Công Lược Nhân Vật: Nam Chính Chúng Ta Mau Kết Hôn

chương 44

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cậu ta như chọc vào điểm yếu mà gào lên, rõ rằng chính cậu ta đã thấy hắn giết người anh trước mắt mình mà giờ hắn lại bảo chưa chết.

Rõ rằng đang muốn chọc chết cậu ta, vồ lấy vai hắn ánh mắt đã điên đến cùng cực.

Cánh tay siết chặt lấy vai hắn đến nổi gân xanh, cơ hồ như muốn bóp nát cánh tay hắn rời khỏi cơ thể.

" Tôi nào có mạnh tới nỗi giết được anh cậu, chỉ là làm cho cái nhà nhỏ mà anh cậu đã xé rách mất.

Lại lọt vô tay của mấy bọn giặc, cậu nói xem!!.

Làm thế nào để lấy anh cậu trở lại đây!!?".

Hắn vẫn thong thả gạt tay của cậu ta ra, nhìn động tác của hắn rất nhẹ nhàng nhưng sức lực lại vô cùng lớn.

Cậu ta đã nắm chặt hết cỡ rồi mà hắn vẫn có thể gạt nhẹ vậy được, rõ rằng hắn ta đang tỏ ra khiêm nhường.

Cậu ta liền ngỡ ra, nhà nhỏ mà hắn nhắc đến chỉ là một khoảng không gian khác bị hắn lôi đến.

Điều ấy làm cậu ta phần nào yên tâm hơn, chủ yếu chỉ là những câu nói phía sau.

" Anh nói gì cơ!!, Tiểu Viễn bị mấy bọn não gỗ đó thao túng!??."

" Cũng có thể nói vậy, anh cậu đang điên cuồng phá hoại khắp nơi.

Bây giờ thì chắc là đã gần tới đây rồi.."

Hắn tỏ vẻ lạnh lùng nhìn cậu ta, muốn để cậu ta nhanh chóng mắc vào bẫy của mình đã giăng sẵn.

" Cái gì anh ấy đang tới đây, Anh mau thả tôi ra, tôi muốn gặp anh ấy!!."

Trong tâm trí của cậu ta chỉ là Tôn Viễn, thời khắc này cậu ta chỉ muốn nhanh chóng tìm anh mình sớm nhất có thể.

Chạy ra cái cửa giam bằng sắt, cậu ta nóng vội tìm đường thoát ra.

Nhưng tay vừa khi chạm vào thanh sắt, một nguồn nhiệt nóng thiêu ngón tay vừa chạm vào.

Khiến cậu ta đau đớn la hét thất thanh, cũng chỉ là hành động nhanh hơn não mới khiến cậu ta bị như vậy.

Mấy lần bị rồi mà chẳng rút được ra kinh nghiệm gì.

" Vội làm gì, nếu muốn gặp anh cậu.

Thì phải ngoan ngoãn nghe theo lời tôi, tôi chỉ muốn nhanh chóng kết thúc chiến tranh, không còn gì khác.

"

Cậu ta ai oán nhìn hắn, ngón tay bỏng đến rộp da.

Ánh mắt có chút nghi ngờ, liệu không biết điều hắn nói có thực hay không.

Nhưng vì anh trai trước mắt, cậu ta cũng cam chịu.

"....Được thôi!!."

Bản tính của cậu ta vốn rất đanh đá, chẳng bao giờ chịu hơn người khác bao giờ, hận ai sẽ hận cả đời.

Vậy mà lại đồng ý lời hắn, hắn có chút ngỡ ngàng.

Không ngờ cậu ta nhanh chóng đồng ý nhanh vậy, có vẻ cậu ta rất xem trọng người anh trai của mình.

Làm rất cả cũng chỉ gặp được anh mình.

" Được, tốt lắm.

Xem như cậu rất thức thời, mau đi theo tôi kẻo lại lỡ mất kịch vui.

"

Thấy cậu ta dễ dàng chấp nhận như vậy hắn cũng thoải mái, đỡ mất công hắn lại phải giam giữ cậu ta để gây sức ép với gã ta.

Đứng dậy phủi quần áo, hắn dùng vân tay để mở cửa sắt.

Thong dong đi ra ngoài, ở ngoài Lưu Túc cùng với số người khác đã đợi ở cửa.

Vừa thấy hắn, một người trong số đó hấp tấp.

" Thiếu Tướng, anh đây rồi.

Bọn giặc đang náo loạn ngoài cổng, bọn tôi đang chờ lệnh của anh để tấn công đây.

"

Là tiếng của một ông lão đã ngoài , nghe câu nói liền đoán ra ông lão này cũng chẳng phải hạng tầm thường.

Trên mặt bọn họ đều là một vẻ mặt hoảng sợ, nếu không phải có cổng thành cao chót vót thì bọn họ đã phải ứng chịu một trận đánh thảm họa.

" Không cần đánh, để ta ra ứng phó.

