Công Lược Nữ Đế

chương 6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

.

Nhưng việc này cuối cùng cũng không thành công.

Sau khi hồi phủ, người trong cung tới truyền lời, nói phụ hoàng muốn an ủi công thần, yêu cầu ta đưa phò mã tới dự tiệc.

Ta nhét chút bạc cho thái giám truyền lời, hắn thấp giọng nói với ta, phụ hoàng định thoái vị rồi.

Hồng Môn Yến lần này, hơn nửa là không có ý tốt.

Trong tay áo, ta chạm khối ngọc bài cứng rắn, vâng lời tiếp chỉ.

Đến tiệc rượu, phụ hoàng quả nhiên không có ý tốt. Đầu tiên là giả vờ an ủi Phó Thần một phen, sau đó ban cho hắn ngồi.

Nhưng hai chân Phó Thần vô lực, thiếu lưng ghế dựa, hắn không thể ngồi vững được, chỉ có thể giữ bàn, dùng sức tới mức nổi cả gân xanh.

Ta là công chúa, phải ngồi cùng bàn các nữ quyến khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phó Thần tiếp những chén rượu chúc mừng.

Bọn họ quyết tâm muốn xem hắn mất cân bằng, chật vật, trở thành trò hề.

"Hoàng muội đang lo cho phò mã sao?"

Ngụy Triều cầm bình rượu, mỉm cười ngồi cạnh ta, nhổ ra mấy chữ khó nghe.

"Thay vì lo lắng cho người khác, không bằng lo cho chính mình, đúng không?"

"Hiện tại ngươi hối hận vẫn kịp."

Ngụy Triều đi rồi, một ánh mắt nóng rực dính lấy ta, ta thấy thái tử phi đang gắt gao nhìn chằm chằm ta.

Nàng và Ngụy Triều là phu thê từ thời niên thiếu. Có điều xem tình hình này, chắc là lang vô ý, thiếp có tình.

Ta nhíu mày.

Lúc này, phụ hoàng ban rượu xuống, chúng thần cũng xa xa kính rượu, hoàng hậu ngồi ngay ngắn một bên, trên mặt không buồn không vui, như pho tượng bồ tát.

Biến cố phát sinh đúng lúc này.

Ta nghe một tiếng "đùng", mấy vị đại thần ném vỡ chén.

Lập tức vài người áo đen phi vào, cầm kiếm bắt đầu chém , cấm quân theo sát chạy tới.

Có người hô to "Hộ giá", một đám người phi tới, lôi ta lùi lại vài bước.

Trong lúc hốt hoảng, ta thấy vẻ mặt say rượu của phụ hoàng, thấy ánh mắt cảnh giác của Ngụy Triều, thấy sự căm ghét lóe lên trong mắt Hoàng hậu, thấy thái tử phi xách váy chạy về phía ta.

Trong những khuôn mặt ấy, chỉ không có Phó Thần.

Tim ta đập mạnh, ta đẩy vai người phía trước, dùng sức chen ra bên ngoài.

"Ngụy Tử Quân!"

Tiếng gào giận dữ vang lên từ phía sau, ai đó đè bả vai ta.

Ta nhìn lại, vậy mà là Ngụy Triều. Hắn dùng sức giữ vai ta, không cho ta di chuyển dù chỉ nửa bước.

Hắn nhíu mày, một tay cầm kiếm, trên mặt đằm đằm sát khí: "Ngươi muốn sao?"

Chuyện quá khẩn cấp, ta không muốn cãi nhau với hắn: "Điện hạ nằm mơ đi."

Sau đó rút dao găm bên hông hắn, cũng không quay đầu lại, xông về phía trước.

Ta không hề giấu dốt, mà giơ tay đâm, bất cứ ai cản trở ta, đều trở thành vong hồn dưới tay ta.

Lúc máu tươi nóng hổi dính trên mặt ta, ta đột nhiên nhớ lại năm ta bảy tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy người công lược.

