Đêm khuya.
Tô Lạc Y mơ hồ phát hiện có thứ gì đó lạnh băng từ tay bò lên trên ngực, nàng phất tay đem thứ đó phủi đi.
Nhưng chỉ chốc lát sau, thứ kì quái kia lại bò lên ngực nàng.
Tô Lạc Y đang ngủ say, lần nữa đem thứ đó phủi xuống.
Nhưng chẳng được bao lâu, thứ kia lại tiếp tục bò lên ngực nàng.
Tô Lạc Y nổi giận, trợn mắt muốn nhìn xem đó là thứ gì, lại nhìn thấy Phù Lẫm đã ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào ngực nàng, “Nó muốn ăn nãi.”
Đầu óc Tô Lạc Y còn đang hỗ độn, nghe xong những lời này tâm trí lại càng thêm mông lung, “Cái gì?”
Nhưng ngay sau đó nàng liền nhìn thấy một tiểu thanh xà đang quấn quanh cánh tay mình. Nháy mắt, trái tim nhỏ của Tô Lạc Y nhảy thót.
Không đợi nàng sợ hãi, thêm một con tiểu bạch xà từ trong ổ chăn chui ra, bò lên tay nàng, tiếp tục bò tới ngực nàng.
Tô Lạc Y sợ tới mức không dám động đậy, nhìn Phù Lẫm khóc ròng, “Mau đem chúng nó lấy xuống!”
Trong bóng đêm, đôi hổ đồng của Phù Lẫm hàm chứa ý cười, hắn không nghĩ tới Tô Lạc Y sẽ sợ mấy tiểu xà này. Hắn dùng tay chộp lấy hai con rắn nhỏ, nhẹ nhàng nói: “Nàng không phải mẹ của các ngươi, các ngươi phải ngoan ngoãn, không được lộn xộn.”
Hai con rắn nhỏ lại không nghe lời hắn, phun tin tử, liều mạng muốn bò về phía Tô Lạc Y.
Phù Lẫm đè chúng nó lại, cảnh cáo nói: “Nếu các ngươi không nghe lời, ta sẽ đem các ngươi nhốt lại!”
Hai con rắn nhỏ ủy khuất phun tin tử, xà đồng hàm chứa nước mắt.
Đây là lần đầu tiên Tô Lạc Y nhìn thấy rắn rơi lệ, có chút ngạc nhiên.
Bất quá nàng vẫn không dám đi chạm vào những con rắn đó...
Tô Lạc Y hỏi: “Chúng nó không cắn ngươi sao?”
Phù Lẫm sờ sờ hai con rắn nhỏ, nói: “Chúng nó đều chưa có trường tề.”
Tô Lạc Y:…… Vậy hả, là vậy sao?
Hai con rắn nhỏ được Phù Lẫm trấn an, cùng hắn nằm ở ngoại sườn, Tô Lạc Y lại sờ sờ trứng trong ổ chăn: “Còn ba quả.”
Phù Lẫm gật đầu, “Đại khái sau nửa đêm, hoặc là sáng ngày mai, tất cả chúng đều có thể nở. Ngươi an tâm ngủ đi.”
Tô Lạc Y tưởng tượng thời điểm bản thân đang ngủ ngon sẽ có mấy con rắn ở trên người bò tới bò lui, thần trí lập tức thanh tỉnh, “Không cần, ta vẫn nên chờ chúng nở thì tốt hơn.”
Phù lẫm nhìn nàng không nói gì, lại nhìn đến hai con tiểu xà bên cạnh đang lặng lẽ phun tia tử, ảo não mà vỗ vỗ đầu, “Hình như chúng nó đói bụng!”
Nói rồi, hắn xuống giường mang theo hai con rắn nhỏ đi ăn đêm.
Tô Lạc Y thầm nghĩ, trời tối như vậy ngươi thấy đường được mới lợi hại.
Sau đó nàng phát giác bản thân cũng có thể nhìn rõ ràng sự vật trong bóng tối.
Tô Lạc Y hỏi: “Hệ thống! Mắt ta làm sao vậy?!”
Hệ thống nói: “Hiện tại kí chủ cũng là thú nhân, hổ đồng cũng có thể nhìn rõ sự vật trong đêm đen nha.”
Tô Lạc Y nhìn đôi mắt Phù Pẫm lóe ra ánh sáng màu xanh lục, khóc ròng: “Đôi mắt của ta có phải cũng phát ra ánh sáng xanh không?”
Hệ thống: “Hì hì hì, kí chủ đoán đúng rồi!”
Tô Lạc Y: Ủy khuất.
Thời gian nàng ủy khuất, hai con rắn nhỏ đã ăn uống no nê, chợt Tô Lạc Y phát giác trên người hình như nhiều...nhiều hơn một con rắn nhỏ?!
Tô Lạc Y không dám động, hét lớn: “Phù Lẫm, lại...lại có một con rắn mới nở!”
Phù Lẫm: “Ngươi đem nó lại đây.”
Tô Lạc Y run run kiên trì: “Ngươi lại đây lấy đi!”
Phù lẫm bất đắc dĩ, đi đến mép giường, hỏi: “Nó ở đâu?”
Tô Lạc Y cúi đầu.
Phù Lẫm khụ một tiếng, từ trên ngực Tô Lạc Y lấy ra một con rắn nhỏ.
Tô Lạc Y bất mãn lại càng thêm ủy khuất: “Ta cư nhiên lại bị một con rắn ăn đậu hủ!”
Hệ thống: “Đứa nhỏ ngốc kí chủ không phải đậu hủ.”
Tô Lạc Y: “……”
Hệ thống: “Kí chủ là cọp mẹ hì hì hì.”