"

Hắn mặc nhiên không quan tâm đến bọn họ, dẫn cậu ta trước ánh mắt kinh ngạc của bọn họ.

Phần bọn họ kinh ngạc chính là cậu nhóc theo sau hắn lại có dấu Ấn, bọn họ đã từng nghe báo đài nói về hai người anh em sinh đôi này.

Báo gần đây, chính tại nhà chính Ngô gia đã xảy ra cuộc bạo loạn.

Mà không biết nguyên nhân do đâu, tất cả những người sống trong nhà đều bị chết.

Hai người mang dấu Ấn đều bị mất tích, không tìm thấy thi thể.

Một giả thuyết đặt ra ở đây, chính là con người thời cơ bắt lấy Hai Song Ấn Tử để có thể đánh được với người thú.

Giả thuyết này rất được nhiều người đồng ý, bọn họ cũng không ngoại lệ.

Tưởng rằng bây giờ là cuộc chiến chấm hết giữa hai loài.

Vậy mà Thiếu Tướng quân đội của bọn họ, lại giữ được một người mang dấu ấn.

Quả không hổ là Thiếu Tướng, luôn có một ánh mắt nhìn xa trông rộng.

Chỉ mới ở độ tuổi đã giữ được vai trò quan trọng trong quân ngũ, nhân tài này phải được củng cố cho thế hệ sau.

Chỉ là, bây giờ Thiếu Tướng chẳng có ai để lọt vô tầm ngắm, không biết là hắn có vấn đề gì về sinh lý hay không mà chẳng có ai bên cạch.

Nếu biết được suy nghĩ này của bọn họ, hắn chắc chắn sẽ tặng cho bọn họ một nhát kiếm.

" Tôn Viễn, bây giờ cậu mặc này lên.

Ra ngoài kia, đối đầu với anh cậu!!."

Hắn đưa cho cậu ta một cái áo choàng, đây rõ rằng là muốn anh em bọn họ đấu đá lẫn nhau.

Áo choàng có cái mũ đội khá dài, che hết mắt chỉ hở lại phần nửa khuôn mặt.

Cậu ta cầm lấy, e dè không biết hắn có mưu mô.

Nhưng vẫn cứ ngoan ngoãn mặc vào, bây giờ cậu ta đang rất phấn khích vì sắp được gặp anh trai mình.

Cũng chẳng thèm hỏi hắn vì sao, nguyên nhân gì phải bắt cậu ta phải mặc áo.

" Bây giờ anh cậu đang ở ngoài, nghe tôi nói chứ.

Anh cậu bây giờ sẽ chẳng biết ai ra ai đâu, cậu buộc phải đánh ngất anh ta.

Nếu thấy anh ta tiêm cái chất gì vào người, Phải Nhanh Chóng Cản Lại.

"

Hắn nghỉ một tí rồi nói tiếp.

Mặt rõ vẻ sự nghiêm túc, điều ấy khiến cậu ta nghe và tin răm rắp.

" Thuốc đó rất có hại cho anh cậu, đồng thời bọn người kia có thể dễ dành sai khiến anh cậu.

Cậu muốn để anh cậu phải chịu cực khổ thế sao, tôi chăm cậu ngày ba bữa, cách mỗi bữa tôi lại sai người đem đồ ăn vặt cho cậu.

Cậu không thấy anh mình chịu cực khổ sao, tôi không cần biết cậu làm cách gì nhưng hãy khiến anh ta đánh lại bọn người đó.

"

Hắn rót mật vào tai cậu ta, vốn bản tính cậu ta đã thích dựa dẫm vào anh trai nhưng cũng không thích anh mình chịu cực khổ.

Bây giờ nghe được, não cậu ta bây giờ chỉ muốn ra ngoài kia.

Đánh cho bọn con người biết điều, khiến anh cậu ta phải rằm mưa rãi nắng như thế.

Cậu ta còn chưa dám để anh mình đi mua đồ cho mình, bọn họ lại dám, cậu ta thề rằng sẽ khiến bọn chúng sống không bằng chết.

...................

Góc tác giả: Xin Chào, nay tui ngoi lên là để nhờ mọi người một việc, không biết có phiền không nữa.

Chuyện chính là con bạn tui, nó tập tành viết truyện chap.

Ai hứng thú thì hãy ghé nhá, điều nữa là nó vẫn còn nhiều điểm sai mọi người cứ mạnh tay chỉ trích:))

Tên là: Vui chơi nào, hệ thống cưng.

Tác giả: Khiết Hàn

" Cái chết có tâm nhất quả đất, được hệ thống cứu vớt nên được xuyên không, Mãnh Mộc Đương Tử phải xuyên vào các vị diện công lược tận - anh công đẹp zaiii.

Và đó, hành trình bắt đầu công lược của cậu và cái mông sắp nhận thảm họa được ra mắt.

"

Chủ đề:Đam Mỹ, hài hước, xuyên nhanh..

Truyện Chữ Hay