Nguyễn Sơ Nhụy nhận thấy không khí giữa hai người có chút quái dị. Chả phải Tô Lạc Y không thích Phù Lẫm sao? Tại sao lúc này cùng hắn cãi nhau? Hơn nữa Phù Lẫm không phải rất bài xích giống cái phụ thân hắn vì hắn tìm về hay sao? Hiện tại như thế nào biểu hiện lại lo lắng như vậy?Nguyễn Sơ Nhụy nhẹ nhàng nói:
“Hai ngươi không cần cãi nhau, đây cũng có thể là hiểu lầm nha?!”
Thú nhân tóc vàng cũng nói:
“Đúng vậy, Phù Lẫm, ngươi từ trước đến nay không tức giận đến vậy, cho đu giống cái của ngươi làm sai cái gì, cũng không thể táo bạo như vậy được."
Phù Lẫm đôi mắt lập lòe, đồng tử chung quanh như là ánh mắt sáng chút, làm Tô Lạc Y lập tức tâm nàng liền mềm ra. Tô Lạc Y nói:
“Ngươi đột nhiên sinh khí là cái gì?”
Phù Lẫm nhìn nấm màu sắc rực rỡ trầm mặc không nói, sau đó cúi đầu đi ra ngoài. Tô Lạc Y định giữ chặt hắn, nhưng Phù Lẫm đi rất nhanh, nàng dừng bước quay đầu nói với Nguyễn Sơ Nhụy:
“Thực xin lỗi, ta phải đi theo hắn.”
Nguyễn Sơ Nhụy gật gật đầu:
“Ngươi đi cẩn thận.”
Tình địch vừa nói xong câu đó, hệ thống liền nhắc nhở:
“ Độ hảo cảm của Tình địch tăng , tổng độ hảo cảm .”
Tâm tình của Tô Lạc Y không bởi vì độ hảo cảm mà vui vẻ lên, nàng nhanh chóng đi theo sau Phù Lẫm .Phù Lẫm về phía rừng rậm tiếp tục đi săn thú.Nháy mắt đã bắt được mấy con thỏ và gà rừng, Tô Lạc Y cảm khái sức chiến đấu của thú nhân quả nhiên rất mạnh. Phù Lẫm bắt lấy con mồi sau đó liền đem con mồi ném cho Tô Lạc Y đi phía sau hắn. Cũng may hiện tại cùng là thú nhân, nên sức lực của Tô Lạc Y cũng lớn, nhưng một lát sau nàng cũng không bắt được con mồi. Nhìn Phù Lẫm bắt thêm con mồi, Tô Lạc Y nói:
“Con mồi này đã rất nhiều, chúng ta đến lúc trở về rồi." Chủ yếu là nàng cơm trưa còn chưa ăn, hiện tại đã rất đói bụng.
Phù Lẫm bắt con mồi cũng không phải lông tóc không bị thương. Hắn vừa rồi còn bị một con diều hâu từ phía trên phi xuống dưới kẹp làm bị thương cánh tay. Tô Lạc Y định băng bó cho hắn, nhưng nhìn nhìn hai người quần áo hai người chỉ đủ che dậy thân thể liền từ bỏ:
“Thương thế của ngươi cũng phải xử lý một chút, chúng ta hiện tại trở về được không?”
Phù Lẫm nghe Tô Lạc Y nói xong, bước chân liền dừng lại.Tô Lạc Y thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng đi về. Phù lẫm không quản cánh tay đang bị thương, mà là nhìn Tô Lạc Y, trầm giọng nói:
“Ngươi nếu không thích ăn thỏ, ta đây bắt gà rừng, không thích ăn gà rừng ta có thể săn báo cho ngươi…… Ngươi muốn ăn cái gì, ta đều có thể tìm cho ngươi, nhưng ngươi không được ăn hoa có hình thù kì lạ kia có được không?”
Tô Lạc Y nghĩ đến chính mình mang độc nấm, cười nói:
“Ngươi đang nói những cái nấm đó? Ta không có muốn ăn nấm, chỉ là cảm thấy đẹp nên mang trên đầu mà thôi. Hơn nữa nấm ta cùng Nguyễn Nguyễn ăn đều không có độc.”
Phù Lẫm nhấp môi:
“Ta có một đệ đệ,đệ ấy rất thích những bông hoa xinh đẹp kì quái đó.”
Tô Lạc Y ngước mắt.Phù Lẫm trong lòng như là bị một cục đá đè nặng:
“Có một ngày hắn cắn đóa hoa đó, đã...chết rồi.”
Hai người đứng ở rừng rậm đều trầm mặc. Tô Lạc Y không đành lòng xem bộ dạng này của hắn, tiến lên ôm lấy hắn:
"Được, về sau ta sẽ không chạm vào hoa kỳ quái đó nữa.”
Phù Lẫm gắt gao hồi ôm lấy nàng, như là sợ mất đi nàng giống đệ đệ hắn:
“Ngươi đừng rời khỏi ta, không cần rời đi, không được rời bỏ ta.”
Tô Lạc Y thở dài, đứa nhỏ này hẳn là nghĩ đến đệ đệ hắn đi. Vỗ vỗ hắn, phát giác hắn sau lưng cũng có vết thương, bất đắc dĩ nói:
“Được rồi, chúng ta hiện tại trở về nhà, miệng vết thương của ngươi còn phải băng bó một chút.”
- --------
Anh đổ YY nhà mình rồi