Tách
Tách
Những hột mưa rơi trên những miếng bê tông tạo lên âm thanh quen thuộc, trời hình như mưa rồi!.
Bao giờ cũng có những cuộc chia tay thảm thương, đều là bầu trời âm u.
Phải chăng ông trời thương sót họ, không, nếu ông thương sót thì cũng đã không đem cậu ta đi rồi.
Bầu trời kéo cơn đen, che kín cả một vùng trời.
Tiếng sấm ùng ùng vang lên, những tia sét đánh xuống chỗ gã ta.
Bọn con người cũng đành hoãn loại cuộc chiến, náo loạn kéo nhau về nơi trú ẩn.
Dù là con người hay người thú đều không có thể ngăn cản được thời tiết, thiên tai.
Nhưng từ đầu đến giờ, gã ta không động đậy.
Trơ mắt nhìn người em mình, ra đi ngay trong vòng bàn tay.
Cảm giác gì đây, vùng ngực của gã đau âm ỉ, đau, rất đau.
Người em mà gã ta coi như mạng sống, coi như cả một bầu trời dựa vào mà sống qua ngày.
Lời hứa của em thì sao, đứa em trai nhỏ của gã đã từng hứa rằng sẽ sống với gã suốt đời đâu rồi.
Lúc nào cũng năng động, chạy qua chạy lại, chọc chỗ này lại chọc chỗ kia đâu rồi.
Sao lại im lặng thế kia, gương mặt ảm đạm hiếm có, lại đầy vẻ u buồn hai mắt đã đỏ ngầu.
" Tiểu Vi..Tiểu Vi, dậy đi....dậy đi..
anh trở về rồi đây.
Đừng ngủ nữa, dậy nói chuyện với anh đi, anh thương mà đừng giận anh nữa.!!.
Đáp lại gã vẫn là một mảng im lặng, cơ thể dưới mưa không biết vì lạnh hay không mà run rẩy.
Nước mưa cùng mới nước mắt hòa quyệt trên mặt gã chảy xuống gương mặt cậu ta.
Giọng cũng đầy run rẩy, ngã khụy xuống ôm lấy tấm thân đứa em che đi những hạt mưa hắt vào.
Gã ta muốn tìm chỗ trú ẩn, nhìn lên thấy bọn người kia đã nhanh chân chạy mất để lại mình gã.
Lũ người khốn nạn, gã biết mình đã mắc bẫy bọn chúng rồi, nếu lúc đó mà không nhận lời thằng tóc trắng kia thì có lẽ bảo bối của gã sẽ không bị vậy.
Nhưng biết làm sao đây, gã chẳng còn chỗ nào để dung thân nữa.
Cả hai bên đều là kẻ thù, thôi thì, đứa em trai đã mất gã muốn đi theo.
Nơi hoàng tuyền lạnh buốt, không có gã nhóc đấy sẽ náo loạn cả lên.
" Tiểu Vi, là anh có lỗi với em.
Tội anh đáng trách, lại nói lời cay độc với em, anh thật sự xin lỗi, anh cũng yêu em nhiều lắm."
Trận chiến đó, gã ta đều có thể nhìn thấy tất cả, nhìn người em của mình bị đánh không thương tiếc.
Lòng gã quặn lại, nhưng không thể làm gì khác ngoài trơ mắt nhìn cậu em trai bị hết đòn đánh này lại đến đòn đánh khác.
Chân tay gã như bị ai đó siết lại, không thể cự quậy, cơ thể cũng như bị điều khiển mà tung đến đòn đánh về phía cậu ta.
Ngay khi nghe thấy lời thổ lộ của người em mình, gã không kì thị, thật ra trong phân tâm gã đã chứa hình bóng em trai trong đó.
Chỉ là cũng như cậu ta, chỉ dám cất giữ trong lòng, không dám đem những lời đó phát ra.
Hóa ra cậu ta cũng thích gã, hóa ra cả hai không đơn phương nhau.
Nhưng cũng thật chớ trêu, ngày cậu ta thổ lộ thì cũng là ngày phải lìa xa cõi thế trần trục này.
" Anh cũng thích em nhiều lắm, đợi anh nha.
Yêu em nhiều.
"
Đặt lên môi thiếu niên, một nụ hôn nồng cháy, chỉ có điều mờ môi ấy đã lạnh đi.
Gã ta dùng sức lực của mình lấy cây sắt gần đó, ý định của gã chính là sự chết.
Muốn chết cùng em trai, không muốn để em mình cô độc được.
" Thằng kia, mày có bị điên không.
Mau Đưa Cậu Ta vào nhanh, muốn cậu ta chết lắm sao.
"
Hắn chạy nhanh ra, phóng một luồng khí tức đánh vào cây sắt khiến nó văng xa, mất đi sực điều khiển của gã liền văng xuống mặt đất.
