Công Lược Tra Nam

chương 3: thế thân(2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Nguyễn Thủy

//

Ha ha.

Đây là biểu hiện duy nhất của Dung Tự sau khi xem hết nội dung vở kịch.

" Cô gái Dung Tự này có liên quan gì tới tôi không?" Đây là câu nói đầu tiên khi xem xong cô hỏi hệ thống.

Nghe vậy hệ thống im lặng một lúc thật lâu mới trả lời: " Trùng tên thôi...."

Nghe câu này Dung Tự mới thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn tốt lắm, nghĩ đến Dung Tự cô tung hoành trên tình trường mười mấy năm, đến bây giờ còn chưa gặp phải bất kỳ địch thủ nào, trước giờ toàn cô ngược người khác khi nào thì đến phiên người khác ngược cô? Biết Dung Tự này không phải kiếp trước của mình, cũng không phải một thế giới khác tồn tại song song với thế giới của cô, chỉ là trùng tên, tâm lý liền cảm thấy thoải mái.

Nhưng mà chỉ là trùng tên cô vẫn ẩn ẩn cảm giác ghê tởm, cô gái này đầu óc hỏng a, vẫn là bị thiên thảnh đập thành ngu ngốc, loại tra nam có cái gì tốt? Hử?

Đều đối với cô ta như vậy, cuối cùng bị hủy dung, cô ta không đốt hai quả pháo ăn mừng thì thôi còn quay trở về chăm sóc hắn? Cuối cùng còn kết HE?

Nữ chủ này căn bản chính là ngu ngốc đi?

Đoán chừng cha mẹ cô ta mất trong vụ tai nạn đó mà biết chỉ sợ trực tiếp ở trong quan tài nhảy ra, đem cô ta dẫn đi cùng, đỡ phải lo lắng.

Nói đến chính là kết cục như thế nào đều là nữ chủ chịu thiệt thòi, nam chủ bị què, hủy dung là để phụ trợ tình yêu chung thủy của nữ chủ càng trở nên vĩ đại, khiến hai người càng thêm xứng đôi?

Mặc kệ do bất kỳ nguyên nhân gì, Dung Tự đều cảm thấy ghê tởm muốn chết....

" Cho nên tôi cần phải công tâm của người này phải không?" Sau một lúc bình phục Dung Tự mới ở trong đầu hỏi hệ thống.

" Đúng."

" Sau khi công lược thành công thì sao?"

".....Tùy cô."

" Ồ?"

Dung Tự liếm cánh môi, chuyện này thật tuyệt a!

" Độ hảo cảm là gì?"

" Có mở khóa độ hảo cảm của Giang Thừa Diệc?"

" Có."

" Hiện tại, cô là tân thủ làm nhiệm vụ đầu tiên, lần này được miễn thu phí, mở ra độ hảo cảm của Giang Thừa Diệc."

" Đợi chút, tôi muốn hỏi, lần này nói miễn thu phí, như vậy những nhiệm vụ sau này là muốn lấy tiền sao? Cmn, tôi giúp ngươi làm việc còn muốn thu tiền tôi, ngươi không cần phải quá đáng như vậy. , tôi thấy ngươi chính là mê tiền quá đáng (), một hệ thống như ngươi mà còn muốn nhiều tiền như vậy làm gì? Cảnh cáo trước, tôi không có tiền! Là một con ma nghèo!"

() có phiên âm là [Sìyīqī] và đồng âm với [Sǐ yào qián] - 死要钱: Ý là tử thi trong quan tài rồi mà còn vươn tay ra đòi tiền. Hình dung người yêu tiền đến mê mẩn, chết cũng không bỏ qua.

" Đối tượng công lược quan trọng: Giang Thừa Diệc. độ hảo cảm trước mắt là ."

" Hả, độ hảo cảm còn thật cao? Xì, không có tính khiêu chiến."