Mười một năm trôi qua, ta không nhớ dung mạo, giọng điều của người nọ, ngay cả những thống khổ ta phải chịu trong lãnh cung cũng dần mờ nhạt. Chỉ có câu nói đó, tới nay ta vẫn nhớ rõ ràng.

|Đây là vị nữ đế tàn bạo hoang dâm kia?|

Một lát sau, giọng nói ấy lại vang lên: |Rất đẹp, nhưng đẹp nữa cũng là mỹ nhân không ra gì. Nghe nói nàng ta thượng vị là dùng thân thể đổi lấy. Nếu không phải cỗ thân thể này là thái giám, ta cũng muốn nếm thử tư vị của nữ đế.|

Sau đó, hắn ngồi xổm xuống, xòe bàn tay về phía ta, nhẹ nhàng hỏi ta: "Ngươi muốn trở thành công chúa chân chính không?"

Xì xì ---

Thân thể thích khách mềm oặt, vô lực nằm trên mặt đất.

Ta nhìn Phó Thần nắm chặt kiếm, trốn sau trụ. Ta ngồi xổm xuống, duỗi ta tay phải dính đầy máu tanh.

"Phò mã."

"Đến đây với bổn cung."

- -Công chúa nhấc kiếm lên, cũng có thể làm vua.

.

Loạn đảng rất nhanh đã bị bắt, chủ mưu đằng sau cũng bị lôi ra -- là Tam hoàng tử ốm yếu.

Hắn nghe nói phụ hoàng có ý định thoái vị, mới liều một phen.

Lúc bị trói gô lại, quỳ gối ở ngự tiền. Tam hoàng tử thù hận, cứ như nhìn chằm chằm kẻ thù, gằn từng chữ một:

"Ta chỉ hận không thể lập tức chém chết các ngươi!"

Phụ hoàng giận dữ tiến lên, tát hắn một cái: "Vô liêm sỉ!"

"Ha? Vô liêm sỉ?"

Tam hoàng tử vốn dĩ đã như lá khô mùa thu, ăn một cái tát, hắn hít vào nhiều nhưng thở ra chẳng bao nhiêu, ha ha cười:

"Ta vô liêm sỉ, vậy ngươi là cái gì? Rõ ràng ngươi không yêu nương ta, vậy sao còn để nàng tiến cung? Ngươi sủng hạnh nàng, sao lại không chịu bảo vệ nàng? Ngươi có nhớ mẹ ta tên gì không? Khéo mọi nữ nhân sinh được trong hậu cung đều do hoàng hậu nương nương nhúng tay vào."

Sau đó, hai mắt hắn đỏ ửng nhìn hoàng hậu: "Độc phụ. Chỉ có mạng của con trai và con gái ngươi mới là mạng, mạng người khác không phải là mạng sao?"

Hoàng hậu lạnh lùng cười: "Ta đã từng ngu xuẩn giống ngươi, cố gắng đi tìm nguồn gốc vấn đề. Vậy nỗi hận của bổn cung phải tìm ai để đòi đây?"

Nói xong, bà ta liếc xéo phụ hoàng.

Khóe môi phụ hoàng run rẩy, mấp máy mấy lần đều không thể cất tiếng.

Mà tam hoàng tử lại đột nhiên vùng dậy, tránh được thị vệ, đưa tay rút kiếm bên hông thị vệ, dùng sức phi về phía hoàng đế.

Mũi kiếm như cầu vồng phát sáng."Xì xì " một tiếng, đâm vào cẩm bào của hoàng đế.

Ta hít sâu.

Cả sảnh đường yên tĩnh, tất cả mọi người khiếp sợ nhìn tam hoàng tử chậm rãi tiến tới, rút kiếm ra, máu tươi phun đầy đất.

Mà phụ hoàng ta, như túi hơi bị xì, chậm rãi ngã xuống đất.

