Chương : Lẽ ra tôi không nên tới.
“Mẹ nghĩ thế thật ư?” Giang Hữu Khiêm nhìn Khâu Minh Diễm thật lâu: “Mẹ nghĩ con có thể giúp anh thật ư?”
“Tất nhiên rồi.” Khâu Minh Diễm kéo tay con trai mình: “Con xem, con và anh là hai anh em, bây giờ con nghĩ lại xem trong công ty còn người nào thân thiết với nó hơn con? Lần này anh con xảy ra chuyện như thế thì con phải giúp nó chứ.”
Giang Hữu Khiêm nói: “Con biết, tất nhiên con sẽ giúp anh rồi.”
Bác sĩ ở bệnh viện thành phố B kiểm tra tổng quát cho Giang Mạt Hàn xong thì kết quả vẫn thế, nếu muốn lấy lại trí nhớ thì phải thực hiện phẫu thuật.
Nam Thành không nói kết quả đó cho Giang Mạt Hàn, chỉ nói với Giang Hữu Khiêm và hai người cũng hành động hết sức ăn ý.
Giang Hữu Khiêm nghe Khâu Minh Diễm nói thì cảm thấy xác suất rủi ro của giải phẫu cũng quá nguy hiểm, không sợ gì ngoài chữ lỡ như, suy nghĩ của Nam Thành là Giang Mạt Hàn không nhớ nổi quá khứ thì cũng quên luôn cả Tông Ngôn Hi, thế thì anh không cần phải đau khổ vì chuyện ngày xưa nữa.
Thế nên bọn họ đều không nói cho Giang Mạt Hàn về tình trạng của anh, lén lút quyết định không làm phẫu thuật.
Giang Mạt Hàn hỏi thì hai người mua chuộc bác sĩ để thống nhất là không có cách nào khác có thể chữa trị được, còn nói việc mất trí nhớ này chỉ là tạm thời, anh có thể nhớ lại bất kì lúc nào. Giang Mạt Hàn đã tin rằng mình sẽ nhớ lại khi thời khắc đến theo sự lừa gạt của tất cả mọi người như thế.
Thế nhưng ở thành phố C thì Tông Ngôn Hi vẫn lén lút tới bệnh viện để tìm hiểu tình hình của Giang Mạt Hàn, thế nhưng hành động này là vì chuyện anh bị thương liên quan tới Trang Gia Văn hay vì cô từng yêu anh thì chẳng ai biết.
Thế nhưng khi vào đến bệnh viện cô lại nghe nói anh đã đi rồi.
Anh cứ bảo là mình có lời cần nói với cô hết lần này đến lần khác nhưng đến bây giờ cô vẫn không biết anh muốn nói cái gì.
Rời khỏi bệnh viện, cô đi lang thang bên vệ đường, trong lòng có chút cảm giác bồi hồi và mất mát, cô cố khiến mình trở nên lạnh lùng máu lạnh, ép mình phải hận anh nhưng tất cả những điều , những sự kiện khi họ từng sinh hoạt với nhau vẫn nằm lại trong ký ức của cô, có lẽ đến hết đời cũng không thể quên được.
Thế nhưng cô biết rõ tất cả mọi thứ không thể quay về như lúc đầu.
Khi mọi thứ bắt đầu thì đã có sẵn kết thúc rồi.
Khởi đầu khi người đó không muốn ở bên mình đến cuối đời thì chắc chắn không thể có một kết thúc hạnh phúc.
Lễ cưới của Trang Gia Văn và Thẩm Hâm Dao được cử hành đúng như kế hoạch.
Bố mẹ của Thẩm Hâm Dao cũng đã đến đây trước hai ngày, tối đó Trang Gia Văn sắp xếp cho mọi người cùng ra ngoài ăn với nhau bữa cơm.
Trên cơ bản thì mọi người đều đến đông đủ, nếu như phải nói có điều gì tiếc nuối thì đó là Tông Ngôn Thần không có mặt, còn lại đều tập trung ở đây.
Đặt một phòng ăn lớn có sức chứa hai mươi người, có hai phe đối lập, mấy người phụ nữ thì tập trung thành một nhóm ngồi nói với nhau về chuyện gia đình rồi lại là chuyện lễ cưới.
Góc bên kia thì im ắng hơn nhiều, đàn ông ấy mà, thương đầm tính hơn, vả lại đến tuổi này thì ai cũng chín chắn hơn nhiều.
“Bối Xuyên, làm chức càng to thì lại càng kiêu kì hơn nhỉ, con gái kết hôn mà cũng phải chờ tới sát ngày mới chịu tới, anh không hài lòng với con rể hay là khó chịu với ông bà xui tương lai thế?” Tô Trạm rót rượu cho Thẩm Bồi Xuyên, tiện thể móc mỉa vài cậu.