" Khi độ hảo cảm của hắn tăng đến , coi như là hoàn thành công lược, cô sẽ có được số tiền vàng bằng với số điểm hệ thống chấm cho hắn, chờ nhiệm vụ tân thủ kết thúc, cô có thể thực hiện giao dịch ở cửa hàng hệ thống, mua những đồ dùng cô muốn, thậm chí là cả thân thể, đến lúc đó nếu muốn cô đều có thể tách khỏi tôi."

Giọng nói hệ thống vẫn là loại máy móc không chút tình cảm, nhưng nghe vào tai Dung Tự lại mang đầy sức mạnh và sự hấp dẫn to lớn, thân thể của cô cũng có thể mua? Thậm chí nhiều thế kỷ cô cũng đều có thể nhận lấy, cuộc mua bán này không thua thiệt, số điểm chấm cho tra nam bằng với số tiền vàng, nói như vậy, công lược Giang Thừa Diệc cô sẽ có ít nhất.... tiền vàng.

Vừa nhớ tới Giang Thừa Diệc, cô vốn thấy trông mặt hắn còn chán ghét nhưng giờ cảm giác đều thay đổi, hắn có nơi nào đáng ghét chứ, rõ ràng là vô cùng đáng yêu, ha ha ha.

Cảm nhận được tâm trạng Dung Tự thay đổi lớn, hệ thống không tự chủ mà xuất hiện một dãy số liệu kỳ quái, sau cùng nhận ra được cái gì đó mới lại im lặng.

Mà đúng lúc này, Giang Thừa Diệc rời đi lại lần nữa chạy nhanh trở về mở cửa, sao bây giờ lại về nữa?

Dung Tự có chút kỳ quái nhưng cô cũng không buông tha cơ hội tăng độ hảo cảm.

Còn đối phương bước vào cửa căn bản cũng không liếc nhìn cô một lần, liền đi thẳng lên phòng ngủ của mình rồi bắt đầu lục tung lên. Dung Tự suy nghĩ một chút, nước mắt cũng không vội lau, để hai vành mắt đỏ hồng mà theo hắn bước vào.

Thấy đối phương lấy ra vali bắt đầu thu dọn quần áo, xem bộ dạng này là chuẩn bị đi xa nhà.

Sao có thể không rời đi?

Dù sao trong cốt truyện cũng nói, Lâm Dĩ Nhu được điều tra là đang ở trên nông trường thuộc một đảo nhỏ tại nước Mĩ xa xôi mà đợi hắn đến. Bằng chấp niệm của Giang Thừa Diệc với cô ta, cho dù hiện tai đối phương đang ở trên vũ trụ, e rằng hắn cũng sẽ tìm mọi cách đi lên nhìn một cái mới có thể an tâm, một Đại Tây Dương nhỏ bé sao có thể ngăn cách được tình yêu rực cháy của hắn với Lâm Dĩ Nhu chứ.

Dung Tự trong lòng âm thầm châm chọc, rất nhanh tiến vào việc thể hiện kĩ xảo biểu diễn.

Đứng ở cửa phòng do dự một lúc nhưng cũng không nghĩ muốn bước vào trong, cô biết Giang Thừa Diệc cũng phát hiện cô ở bên ngoài, động tác đều chậm lại nhưng bởi vì cô không mở miệng nói cũng không có hành động quấy rầy, cho nên hắn cũng không có tâm trạng giải thích gì cả.

Cùng so sánh với Lâm Dĩ Nhu, tất cả mọi người đều bị ném sang một bên.

Chờ đến lúc thu dọn xong tất cả, xoay người nhìn lại Dung Tự nước mắt sớm rơi đầy mặt nhìn mình, ánh mắt sương mù như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói nhưng giống như ngại điều gì mà không dám bước lên, bộ dạng nhát gan sợ hãi ấy liền gợi ra áy náy trong lòng Giang Thừa Diệc.

Thấy Giang Thừa Diệc nhìn lại, Dung Tự cũng không cho hắn bất kỳ cơ hội mở miệng nào, trực tiếp nhào vào trong ngực hắn.