Hoàng hậu mờ mịt cúi đầu, duỗi tay theo bản năng định đỡ phụ hoàng, nắm lấy tay phụ hoàng.

"...Bệ hạ?"

Bà ta như bị rút xương, mềm nhũn ngồi dưới đất.

Sắc mặt Ngụy Triều tái nhợt: "Truyền thái y."

Sau đó chỉ vào tam hoàng tử đang vừa khóc vừa cười, lạnh lùng nói: "Giáng thành thứ dân, nhốt vào ngục. Long tướng quân nghe lệnh ta, lập tức nhốt tội dân vào ngục, trông coi chặt chẽ! Ta không cho phép, ai cũng không được tới gần!"

Các đại thần đều biết Ngụy Triều có khả năng là hoàng đế tiếp theo, nên không ai dị nghị. Long tướng quân đắc ý đứng ra: "Mạt tướng tuân lệnh."

Trong lúc nhất thời, chỉ có tiếng tam hoàng tử lẩm bẩm vang khắp đại điện: "Nương, người vì một người đàn ông như vậy, đáng không?"

Không ai trả lời.

Hoàng hậu quỳ trên mặt đất lạnh lẽo, sững sờ nhìn một đám thái y vây quanh phụ hoàng, cuối cùng đều lắc đầu than thở.

Phụ hoàng trừng hai mắt, nắm lấy tay hoàng hậu, cứ vậy mà đi.

Một lát sau, không biết ai quỳ xuống trước tiên.

Tất cả mọi người lập tức đều quỳ xuống.

Chuông báo tang vang vọng trong cung.

"Bệ hạ băng hà rồi!"

.

Phó thần bị một vết thương nhỏ. Bị cắt một đao bên eo, nhưng vết thương không sâu.

Lúc hắn mê man uống thuốc, thái y lén lút gọi ta ra, vòng vèo ám chỉ thời gian của Phó Thần không còn nhiều, nếu tiếp tục bị thương, sợ rằng sẽ không chống đỡ được nữa.

Lúc hắn nói lời này, hắn cẩn thận nhìn sắc mặt ta. Có thể là cũng nghe ta yêu Phó Thần nhiều tới mức nào, chỉ sợ nói sai ta sẽ muốn hắn rơi đầu.

Sau khi ta nghe xong, ta không có phản ứng gì quá lớn.

Người công lược thất bại cũng , Phó Thần trở lại thân thể cũng , tóm lại đều là , vậy nên vì sao cũng không quan trọng lắm.

_________

À

Nhưng kế hoạch của ta, cũng phải nói trước.

Sau khi quân Ngụy hồi kinh, thuộc hạ cũ của Phó Thần cũng từng tới nhà thăm hỏi, ta cũng nói bóng nói gió qua, biết được bọn họ sống cũng không quá tốt.

Long tướng quân quyết tâm muốn đạp lên Phó Thần để nổi danh, luôn cố gắng chèn ép những người từng có quan hệ tốt với hắn.

Lúc huynh đệ bọn họ gặp nhau, trong lời nói lộ ra sự bất mãn với Long tướng quân và thái tử.

Ta nghe xong, liền dùng danh nghĩa Phó Thần hỗ trợ bọn họ, giành được không ít hảo cảm.

Bây giờ Phó Thần xảy ra chuyện, ta lập tức viết thiệp mời, nói rõ hắn không còn nhiều thời gian, mong bọn nói tới thăm hắn.

Người ngoài tới rồi, ta không trang điểm, sắc mặt tiều tụy ra tiếp khách, ta khóc liên tục, không nói gì dù chỉ một chữ.

Chờ sau khi bọn hắn nghi ngờ trở về, lại truyền vài câu ra ngoài.

Không cần chờ quá lâu, đã có mấy người thuộc hạ cũ chân thành lén lút hỏi ta có ẩn tình khác không.

