Tô Lạc Y thoát ra thanh âm mang tuyệt vọng, “Phù Lẫm!”
Nàng và Phù Lẫm ở cùng một chỗ lâu như vậy, nói không cảm tình đó là giả, cho dù đối với hắn không có tình yêu, thì vẫn có hữu nghị, vẫn có tình thân.
Nếu là nàng chết, nàng có thể di chuyển sang thế giới tiếp theo.
Nhưng nếu là Phù Lẫm chết, vậy chính là thật sự chết.
Tô Lạc Y đột phá vòng vây, bò đến rìa vực, chỉ muốn giữ chặt Phù Lẫm lại.
Nhưng mà con sói ở phía sau nàng, tròng mắt lục quang sủng sục đầy sự thèm khát.
Thời cơ rất tốt để đánh lén!
Một con sói lớn nhanh lao đến phía sau lưng của Tô Lạc Y, đem nàng đẩy đi một cách hung bạo.
Trên không trung Tô Lạc Y rốt cục đã chạm được vào người Phù Lẫm.
Mắt nàng mang theo từng tia ấm áp.
Mọi việc, nên kết thúc rồi...
Thế giới này, có ta làm bạn ở bên cạnh, có ta cùng ngươi chết đi, ngươi chắc chắn....sẽ không cô độc, đúng không?
……
“Lạc Y!”
Tô Lạc Y còn không có nhắm hai mắt, liền nghe được tiếng Càng Thanh cùng Càng Chinh.
Ừm, con rắn to xác này được cứu rồi.
Bên hông đột nhiên bị cuốn lấy, sau đó lại bị ném lên trên mặt đất!
Tô Lạc Y mờ mịt từ từ bò dậy, lập tức thấy Càng Chinh quơ quơ đuôi rắn, đem ngay hai người sói ném xuống vực sâu!
Mà nàng cùng Phù Lẫm, cứ vậy được cứu rồi?(-"๏_๏"-)
Tô Lạc Y nhìn xung quanh một vòng, quả nhiên phát hiện Phù Lẫm đang nằm ở gần nàng.
Càng Chinh không phải một thân một mình trở lại cứu viện, ban đầu hắn đi trước chính là gọi người hỡ trợ, bây giờ thì đã gọi được viện binh tới trợ giúp.
Hóa ra Càng Chinh còn một mớ các đồng tộc Xà nhân?
Tô Lạc Y nhìn đến khả một khu vực toàn là rắn to rắn nhỏ tranh nhau quấn lấy sói nhân, nhịn không được mà khiếp đảm trong lòng.
Có Càng Chinh cùng cứu binh vừa đến trợ giúp, tình thế trận chiến nháy mắt xoay chuyển.
Tô Lạc Y mừng rỡ quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy, lúc này đã không cần nàng ra tay nữa.
Mấy người sói thấy thế cục không đúng, vội vàng muốn tháo chạy nhưng mà đường lui đã bị chặn, nhóm sói chỉ có thể lựa chọn liều mạng.
Nhưng cho dù là liều mạng, này mấy con sói này cũng không phải đối thủ của nhóm Càng Chinh.
Chém giết một hồi, một con sói bỗng nhiên cắn vào bảy tấc của Càng Thanh, sau đó quyết tuyệt nhảy xuống vực sâu.
Chàng Chinh đang chiến đấu nhìn thấy tình hình liền vội vàng đi cứu, nhưng mà một sói nhân lại tranh thủ cắn lấy đuôi Càng Chinh.
Xà càng am hiểu âm thầm đánh lén, bởi vì chính diện dễ dàng bị kiềm chế.
Tô Lạc Y thấp giọng mắng một câu, hóa thành hình người phi phác đi qua, đối với đầu sói hung hăng đánh một quyền!
Đem Càng Thanh cứu ra ném trở lại đất bằng, Tô Lạc Y lại bị con sói kia cắn chặt không buông.
Trên vách núi bầy rắn sôi nổi muốn lao đến cứu, nhưng mà thời gian đã muộn.
Tô Lạc Y thở dài.
Vẫn là bị vứt xuống vực sâu!