Tiếng khóc vẫn luôn đè nén trong cổ họng cuối cùng cũng khe khẽ mà phòng thích ra ngoài, cũng không có gào khóc, đối với người không thương mình mà nói, gào khóc không chỉ khiến bản thân nhìn trông xấu mà lại còn không dễ nghe, ngược lại càng làm đối phương thêm chán ghét. Âm thanh mềm nhẹ vừa có thể nói lên sự tồn tại lại vừa phù hợp với tình huống.

Dung Tự cũng không nói gì chỉ im lặng khóc, Giang Thừa Diệc sắp hết kiên nhẫn mới mở miệng: " Xin lỗi, là,,, Là em không tốt.... em chính là.... em chính là không khống chế được.... em không khống chế được lòng mình, Biết rõ ràng vị trí của chị Dĩ Nhu trong lòng anh nhưng vẫn không biết tự lượng sức mình mà muốn khiêu chiến."

Nói xong cô đột nhiên ngẩng đầu, dùng hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn Giang Thừa Diệc, đến lúc nước mắt sắp chảy xuống liền quật cường dùng tay cố sức lau đi. " Kết quả không biết tự lượng sức mình em đã biết, sau này...sau này em sẽ không...." Lời nói phía sau cô làm sao cũng không nói tiếp được.

Nước mắt cô lại rơi ra, chỉ là lúc này cô lại không lau đi.

Giang Thừa Diệc thấy bộ dạng của cô, trong lòng bỗng nhiên xẹt qua cảm giác chua xót: " Dung Dung, em...."

Hăn thở dài một tiếng liền bước lên nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Dung Tự ở trong đầu nghe thông báo độ hảo cảm +, chậm rãi dơ tay lên. Lúc đầu chỉ thử ôm lấy hông Giang Thừa Diệc, động tác vô cùng dịu dàng, sau khi cảm giác được đối phương không phản đối, liền duỗi thẳng hai tay, cả người ôm lấy đối phương, thân thể đều có chút run rẩy, vùi đầu vào trong ngực Giang Thừa Diệc, lại lần nữa nghe tiếng đinh đinh thông báo độ hảo cảm tăng lên +, +, thật giống như âm thanh tiền vàng rơi xuống.

Thật sự vô cùng hạnh phúc!

Dung Tự ôm càng chặt, giống như người rơi xuống nước ôm lấy khúc gỗ nổi cứu mạng.

Nhưng thời gian ấm áp (kiếm tiền) lại vô cùng ngắn ngủi, không bao lâu hai người liền nghe thấy chuông điện thoại Giang Thừa Diệc vang lên như thúc giục. Thân thể Dung Tự cứng đờ, liền ôm chặt hơn nữa nhưng ngay sau đó liền vội vàng buông lỏng ra.

Lời nói an ủi liền mắc ở trong cổ Giang Thừa Diệc, một lúc lâu cũng chưa lấy lại tinh thần, Dung Tự cũng đã xoay người rời đi.

Bên đầu điện thoại kia vội vàng thúc dục, hắn cũng không thể chú ý tới Dung Tự nữa.

Nghe xong điện thoại cũng không thấy cô ra tiễn hắn.

Mãi đến lúc ngồi lên xe của mình, bảo tài xế lái tới sân bay, hắn bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét kinh hãi từ tài xế.

Hắn quay người nhìn lại, quả nhiên thấy Dung Tự một bên lau nước mắt một bên đuổi theo xe hắn, âm thầm chạy theo, nếu như tài xế không phát hiện chỉ sợ rằng cô bé ngốc này thực sự đuổi tiếp.

Giang Thừa Diệc cảm giác lòng mình xoắn lại, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại là bức ảnh nửa sườn mặt mơ hồ của Dĩ Nhu, tâm càng hung ác, liền bảo tài xế lái xe nhanh lên tới sân bay, máy bay sắp cất cánh hắn không có thời gian.