Đương nhiên ta không chịu nhiều lời, chỉ là liên tục rơi nước mắt,dặn bọn họ cẩn thận, họa từ miệng mà ra, sau đó đóng cửa không tiếp khách.

Trong một vài trường hợp, người sẽ tin tưởng những gì mình tự tra được hơn.

Ví dụ như việc Phó Thần gãy chân có ẩn tình khác, hoặc ví dụ như con thứ Phó Gia đạt được chức quan, hoặc ví dụ như ngự y tới trị bệnh, nhưng bệnh tình Phó Thần ngày càng nặng hơn.

Bên trong hoàng cung truyền, Ngụy Triều bận tới nỗi chân không chạm đất, làm sao biết người kể chuyện lại bịa ra chuyện cũ gì?

Lúc Mjac Tam Nương mang theo thuốc nổ mới tự chế tới nhà ta, ta còn đang bón thuốc cho Phó Thần.

Vốn dĩ hắn không chịu để ta tới gần. Thấy ta phát cáu, mới run run kéo thắt lưng, quay mặt vào trong, giọng điệu bất ổn.

"Vết thương đầy máu tanh, thần sợ làm bẩn mắt điện hạ."

Mẹ nó.

Ta cười như không cười: "Chàng và ta chưa làm chuyện phu thê. Nếu ngay cả việc nhỏ như này cũng phải lảng tránh, vậy chúng ta kết hôn có ý nghĩa gì nữa?"

Vốn là chuyện cười, nhưng ai biết Phó Thần cứ như thực sự nghe lọt, im lặng tìm tòi mấy lần dưới gối, sau đó lôi ra một tờ giấy hòa ly.

Nét mực hơi nhạt, còn hơi nhăn nhăn, rõ ràng đã viết từ lâu rồi.

Trong lòng có chút sợ hãi không tên, ta mặt lạnh nói: "Chàng có ý gì?"

Phó Thần cúi thấp đầu, hai vai thon gầy, da thịt bọc xương.

"Ý trên mặt chữ."

Hắn quay lưng về phía ra, tóc đen rũ xuống, như một dòng sông dài dọc theo sống lưng hắn, uốn lượng trên chiếc giường nhỏ.

"Phó mỗ đã nói rồi, sẽ giúp điện hạ đạt được những gì điện hạ muốn. Vậy nên điện hạ không cần miễn cưỡng..."

Không cần miễn cưỡng?

Không cần miễn cưỡng!

Ta nổi trận lôi đình, Phó Thần cảm thấy ta muốn lợi dụng hắn, nên mới giả bộ yêu thích hắn?

Đây mới là nguyên nhân thực sự khiến hắn xa lánh ta?

Cứ cho là vậy đi, một người công lược như hắn, vì sao còn cố tình đâm thủng sự thật này?

Cũng không thể coi ta là "chân ái" chứ?

Theo bản năng, ta châm biếm cười, lại dần dần phai nhạt đi.

Đột nhiên ta phản ứng lại, cái cảm xúc không tên trong lòng là chột dạ.

Ta tức giận, không phải là ta thực sự có vài phần chân tình với hắn chứ?

.

Nhận thức này không khác gì tát ta một cái, để ta tỉnh táo lại.

Tình yêu đáng sợ, thậm chí còn mê người hơn quyền thế. Nó giống như rượu độc, trong lúc vô tình ngấm tới tận xương tủy.

Chờ tới khi chuẩn bị , mới có thể tỉnh ngộ.

Ta phóng túng để bản thân yêu, nhưng khi ta thực sự ý thức được ta yêu hắn, trong lòng ta lại có chút sợ hãi.

Ta nghĩ tới phụ hoàng không nhắm mắt, nhớ tới khuôn mặt hoàng hậu như tượng đá, nhớ tới mẹ ta khi , nhớ tới tam hoàng tử tự lẩm bẩm....

Ta cũng nhớ tới vô số người công lược như tre già măng mọc, muốn hoàn thành nhiệm vụ.

