Editor: Nguyễn Thủy
Nhìn Dung Tự như vậy, Giang Thừa Minh nhíu mày, lúc trước anh cũng đoán được, Dung Tự khả năng sẽ không giống Dĩ Nhu thích kịch hát, thậm chí sẽ thấy buồn chán, nhưng anh không ngờ cô lại ngủ luôn, như vậy có phần vô lễ....
Nghĩ đến đây, Giang Thừa Minh bỗng nhiên nghe thấy tiếng mọi người xung quanh vỗ tay, mà điều khiến anh ngạc nhiên chính là, Dung Tự đang ngủ ngon lành dường như cũng biết mọi chuyện, vỗ tay theo, còn gật đầu mấy cái, lại còn nói hay, ừ, giống như đang thưởng thức vậy.
Giang Thừa Minh ngạc nhiên, lúc sau anh cười khẽ một tiếng, như là phát hiện điều thú vị, bắt đầu chú ý phản ứng của Dung Tự, quả nhiên thấy cô vẫn đang ngủ, vừa vỗ tay, một bộ đối phó rất tốt.
Sau đó cũng không biết có phải do giọng nói hát kịch của cô gái biểu diễn quá lớn lại chói tai, vẫn trong tư thế ngủ không quá thoải mái, có thể nhận ra mình ngủ quên, lập tức hoảng sợ mà ngồi thẳng, sau đó nhìn trộm Giang Thừa Minh, thấy anh vẫn đắm chìm bên trong kịch hát, cả người liền thả lỏng xuống.
Sau đó điều chỉnh tư thế, mở to hai mắt cố gắng nghe người ta hát, xem nội dung vở kịch cho dù cô chẳng hiểu gì, thậm chí cố gắng nhìn những đường viền hoa xinh đẹp phức tạp ở phía trên, nhưng nhìn nhìn ánh mắt lại mơ hồ.
Đầu nghiêng sang một bên, đôi mắt đang mở to bắt đầu mê mang, giả bộ nhìn chăm chú lên sân khấu, Giang Thừa Minh thấy cô như vậy suýt nữa bật cười thành tiếng.
Xem ra anh làm khó cô rồi, Dung Tự khác với Dĩ Nhu, hơn nữa cô cũng cố gắng thưởng thức, đáng tiếc....
Thôi!
Giang Thừa Minh nhìn Dung Tự nửa tỉnh nửa ngủ, cả người nghiêng trái nghiêng phải, liền muốn nghiêng vào người ngồi bên cạnh, anh vội vàng duỗi tay đặt sâu đầu cô, kéo cô lại gần, sau đó xin lỗi người ngồi bên cạnh, môi nhếch lên, duy trì tư thế ôm cô vào trong ngực vẫn không có nhúc nhích qua.
Khi tiến vào vòng ôm ấm áp của Giang Thừa Minh, hai mắt Dung Tự liền mở ra, khóe môi ở lúc Giang Thừa Minh không thấy mà dơ lên.
Cô là Dung Tự, không phải là Lâm Dĩ Nhu, cô muốn Giang Thừa Minh nhận rõ điểm này.
Nghe xong kịch hát hai người ra ngoài, Dung Tự đi theo phía sau Giang Thừa Minh, một bên cẩn thận đánh giá vẻ mặt của anh, lúc kịch hát kết thúc, trời mới biết cô bị tiếng vỗ tay làm cho bừng tỉnh, cô theo bản năng vỗ tay, Giang Thừa Minh giống như không nhịn được mà bật cười.
Nhưng chờ lúc hai người ra ngoài, anh lại không cười, nên mới duy trì trạng thái như bây giờ, vẻ mặt Giang Thừa Minh lạnh nhạt đi phía trước, Dung Tự giống như giống đứa nhỏ làm sai việc đi bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn trộm anh.
Sau đó anh liền đi vào nhà hàng cơm tây, ăn chính là món thịt bò bít tết mà nguyên chủ không thích.
Dung Tự nhìn động tác ưu nhã của Giang Thừa Minh, cũng bắt chước theo, đáng tiếc nếu không phải cắt quá to thì là cắt quá nhỏ, năm phần thịt bò bít tết ăn có hương vị kỳ lạ, gương mặt nhỏ nhắn của cô liền nhăn lại.
Một bộ dáng muốn nôn nhưng không thể nôn, cảm giác khó chịu vô cùng!
Cố tình cô còn phải che dấu, vẻ mặt khó chịu vô cùng mà hiển lộ trước mặt Giang Thừa Minh.
" Không ăn được?"
Nghe vậy Dung Tự giật mình, cũng không nhớ cần phải nhai miếng thịt bò trong miệng, vội nuốt suốt để trả lời anh nói, ai biết báo ứng tới rồi, miếng thịt lớn quá liền nghẹn trong cổ, đem gương mặt nhỏ nhắn làm đỏ bừng lên, nhổ không được nuốt không xong.
