Công Lược Tra Nam

chương 15: thế thân (14)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dung Tự đoán chắc Giang Thừa Diệc sẽ dẫn cô đi gặp Lâm dĩ Nhu, cũng đoán Giang Thừa Minh chắc chắn bỏ cô mà đi, khiến cô rơi vào tình cảnh xấu hổ, duy nhất không ngờ chính là Tần Dịch cũng thuộc đối tượng công lược, hệ thống chấm điểm không cao lắm, nhưng vừa nhìn thấy cô độ hảo cảm đã thành số âm cứ như thấy quỷ vậy.

Đỗi tượng công lược tự do, thuộc phạm vi cô có công lược hắn hay không cũng không sao.

Nhưng vừa gặp mặt độ hảo cảm là âm, khiến cô rất không vui.

Cô không vui, tất nhiên cũng muốn hắn không vui!

Nghĩ như vậy nụ cười trên môi Dung Tự càng trở nên chân thành.

Thu hồi ánh mắt nhìn về phía Giang Thừa Minh chờ anh giới thiệu cho cô, tay cũng khẩn trương không tự giác nắm chặt.

Cảm giác độ ấm trong tay, Giang Thừa Minh ngẩn ra, theo bản năng mà lùi ra sau.

Đứng ở bên người Dung Tự nhìn về Lâm Dĩ Nhu trước mặt, trong mắt cô gái mang theo giật mình rất rõ ràng, nhìn về bàn tay đang nắm chặt của Dung Tự với Giang Thừa Minh.

" Thừa Minh.... đây là....."

Giang Thừa Minh, vị hôn phu của cô đã có bạn gái khác ư? Vẫn là người có gương mặt giống mình, chỉ là cô gái này nhìn mình không có lộ ra địch ý mà bất an, cô ấy đứng một chỗ cũng cảm thấy bất an thấy mình nhìn lại đây ánh mắt rũ xuống lại đến gần cạnh Giang Thừa Minh.

Cô gái như vậy khiến cô không thể sinh oán hận, giây phút thấy Thừa Minh cô liền nhớ tới, quá khứ ngày trước từ những vui vẻ ở bên cạnh anh cho đến không vui, còn lúc hai người giận dỗi cô tức giận mà đi nước ngoài, kết quả ngoài ý muốn mất trí nhớ suốt ba năm, suốt ba năm đi qua Thừa Minh sẽ tìm một bạn gái khác cũng làm việc thật bình thường.

Cô có thể hiểu nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy chua xót, nước mắt liền rơi xuống.

" Dĩ Nhu..."

Thấy vậy trong lòng Giang Thừa Minh mềm nhũn, đang chuẩn bị tiến lên, trên vai Lâm Dĩ Nhu xuất hiện một bàn tay đem đối phương ôm lấy.

" Giang tổng, việc của Dĩ Nhu không cần anh quan tâm, vẫn nên chăm sóc bạn gái cho tốt."

Người nói chính là Tần Dịch, tuy nhiên lời nói hướng về Giang Thừa Minh mà ánh mắt nhìn về Dung Tự.

Khiến cô không khỏi né tránh.

Người đàn ông này nhất định đã biết cái gì, nếu không tự dưng nhằm vào cô thật không có đạo lý a!

Nhưng cô lại không có ý ngẩng đầu đối diện cậu ta, hai người thong dong đi qua bên người Giang Thừa Minh. nhìn bộ dạng Lâm Dĩ Nhu thương tâm muốn chết, Dung Tự biết cô ta chịu kích thích không nhỏ, dù sao cũng mới khôi phục trí nhớ.

" Nếu đây là điều cậu muốn cho tôi với Dĩ Nhu thấy, Giang Thừa Diệc cậu rất ấu trĩ!"

Tần Dịch đứng bên cạnh Giang Thừa Diệc cười nhạo.

Tình cảnh xấu hổ bây giờ, thậm chí sự thổng khổ của Dĩ Nhu bây giờ đều do một tay Giang Thừa Diệc tạo thành, cậu sao có thể cho hắn sắc mặt tốt được.

" Tôi chờ câu giải thích từ anh, Giang Thừa Diệc...."

Giang Thừa Diệc nhíu mày cũng không có ý định giải thích.

Tần Dịch cũng không lại nói tiếp, sự cố ngoài ý muốn của năm trước, thân thể Dĩ Nhu vẫn không tốt, ở đây lâu, không chỉ càng khiến cô ấy tổn thương mà càng thêm hại thân thể.

Sớm biết tình huống hôm nay như vây, cho dù có cầu xin đến mức nào, cậu cũng không nên mang cô về nước mới đúng! Hai anh em họ Giang này đúng là không có gì tốt!