- -- Điểm hảo cảm của ta.

Ta từng xem thường, vì ta chưa bao giờ thực sự động lòng.

Trong 《 Diệu Sắc Vương Cầu Pháp Kê 》 từng nói:

" Nhất thiết tư ái hội, vô thường nan đắc cửu

Do ái cố sinh ưu, do ái cố sinh bố

Nhược ly vu ái giả, vô ưu diệc vô bố"

( đây là thơ Hán- Nôm, nên dịch nôm na ra là không yêu sẽ không phiền, vì yêu mà lo, vì yêu mà sầu.)

Từ lúc ta thấy đoạn này, trong lòng ta sớm đã có đáp án rồi, không phải sao?

Ta nắm chặt tay Phó Thần: "Đừng suy nghĩ nhiều... ta thực lòng thích chàng."

Thấy vẻ mặt hắn vẫn buồn bực, ta nắm cằm hắn, tiến tới hôn hắn một cái. Ung dung nhìn hắn trợn tròn mắt: "Mọi người đều nói kết tóc làm phu thê, hai người ân ái. Ta cũng không phải tuyệt sắc giai nhân, cũng không có người khác, sao Phó lang cứ hoài nghi tình cảm của ta dành cho chàng?"

Ta nửa đùa nửa thật nói: "Thật sự khiến Tử Ngọc đau lòng."

Phó Thần cứ như chú chó hoang bị người đuổi dánh, do dự đứng cách đó không xa, lại không dám tới gần. Cặp mắt đen láy nhìn chằm chằm ta, vừa sợ sệt, vừa chờ mong.

Hắn theo thói quen cúi đầu: "Điện hạ tài mạo xong toàn, là Phó mỗ tự ti mặc cảm, không xứng với điện hạ."

Ta hận không thể trưng ra vẻ mặt khinh thường.

- --Điểm hảo cảm lù lù ở ra đó, ngươi ở đây giả bộ cái gì?

"Nếu như Phó cứ tự ăn năn hối hận, sẽ khiến người bên cạnh coi nhẹ chàng."

Ta nắm cằm hắn, nghiêm mặt nói: "Sau này đừng vội cúi đầu, cũng đừng vội cố gắng xa lánh ta. Chàng là phò mã của bổn công chúa, không ái dám nói chàng không xứng."

Phó Thần nhìn ta đứng dậy, cười khổ: "Điện hạ, người không hiểu gì hết..."

Ta không kiên nhẫn nghe hắn nói mấy lời như oán phụ, căn dặn người trông chừng hắn, quay đầu đi tìm Mạc Tam Nương, thương lượng chính sự.

Nên ta cũng không biết, nụ hôn dối trả tới cực điểm kia, là lần cuối cùng chúng ta thân cận nhau.

.

Vừa hết thời gian chịu hiếu, Ngụy Triều đã không chờ được nữa đăng cơ. Lễ đăng cơ diễn được chuẩn bị gấp rút.

Thái tử phi được chẩn đoán là mang thai. Vì trước đây hoảng sợ, có dấu hiệu sảy thai, nên mời ta tiến cung, ở bên giúp đỡ nàng ta.

Ta còn nhớ ánh mắt oán hận khi đó của nàng ta, thực sự không cảm thấy lời mời này xuất phát từ lòng tốt.

Chưa kể, quan hệ của ta với hoàng hậu không phải bí mật gì, thái tử phi đã chứng kiến cảnh ta người, còn dám đặt mình vào nguy hiểm?

Nàng ta cũng có lòng phòng bị. Lúc ta vào cung, cung nữ tỉ mỉ lục soát toàn thân ta. Đừng nói là đao kiếm, một cọng lông cũng không thể mang vào.

Mà người chờ ta trong cung, cũng không phải thái tử phi.

Ngụy Triều tỉ mỉ đánh giá vẻ mặt ta, dường như thất vọng vì ta thờ ơ. Hắn lại nở một nụ cười giả tạo.