Lần này lễ cưới tới sát mông rồi mới vội vàng bay sang.
Thẩm Bồi Xuyên thoáng cân nhắc rồi mới nhìn Tông Canh Hạo nói: “Lần này tôi gặp phải chuyện phiền phức, nếu không cũng đã chẳng lần lữa mãi mới chịu sang.”
“Chuyện gì mà lại làm khó được anh thế?” Tô Trạm đẩy ly rượu tới trước mặt Thẩm Bồi Xuyên.
“Tôi cũng không giấu gì mọi người, lẽ ra tôi không nên tới đây…”
Thẩm Bồi Xuyên còn chưa nói xong thì Tô Trạm đã xù lông lên: “Con gái anh kết hôn mà anh nói không nên tới là thế nào? Tại sao con gái kết hôn anh lại không nên tới? Anh làm quyền cao chức trọng quá nên không cần cả con gái rồi hả?”
“Cậu im lặng, nghe anh ta nói cho hết lời đã.” Tông Cảnh Hạo trầm giọng.
Tô Trạm xua tay: “Được được, chúng ta cùng nghe xem anh ta có thể nói ra lý do gì.”
Thẩm Bồi Xuyên vỗ vai Tô Trạm: “Đúng là cậu vẫn không thay đổi chút nào cả, vẫn giống hệt như hồi con trẻ.”
“Ý anh là tôi vẫn còn trẻ trung lắm hả? Cảm ơn đã khen nhé, thế nhưng anh mau quay lại nói chuyện chính đi.” Tô Trạm đẩy tay Thẩm Bồi Xuyên xuống.
Thẩm Bồi Xuyên rót rượu vào ly trước mặt Tô Trạm, nói: “Lần trước gặp mặt tôi cũng có nói là bên trên giao cho tôi một vụ án lớn, hơn một năm nay tôi luôn bận rộn lo liệu vụ án này, mãi đến khoảng thời gian gần đây mới giải quyết xong, thế nhưng nhân viên liên quan để lộ tiếng gió là thủ phạm chính đã chạy thoát, cảnh sát không có manh mối.”
“Thế nên anh còn phải đi bắt hung thủ thật sự, không có thời gian tới tham gia hôn lễ của con gái mình chứ gì?” Tô Trạm nói tiếp.
“Không phải, người đó làm ăn lâu lăm ở vùng Đông Bắc, rễ đâm rất sâu, để cắt đứt hoàn toàn khối u ác tính đó, chúng tôi đã tốn rất nhiều nhân lực và thời gian. Không chỉ là cố gắng một năm nay mà còn rất nhiều nằm vùng lần mò từng chút vào bên trong, cố gắng làm mọi cách đứng vững chân và chuẩn bị đâu ra đó rồi mới bắt đầu thực hiện kế hoạch vây bắt, tội phạm quan trọng nhất bỏ trốn thì tôi phải có trách nhiệm, bây giờ tôi còn gặp phải một vấn đề nữa.” Thẩm Bồi Xuyên ngước mắt lên, vẻ mặt cực kì nghiêm túc. Đôi mắt như đã được rửa tội qua thời gian, ngày càng trở nên bình tĩnh: “Tôi bị trả thù.”
Vì chưa bắt được thủ phạm thì bản thân Thẩm Bồi Xuyên cũng bị xử phạt, cấp trên nể tình Thẩm Bồi Xuyên công tác trong ngành cống hiến nhiều năm rồi nên mới cho một cơ hội để điều tra xem ai đã để lộ tiếng gió ra ngoài và vây bắt thủ phạm về chịu trách nhiệm hình sự.
“Tôi với Tang Du đều phải tới đây trong sự bí mật.”
Xung quanh nhà Thẩm Bồi Xuyên vẫn còn rất nhiều con mắt ngầm theo dõi, cố tình làm cho thủ phạm đã bỏ trốn xem, nói cho người đó biết Thẩm Bồi Xuyên vẫn còn trong nhà.
Tô Trạm cúi đầu không nói gì, rất lâu sau đó mới bảo: “Thôi bỏ cái chức quan này đi đừng làm nữa, anh mau nghỉ hưu đi.”
Nghe nguy hiểm chết đi được, con cái đã lớn, bọn họ đều già đi rồi, đến lúc nên hưởng phúc tuổi xế chiều chứ sao vẫn còn bận tâm về những chuyện như thế?
“Anh sang đây để con rể anh nó nuôi cho, cũng đâu phải là không nuôi nổi.” Tô Trạm sống an nhàn lâu nên lâu rồi không nghe đến chuyện nguy hiểm như thế.