" Thừa Diệc........anh..." Lâm Dĩ Nhu nửa dựa nửa đứng ở trong lồng ngực Tần Dịch, sắc mặt tái nhợt dọa người, nhưng vẫn miễn cưỡng xoa nước mắt, vừa định hỏi Giang Thừa Diệc gì đó, bỗng nhiên khó thở, trước mắt tối sầm, liền ngất.

" Dĩ Nhu......"

" Dĩ Nhu......"

" Dĩ Nhu......"

Giọng nói người đàn ông cùng vang lên, Giang Thừa Minh buông tay Dung Tự ra, chạy nhanh về phía trước, đoạt lấy Lâm Dĩ Nhu trong ngực Tần Dịch, xông lên trên xe, Tần Dịch nhanh chóng đuổi theo.

Xe lao như bay qua chỗ Dung Tự đứng, nước mắt cô rơi xuống.

Giang Thừa Minh chỉ nhìn cô một cái, nắm chặt tay lái.

" Dung Tự chờ anh trở lại....."

Mấy chữ này bay trong không khí.

Nước mắt Dung Tự càng nhiều thêm, cô tội nghiệp xoa nước mắt, đuổi theo bước liền dừng lại.

Mãi đến lúc Giang Thừa Diệc đứng phía sau đưa tay ôm lấy cô vào lòng.

" Dung Dung em nhìn rõ chưa? Anh trai anh căn bản không có khả năng buông tay Dĩ Nhu, anh ta đợi cô ấy năm, bây giờ người sống đứng trước mặt anh ta, sao có thể thờ ơ? Em quen anh ta bao lâu? Hả? Hai mươi ngày, em biết gì về anh ta? Anh ta quen Dĩ Nhu từ năm đại học, bắt đầu ở bên nhau, suốt năm, hơn nữa lại nhớ htương năm, em tranh như thế nào? Đừng có ngốc nữa được không? Dung Tự... Em trở về bên canh anh đi, về sau anh nhất định toàn tâm toàn ý đối xử với em, chung ra ra nước ngoài, mang theo em trai em ra nước ngoài sống, anh tìm bác sỹ tốt nhất cho nhóc, em muốn đi nơi nào cũng được, sau này cũng không trở lại, có được không Dung Tự?"

Bốp!

Dung Tự hai mắt đỏ hồng xoay người tát thẳng vào mặt hắn.

" Dung......"

Mở miệng lại là cái tát khác.

Trên mặt Dung Tự không có thay đổi, ý định Giang Thừa Diệc mở miệng liền đánh.

" Em đánh đi, em thích đánh liền đánh, anh yêu em, anh yêu em đến mức không khống chế được bản thân, em đánh anh thật mạnh vào, khiến cho anh tỉnh táo lại. Dung Tự, trước nay anh chưa từng yêu thích một người như vậy, em là người đầu tiên! Cũng là người duy nhất! Ngay cả lúc trước ở bên Dĩ Nhu cũng không có cảm giác như vậy! Anh hận bản thân vì sao không nhận ra tình cảm sớm hơn, đem tất cả làm cho rối loạn, anh rất hận bản thân! nếu đánh anh khiến em vui vẻ, em cứ đánh đi........."

Nghe vậy Dung Tự dơ tay lên, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống.

" Về sau tôi không muốn nhìn thấy anh Giang Thừa Diệc..... Anh buông tha cho tôi cũng buông tha bản thân mình đi!"

Nói xong Dung Tự xoay người bước về phía trước.

" Dung Tự!"

Mặc kệ giọng nói phía sau kêu lớn bao nhiêu, Dung Tự cũng không có ý định quay đầu.

Vẫn đi theo con đường về quốc lộ.

Giang Thừa Diệc phía sau lập tức lên chiếc xe Tần Dịch mang tới, đi theo sau.

Hai người không biết đi bao lâu, bỗng nhiên phía trước xuất hiện một chiếc xe.

Loa ô tô đánh gãy suy nghĩ của Dung Tự, cô ngẩng đầu nhìn lại.

Phát hiện người bên trong lại là Tần Dịch, ánh mắt ngẩn ra.

Tên này.........

" Lên xe!"

Cậu mở cửa sổ xe, gọi lớn về phía Dung Rự.

" Không cần, Dung Dung em đừng nghe hắn ta, Tần Dịch không phải người tốt gì đâu? Toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho Dĩ Nhu, em ngồi xe hắn ta tuyệt đối không phải chuyện tốt."

Nói xong Giang Thừa Diệc kéo đai an toàn muốn xuống xe.

Dung Tự lạnh nhạt nhìn hắn, liền lên xe Tần Dịch.

Giang Thừa Diệc vọt tới dùng sức vỗ cửa xe: " Dung Dung, Dung Dung......."