Thấy vậy trong lòng Giang Thừa Minh thầm nói không tốt, vội vàng lấy ly nước đưa tới trước mặt Dung Tự, cùng lúc đến sau lưng cô, cẩn thận mà vuốt.
" Em...."
Dung Tự định nói, Giang Thừa Minh liền đánh gãy lời cô: " đừng nói chuyện vội, em uống nước trước đã, cũng không biết em vội cái gì nữa?"
Nghe vậy Dung Tự liền im lặng, sau đó an tĩnh uống nước, trong ly thỉnh thoảng còn ho khan vài tiếng, Giang Thừa Minh thấy cô không có vẫn đề gì lớn, liền về chỗ ngồi của mình, vừa ngẩng đầu nhìn thấy đỉnh đầu của Dung Tự.
Anh cười một tiếng, vươn tay đem thịt bò của Dung Tự đẩy sang một bên: " Em không ăn được thịt bò bít tết à?"
" Không phải!"
Dung Tự lập tức ngẩng đầu phủ định: " Thật ra ăn khá ngon, nhưng mà em chưa ăn bao giờ, nên mới ăn không quen...."
Cô hơi chán nản.
Nghe vậy Giang Thừa Minh cười cười, gọi người phục vũ mang thức ăn khác lên cho cô, mì ý cùng đồ ngọt, nhìn màu sắc tươi đẹp kia, đôi mắt Dung Tự sáng ngời.
Sau đó ngẩng đầu cắn môi nhìn về phía Giang Thừa Minh: " Sao anh lại đối xử tốt với em vậy?"
Vì sao đối tốt với cô như vậy?
Giang Thừa Minh sửng sốt, vì sao, bởi vì..... bởi vì gương mặt cô giống Dĩ Nhu, hay đơn giản chỉ vì cô?
Rất lâu Giang Thừa Minh không có trả lời, Dung Tự không nhận được đáp án cũng mất hứng thú.
Lúc ra khỏi cửa hàng, hai người một trước một sau, Dung Tự cúi đầu.
Giang Thừa Minh quay đầu thấy biểu tình suy sụp của cô, đầu nhỏ sắp đụng vào anh, trong lòng mềm nhũn.
Thậm chí anh cũng không biết nguyên nhân....
Duỗi tay xoa đầu cô: " Được rồi, đối tốt với em không được sao? Hử? Hay là muốn anh hung dữ với em mới tốt phải không? Này, cẩn thận..."
Anh nhìn bóng người xông tới, vội vàng kéo cô vào trong ngực, nhìn thấy cậu bé trượt ván trượt làm mặt quỷ nhìn hai người, lớn tiếng cười nghênh ngang bỏ đi, anh nhíu mày, sao lại có người vô ý thức như vậy?
Nếu như không phải động tác của anh nhanh, Dung Tự nhất định bị thằng nhóc kia đẩy ngã!
Mà đúng lúc này, anh cảm giác eo mình chặt chẽ, Dung Tự duỗi tay ôm eo anh, trong lúc Giang Thừa Minh tự hỏi mình nên phản ứng thế nào cô đã buông tay ra, thở dài.
" Vừa rồi thật nguy hiểm..."
Sau đó nhìn vẻ mặt hiểu rõ của Giang Thừa Minh, liền đỏ mặt quay đi, đợi hồi lâu không thấy Giang Thừa Minh nói, liền ho nhẹ: " Chúng mình.... Chúng mình trở về đi! Đã khuya.... em nên về nhà..."
" Ừ, được..." Giang Thừa Minh bật cười, nhớ lại cảm giác Dung Tự ôm anh, không thể không thừa nhận, thật ra cảm giác đó cũng không tệ.
Nhưng cũng nằm trong giới hạn không tệ mà thôi!
" Nè Thừa Diệc, anh đang nhìn gì vậy?"
Ở bên kia đường Lâm Dĩ Nhu nhìn Giang Thừa Diệc ngồi ở trên ghế điều khiển nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, buồn cười hỏi.
" Hả? Hả...Ừ không có gì, chờ đèn đỏ đến ngẩn người!" Giang Thừa Diệc trả lời, trong lòng lại là không thể tin được. Vừa rồi hắn nhìn thấy Dung Tự và anh trai sao? khoảng cách khá xa cũng không nhìn rõ lắm, Không lẽ Dung Tự thật sự đã ở bên anh trai? Như vậy cuối cùng họ đã phát triển đến mức nào? Nắm tay hôn môi vẫn là lên giường?
Bỗng nhiên trong lòng Giang Thừa Diệc xuất hiện khủng hoảng vô tận. Nếu không phải ngại với Lâm Dĩ Nhu ngồi bên cạnh, hắn thật sự muốn chạy đến và xác nhận.
"Đã chuyển đèn xanh rồi nè, Thừa Diệp, sao anh vẫn chưa đi? Đang suy nghĩ gì vậy?"
" Ừ.... ừ được anh lập tức lái xe!" Giang Thừa Diệc nhìn về bên kia đường lại phát hiện hai người ôm nhau đã không thấy, giống như hình ảnh hắn vừa nhìn thấy là một màn ảo giác tưởng tượng ra.