"Hoàng muội, lại gặp mặt rồi. Trẫm đã nói rồi, khi đó hối hận vẫn kịp."

"Ngươi định làm gì?" Ta nói.

"Giết ta?"

"Đều là huynh muội cả, việc gì phải kêu đánh kêu chứ?" Ngụy Triều nở nũ cười, theo bản năng đi về phía ta. Hắn đưa tay ra, lại rụt tay về, chỉ từ trên cao nhìn xuống ta. Ánh mắt u ám.

Đột nhiên hỏi: "Người bên cạnh ngươi trẫm đều biết. Không ai có thể dạy ngươi cách người ----"

Ta hơi căng thẳng.

Ai biết, Ngụy Triều lại quang một tờ giấy: "Phó Thần đối đãi ngươi tình thâm nghĩa trọng thật đấy. Nhưng ở bên cạnh trẫm, ngươi không cần phải dùng đao kiếm."

Hóa ra hắn cho rằng Phó Thần là người dạy ta học võ, thật sự là hiểu lầm tuyệt vời.

Ta cười thầm trong lòng một cái, ngồi xổm xuống đất nhặt lên, phát hiện đó là hưu thư.

Ngụy Triều khẽ cười: "Trong cung vắng vẻ, sau này hoàng muội ở lại đi, mua vui cho trẫm."

- - Hắn nhốt ta.

Ta có thể tùy ý đi lại trong cung. Chỉ là ta đi tới đây, bên người sẽ có ba, bốn cung nữ đi theo tới đó.

Không xa ta dù chỉ một bước.

Có điều, sự giam cầm này cũng bảo vệ ta. Hoàng hậu Hứa thị hết lần này tới lần khác muốn gặp ta, đều bị Ngụy Triều cản lại.

Ta như cục xương bị một đám chó giành tới giành lui. Dù rơi vào tay ai cũng không có kết cục tốt.

Cũng may, chuyện gì cần bàn giao ta đều đã bàn giao xong xuôi hết. Chỉ đáng tiếc, không được nhìn thấy vẻ mặt Phó Thần lúc nhận hưu thư mà thôi.

Ta xấu xa nghĩ, hắn sẽ không trực tiếp bật khóc chứ?

Ngày lễ đăng cơ diễn ra, thời tiết ấm lên.

Bầu trời quang đãng, thảm đỏ trăm trượng, trống nhạc cùng nhau vang lên. Trên người Ngụy Triều mặc long bào, đầu đội kim quan, chân đi giày đen, eo đeo bội kiếm.

Hắn từng bước, từng bước leo lên tế đàn, báo cáo tổ tiên, cúi xuống vạn dân.

Dưới chân hắn, chúng ta quỳ gối, hô to vạn tuế.

Trong khi mọi thứ đang tốt lành, có vài người đứng lên.

Đôi mắt Ngụy Triều lạnh lùng, nhìn bọn họ đẩy ra một chiếc xe lăn.

Phó Thần đang ngồi ngay ngắn trên xe lăn, hơi hất cằm, khuôn mặt lẫm liệt, không có chút sợ hãi nào, ngược lại còn làm người khác thấy sợ hãi.

Thuộc hạ phía sau lớn giọng nói ra việc tiên hoàng hại người trung lương, Ngụy Triều giam cầm thê tử người khác. Sau đó chắp tay nhìn Ngụy Triều: " Kính xin bệ hạ cho Phó tướng quân một câu trả lời, cho các vị tướng sĩ một câu trả lời."

Long tướng quân giận tím mặt: "Phó Thần! Ngươi muốn tạo phản à?"

Phó Thần che miệng ho, đưa mắt nhìn ta. Thiên ngôn vạn ngữ đều giấu trong ánh mắt ấy.

Ta rũ mắt, nghe thấy hắn ung dung nói: "Đúng vậy."

Truyện Chữ Hay