mà dây dưa quấn quýt: "Rõ ràng là chó mà..."
...
Đủ loại quan lại đứng nghiêm quỳ phục hành lễ tại Trường Minh điện, cùng kêu lên chúc mừng.
Ngụy Dịch nắm tay Lâm Kinh Phác, lần thứ hai đăng lâm Đế vị, mới phát giác nhiệt huyết đã sôi trào.
Trời tảng sáng, hào quang chiếu vào điện, phân tranh hỗn loạn đã tan ra chẳng còn hình bóng.
Bọn họ sẽ không dừng lại ở đây, còn phải nghĩ đến chăm lo việc nước, dốc hết tâm huyết suốt đời mang đến cho thiên hạ thái bình thịnh thế chân chính.
Trên đại điện hùng vĩ to lớn, tất cả mọi người đều cúi đầu cụp mắt, chỉ có Lâm Kinh Phác và Ngụy Dịch nhìn thẳng nhau một lúc lâu. Đầu trăng chẳng đổi, trên Đế vị lạnh băng cũng không còn hai chữ "cô tịch" nữa.
"Chỉ nguyện, thiên hạ thái bình, ngàn đời thịnh vượng..."
...
Đôi lời của editor: Thế nhân nợ A Phác, sau này có Ngụy Dịch đến đền bù cho y. Ông trời nợ Ngụy Dịch, cuối cùng gửi đến cho hắn một Lâm Kinh Phác.