Dung Tự lười nhìn hắn, người này đã công lược xong, đã không cần phí tâm tư, quan trọng nhất chính là từ đầu đến cuối hắn chưa từng để cô vào mắt, cô mới lười ứng phó hắn.

Ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía Dung Tự, bỗng nhiên Giang Thừa Diệc lao về phía trước dùng thân ngăn cản đường.

Lại không ngờ Tần Dịch chỉ cười lạnh, cùng Dung Tự nói câu ngồi cẩn thận, liền dẫm chân ga, nếu không phải Giang Thừa Diệc tránh nhanh, nhất định sẽ bị đâm bay.

" Dung Tự!"

Giọng nói tuyệt vọng truyền từ phía sau đến, Dung Tự nắm chặt dây an toàn, cảm thấy hô hấp có chút khó, người anh em điểm bên cạnh cũng quá mạnh tay rồi, đâm cái chết người luôn!

Bây giờ cô khó chịu không phải giả vờ, thật sự sau khi bị đâm chết, cô cảm giác sợ hãi đối với tất cả loại xe, đặc biệt tai nạn giao thông, sắc mặt trắng bệch, dù sao người phụ nữ trong hiện thực kia chết quá thảm, bây giờ nhớ lại lạnh cả người!

Người bên cạnh lại không có ý định buông chân ga, một đường như bay, chờ Dung Tự phục hồi tinh thần, lại phát hiện người không biết đã đến nơi nào.

Có chút hoang vắng, phù hợp vứt xác.

Đây là cảm nhận của Dung Tự.

Cô ngạc nhiên quay đầu nhìn Tần Dịch bên cạnh.

Lại thấy đối phương rút ra điếu thuốc châm lửa.

Hút sâu một cái, kẹp điếu thuốc bên tay trái đặt bên cửa sổ xe, quay đầu nhìn Dung Tự.

" Sợ à?"

"........."

Dung Tự không trả lời im lặng nhìn cậu.

Sau đó đối phương lấy ra tệp văn kiện màu vàng: " Nhìn xem....."

Dung Tự không cần xem cũng đoán được bên trong văn kiện có những gì, nhưng vẫn cầm lấy, mở ra là ảnh chụp em trai cô mặc quần áo bệnh nhân, ngồi ở dưới gốc cây đa trong bệnh viện cười vui vẻ.

Dung Tự cũng mỉm cười, ngơ ngác nhìn ảnh chụp hồi lâu.

" Không đọc phía dưới? Một bức ảnh là đủ rồi..."

" Tôi biết anh muốn nói cái gì? Chẳng qua tôi vẫn luôn lừa gạt Giang Thừa Minh, từ lúc tôi xuất hiện đều được bố trí cẩn thận, khiến anh ta rơi vào lưới, tôi trăm phương ngàn kế tiếp cận anh ta, ỷ vào gương mặt giống Lâm Dĩ Nhu, không có ý tốt, rắp tâm bất lương, lúc trước ở bên Giang Thừa Diệc, bây giờ lại ở bên Giang Thừa Minh, tâm tư thâm trầm, tính kế đủ loại, đem hai anh em đùa giỡn trong lòng bàn tay, căn bản không thể so sánh với Lâm Dĩ Nhu....."

Dung Tự duỗi tay sờ ảnh chụp em trai, giọng nói lạnh nhạt.

Không hề ngẩng đầu nhìn Tần Dịch một cái.

Cô chắc chắn % đối phương không biết giao dịch giữa cô và Giang Thừa Diệc, thậm chí là sự uy hiếp từ hắn ta, chỉ có thể điều tra sự ái muội giữa cô và Giang Thừa Diệc, dù sao lúc trước ở bệnh viện hắn ta đều ở bên cạnh cô, ở đấy lại đông người, có muốn phủ nhận cũng không được, hơn nữa cô cùng Giang Thừa Diệc sống chung trong biệt thự lâu vậy, rất dễ dàng tra được.

Mà giờ cô thành bạn gái Giang Thừa Minh, Giang Thừa Diệc vẫn luôn không cam lòng, không muốn buông tay, người có đầu óc đều đoán ra, cô không cam tâm với Giang nhị thiếu tầm thường vô năng, muốn leo lên cây đại thụ lớn là Giang đại thiếu.

Nhìn núi này trông núi nọ, nay đây mai đó, những câu nói đó đúng là tạo ra vì cô.

Ha ha.....

Xấu hổ, cô chính là như vậy, luôn chế tạo hình ảnh như vậy. Đây cũng là nguyên nhân cô không muốn Giang Thừa Diệc giải quyết vấn đề ở bệnh viện.

Trong lòng Dung Tự cười khẽ một tiếng, tay vẫn không hề rời khỏi gương mặt em trai trong ảnh chụp.