Trở lại biệt thự, Giang thừa Diệc nhìn căn phòng đen như mực, nhướng mày đi vào, Dung Tự không ở đây, hắn vừa nhìn đã biết.
Như vậy bây giờ cô đang ở đâu? Ở bên người anh trai hắn sao? Ở bên người anh trai hắn làm gì? Phải biết rằng tình cảm của anh trai đối với Dĩ Nhu so với tình cảm của hắn đối với cô ấy còn muốn sâu đậm hơn, Dung Tự không lập tức leo lên giường anh ta chụp ảnh mà còn muốn chơi trò chơi tình yêu với anh ta thật là buồn cười.
Cũng không nhìn lại bản thân mình là ai? Giang Thừa Minh là người có phẩm vị cao vừa mắt loại người như cô ta mới là lạ! Đồ vật hắn chướng mắt, anh trai hắn nhất định càng chướng mắt hơn. Từ nhỏ đến lớn Giang Thừa Minh có yêu cầu rất cao đối với tất cả mọi người xung quanh, đặc biệt là người yêu của anh ta, Dĩ Nhu ưu tú như vậy, đôi khi anh ta còn không hài lòng, thậm chí còn cãi nhau, Dung Tự là ai chứ!
Nghĩ như vậy, nháy mắt trong lòng hắn yên ổn lại, nhưng mà để đề phòng vạn nhất hắn nên thúc giục Dung Tự mới được, bên hắn sắp không chống đỡ được nữa.
Dĩ Nhu không thành vấn đề, chỉ là tên Tần Dịch kia đã sớm nghi ngờ, bây giờ có khi đã bắt đầu điều tra, cho nên phải nhanh chóng hoàn thành kế hoạch!
Như vậy lúc Dung Tự về nhà, chờ đợi cô là bộ dáng Giang Thừa Diệc đang cau mày tự hỏi.
Cô cũng không có ý định chào hỏi hắn, thay đổi giày liền trực tiếp đi đến phòng của bản thân.
"Nha, thông đồng anh trai tôi, hiện tại liền cũng chướng mắt tôi có phải hay không?"
Vừa nói ra lời, Giang Thừa Diệc cả kinh, bởi vì hắn phát hiện ngữ khí của mình sao lại chua thành như vậy, không nên như vậy chứ?
Nghe vậy Dung Tự nhíu mày cũng không muốn để ý tới hắn, bước chân dừng một chút vẫn tiếp tục chạy lên tầng.
" Tôi đang nói chuyện với cô đấy, thái độ của cô là gì...."
Thấy dáng vẻ lạnh nhạt của cô, Giang Thừa Diệc phát hỏa, bước nhanh lên nắm lấy tay cô xoay người lại, ai ngờ lại thấy gương mặt đầy nước mắt của Dung Tự khiến hắn hoảng sợ, trong ngực trống rỗng.
" Giang Thừa Diệc, có phải một ngày không sỉ nhục tôi anh sẽ không chịu được đúng không? Không phải do tôi yêu anh, anh thích thôi sao, vì sao nhất định bắt tôi chịu những sỉ nhục này?"
Dung Tự vừa khóc vừa nói, trong lòng Giang Thừa Diệc không hiểu vui vẻ, nhưng sau đó Dung Tự rút cánh tay ra, oán hận nhìn hắn: " Giang Thừa Diệc, anh yên tâm đi, qua mấy hôm nữa tôi sẽ đem ảnh chụp cho anh, sẽ đưa cho anh, anh không cô cần giống quỷ đòi mạng, mỗi ngày thúc giục tôi, Giang Thừa Diệc..... anh khiến tôi ghê tởm!"
Nói xong liền chạy vào phòng.
Chỉ còn Giang Thừa Diệc yên lặng nhìn tay mình, khủng hoảng trong lòng càng nhiều.
Không nên như vậy, không nên như vậy.......
Nhưng đến cuối là như nào hắn cũng không rõ, hai ngày nay hẹn hò với Dĩ Nhu, khiến hắn phát hiện chấp niệm ba năm cũng chỉ có thế thôi, ở bên cạnh cô ấy không có kích động, vui sướng hay tình cảm mãnh liệt, ngược lại hắn hay ngẩn người nhớ về Dung Tự, nhớ đến thời gian vui vẻ khi hai người bên nhau, thậm chí đi trên đường luôn nhận sai người, xông lên lại phát hiện là gương mặt xa lạ không hề quen biết.....
Cho nên hắn muốn như thế nào ngay cả bản thân hắn cũng không rõ!
Hắn có chút thích Dung Tự, nhưng mà bảo hắn ở bên cô, trng lòng hắn lại có phần không cam lòng....
Thằng nhóc lông mọc chưa dài!
Trở lại phòng mình, Dung Tự lên tiếng cười nhạo, liền thả người vào giường, lâm vào bên trong giấc ngủ nặng nề.
Editor: Cảm giác mình chăm chỉ quá mức./