Tô Lạc Y tỏ vẻ:"..."
Nhìn Phù Lẫm bị Càng Chinh nắm chặt phía trên mép vực, Tô Lạc Y cười.
Hắn còn sống không phải là điều tốt nhất sao?
Dù sao nàng cũng sẽ không chân chính chết. Ừm, chỉ là dịch chuyển thế giới thôi.
Nhắm mắt lại, Tô Lạc Y chuẩn bị tinh thần tiếp thu trừng phạt của nhiệm vụ thất bại.
Hệ thống: “Tình địch hảo cảm độ +, tổng hảo cảm độ . Có tiến vào thế giới tiếp theo hay không?”
Tô Lạc Y có chút ngạc nhiên, “Đi!”
——
Nguyễn Sơ Nhụy vẫn luôn ở cạnh Càng Chinh, chờ sau khi sói đều bị giết hết, không gian nhắc nhở an toàn, nàng lập tức chạy ra.
Chỗ Càng Thanh bị cắn chảy rất nhiều máu, Nguyễn Sơ Nhụy một bên khóc một bên băng bó cho hắn.
Càng Chinh gắt gao lôi kéo Phù Lẫm, ngăn cản hắn muốn tìm chết lao theo Tô Lạc Y.
Phù Lẫm có chút điên cuồng nhìn về phía Càng Chinh, “Ngươi buông ta ra! Ta muốn đi xuống tìm Lạc Y!”
Càng Chinh không nói, làm như không nghe thấy lời Phù Lẫm nói, nắm chặt hắn.
Trên thực tế, Càng Chinh trên người thương tích cũng không ít, bởi vì toàn giữ Phù Lẫm, vết thương đã không còn đổ máu đột nhiên lại vỡ ra.
Nguyễn Sơ Nhụy cho Càng Thanh dùng dược băng bó xong, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn về phía Càng Chinh, “Lạc Y nàng……”
Càng Chinh luôn luôn máu lạnh con ngươi cũng hiện lên tia đành lòng, nhìn Phù Lẫm cố chấp, Càng Chinh nhẫn tâm đánh một cú lên mặt hắn.
Người chết đã chết, kẻ được sống lại không muốn sống, một đường đi tìm chết. Đây chẳng phải là làm cho Lạc Y phí công vô ích sao?!
- -------
Duyên:
Thật sự phục tác giả, đi qua ba thế giới mà mỗi thế giới đều có cái kết khác nhau. Riêng thế giới khiến tôi hơi hoang mang Lạc Y rời đi thì không lẽ nguyên chủ trở về hay là mất tích luôn?!
Thế giới thứ hai rất thương Sở Vương, nhìn người mình yêu tâm tâm niệm niệm chết trước mắt mà không làm gì được. Còn đau gấp ngàn lần.
Thế giới thứ ba này thật sự là quá đau khổ, đầu tiên là sự nuối tiếc gây chấn động khi mà Phù Lẫm tưởng chừng đã chết, tôi đã nghĩ...đây có lẽ là HE chăng? Thà rằng chẳng trơ mắt nhìn người yêu chết hay là nhẫn tâm rời đi không cảm xúc. Lạc Y và Phù Lẫm cùng chết, vậy cũng có thể coi là HE mà. Lạc Y mặc dù vẫn quyết định rời đi thế giới kế tiếp, nhưng chẳng phải nàng vẫn có cái gọi là lưu luyến hay sao?! Tôi edit và đọc qua, thật sự cảm nhận được Tô Lạc Y đang dần "ái" có "tâm".
Và rồi cảm xúc đang vô cùng dâng trào thì Thử Mộc Phi lại hố độc giả một trận to đùng. Phù Lẫm vẫn sống, khác với vị diện trước. Hắn không phải nhìn người yêu vì người khác chết đi, cũng không dằn vặt đau khổ mình không làm gì được cho người. Mà căn bản, người hắn yêu có chết thì chết cùng hắn, muốn bảo vệ hắn cho hắn sống. Hắn rất muốn tuẫn tán theo nàng, nhưng lại nghĩ. Việc duy nhất hắn có thể làm vì nàng, là sống. Là sống vì nàng!