Nhưng trực giác nói cho nàng, những thú nhân này không phải thú nhân trong bộ lạc.
Thú nhân dẫn đầu mở miệng: “Cái giống cái này thật xinh đẹp nha! Chúng ta đoạt nàng về làm nô lệ đi!”
Nguyễn Sơ Nhụy khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Thế giới thú nhân có quan hệ bạn lữ, cũng có quan hệ nô lệ. Người bị đánh dấu như nô lệ thì không còn là “Thú nhân”, mà chỉ có thể xem làm vật phẩm giao dịch.
Bất quá trong mỗi bộ lạc, giống cái đều hi hữu, cho nên nô lệ giống cái rất ít.
Bên kia, các thú nhân sôi nổi tán đồng, Nguyễn Sơ Nhụy liền cất bước chạy.
Thể lực của thú nhân giống đực so với nàng mạnh hơn rất nhiều, chạy được vài bước, nàng đã bị thú nhân đầu đàn tóm lấy.
Nguyễn Sơ Nhụy rất muốn dùng tới không gian linh tuyền, thế nhưng không gian lại nhắc nhở, dưới tình huống nguy hiểm thì không được tiến vào.
Ưu nhã như nàng nháy mắt cũng muốn mắng người.
“Lạc Y! Lạc Y! Mau tới cứu! Ưm...”
Thú nhân đầu đàn nhanh chóng bịt lấy miệng nàng, âm thanh lạnh lùng: “Còn dám gọi người? Gọi thêm tiếng nữa ta trực tiếp bóp gãy cổ ngươi!”
Nguyễn Sơ Nhụy đau đến chảy nước mắt.
Từ khi xuyên qua tới nay, đây vẫn là lần đầu tiên Nguyễn Sơ Nhụy một mình đối mặt với nguy hiểm.
Đã biến thành Bạch lão hổ, Tô Lạc Y lúc này đang ở một bên rình coi tình huống trong sân.
Căn bản nàng không trực tiếp ra mặt đối địch, mà chỉ luôn theo đuôi tình địch, thời điểm thấy Nguyễn Sơ Nhụy tay không biến ra một cây anh đào cao nửa thước, Tô Lạc Y liền chứng thực suy đoán của mình.
Nguyễn Sơ Nhụy có không gian.
Mà chờ đến khi ba thú nhân giống đực cường tráng xuất hiện, Tô Lạc Y bốn chân đều mềm.
Một chọi ba, nàng cảm thấy không hề có phần thắng.
Hệ thống nói: “Dũng sĩ chân chính, có gan trực diện thảm đạm nhân sinh, có gan chính diện cường đại thú nhân. Đi thôi! Anh hùng của ta!”
Đoạn này ta không hiểu, nàng nào hiểu góp ý hộ ta nha!
Tô Lạc Y: “……”
Hổ đồng nheo lại, Tô Lạc Y hít một hơi sâu.
Mặc kệ như thế nào, tình địch nàng cũng phải cứu.
Nhân lúc ba thú nhân kia chưa chuẩn bị, Tô Lạc Y nhanh chóng nhào lên trước, hổ trảo mãnh liệt chém ra, lại hướng tên khác đâm tới, nàng đem Nguyễn Sơ Nhụy xách lấy, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt ba thú nhân kia.
Nguyên văn là cắn lấy
Toàn bộ quá trình không đến mười giây, ba thú nhân kia chỉ thấy trước mắt xuất hiện một đạo bóng trắng, sau đó tiểu nô lệ trên tay liền không thấy đâu.
Ba thú nhân: “……”
Tô Lạc Y mang theo Nguyễn Sơ Nhụy chạy một hồi, đến nơi an toàn nàng dừng lại, lúc này mới khôi phục hình người.
Hốc mắt Nguyễn Sơ Nhụy đã hồng cả lên, nàng ghé vào lồng ngực Tô Lạc Y khóc nức nở.
Tô Lạc Y: “……” Hơ, ta biết ta làm anh hùng cứu mỹ nhân, ngươi ước gì sẽ được gả cho ta, nhưng nước mắt nước mũi ngươi vẫn nên tự mình lau đi thì tốt hơn!
Lúc này cũng không phải lúc Nguyễn Sơ Nhụy, Tô Lạc Y đành phải yên lặng để tình địch ở trên người mình lau chùi nước mắt.
Nguyễn Sơ Nhụy khóc xong, thấp giọng nói: “Thật cảm ơn ngươi, nếu không phải ngươi tới kịp, ta……”
Tô Lạc Y sờ đầu tiểu tình địch: “Không có gì, chúng ta không phải bằng hữu sao?”
Hệ thống: “Hảo cảm +, tổng điểm hảo cảm .”
Đôi mắt Nguyễn Sơ Nhụy hồng toàn bộ, như chú thỏ con bị kinh sợ.
Tô Lạc Y nói: “Được, chúng ta nhanh chóng trở về.”
Nếu ba thú nhân kia đuổi theo, Tô Lạc Y không nắm chắc nàng có thể chạy trốn.
Tốc độ loài hổ cũng thực mau, ba thú nhân kia đối với địa hình nơi này lại không quen thuộc, cho Tô Lạc Y mới có thể cứu Nguyễn Sơ Nhụy an toàn ra ngoài.
Sau chuyện này, quan hệ của Nguyễn Sơ Nhụy cùng Tô Lạc Y càng thêm thân thiết, hai bộ lạc thú nhân cũng nằm ngay cạnh nhau, hai bên qua lại cũng càng ngày càng thường xuyên.
Tô Lạc Y rất ít cùng những thú nhân khác giao lưu, một là bởi vì nàng lười, hai cũng là bởi vì nàng lười……
Trừ bỏ nhà của Nguyễn Sơ Nhụy, khoảng cách gần nhất từ nhà nàng tới một nhà thú nhân khác ước chừng cũng chỉ có mét.