" Cô....." cảm giác của Tần Dịch thấy lời nói của Dung Tự có vấn đề, đáng tiếc tạm thời không rõ ràng lắm vấn đề ở chỗ nào, nhưng khi cậu đọc tư liệu về tâm kế thâm trầm của Dung Tự không khỏi líu lưỡi, cho nên những lời nói bây giờ của cô ta có khi chính là dùng thái độ đáng thương này mà mê hoặc.

Đối tượng công lược tự do Tần Dịch, độ hảo cảm trước mắt —.

Ồ, càng muốn công lược!

Dung Tự nghe giọng nói nhắc nhở của hệ thống trong lòng thầm nghĩ.

Ngày sau đó quay đầu nhìn về phía Tần Dịch: " Cho nên tôi như thế nào có liên quan đến anh không?"

Nghe vậy đôi mắt Tần Dịch híp lại: " Tôi chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào bị vạch trần quỷ kế còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như cô....."

" Hôm nay không phải đã gặp được sao?"

" Cô....."

" Tôi phải về nhà! Bây giờ đưa tôi về nhà!"

" Về nhà? Cô có nhiều nhà như vậy tôi làm sao biết được cô phải về nhà nào?"

"Nhà của Giang Thừa Minh."

" Cô..... Quả thật không biết liêm sỉ. Dĩ Nhu đã trở lại, cô còn tưởng chiếm vị trí của cô ấy?"

" lúc tôi ở bên Giang Thừa Minh, anh ấy vẫn còn độc thân."

" Nhưng đã có vị hôn thê."

" Vị hôn thê mất tích năm, không biết sống chết, không phải là độc thân sao? Chẳng lẽ Lâm Dĩ Nhu không trở lại Giang thừa Minh phải thủ tiết cả đời cho chị ta?"

"Chính là bây giờ cô ấy đã trở lại?"

" Hiện tại tôi là bạn gái của Giang Thừa Minh."

" Nếu không phải nhờ gương mặt này, cô cho rằng Giang Thừa Minh sẽ chú ý tới người phụ nữ tâm cơ như cô?"

" Gương mặt là cha mẹ cho tôi, Tôi không ăn trộm cũng không ăn cướp, sao vào trong miệng của anh lại giống như tôi là tội ác tày trời? Anh có lái xe không?"

Nghe vậy Tần Dịch trừng mắt nhìn cô, Dung Tự cũng không chịu thua mà trừng trở lại.

" Vậy chúng ta chờ xem, xem Giang Thừa Minh biết hết tất cả, còn có nhận người bạn gái như cô không?"

" A, Tôi không biết nên nói anh ngốc vẫn là rất ngốc? Theo tôi được biết, anh cũng có tình cảm đối với Lâm Dĩ Nhu không phải sao? Liền vui vẻ đem chị ấy đến bên Giang Thừa Minh? tôi còn chưa bao giờ gặp anh người vĩ đại như anh!"

Trong giọng nói Dung Tự mang theo cười nhạo, Tần Dịch không phải không nghe thấy nhưng vẫn nói tiếp: " Tôi thích cô ấy không đại biểu cô ấy cũng phải thích tôi, ở bên cạnh tôi không vui vẻ, tôi tình nguyện để cô ấy trở lại bên người Giang Thừa Minh."

Nghe vậy Dung Tự nhanh chóng quay đầu nhìn cậu một cái.

Đây không phải lốp xe dự phòng trong truyền thuyết sao? Người này làm còn rất vui vẻ?

Có lẽ đây là nguyên nhân cậu ta chỉ được điểm?

Dung Tự không tiếp tục tranh luận với đối phương, mãi đến biệt thự của Giang Thừa minh, cô mới chậm rãi nói: " Tôi không có cảnh giới cao của ngài, tôi chỉ muốn mãi mãi ở bên người mình yêu, hắn không vui vẻ tôi sẽ nghĩ cách khiến hắn vui vẻ, mà không phải từ lúc đầu chưa đánh đã lui!"

Nói xong, cô nhỏ giọng nói cảm ơn, liền từ trên xe Tần Dịch xuống, lại không nhìn đối phương một cái.

Đối tượng công lược tự do Tần Dịch, độ hảo cảm +, độ hảo cảm trước mắt -.

A, nếu cô đoán không sai phải một đoạn thời gian ngắn nữa, Giang Thừa Minh sẽ không biết sớm như vậy, Tần Dịch nếu nghe vào lời cô nói, muốn đi tranh một lần.

Thật ra cũng khó trách, tình cảm từ trước đến nay đều ích kỷ!

Một khi có người cổ vũ, liền sợ cậu ta đều quên vĩ đại là cái gì?

Truyện Chữ Hay