Dĩ Nhu mới là quan trọng nhất, Dĩ Nhu mới là quan trọng nhất! Giang Thừa Diệc tự nói với bản thân mình.

Nhưng không nghĩ đúng lúc này, lại nghe Dung Tự ở phía sau cuối cùng cũng nhịn không được mà hô một tiếng.

"Thừa Diệc." hai chữ này nghẹn ngào mang theo nức nở gọi.

Sau đó cả người cô dừng lại ngây ngốc nhìn chiếc xe dần chạy xa.

Nghe âm thanh, Giang Thừa Diệc nhắm lại hai mắt, cũng không quay lại xem, bàn tay cầm điện thoại đã nổi gân xanh,

" Nhị thiếu gia, Dung tiểu thư, cô ấy...."

" Làm tốt việc của anh, những thứ khác đừng để ý."

Giang Thừa Diệc lạnh nhạt mà nói.

" Vâng."

Mãi đến lúc chiếc xe biến mất trong tầm nhìn của mình, Dung Tự mới kiểm tra lại độ hảo cảm của Giang Thừa Diệc, cao hơn lúc trước, vừa bước đi.

Ồ, không tệ, tăng khá nhanh, chỉ trong không đến nửa giờ đồng hồ độ hảo cảm từ tăng lên .

A, chỉ có điều, Dung Tự cũng không có ý tứ kiêu ngạo, dù sao Giang Thừa Diệc cũng chỉ coi cô là thế thân của người mình thích nên tốc độ tăng hảo cảm đều coi như vô ích, hảo cảm độ thật là ở phía sau.

Dù sao loại thế thân mơ hồ không rõ khái niệm này, chạy nước rút đoạn cuối mới là quan trọng nhất, khiến đối phương quyết một lòng mà chạy nước rút.

Bởi vì biệt thự này của Giang Thừa Diệc cũng cài đặt không ít camera, cho nên cô cũng không lộ ra vẻ mặt vui vẻ, gần như là thất hồn lạc phách chậm rãi thong thả trở về.

Sau khi trở lại biệt thự, việc đầu tiên cô làm chính là ngồi xuống sofa, ôm chặt lấy hai chân, khóc lóc một hồi, cuối cùng mới cảm thấy mĩ mãn ngủ quên mất.

Mà ở trong xe bên kia, Giang Thừa Diệc cuối cùng cũng không nhịn được mà mở camera trong nhà ra, nhìn Dung Tự cả người gầy yếu ngủ trên sofa, trên mặt vương đầy những vệt nước mắt chưa khô thì trong lòng càng cảm thấy hoảng hốt, dọc dường đến sân bay trải qua bằng cách nhìn cô ngủ, mãi đến lúc lên máy bay mới lưu luyến tắt điện thoại.

Dung Tự ngay cả trong lúc ngủ cũng nghe thấy nhắc nhở độ hảo cảm tăng lên điểm lần nữa, khóe môi khẽ cong.

Đối thủ ngu như vậy nên cô cũng không có cảm giác đạt được thành tựu gì.

Hai ngày sau, đôi mắt sưng húp của Dung Tự cuối cùng cũng tốt lên, cuối cùng cũng ra khỏi biệt thự, chủ yếu vẫn là vì trong thời gian này, tâm Giang Thừa Diệc bị Lâm Dĩ Nhu chiếm hết nên vốn không có thời gian xem cô biểu diễn, cho nên cô việc gì phải tra tấn chính mình như vậy.

Vì thế cũng thừa ra rất nhiều thời gian...

Dung Tự đứng trước cửa Châu Quang Bảo Khí, nghe âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang bên tai, khóe miệng chậm rãi nâng lên.

[Hệ thống nhắc nhở: Phát hiện tra nam Giang Thừa Minh, hệ thống chấm điểm, có thể coi là đối tượng công lược quan trọng, có mở khóa kiểm tra độ hảo cảm không?]

Haha, thật thú vị...

Truyện Chữ Hay