Khuôn mặt hắn đã rất cau có, bảo là đánh ngất gã thế mà người gục xuống lại là cậu ta.
Thật thảm hại, hắn cũng không muốn để người khác nói mình là kẻ gián tiếp gây ra cái chết này.
Theo sau là cô, Đỗ Chi dùng vận tốc hết sức nhanh chóng chạy đến cậu ta.
Tách hai người ra, nhanh chóng tiêm cho cậu ta một liều thuốc không rõ tác dụng.
" Này, cô đang làm gì em ấy.
"
Gã ra sức phòng bị, đẩy cô ra ôm chặt cậu ta vào lòng.
Dù là kẻ thù với nhau, gã cũng không muốn để kẻ thù lại giúp đỡ mình.
" Này, anh có bị điên hay không.
Em anh sắp chết đấy, mau tiêm thuốc này vào để cầm máu, nếu cứ để như thế tôi không chắc sẽ cứu được cậu ta đâu đấy.
"
Đỗ Chi nổi cáu lên, giáng cho gã một cú đánh vào đầu.
Tay thuần thục tiêm thuốc vào bệnh máu, nhìn thiếu niên trong người gã, cô cảm thấy xót xa.
Thật đáng thương, thật tội nghiệp cho cậu nhóc ấy, cơ thể không có chỗ nào lành lạnh.
Vì thương sót, nên cô tiêm cho cậu ta một liều thuốc phục hồi cơ thể.
Dù hơi thở đã tắt nhưng não vẫn còn khởi động, cô dựa vào điều ấy để cướp cậu ta khỏi tay thần chết.
Tiêm cho cậu ta toàn những liều mạnh, vết thương cũng nhanh chóng lành lại.
Giữa bụng có lẽ là thảm nhất, đều bị gã ta thọc cho mấy lỗ vào người nhưng vì liều thuốc của cô nên vết thương đã được cầm máu.
Nhưng những liều thuốc ấy không có thể chữa trị hoàn toàn khỏi được, cần được tiến hành trên bàn mổ.
" Lưu Túc, mau nhanh chân lên.
Đặt cậu ta vào đi, mang vào phòng tôi.
Mạng người quan trọng đấy, nhấc đít nhanh lên."
Cô lên tiếng thúc dục Lưu Túc cùng mấy tên lính, nhẹ nhành đặt cậu ta lên mảnh vải được gia cố chắc chắn bằng gỗ.
Nhanh chóng đem cậu ta vào doanh khu, đến nơi của Đỗ Chi một cách nhanh nhất.
Gã ta hoàn toàn trơ mắt nhìn em mình bị bọn họ bắt đi lần nữa, có vẻ tâm trạng gã không tốt liền lao vào đấm hắn.
Hắn phản xạ nhanh liền bắt được, biết được trong đầu gã nghĩ gì, lên tiếng an ủi.
" Cậu ta không sao đâu, tôi cũng chẳng làm hại em cậu.
Cũng mau chóng đi theo đi, cậu cũng bị thương không ít.
"
Hắn nói xong, hất tay gã ta.
Đi trước gã, mọi việc đã đi quá xa so với dựa khiến của hắn.
Nghe được tất thảy những tác động tác cùng cuộc hội thoại giữa hai người lâm vào tình trạng khó hiểu, đường đường là hai anh em song sinh lại đi thích nhau.
Điều này quá trái với tự nhiên rồi, ấy vậy mà gã ta lại không cảm thấy kì thị mà còn chấp nhận.
Cảm thấy hai người này quá thảm thương, hắn mới gọi Đỗ Chi đến, dù gì cũng mang trong mình dòng máu của nhau.
Hắn cũng không thể trơ mắt nhìn họ hàng của mình ngã xuống.
Phần là vì thấy tình cảm của hai người bọn họ thật sự rất đẹp đẽ, hắn cũng muốn được như vậy.
Nhưng liệu cậu có chấp nhận một người làm chồng mà lớn gấp đôi của mình.
Phần gã, gã nghe xong cứ cảm thấy hắn như một vị cứu thế.
Vội vã nhanh chóng đi theo sau Đỗ Chi, lóng ngóng nhìn hình bóng đứa em trai bé bỏng đang nằm trên giường bị bọn họ mổ xẻ mà ruột gan cứ ứa hết ra.
Vừa sợ hãi vừa vui vẻ, sợ hãi là vì sợ bọn họ làm điều đó sai mà khiến cậu ta thiệt mạng.
Vui vẻ là vì cậu được cứu sống, gã biết cô.
Bác sĩ điên, tên gọi mà các quan sĩ đặt cho cô.
Khi gã từ ngũ thì cô đã làm ở đây năm, gã có chút quen biết cô nhưng rằng bây giờ chắc cô chẳng còn nhớ gã là ai..